“Đình Hạ, ba người chúng ta cùng đi ăn trưa nhé? Hôm nay anh mời.”
Thẩm Trì vừa dứt lời, cô còn chưa lên tiếng đã nhận được ánh mắt sắc lẻm từ Triệu Mễ. Đình Hạ đoán Thẩm Trì thông qua Mộng Vân mới biết cô làm việc ở nơi này. Chỉ là cô vốn không định ăn cơm cùng họ, nên đã lên tiếng từ chối.
“Xin lỗi, nhưng em có hẹn ăn trưa cùng Tử Quân mất rồi.”
“Vậy sao, tiếc quá…” Gương mặt Thẩm Trì lộ ra vẻ thất vọng.
Thật ra Đình Hạ chỉ đang nói dối, chờ sau khi anh ta và Triệu Mễ đi khỏi thì cô cũng ra ngoài đón taxi, tìm đại một quán cơm bên đường để ăn. Nhưng ngay lúc này Mạc Tử Quân lại gọi điện thoại đến, hắn thật sự muốn đi ăn cùng cô, nên đã lái xe đến trước cổng Vương thị.
“Anh đến rồi sao? Vậy bây giờ em sẽ ra ngoài đó.”
Đình Hạ cố tình bật loa ngoài để Thẩm Trì có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Mạc Tử Quân. Sau khi tắt điện thoại, cô tươi cười chào tạm biệt hai người kia rồi đi khỏi.
Triệu Mễ cũng kéo Thẩm Trì ra ngoài ăn trưa, cả quá trình anh ta không nói câu nào. Lúc ở cổng lớn nhìn thấy Mạc Tử Quân ôm hôn Đình Hạ, anh ta càng thêm khó chịu trong lòng.
Hắn đưa cô đến một nhà hàng gần đây để dùng bữa.
“Em gọi món đi.”
Đình Hạ cầm quyển thực đơn, gọi vài món mà Mạc Tử Quân thích ăn. Cô dễ dãi ăn cái gì cũng được, quan trọng vẫn là khẩu vị của hắn.
Người đàn ông kia cảm thấy chưa đủ bèn gọi thêm thức ăn. Trong số mấy món kia nhất định không thể thiếu dĩa sườn kho mà Đình Hạ thích nhất.
Thức ăn được nhân viên nhanh chóng mang ra bàn. Niêu cơm còn nóng hổi, vừa mở nắp ra đã bốc khói lên nghi ngút.
Mạc Tử Quân ăn thì ít, ngồi nhìn cô ăn thì nhiều. Hắn còn chu đáo gắp thức ăn và lau miệng cho Đình Hạ.
“Anh ăn đi chứ!” Cô không nhịn được mà xúc một thìa cơm lớn, thổi nguội rồi đưa đến gần miệng hắn.
Mạc Tử Quân nhớ lại lời hứa với Tuyết Phàn, hắn thử nhìn sang Đình Hạ, thấy tâm trạng cô đang vui vẻ liền nói:
“Hạ, tối nay chúng ta về nhà dùng cơm với cha mẹ được không?”
“Về nhà sao…” Cô thoáng ngây người
Mạc Tử Quân nhìn ra nét bối rối trên gương mặt của Đình Hạ, bởi có lẽ cô vẫn chưa sẵn sàng để gặp lại cha mẹ hắn. Tuy đã hứa chắc nịch với Tuyết Phàn rằng tối nay sẽ đưa cô về nhà, nhưng nếu Đình Hạ không muốn đi thì Mạc Tử Quân sẽ không ép buộc cô dù chỉ là một chút.
“Hay là để thêm một thời gian nữa…”
“Tử Quân, tối nay chúng ta về nhà đi.” Đình Hạ nói với hắn.
Sớm muộn gì cô cũng phải về Mạc gia để gặp cha mẹ Mạc Tử Quân, cho nên nhân cơ hội hắn mở lời, Đình Hạ sẽ nghe theo ý muốn hắn.
