Tô Nhuyễn xấu hổ đến nổi cả khuôn mặt đều đỏ bừng một mảng “Buông tôi ra……”
Kha Tùng Ứng giữ chặt tay cô trên đỉnh đầu, lần nữa cúi đầu mút cắn môi cô, đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng cô, đem nước bọt trong miệng cô liếm mút vào trong bụng mình.
Tô Nhuyễn bị hôn đến không tự giác kêu ra tiếng, dòng nước giữa chân chảy càng nhiều, cô bất lực kẹp chân lại, cầu xin gọi anh “Kha Tùng Ứng…… Buông tôi ra……”
“Nói anh biết lí do, anh sẽ tha cho em.” Hai ngón tay anh giữ lấy cằm cô, hôn cô thật mạnh rồi mới buông ra “Vì sao không để ý tới anh?”
Tô Nhuyễn đỏ bừng cả mặt “Đừng hỏi.”
“Vì sao?” Ánh mắt Kha Tùng Ứng dừng lại ở nơi ngực phập phồng lên xuống của cô, liếm liếm môi, giọng bị khàn đến bất thường “Nói cho anh biết vì sao.”
“Tôi nằm mơ……” Giọng nói Tô Nhuyễn nhỏ đến lạ “Mơ thấy cậu……” . Tiên Hiệp Hay
Cuối cùng cô cũng không thể nói được, cô nhẹ giọng cô cầu xin anh “Sắp muộn rồi, để tôi đi.”
Kha Tùng Ứng hưng phấn hôn cô thêm một lúc “Mơ thấy anh? Mơ thấy anh hôn em, hay là……”
Năm ngón tay anh cách áo đồng phục nhẹ nhàng xoa nắn ngực cô.
Sống lưng Tô Nhuyễn tê rần, tai ửng đỏ như tiết ra máu, cô cắn môi run rẩy kêu lên một tiếng “Không cần……”
“ĐM.” Kha Tùng Ứng kiềm chế lui ra sau một bước, túm túm quần, duỗi tay vào giữa quần đem nơi đã cứng đến khó chịu trong quần lót kéo kéo, sau đó nắm tay cô “Đi thôi, anh đưa em đi học.”
Khi hai người đi ra, quản lý mạng còn hướng Kha Tùng Ứng huýt sáo.
Kha Tùng Ứng nháy mắt với hắn, tiếp theo kéo Tô Nhuyễn không quay đầu đi ra ngoài.
Trong tiệm có một nhóm nữ sinh lưu manh, một cô gái mập mạp ngẩng đầu nhìn thấy Tô Nhuyễn, đột nhiên dùng cánh tay chọc chọc vào người bên cạnh “Nhìn kìa, là Tô Nhuyễn.”
Bảy tám nữ sinh đang ngồi ở trước máy tính đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Đôi mắt Tô Nhuyễn che một mảnh vải mềm, mặc đồng phục Nhị Trung màu trắng xanh, ngồi sau xe của Kha Tùng Ứng, Kha Tùng Ứng quay đầu nhìn cô nói gì đó, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.
“Trâu dữ.” Có người cười nhạo một tiếng, “Còn thông đồng với nam sinh Nhị Trung.”
“Đó là Kha Tùng Ứng, nam sinh đẹp trai nhất trường học.”
“À, nếu Kha Tùng Ứng nhìn thấy những tấm hình đó, sẽ còn muốn cậu ta sao?”
“Ha ha ha ha khẳng định sẽ không muốn!”
“Hình tính là gì.” Nữ sinh ngồi chính giữa có kiểu tóc sư tử đứng lên, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn bóng dáng của Tô Nhuyễn một cách châm biếm nói “Cho cậu ta một bất ngờ lớn.”
“Ha ha ha cái gì bất ngờ lớn?! Tôi thích bất ngờ!”
Các cô đều là học sinh của trường đặc biệt, không phải đôi mắt có vấn đề, thì chính là tứ chi phát triển chậm, còn có không ít người giống nhau.
Những cô gái này không có vấn đề gì về thể chất, có thể là do trên mặt họ có những đốm lớn màu đỏ, đi học thường sẽ dọa đến những đứa trẻ khác, sau đó họ dứt khoát bị gửi đến trường đặc biệt.
Lỗ tai bị khiếm khuyết, chỉ là một cái quá dài, ngón tay thiếu một ngón, cũng chưa là khuyết điểm lớn gì, nhưng ở bên ngoài lại là kì lạ.
Vì thế, khi các cô vào trường học, hết sức táo bạo, thường xuyên tụ tập đi cùng nhau, ức hiếp người nhỏ yếu hơn mình, lấy tiền bạn học, ẩu đả đánh nhau, không chuyện ác nào không làm, giáo viên cũng quản không được.
Trong trường học Tô Nhuyễn lớn lên xinh đẹp nhất, nên tự nhiên đã bị các cô để mắt tới.
Lúc trước sự việc của Tô Nhuyễn làm đến lớn, tất cả các cô đều bị trường học ghi lại vi phạm xử phạt nặng, xin lỗi viết kiểm điểm, còn bị đình chỉ học.
Nhưng các cô không hề có chút gì gọi là thật lòng hối cải.
Họ chưa bao giờ cảm thấy mình đã làm điều gì sai chuyện gì, cũng không cảm thấy rằng họ cần phải nói xin lỗi Tô Nhuyễn, chuyện này có gì lớn đâu, không phải chỉ là cởi quần áo rồi chụp vài bức hình thôi sao.
Lúc trước con nhỏ mù đó còn làm loạn đòi muốn tự sát.
Không phải bây giờ vẫn còn sống tốt sao.
“Chị Phương, cậu tính làm cái gì?” Có nữ sinh hưng phấn hỏi.
“Chờ gặp cậu ta.” Người được gọi là chị Phương là một nữ sinh đem điếu thuốc nghiền trên bàn gạt tàn thuốc, phun ra một ngụm sương trắng ra không khí “Chúng ta sẽ làm cho cậu ta một điều bất —— ngờ.”
Cô ta nói xong, nở nụ cười giễu cợt “Còn phải mời vị nam sinh kia lại đây cùng thưởng thức màn biểu diễn của cậu ta nữa.”
“Kha Tùng Ứng khoảng thời gian trước mới vừa cùng đại ca trường kĩ thuật đánh nhau, chị Phương, chúng ta hoàn toàn có thể……” Giọng nói còn lại đều hóa thành tiếng cười trong lòng ai cũng hiểu rõ “Đến lúc đó chúng ta cùng xem hổ đánh nhau, ngư ông đắc lợi, còn có thể tự giữ mình, không ai tra được là chúng ta làm, cậu nói có phải hay không?”
Chị Phương cười “Chiêu này của cậu không tồi.”
“Được được được! Cái này được!” Một đám người hoan hô lên “Chị Phương, khi nào gặp cậu ta?”
Chị Phương lấy điện thoại di động ra cầm trong tay thẩy thẩy “Chờ cậu ta tan học.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Hẹn mấy bà vào tối nay nữaaaaaaa =)))