Bởi vì quen biết ngày càng nhiều bạn bè, An An dần dần thích đi nhà trẻ hơn. Cho dù có là ngày nghỉ cũng muốn Giang Nhu gọi điện thoại cho mình nói chuyện với các bạn nhỏ khác. Giang Nhu cũng không gọi điện thoại nhiều bằng bé cưng, hết Trân Trân lại đến Lan Lan, gần đây còn thêm Hào Hào và Đường Đường.
Lần nào gọi điện thoại cũng nói rất lâu, cũng không biết có phải do có nhiều bạn bè hay không, bây giờ cục cưng đã nói chuyện lưu loát hơn, diễn đạt cũng rất rõ ràng, không còn giống như lúc trước, cho dù có là Giang Nhu hay Lê Tiêu thì cũng phải nửa nghe nửa đoán.
Hơn nữa, hiện tại bé con nghe lời cô giáo nhất, dù có là lời Giang Nhu nói cũng chưa chắc bằng được với cô giáo, cô Dương chỉ cần phát cho cục cưng một bông hoa hồng nhỏ thôi cũng có thể làm cho An An vui vẻ cả ngày.
Lúc được mẹ dắt tay tan trường, cục cưng còn đổi tay khác để mẹ dắt, sợ mẹ làm mất hoa hồng nhỏ bên tay trái.
Giang Nhu chở con gái bằng xe đạp, hoa hồng nhỏ bị gió thổi bay, công chúa nhỏ ngồi phía sau lo lắng hét toáng lên: "Mẹ ơi, hoa rơi rồi, mau dừng lại đi, cứu mạng ——"
Ngay cả hai chữ "cứu mạng" cũng đã dùng đến.
Giang Nhu đành phải mỉm cười dừng xe, sau đó quay trở lại giúp con gái tìm hoa hồng nhỏ.
Sau khi tìm được hoa hồng nhỏ, Giang Nhu bèn cất thẳng vào trong túi: "Mẹ giữ giúp con trước, lát nữa về nhà sẽ đưa cho con."
An An ngoan ngoãn gật đầu, nhưng sau một lát lại không yên tâm nên hỏi: "Mẹ ơi hoa đâu?"
"Ở trong túi."
An An hài lòng, chỉ là không bao lâu lại hỏi một lần, Giang Nhu đành phải không chê phiền mà trả lời con gái.
Buổi tối, Lê Tiêu vừa về đến nhà, An An đã lập tức vọt tới trước mặt hắn, giơ cánh tay lên cho hắn xem hoa hồng nhỏ trên mu bàn tay mình. Lê Tiêu không nhìn kĩ, còn tưởng con gái chê tay dơ, bèn giúp cục cưng phủi hoa hồng nhỏ xuống, sau đó thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh.
An An lo lắng ngồi xổm xuống trước mặt thùng rác: "Hoa, hoa của con mà ——"
Giang Nhu nghe động tĩnh nên từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy dáng vẻ bất lực khom lưng lục thùng rác của Lê Tiêu cộng với lời An An nói nên cũng đoán được đại khái, cô cười như được mùa.
Lúc ăn cơm tối, Lê Tiêu gọi con gái là An An, cục cưng còn nghiêm túc nói: "Hôm nay cô giáo khen tên của con rất hay, muốn sau này gọi con là Lê Thanh Xu, không thể gọi là An An."
"Vậy bạn nhỏ Lê Thanh Xu, con có thể ăn chút rau được không?" Lê Tiêu vừa nói vừa gắp rau xanh bỏ vào chén cho bé cưng.
An An phồng mặt, có điều vẫn ngoan ngoãn bốc một miếng rau bỏ vào miệng.
Lê Tiêu thấy con gái ngoan ngoãn ăn cơm nên cũng không để ý nữa, chỉ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cục cưng, cũng tiện thể gắp chút sườn cho Giang Nhu.
Giang Nhu đang ăn sườn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô ngẩng đầu hỏi hắn: "Đúng rồi, vợ của Tào Vượng gần đây vẫn ổn chứ?"
Vợ Tào Vượng kể từ lần trước đến đây thì không về quê nữa mà ở lại làm việc trong xưởng, hai đứa nhỏ cũng đi học ở ngôi trường gần đó, chỉ là ngôi trường đó không được tốt cho lắm, toàn là con cái của những công nhân trong nhà máy gần đó theo học, hơn nữa cũng chỉ có thể học đến khi tốt nghiệp tiểu học, nếu về sau vẫn không thể dời hộ khẩu qua bên này thì phải về quê để học cấp hai.
Tào Vượng từ sau khi đi theo Lê Tiêu tới nay đã kiếm được không ít tiền, giá nhà trong khu nhà xưởng lúc này đang rất rẻ, với số tiền anh ta kiếm được hoàn toàn có thể dùng trả trước, lúc trước Lê Tiêu cũng từng khuyên anh ta, nhưng anh ta không nghe mà gửi hết về quê, giờ ngẫm lại vẫn thấy đáng tiếc.
