• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Đình Hạ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Mạc Tử Quân. Hóa ra bây giờ, hắn đã trở nên hèn mọn đến mức phải dùng khoản nợ kia để trói buộc cô bên mình. Mạc Tử Quân tự cười chế giễu bản thân cũng đáng đời lắm, ai bảo trước kia hắn không biết quý trọng Đình Hạ, để khi mất đi rồi mới thấy tiếc.

“Em mau ăn đi, thức ăn sắp nguội mất rồi.”

Mạc Tử Quân bỏ qua vấn đề này, tập trung vào dùng bữa tối. Hắn biết nếu còn nói tiếp, chỉ khiến mọi chuyện rơi vào bế tắc. Mạc Tử Quân không muốn Đình Hạ có thêm thành kiến với mình. Bản thân hắn hiểu rõ để cô chịu tha thứ, mở lòng ra với hắn, ắt phải cần một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng cho dù là dành cả cuộc đời, hắn vẫn sẽ không hối hận!

Mạc Tử Quân tự tay bóc tôm cho Đình Hạ, cho vào trong bát. Cô phớt lờ hành động của hắn, chỉ gắp một ít măng xào để ăn. Từ đầu đến cuối người đàn ông kia cứ ngồi trơ như pho tượng, càng khiến cho cô bực mình.

“Anh không ăn à? Nếu đã không muốn ăn sao còn gọi nhiều món như vậy?”

Mạc Tử Quân chỉ vào con tôm trong bát Đình Hạ, cúi đầu lại gần rồi nói:

“Em ăn cái gì, anh sẽ ăn cái đó.”

Đình Hạ có chút ngờ ngợ, lát sau không hiểu vì sao vẫn gắp con tôm trong bát, cho vào trong miệng của mình.

Mạc Tử Quân thấy vậy liền bóc một con tôm khác, cắn ăn ngon lành. Kể cả khi Đình Hạ uống nước, hắn cũng làm ra hành động tương tự.

“Đồ điên!” Cô khẽ mắng thầm trong bụng.

Nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, Đình Hạ không thể ngó lơ được. Món nào món nấy cũng đắt xắt ra miếng, bỏ phí lại càng mang tội. Một người sống cần kiệm như cô gái nhỏ, tuyệt đối không thể chịu nổi cảnh tượng này.

Hai người bắt đầu nghiêm túc ngồi dùng bữa tối, không ai nói thêm câu nào. Mạc Tử Quân khẽ cười, thi thoảng lại bóc vỏ tôm cho Đình Hạ.

Bảy giờ tối, hắn lái xe đưa cô về nhà. Tuyết Phàn bỗng nhiên gọi điện thoại đến, Mạc Tử Quân phải dừng xe bên lề đường để nghe máy.

“Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Mạc Tử Quân, bây giờ con trở về nhà ngay cho mẹ.” Giọng nói phát ra từ trong điện thoại vô cùng tức giận.

Hắn còn nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, có cả tiếng khóc và giọng nói của Lâm Uyển. Không cần về nhà, Mạc Tử Quân cũng đoán được vấn đề, cảm thấy rất phiền, hắn đã từ chối:

“Trễ rồi, có chuyện gì để mai con về hẵng nói. Con vừa mới đi làm về nên rất mệt, thế thôi mẹ nhé.”

Hắn định tắt điện thoại, thì Tuyết Phàn gắt lên:

“Nếu con không muốn về nhà vậy mẹ sẽ đến thẳng chung cư. Thằng nhóc bất hiếu, bây giờ còn không chịu nể mặt bà già này.”

Tuyết Phàn nói lớn đến nổi, Đình Hạ ngồi ở phía sau còn nghe được. Mạc Tử Quân ngắt ngang cuộc gọi, cô liền lên tiếng:

“Mạc Tử Quân, anh mau lái xe về nhà đi. Tôi sẽ đón taxi về chung cư trước vậy.”

“Anh không đồng ý. Muốn thì cùng đi.” Hắn đề nghị.

Đang trên đoạn đường vắng, lấy đâu ra taxi đưa Đình Hạ về? Chỉ có hai lựa chọn, một là Mạc Tử Quân đưa cô về chung cư, hai là cô theo hắn về Mạc gia. Không có thỏa hiệp!

Đình Hạ không muốn Tuyết Phàn đến chung cư, chẳng may bà phát hiện cô đang sống ở đó sẽ trở nên rất phiền phức. Cuối cùng, cô đành để Mạc Tử Quân chở mình đến Mạc gia.

Hắn quay đầu xe, lái về hướng ngược lại. Người đàn ông kia cũng không quên gọi lại cho Tuyết Phàn, nói bà cứ ở nhà đợi mình.

Xe đến trước cổng Mạc gia, Mạc Tử Quân mở cửa xe nhưng Đình Hạ không xuống.

“Anh vào trong nói chuyện với Mạc phu nhân đi, tôi sẽ ngồi yên trên xe đợi.”

Hắn chần chừ một lúc, rồi gật đầu.

Biết rõ Mạc Tử Quân sẽ vào đó rất lâu, Đình Hạ liền bảo hắn hạ một bên cửa kính, để cô không cảm thấy ngột ngạt.

Người đàn ông kia cởi áo vest của mình, đưa cho cô gái nhỏ.

“Không cần đâu. Thời tiết hôm nay cũng rất dễ chịu.” Đình Hạ xua tay không nhận.

Mạc Tử Quân vẫn bỏ áo vào trong xe, ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết, hắn nói:

“Hoặc là em mặc áo vào, hoặc là em xuống xe vào trong nhà với tôi.”

Mạc Tử Quân kiên nhẫn chờ cô quyết định. Đình Hạ ngó thấy quản gia Châu đang ra bên ngoài, vội kéo áo vest của hắn, khoác lên trên người.

Tiếng cửa sắt mở ra, quản gia Châu bước đến gần xe, cúi đầu chào hắn:

“Cậu chủ đã về rồi.”

Mạc Tử Quân chào bà, sau đó khẽ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở:

“Xe của tôi cứ để bên ngoài là được.”

Quản gia Châu gật gật đầu, rồi xoay người đi theo hắn vào trong. Lúc nãy, bà ấy lờ mờ thấy bóng dáng một người phụ nữ ngồi trên xe, nhưng người kia quay mặt nhìn sang hướng khác, nên bà cũng không nhìn rõ là ai.

Mạc Tử Quân vào đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Lâm Uyển đang ngồi bên cạnh Tuyết Phàn. Hắn khẽ nhíu mày khi thấy bà Lâm cũng ở đây, đoán chừng lại sắp rước thêm một mớ phiền phức vào người.

“Mẹ, con về rồi.”

“Mạc Tử Quân, con mau sang đây ngồi xuống cho mẹ.” Tuyết Phàn nghiêm giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK