Trong quá trình học bù, Kha Tùng Ứng đóng vai trò là một học sinh tốt làm việc tốt không cần để lại tên tuổi, thường xuyên làm trò đưa đi đón về trước mặt ba mẹ Tô Nhuyễn.
Với lý do là —— thuận đường đến đây để mua bữa sáng.
Thường xuyên đi tới đi lui, Kha Tùng Ứng ngẫu nhiên sẽ mang theo một ít dưa hấu trái cây đến đây, nói là do ba mẹ mua, một mình ăn không hết, cho nên đem biếu cho họ một ít để ăn.
Lâu dần, Kha Tùng Ứng có thể đi vào nhà ngồi trên ghế chờ Tô Nhuyễn cùng nhau đi học, còn có thể cùng ba mẹ Tô Nhuyễn nói chuyện phiếm vài câu.
Anh lơ đễnh đem đề tài nói lên người Tô Nhuyễn "Dì ơi, Tô Nhuyễn đôi mắt của cậu ấy là sao vậy ạ? Về sau có thể chữa khỏi được không ạ?"
Cố Á Thu cùng Tô Dũng Quân im lặng một lúc, sau đó lắc đầu "Chữa không hết."
Sắc mặt Cố Á Thu dần trở nên ảm đạm
"Khi còn nhỏ con bé có một khối u trong não, càng về sau khối u ấy chèn ép lên dây thần kinh thị giác, khiến cho dây thần kinh thị giác của con bé bị co lại, lúc ấy con bé đã không thể nhìn thấy được, đưa đến bệnh viện, tiêu hết số tiền mà chú dì dành dụm được, cũng đã đi khắp nơi để vay mượn thêm một khoản tiền cho con bé làm phẫu thuật, kết quả, khối u đã được cắt, nhưng đôi mắt... Rốt cuộc cũng không thể nhìn thấy được gì nữa."
"Lúc đó chủ yếu là do không có tiền, lại còn ra ngoài mượn nợ ở khắp nơi, còn là cho vay nặng lãi, lãi càng thêm lãi nên chú dì không dám đi vay nữa, lo lắng cả đời này cũng không trả hết... " Tô Dũng Quân khẽ thở dài "Chú dì đã làm hết sức của mình rồi, con bé bị như vậy, chỉ có thể là do ý trời."
Kha Tùng Ứng gật gật đầu, trong lòng có tính toán.
"Bạn học tiểu Kha, lúc trước ở trường con bé rất hay bị người ta bắt nạt, nhưng bây giờ ít nhiều gì đã có con bên cạnh, dạo gần đây tâm trạng con bé cũng trở nên tốt hơn, đi học cũng không còn bị bạn bè bắt nạt nữa, dì thật sự rất biết ơn con, chờ các con tốt nghiệp xong, dì sẽ mời các con đi nhà hàng ăn thật nhiều món ngon." Cố Á Thu nói.
Tô Dũng Quân gật đầu “Đúng vậy, đến lúc đó sẽ cảm ơn con thật tốt.”
"Được ạ, dì, chú, con bây giờ bắt đầu mong chờ đến ngày đó." Kha Tùng Ứng cười nói.
"Ha ha ha ha!"
Cố Á Thu cùng Tô Dũng Quân nở nụ cười.
Khi Tô Nhuyễn bước xuống lầu, liền nghe thấy tiếng cười ở bên dưới, chờ đến khi ngồi vào yên sau xe của Kha Tùng Ứng, mới nhỏ giọng hỏi "Anh cùng với ba mẹ em nói chuyện gì vậy? Sao họ lại vui vẻ đến như thế?"
Lần hai lần ba đều nhộn nhịp giống như nhau.
"Anh đã nói với họ rằng sau này anh muốn cưới con gái của họ, chú dì liền ha ha ha ha ha ha… Nói nếu có chuyện tốt như vậy, buổi tối nằm mơ đều có thể sẽ cười đến tỉnh." Kha Tùng Ứng không biết xấu hổ mà nói.
Tô Nhuyễn: "…"
Thời tiết rất nóng, các bạn trong lớp hoặc là ăn kem, hoặc là uống nước đông lạnh có gas, Tô Nhuyễn cái gì cũng không muốn, trong tay lại cầm một chiếc quạt nhỏ.
Không có tiếng ồn, mang theo tiện cực kỳ.
Lần đầu tiên cô biết còn có một thứ đồ vật nhỏ nhắn tinh xảo đến như vậy, đặc biệt yêu thích không nỡ buông tay.
Khi bị Kha Tùng Ứng đè ở trên giường thao đến mồ hôi nhễ nhại, cô cũng thích cầm chiếc quạt nhỏ tinh xảo này, thổi vào mặt mình, cứ như đang nghe Kha Tùng Ứng hình dung tiếng sóng biển vậy.
Tuy rằng đó là lời nói dối.
Hơn nữa Tô Nhuyễn cũng không thực sự nhìn thấy biển.
Nhưng trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Kha Tùng Ứng đã thuê một chiếc xe, đưa cô đi "ngắm" biển một lần.
Trong không khí tràn ngập mùi nước biển ẩm ướt, bên tai nghe thấy không ít tiếng cười nói của các bạn trẻ và tiếng gọi ầm ĩ, có một số người đang phát sóng trực tiếp, một số thì đang đắp cát, hoặc một số thì đang chụp hình, còn lại thì nhào xuống biển trong bộ áo tắm quần bơi.
Kha Tùng Ứng giữ chặt cô, đi qua đám đông, vừa đi vừa kể mọi chuyện xung quanh cho cô nghe "Phía trước có một cặp anh em sinh đôi, đang chơi bắn súng nước, mẹ của bọn nó chắc khoảng năm người như em cộng lại đi, bà ấy đang ngồi trên chiếc ghế dựa cách mặt cát khoảng bốn năm mét..."
Tô Nhuyễn "…..."
"Phía trước có rất nhiều cặp đôi, nam thì không đẹp trai bằng anh, nữ thì chưa xinh đẹp bằng em, đệch, làn da kia đen như nước tương tư trong nhà, cũng may là em không nhìn thấy, nếu không sẽ thật sự cay mắt."
Tô Nhuyễn "…..."