Không biết Lê Tiêu nghĩ tới cái gì, hắn cau mày nói: "Vợ anh ta gần đây mang thai nhưng hình như không muốn sinh, Tào Vượng thì muốn sinh ra rồi để mẹ anh ta qua đây chăm."
Hắn nói xong thì lắc đầu: "Chuyện của hai người họ anh cũng không rõ, có điều vợ anh ta làm việc nhanh nhẹn lại cẩn trọng, cũng thông minh hơn chồng chị ta. Anh vốn muốn tìm một người hướng dẫn cho chị ta, dự định sau này để chị ta phụ trách nhập hàng, nhưng bây giờ người ta cũng đã mang thai rồi, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi, lúc trước Phó Phi có đề cử cho anh một người, nói cũng không tệ lắm."
Giang Nhu nghe xong sửng sốt: "Mang thai? Bây giờ muốn sinh con cũng đâu có dễ, chính sách của quốc gia vẫn còn ở đó."
Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Anh cũng không rõ lắm, chuyện nhà bọn họ anh không tiện nhúng tay vào. Chỉ là anh cảm thấy rất đáng tiếc, anh cảm thấy vợ Tào Vượng rất thông minh, trước đó còn chủ động đến hỏi anh có thể vay tiền để mua nhà ở gần xưởng hay không, còn hỏi bao nhiêu tiền, sau đó lại nói muốn đi làm phân phối, nhà xưởng của chúng ta có trích hoa hồng cho nhà phân phối. Người này vừa nhìn đã biết là người có tính toán, cũng mạnh mẽ hơn chồng chị ta một chút."
"Lúc đó Chu Kiến cũng có mặt, còn thắc mắc hỏi tại sao, chị ta nói thành phố lớn tốt, muốn cho hai đứa nhỏ được ở lại đây, những đứa trẻ dưới quê thi đậu đại học đều muốn chạy vào thành phố, nếu làm như vậy sẽ giúp hai đứa con chị ta tiết kiệm được rất nhiều năm chạy đua."
Nói tới đây, Lê Tiêu khẽ cười: "Có lẽ Tào Vượng không nghĩ tới chuyện này, nói một câu khó nghe, lúc trước là vì trên tay thiếu người, anh ta lại đúng lúc là người thành thật, đáng tin nên anh mới giao cho anh ta quản lí một số việc đơn giản. Nhưng bây giờ quy mô trong xưởng ngày càng lớn, cấp dưới ngày càng nhiều người có năng lực hơn, khả năng bị thay thế của anh ta là rất cao. Cho dù anh có nể tình cảm, nhưng bản thân anh ta không chịu học tập cho tiến bộ, còn luôn thỏa mãn với hiện tại, vậy anh cũng không có cách, anh là ông chủ, nhất định phải dùng người có năng lực thông thạo."
Đây cũng là lí do hắn không muốn lo chuyện của Tào Vượng, không đổi lại được lợi ích gì. Tào Vượng không giống Chu Kiến, Chu Kiến là anh em của hắn, từ nhỏ đã nghe lời mình, Lê Tiêu kêu hắn đi mở rộng con đường nhập hàng, Chu Kiến liền dẫn theo một đám người chạy khắp cả nước, Lê Tiêu kêu hắn buông dần chuyện nhập hàng, chuyển về phía sau làm quản lí, Chu Kiến liền bắt đầu ủy quyền, đi theo hắn học cách quản lí mà không chút do dự.
Quan hệ của hắn với Tào Vượng không có thân thiết như vậy, anh ta cũng không tiếp thu ý kiến của người khác, Lê Tiêu đương nhiên sẽ không để ý, thậm chí hiện tại hắn cũng đã nghĩ đến nên để ai thay thế chỗ của Tào Vượng.
Giang Nhu nghe xong thầm cảm khái, nhưng cô cũng không cảm thấy Lê Tiêu lạnh lùng vô tình, bởi vì hắn là ông chủ, nếu quản lí không công bằng, cấp dưới sẽ không nể phục hắn.
Cô chỉ là thấy tiếc thay cho vợ của Tào Vượng: "Phụ nữ mang thai sinh con thiệt thòi quá nhiều, nếu sinh đứa nhỏ này ra, e rằng phải chờ thêm hai ba năm, mà trong hai ba năm này, cũng không biết nhà xưởng sẽ có thay đổi lớn đến mức nào."
Nói xong lại nhịn không được mà mắng: "Tào Vượng cũng thật là, đã có hai đứa con rồi mà vẫn còn muốn sinh, anh ta nuôi nổi sao? Anh ta còn chưa làm tròn trách nhiệm với hai đứa trước kia kìa, nếu em mà là vợ anh ta thì em sẽ ly hôn ngay, sống như vậy quá mệt mỏi."