Trước đây cô né tránh không gặp mặt hai người kia, bởi vì mối quan hệ giữa cô và Mạc Tử Quân có hơi phức tạp. Nhưng mà bây giờ Đình Hạ với hắn đã xác định đến với nhau, nếu có sự ủng hộ của ông bà Mạc chẳng phải tình yêu của hai người sẽ thêm vững chãi hay sao?
Kỳ thực cô rất nhớ cha mẹ hắn, nhớ cả quản gia Châu và mọi người trong dinh thự. Đình Hạ muốn về thăm bọn họ, vừa nghĩ sắp được nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của những người trước đây từng cưu mang mình, trong lòng cô đã thấy ấm áp vô cùng. ngôn tình ngược
Hai người ăn trưa xong, Đình Hạ vội bảo Mạc Tử Quân đưa mình về công ty. Đợi sau khi tan làm, cô sẽ cùng hắn đi mua một ít trái cây và quà bánh, mang về Mạc gia.
Đình Hạ quay trở lại với công việc. Chiều nay cô còn thê thảm hơn buổi sáng rất nhiều! Không phải là sự ngó lơ, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, mà hết người này đến người khác luân phiên sai vặt cô gái nhỏ. Bắt đầu từ việc Triệu Mễ bảo Đình Hạ xuống nhà kho lấy vải, đến phiên các đồng nghiệp khác nhờ cô khênh vài thùng giấy vẽ, rồi đi pha cà phê và dọn dẹp rác dưới sàn.
“Đình Hạ, cô nhanh chân một chút.”
“Mấy công việc vặt này rất thích hợp với thực tập sinh đó! Dù sao cô cũng cần thêm thời gian để làm quen với mọi người, có đúng không?”
Triệu Mễ thân là người quyền lực nhất ở đây lại không nói tiếng nào trước những hành động bắt nạt người mới quá đỗi rõ ràng này. Đình Hạ chỉ biết thầm nhủ bản thân không được nản lòng mà tiếp tục cố gắng. Thời gian vẫn còn nhiều, cô tin sẽ có ngày cô chứng minh cho bọn họ thấy năng lực của mình.
Quần quật suốt một buổi chiều, cuối cùng đã đến giờ tan làm.
Mạc Tử Quân sắp xếp xong công việc về từ sớm, hắn lái xe đến trước cổng Vương thị để đợi đón Đình Hạ.
Cô và hắn ghé sang siêu thị mua chút đồ, rồi về chung cư tắm rửa, thay quần áo trước khi trở về Mạc gia để gặp ông bà Mạc.
Không hiểu vì sao gần đến nơi, Đình Hạ lại thấy thấp thỏm trong lòng. Cô liền lấy ly trà gừng Mạc Tử Quân pha sẵn, uống một ngụm cho thoải mái.
Ở nhà, Tuyết Phàn và quản gia Châu đã đích thân xuống bếp, chuẩn bị một bàn ăn tối thịnh soạn. Mạc lão gia khi nghe tin Mạc Tử Quân dẫn bạn gái về ra mắt thì thấy nhẹ cả lòng. Mấy năm nay vợ của ông vì con trai không chịu để tâm đến chuyện yêu đương mà khổ tâm không ít. Lần này chắc bà sẽ vui lắm!
Nghe thấy người làm chạy vào thông báo Mạc Tử Quân đã về, Tuyết Phàn vội rửa tay rồi đi lên phòng khách. Bà cùng với Mạc lão gia đều háo hức mong chờ.
“Cha, mẹ… con đã về rồi!”
“Về rồi đấy à?” Bà bước về phía hắn, miệng cười tươi rạng rỡ.
Chỉ là chưa được bao lâu, nụ cười trên môi của Tuyết Phàn đã tắt ngấm, bởi vì người con gái đi bên cạnh con trai bà.
Đình Hạ hồi hộp đứng trước mặt Tuyết Phàn, cúi đầu chào hỏi:
“Mẹ…”
“Không dám! Cô… đừng gọi tôi là mẹ.” Tuyết Phàn bất ngờ quay đi chỗ khác, hai mắt phủ đầy một tầng sương mỏng.