Lê Tiêu không nói chuyện, hắn biết lúc này tốt nhất không nên nói chuyện, bằng không sẽ dễ dàng nằm yên cũng trúng đạn.
Chẳng mấy chốc lại đến sinh nhật An An, ngày hai mươi bảy tháng tám âm lịch là thứ bảy, Giang Nhu thức dậy từ sớm làm cho con gái rất nhiều bánh quy, mấy ngày trước còn trang bị thêm một cái lò nướng trong nhà.
Mà lò nướng này có được cũng nhờ công của Chu Hồng. Hôm đó cả nhà Chu Kiến đi ra ngoài ăn cơm, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán chén đĩa trong trong tâm thương mại đang tổ chức hoạt động bốc thăm trúng thưởng, giải nhì chính là lò nướng, Chu Kiến cảm thấy thú vị nên đã bỏ năm tệ ra mua mấy cái chén, sau đó sai Chu Hồng đi bốc thăm trúng thưởng. Có ba lần bốc thăm, cả hai lần đầu đều là "Chúc bạn may mắn lần sau", lần cuối cùng cũng không ôm hi vọng gì, nhưng không nghĩ đến chỉ tùy tiện bốc lại trúng được giải nhì làm cho cả nhà vui vẻ không thôi, tuy rằng bọn họ không dùng thứ này, còn cảm thấy lãng phí điện, nhưng được tặng đồ thì ai mà không vui chứ?
Cuối cùng dứt khoát đưa cho nhà Giang Nhu, nói có làm món gì ngon thì chia cho bọn họ một ít là được.
Giang Nhu đóng một túi bánh quy cho An An đem sang bên cạnh.
An An nghe lời nhận lấy, sau đó vừa đi vừa bốc ăn làm rơi mảnh vụn đầy đường.
Giang Nhu vội nói: "Đừng ăn, ở nhà vẫn còn."
Cục cưng lém lỉnh quay đầu cười với cô một cái, sau đó nhanh chân chạy đi.
Giang Nhu buồn cười trở lại phòng bếp, cô đang định làm món sườn nướng.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật An An nên buổi chiều Lê Tiêu về khá sớm, lúc hắn về nhà xách theo bánh kem, còn mượn được một chiếc máy ảnh.
Bữa tối giống như năm ngoái, cả nhà Chu Kiến cũng tới, hai gia đình cùng tổ chức sinh nhật cho An An. Giang Nhu mừng sinh nhật con gái theo âm lịch, cho nên bên trên bánh kem cắm bốn ngọn nến nhỏ.
Trong một năm này, cuộc sống của hai nhà đã tốt hơn rất nhiều, từ biểu hiện đã có thể nhìn ra, năm ngoái mẹ Chu và Uông Nhạn cứ cầm ly Coca uống hết ngụm này đến ngụm khác, ăn bánh kem cũng cẩn thận, dè dặt.
Mà nay năm, mọi người đều vừa nói vừa cười, cả một bàn lớn đồ ăn ngon nhưng ai cũng từ tốn ăn. Điều làm cho Giang Nhu cao hứng nhất chính là Chu Hồng cũng trở nên ngày càng tự tin hơn, trong bài kiểm tra tuần này, cu cậu xếp thứ năm, cô giáo khen cậu nhóc tiến bộ vượt bậc, còn bầu cho cậu làm tổ trưởng.
Cuối buổi, Lê Tiêu dùng máy ảnh chụp cho bọn họ một bức ảnh đại gia đình. Lúc chụp ảnh, An An ngồi trên đùi Giang Nhu, Giang Nhu nghịch ngợm quẹt một ít bánh kem bôi lên cái mũi nhỏ của bé cưng, An An dường như sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn mẹ. Sau đó, cảnh tượng này trực tiếp bị bố già chụp lại.
Đến nỗi nhiều năm sau, mỗi khi nhìn thấy bức ảnh này, An An đều không khỏi phụng phịu: "Tại sao ai cũng cười rất vui vẻ, chỉ có mình con là trông ngu ngốc đến như vậy?"
Há miệng trợn mắt, còn chỉ nhìn rõ hai lỗ mũi trong ảnh.
Lê Tiêu chụp xong, Chu Kiến lại chụp thêm cho nhà họ mấy bức.
Buổi tối, tắm rửa xong xuôi, một nhà ba người nằm trên giường, An An nằm một lúc lại đứng dậy nhảy nhót trên giường, biết hôm nay là sinh nhật mình, bé cưng đặc biệt vui vẻ.
Giang Nhu nằm ngửa trên giường giơ chân đạp giữa không trung, đêm nay ăn rất nhiều bánh kem, cô muốn vận động một chút.
Lê Tiêu đã sớm quen với chuyện này, hắn dịch người qua bên cạnh, sau đó lại dường như nhớ đến cái gì, hắn đột nhiên nói: "Đúng rồi, Phó Phi vừa từ quê lên, anh đã nói chuyện em muốn giới thiệu đối tượng cho y, hình như y rất để tâm, còn hỏi khi nào có thể gặp mặt người ta."
Nếu Lê Tiêu không nói, Giang Nhu suýt nữa đã quên chuyện này, cô quay đầu lại nhìn hắn, nhịn không được mà hỏi: "Không phải anh đã nói y không muốn tìm đối tượng sao?"
Lê Tiêu đột nhiên thấy cái gì, sắc mặt tức khắc biến đổi, hắn ngay lập tức đứng dậy chộp lấy An An suýt chút nữa là ngã xuống đất.
An An bị chộp lấy treo lơ lửng giữa không trung cũng không sợ, còn quay đầu cười với hắn.
Lê Tiêu một tay xách bé cưng đến giữa giường, Giang Nhu nhìn mà hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy ôm lấy con gái, sau đó nhét cục cưng vào trong chăn không cho chạy lung tung.
Lê Tiêu nghe cô hỏi thế, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, nói thẳng: "Lúc trước chỉ là anh đoán mò, y nói cũng muốn sinh một cô con gái xinh đẹp như An An, hơn nữa nghe nói đối phương là cảnh sát, cảm thấy hẳn là rất đáng tin cậy."
Nếu Lê Tiêu đã nói như vậy, Giang Nhu không thể không cẩn thận hỏi thăm: "Lúc trước anh nói y đã mua được nhà, là nhà ở chỗ nào? Y vẫn còn tiền tiết kiệm chứ?"
Lê Tiêu khó hiểu nhìn cô.
Giang Nhu tức giận nói: "Anh nhìn em như vậy làm gì? Nếu em đã muốn giới thiệu đối tượng cho người ta thì phải hỏi cho rõ ràng, bằng không nhà gái mà hỏi em biết trả lời thế nào?"
Lê Tiêu cũng không hiểu mấy chuyện này, bèn nói: "Y khá thông minh, mua nhà ở đường Ngô Sán, nhà ở rất tốt. Hiện tại nhà ở đó đã tăng giá, nằm gần trường trung học số một, lại gần trung tâm thành phố, nhất định sẽ có tiền. Em đừng thấy lúc trước y nhẫn nhục làm việc bên cạnh Thường Dũng, nhưng nếu không có tiền, y sẽ không thể nào ở lại lâu như vậy. Nhân phẩm của người này cũng được, không phải người xằng bậy gì, chỉ là có hơi xảo quyệt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ."
Giang Nhu gật đầu, sau đó thì nói lại chuyện này với Đổng Minh Minh lúc đi học hôm thứ hai, Đổng Minh Minh còn tưởng rằng Giang Nhu đã nói chuyện của Phó Phi thất bại, cho nên cô ấy cũng gần như quên béng đi mất, gần đây cô ấy thường xuyên đi tìm bạn trai, thậm chí còn tán gẫu đến mức thành bạn bè với người ta.
Đổng Minh Minh hỏi cô: "Mình nói cho cậu cái này, cô ấy là người rất tốt, nói chuyện thẳng thắn, thoải mái, mình cũng rất thích cô ấy, nếu cậu mà gặp nhất định cũng sẽ thích. Người mà cậu nói có đáng tin cậy không? Bạn trai mình nói, người làm trong ngành như bọn họ rất khó tìm được đối tượng, nếu không phải người đáng tin cậy thì đừng giới thiệu."
Giang Nhu rất đồng tình với những gì mà bạn trai Đổng Minh Minh nói, lúc trước cô cũng rất khó tìm được đối tượng, bốn năm đại học chỉ có học tập với huấn luyện, làm gì có thời gian yêu đương? Lúc đi thực tập, ba mẹ vốn muốn giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng khi nhà trai nghe nói cô là cảnh sát thì lại phản đối, cảm thấy cảnh sát bận quá, không rảnh lo gia đình, giáo viên và nhân viên công chức nhàn nhã mới là những ứng cử viên sáng giá được chọn cho buổi xem mắt.
Ba mẹ cô còn nhiều lần nói cô không nghe lời, lúc trước đáng lẽ ra cô nên chọn sư phạm.
Giang Nhu do dự: "Vậy hay là thôi bỏ đi?"
Đổng Minh Minh gật đầu, cô ấy cũng không muốn hại bạn bè. Nhưng cô ấy nào biết miệng mình lại rộng, chiều hôm qua đi tìm bạn trai không cẩn thận nói với người ta chuyện này, nữ cảnh sát kia nói hôm nay muốn gặp Giang Nhu, hỏi cô buổi trưa có rảnh hay không, muốn cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.
Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như quen biết thêm một người bạn, còn rất vui vẻ theo Đổng Minh Minh chọn một nhà hàng ngon.
Hai người vừa gọi món xong thì người kia tới, Đổng Minh Minh quay mặt về phía cửa nhà hàng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người, cô ấy vẫy tay cười: "Bên này."
Giang Nhu vô thức quay đầu lại nhìn, thấy cô gái trẻ nọ đứng ngay cửa thì hít sâu một hơi, thân thể không tự chủ được mà đứng lên, nếu không phải vẫn còn một chút lí trí thì suýt chút nữa cô đã hành lễ lớn giọng chào một tiếng "Huấn luyện viên".
Đổng Minh Minh thấy Giang Nhu đứng lên nên cũng đứng theo: "Mau đến đây ngồi đi. Để mình giới thiệu, đây là Giang Nhu, bạn thân của mình, còn đây là Lâm Thư Quân, người bạn mình mới quen."
Lâm Thư Quân chủ động đưa tay về phía Giang Nhu, sảng khoái cười nói: "Chào cậu."
Vẻ mặt Giang Nhu có phần hơi sững sờ, cô có làm sao cũng không ngờ nữ cảnh sát mà Đổng Minh Minh giới thiệu vậy mà lại là huấn luyện viên đời trước của cô lúc đến phương Nam tham gia huấn luyện.
Đời trước, trường học của bọn họ mỗi năm sẽ tổ chức huấn luyện liên nhiều trường, huấn luyện viên dẫn dắt bọn họ đều là những cảnh sát hình sự làm việc nhiều năm có kinh nghiệm phong phú. Khi đó Lâm Thư Quân chịu trách nhiệm lớp bọn họ, cô cực kì nghiêm khắc, Giang Nhu cũng được xem là người thường xuyên có biểu hiện tốt trong lớp nhưng vẫn bị cô ấy mắng cho sợ chết khiếp.
Mọi người lén đặt biệt danh cho cô ấy là "Thái Thượng Hoàng", bởi vì bọn họ cảm thấy cô có phần giống với Võ Tắc Thiên, cả người lạnh lùng, nghiêm túc, cũng chưa bao giờ nhìn thấy cô cười. Những huấn luyện viên khác chỉ có thời điểm huấn luyện mới nghiêm khắc, nhưng ngoài đời cư xử rất vui vẻ, dễ gần, chỉ có cô ấy là cả ngày chỉ trưng mỗi một mặt lạnh băng, mọi người đều đồn đoán có phải từ đó đến giờ cô ấy chưa bao giờ cười hay không?
Lúc này đây, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng lại trẻ hơn rất nhiều tuổi đang mỉm cười với mình, Giang Nhu đột nhiên không biết nói gì.
Đổng Minh Minh kéo tay người nọ: "Nào, ngồi bên này đi."
Lâm Thư Quân bèn không khách sáo mà ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Giang Nhu cũng ngồi xuống.
Lâm Thư Quán của hai mươi năm trước vui vẻ, hoạt bát hơn người trong ấn tượng của Giang Nhu rất nhiều, cô trực tiếp cười hỏi Giang Nhu: "Nghe Minh Minh nói cô muốn giới thiệu đối tượng cho tôi sao?"
Giang Nhu nhìn về phía Đổng Minh Minh, Đổng Minh Minh chột dạ nhìn đi chỗ khác, cô ấy là thật sự lỡ lời, ai mà ngờ người ta lại để bụng.
Lâm Thư Quân nói thẳng: "Điều kiện nhà tôi không tốt lắm, tôi xuất thân nông thôn, dưới tôi còn có một đứa em trai. Em trai tôi không cần tôi phải lo, nó đã vào đại học, nhưng người làm chị như tôi vẫn muốn giúp đỡ gia đình một chút, cho nên mỗi tháng sẽ gửi một nửa tiền lương về nhà, chờ nó tốt nghiệp đại học tôi sẽ mặc kệ, nếu đối phương không ngại, chúng tôi có thể gặp mặt."
Giang Nhu: "..." Thẳng thắn như vậy sao?
Thật đúng là phong cách quen thuộc.
Giang Nhu yên lặng ngồi nhìn khuôn mặt quen thuộc của đối phương, phảng phất như bản thân đã trở về hai mươi năm sau, sống mũi không hiểu sao dấy lên chua xót, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người quen ở đời trước.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên nhớ đến một sự kiện, chính là lúc trước khi cô xuyên qua không bao lâu, có một buổi tối bạn cùng phòng đột nhiên gọi điện thoại cho cô nói Lâm giáo quan xảy ra chuyện trong lúc chấp hành nhiệm vụ, bị kẻ bắt cóc chém bị thương mấy chục nhát rồi vứt ở trong núi, tuy rằng sau đó đã được cứu nhưng hẳn là không trở lại làm cảnh sát hình sự được nữa, cũng không biết sau này cô ấy và con phải làm sao đây? Bạn cùng phòng còn nói hình như nguyên nhân là do cô ấy bị người ta bán đứng tung tích, cụ thể thì bạn cùng phòng cũng không rõ lắm, cô nàng đó còn muốn khi được nghỉ sẽ đi qua xem thử, còn hỏi sang Nhu có đi hay không.
Giang Nhu đồng ý, chỉ là còn chưa kịp đi thì chính bản thân cô cũng có chuyện.
Nghĩ đến đây, tâm tình Giang Nhu có hơi phức tạp, bởi vì lúc Bạn cùng phòng cô nói chuyện này cô còn ngây thơ hỏi chồng Lâm giáo quan đâu, tại sao chỉ nói đến con?
Bạn cùng phòng nghe xong thì lấy làm lạ hỏi lại, chẳng lẽ cô không biết giáo quan đã ly hôn từ lâu rồi sao? Chồng của Lâm giáo quan cảm thấy công việc của cô ấy quá bận rộn, không rảnh lo cho gia đình nên mới quyết định đề nghị ly hôn.
Lúc ấy, trong đầu Giang Nhu hiện ra một hình ảnh có ấn tượng khắc sâu, chính là lúc bà dì của cô đến trong kì huấn luyện, trưa hôm đó cô đi siêu thị mua băng vệ sinh thì gặp Lâm giáo quan. Lâm giáo quan thấy sắc mặt cô tái nhợt nên trực tiếp đưa cô về kí túc xá của cô ấy, còn pha cho cô một ly nước đường đỏ. Ở nơi đó, Giang Nhu nhìn thấy trên bàn làm việc có đặt một tấm ảnh, trong ảnh là Lâm giáo quan đang ôm con mỉm cười, có điều không nhìn thấy chồng của cô ấy.
Khi đó còn cảm thấy rất kì quái, bởi vì ba mẹ và anh trai cô đều để ảnh gia đình trên bàn làm việc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người nọ, thuật lại chuyện Lê Tiêu đã nói với cô về Phó Phi, sau đó lại nói thêm: "Ba y mất sớm, mẹ y rất nhanh đã đi thêm bước nữa, cho nên từ nhỏ y đã không mấy tin tưởng phụ nữ, có lẽ bây giờ cũng không còn nhỏ nữa nên mới muốn kết hôn sinh con."
"Tôi cảm thấy hai người đều là những nam nữ thanh niên ưu tú, có nhiều cơ hội quen biết nhau đã là rất tốt, cũng không nhất định phải ở bên nhau, chủ yếu là để hai người nhìn xem có vừa mắt đối phương hay không thôi."
"Không sao hết, hai mươi tám cũng không lớn lắm."
Lâm Thư Quân gật đầu, tỏ vẻ mình có thể hiểu mà, sau đó hỏi: "Vậy khi nào chúng tôi có thể gặp mặt?"
Giang Nhu sửng sốt: "Ủa? Cô không đưa ra yêu cầu gì sao?"
Lâm Thư Quân: "Tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ cần không phải cảnh sát là được, cả hai vợ chồng đều làm công việc nguy hiểm thì không tốt lắm. Ừ thì, tốt nhất là ngoại hình đẹp một chút, tính tình tốt và biết chăm sóc gia đình."
Giang Nhu đồng tình: "Vậy để tôi trở về hỏi lại xem khi nào y rảnh để gặp mặt."
Lâm Thư Quân gật đầu: "Được, cứ như vậy đi, tôi còn có việc, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi."
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Đợi người đã đi khỏi, Đổng Minh Minh mới dám thở ra: "Lợi hại đúng không? Mình khi ở trước mặt cô ấy cũng không dám nói nhiều, sợ bản thân sẽ lỡ lời nói sai gì đó. Mình vốn tưởng bản thân đã đủ thẳng thắn, không nghĩ tới cô ấy còn trực tiếp hơn. Tối hôm qua mình chỉ là thuận miệng nói, ai ngờ cô ấy lại trực tiếp hỏi mình người đàn ông đó là người thế nào, nói cô ấy muốn gặp mặt một lần."
Thấy Giang Nhu cả buổi không nói lời nào, Đổng Minh Minh không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Nhu tức giận nói: "Sao cậu không nói cho mình biết cô ấy là Lâm Thư Quân?"
Cô vậy mà lại làm mai cho Lâm giáo quan, nếu bạn học trước kia mà biết được, chắc chắn sẽ khen cô dám nhổ lông trên đầu hổ.
Đổng Minh Minh khó hiểu: "Sao thế? Cậu quen cô ấy hả? Nhưng lúc nãy nhìn cũng đâu có giống đã quen biết chứ."
Giang Nhu: "..."
Cô cũng không biết nên nói thế nào nên chỉ đành thở dài.
Đổng Minh Minh an ủi: "Chuyện này có gì đâu chứ? Không phải chỉ là gặp mặt ăn cơm thôi sao? Cũng không phải sẽ lập tức kết hôn, yên tâm đi, có gì mình sẽ nói với cô ấy."
Cuối cùng, bọn họ hẹn gặp nhau hôm trưa thứ năm. Giang Nhu không đi, buổi trưa cô phải đến phòng thí nghiệm, chỉ nói với hai bên về thời gian và địa điểm, còn cụ thể như thế nào vẫn cần Đổng Minh Minh mô tả chi tiết: "Hai người họ nói chuyện rất ăn ý, mình ngồi bên cạnh uống hết hai ly cà phê, ăn hết một miếng bánh kem mà họ vẫn còn chưa nói xong, cuối buổi, người tên Phó Phi kia còn lái xe đưa cô ấy về."
"Cậu không biết đâu, chiều hôm qua mình đến tìm bạn trai, trong cơ quan có một đại ca muốn giới thiệu đối tượng cho Thư Quân, nói người kia là người địa phương, nhà có hai gian, là công chức, rất có tương lai. Người đó lúc trước từng qua lại với một cô gái, sau đó vì một số chuyện nên chia tay, nhưng người này tính tình khá tốt, ngoại hình cũng ưu nhìn. Nào có mà ngờ, cô ấy từ chối, còn nói bản thân đã có đối tượng."
"Lúc đó mình có nói cô ấy không cần trực tiếp từ chối, lỡ như sau này cô ấy và Phó Phi mà không thành thì còn có thể suy nghĩ đến người này, ai ngờ cô ấy lại khăng khăng nói Phó Phi rất tốt, không cần thay đổi."
"Mình lúc trước cũng từng có chút suy tính riêng, nhưng bây giờ thấy cô ấy thế này, mình thật sự có hơi không yên tâm."
Giang Nhu: "..."
Đúng là tính tình của huấn luyện viên của bọn họ.
Giang Nhu nhìn vẻ mặt bất lực của Đổng Minh Minh, trong lòng thầm cảm thán duyên phận thật kỳ diệu. Giang Nhu không rõ chuyện của Đổng Minh Minh đời trước, có lẽ là bị ba cô ấy lừa kết hôn, hoặc cũng có thể vài năm sau sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của ba mình rồi tiến hành trả đũa. Nhưng có một điều chắc chắn, Đổng Minh Minh đời trước sẽ không nói chuyện yêu đương với anh bạn trai là cảnh sát giống như bây giờ, sẽ không vừa im lặng, ẩn nhẫn chờ thời cơ, vừa ngọt ngào, ân ái với bạn trai, cho nên cô ấy cũng sẽ không gặp gỡ Lâm giáo quan.
Vậy Lâm giáo quan của đời này cũng có thể có một kết cục khác hay không?
Chỉ là sự lo lắng của Đổng Minh Minh không bao lâu sau lại trở thành ghen tị, bởi vì cô ấy phát hiện Lâm Thư Quân càng ngày càng xinh đẹp, không chỉ có nhiều quần áo hơn, trên cổ trên cổ tay còn có nhiều trang sức, hỏi ra mới mới biết đều là do Phó Phi mua.
Phó Phi còn thường xuyên đến đưa đồ ăn cho Lâm Thư Quân, có đôi khi cả văn phòng đều có phần.
Bạn trai Đổng Minh Minh cũng có tặng quà, nhưng đều rất xấu, hoàn toàn không giống những thứ Phó Phi tặng, đồ do Phó Phi tặng tuy không bắt mắt nhưng chất lượng tốt, người biết nhìn hàng vừa nhìn sẽ biết không hề rẻ.
Chuyện này Giang Nhu cũng không giúp được, dù sao Phó Phi cũng từng đi theo Thường Dũng, y hẳn là có nhiều kinh nghiệm tặng quà cho phái nữ.
Nhưng bất ngờ ở chỗ, Lê Tiêu nói Phó Phi rất xem trọng tiền bạc, không nghĩ đến y lại hào phóng với bạn gái như vậy.
Sinh nhật của Giang Nhu là ngày hai mươi hai tháng mười một, hôm sinh nhật cô, Lê Tiêu cố ý về nhà sớm, hắn chưa bao giờ nhớ sinh nhật bản thân, gần đây lại sợ quên mất sinh nhật Giang Nhu nên ngày nào trước khi đi ra ngoài cũng phải xem lịch.
Trước tiên là đón An An, sau đó cùng nhau lái xe đến trường học chờ Giang Nhu.
Giang Nhu vừa từ trong trường ra đã nhìn thấy hai bố con đang ngồi xổm ven đường nói chuyện, cũng không biết hai người đang nói cái gì, thấy Giang Nhu ra tới, An An lập tức đứng lên chạy tới: "Mẹ ơi ——"
Giang Nhu cúi xuống bế con gái lên, hỏi cục cưng hôm nay đi học có vui không.
An An cười hì hì nói: "Vui lắm ạ."
Sau đó ôm lấy mặt Giang Nhu hôn một cái: "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ."
Tim Giang Nhu như muốn tan chảy, cô cũng hôn một cái lên trán cục cưng.
Lê Tiêu đột nhiên đi tới tiếp nhận An An vòng tay cô: "Được rồi, lên xe đi."
Sau đó thẳng tay nhét An An xuống ghế sau, mà An An cũng hiếm khi không dính lấy cô.
Giang Nhu sửng sốt.
Thấy Lê Tiêu đã mở cửa ghế lái, cô đành phải đi đến mở cửa ghế phụ. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt là một bó hoa hồng nằm trên ghế phụ.
Giang Nhu không thể tin được mà nhìn người nọ: "Anh tặng em sao?"
Hắn thế mà còn biết tặng hoa.
Lê Tiêu sờ sờ mũi, dường như có hơi mất tự nhiên, hắn hắng giọng nói: "Phó Phi nói phụ nữ đều thích cái này, nhưng anh thấy còn không bằng mua cho em một chiếc nhẫn vàng mà đeo, cái này chỉ mấy ngày là héo, vậy mà cũng có mặt mũi bán đắt như vậy?
Giang Nhu: "..." Lãng mạn thì có lãng mạn, nhưng không nhiều lắm.
Cô đã nói mà, với đầu óc của Lê Tiêu thì sao có thể nghĩ đến chuyện mua cái này? Ở trong mắt hắn, không có gì sánh được với đồ ăn và vàng, đồ ăn thì vào trong bụng mình, mà vàng thì đáng giá.
Nhưng Giang Nhu vẫn rất thích, cô cười tủm tỉm ôm hoa lên, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Còn cúi đầu ngửi rất nhiều lần.
Lê Tiêu thấy bộ dạng vui vẻ của cô, hắn không thể không hỏi: "Em thật sự thích nó sao?"
Giang Nhu mỉm cười nhìn hắn: "Đương nhiên rồi, đây chính là lần đầu tiên em được người ta tặng hoa đó, oa, đẹp quá đi mất."
Nói xong lại nói thêm: "Chờ nó mà gần héo, em sẽ đem đi làm tiêu bản để cất giữ."
Lê Tiêu khẽ cười một tiếng: "Cần gì phải làm thế? Nếu em thích, vậy sau này anh tặng nhiều chút là được."
Nói là nói như vậy, nhưng khóe môi đang cong lên của hắn vẫn chưa có dấu hiệu hạ xuống.
An An phía sau háo hức nhìn bó hoa trên tay mẹ, sau đó nói: "Mẹ ơi, con cũng muốn."
Giang Nhu đang định rút một bông hoa trong bó hoa ra đưa cho bé cưng, Lê Tiêu nhìn con đường phía trước, cũng không quay đầu lại đã nói: "Hôm nay là sinh nhật mẹ con, mẹ là lớn nhất, ngày mai bố tặng cho con."
Sau đó lại nói với Giang Nhu: "Đừng đưa con bé, một lát là không còn."
An An ngoan ngoãn nói: "Vậy được rồi."
Giang Nhu thấy thế đành mỉm cười thu tay về, chỉ là lại quay đầu cười nói với An An: "Đợi mẹ đem hoa về nhà cắm xong, chúng ta cùng nhau xem nhé."
An An lập tức cười nói: "Dạ mẹ."
Lê Tiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái cưng trong kính chiếu hậu, lại nhìn sang khuôn mặt dịu dàng của Giang Nhu bên cạnh, trong mắt hắn cũng hiện lên ý cười.
Buổi tối, một nhà ba người đi nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn. Sau khi ăn xong, Lê Tiêu đưa cho Giang Nhu một cái hộp, Giang Nhu mở ra xem thì thấy đó là ba đôi hoa tai.
Chỉ là, sao chúng lại trông như vậy được...
Lê Tiêu giải thích: "Anh cũng không biết như thế nào mới là đẹp, cho nên đã lấy trong hộp trang sức của em ba chiếc rồi đặt người ta làm theo. Sau này em đeo cái này đi, đừng mang những đồ giá rẻ kia nữa, không tốt cho lỗ tai đâu."
Lúc trước, lỗ tai Giang Nhu bị đỏ khi đeo hoa tai, cô nói nguyên nhân có lẽ là do vừa xỏ lỗ tai, nhưng sau đó đó Lê Tiêu lại phát hiện, tai của cô vẫn bị đỏ mỗi khi đeo hoa tai.
Giang Nhu: "..."
Cô còn tự hỏi sao dạo này hoa tai luôn bị thiếu mất một chiếc, còn tưởng là An An lấy chơi làm mất.
Lại nghe thấy lời này, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai sáng chói dưới ánh đèn, trong lòng ê ẩm mềm mại, không nghĩ tới chút chuyện cỏn con như vậy nhưng hắn vẫn luôn nhớ kĩ.