Lúc đáp xuống Thanh Khâu trời đã gần sang, Chúc Ly kéo Bồ Phương đến phủ Tam vương gia.
Một là Tam vương gia Trường Lam quanh năm bệnh tật, trong phủ thuốc thang đầy đủ, hai là các đồng tử Bồ Phương dạy dỗ thường ngày đều ở đây.
Đoàn người còn chưa đến vương phủ phía trước đã có đuốc soi đường, là Trường Lam đưa các đồng tử trong phủ chờ trên đường. Mắt hắn không nhìn thấy, nhưng cảm quan của hắn nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, còn cách một đoạn đã ngửi thấy mùi máu tanh.
"Mau đi xem vết thương cho sư phụ các ngươi." Hắn ra lệnh cho các đồng tử bên cạnh, "Mau đưa vào trong phủ."
Đồng tử lập tức đi ngay, đón lấy Bồ Phương đang được Chúc Ly cõng, khiêng nàng về phủ.
Đoàn người theo Bồ Phương đi, Nhạn Hồi vẫn đi ở cuối, không tiến lên phía trước, vẻ mặt dường như cũng không sốt ruột nữa.
Thiên Diệu cùng đi với nàng phía sau, lúc này không ai chú ý đến Nhạn Hồi, chỉ có hắn nhìn nàng: "Cô dám liều mạng một mình đi cứu cô ấy, giờ cứu về rồi cô lại không sốt ruột nữa sao?"
Nhạn Hồi không ngoảnh đầu, chỉ đáp sáu chữ: "Tận sức người, nghe mệnh trời."
Nghe hơi bạc bẽo vô tình, nhưng ngẫm lại, những lúc như vậy thê lương bất lực nhất cũng chỉ là sáu chữ này mà thôi.
Nàng liều cả tính mạng, nhưng chỉ cứu được một "khả năng". Thiên Diệu thoáng im lặng: "Nhạn Hồi, cô có nhân tâm."
Lúc này Nhạn Hồi mới nhìn Thiên Diệu: "Thánh nhân mới có nhân tâm, ta không phải, ta chỉ có nhân tính mà thôi. Yêu mỹ sắc, tham tiền tài, biết đố kỵ, biết oán hận, cũng có máu nóng sục sôi, cũng có lòng thương người, cũng xả mạng cứu giúp."
Đối với Nhạn Hồi, nàng cảm thấy mình sống không hề cao thượng, nàng chỉ sống như một người phàm tục, không bỏ được thất tình lục dục, không vứt được trần thế phù hoa, nàng cũng chỉ mong được làm một người phàm tục vui vẻ.
Thiên Diệu im lặng nhìn Nhạn Hồi, không nói gì thêm.
Vết thương của Bồ Phương trị hết ba ngày ba đêm, nhưng đồ đệ nàng ta dạy dỗ không ai y thuật cao hơn nàng ta, cuối cùng đại đệ tử của Bồ Phương quỳ trước giường nàng ta khóc: "Chỉ có sư phụ mới cứu được mình..."
Nhưng y sư làm sao có thể chữa cho bản thân.
Cuối cùng đến sang sớm ngày thứ tư, lúc ánh sáng vừa lọt vào phòng, Bồ Phương tỉnh lại, nàng ta nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, phía đó có bóng của Tam Trùng sơn, Bồ Phương nhìn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại.
Một lát sau thì không còn hơi thở.
Tam vương gia Trường Lam ngồi trước giường Bồ Phương im lặng ngồi một lúc lâu, cuối cùng vẫn ra lệnh chôn Bồ Phương, chôn trên gò cỏ xanh.
Hôm chôn Bồ Phương, Thiên Diệu và Nhạn Hồi cũng đi, mai táng ở Thanh Khâu quá đơn giản, đặt vào quan tài xuống đất lấp đất lên, dựng một tấm bia là xong. Người đưa tiễn đều đi hết, cuối cùng chỉ còn Thiên Diệu, Nhạn Hồi và Tam vương gia Trường Lam.
"Ở đây không có cây cối che ánh nắng, chỉ cần không mưa, lúc nào cũng có thể phơi nắng, gió cũng tự do, nó sẽ thích." Trường Lam cong môi cười khổ: "Hai mươi năm trước ta cũng như vậy, nhìn họ từng người rời đi, ta tưởng quay về Thanh Khâu sẽ không phải đối diện với ly biệt nữa, không ngờ cách hai mươi năm, Bồ Phương... cũng bắt ta phải nhìn cảnh này."
Thiên Diệu im lặng không nói.
Trường Lam khẽ thở dài, như mỉa mai như hờn mắng: "Lúc nhặt về nó như một nha đầu hoang, nuôi đến chừng này, mắt ta còn chưa trị khỏi đã đi..." Giọng Trường Lam khựng lại, không nói được nữa. Hắn xoay người bỏ đi không nói thêm một lời nào nữa.
Thiên Diệu cùng Nhạn Hồi lặng lẽ đứng một lúc, gió trên gò cỏ xanh đúng như Trường Lam nói, Đông Tây Nam Bắc đều thổi, vô cùng tự do. Có điều khiến mái tóc Nhạn Hồi trở nên rối bời.
"Thiên Diệu." Nhạn Hồi bỗng hỏi, "Năm xưa Tố Ảnh hại ngươi, rốt cuộc ngươi có tâm trạng thế nào?" Không chờ Thiên Diệu đáp, Nhạn Hồi đã xua tay, "Không không, ta không nên hỏi. Ngươi coi như chưa nghe thấy đi."
Thiên Diệu cũng không đáp.
Lại im lặng dừng một lúc, Nhạn Hồi nói: "Ngươi về trước đi, ta đứng thêm một lúc."
Tuy không muốn đi, nhưng Nhạn Hồi đã hạ lệnh đuổi khách quá rõ ràng, Thiên Diệu cũng không nói gì thêm...
Dù sao hắn đứng đây cũng không giải quyết được gì.
Bốn phía không còn ai, Nhạn Hồi nhìn hồn phách sau bia mộ nói: "Cô không đi đầu thai, định ở đây thành cô hồn dã quỷ sao?"
Thân hình Bồ Phương đong đưa trong gió, nàng ta nhìn Nhạn Hồi, có hơi kinh ngạc: "Cô vẫn còn nhìn thấy ta sao?"
"Ta không muốn nhìn thấy cô nữa." Nhạn Hồi nói, "Cô biến thành như vậy chứng minh trong lòng cô vẫn còn chuyện xưa không buông bỏ được, nhưng chuyện đó đối với cô đã trở thành quá khứ không nên theo đuổi nữa."
Bồ Phương cụp mắt: "Ta không đi được." Nàng ta khựng lại, "Cô không mắng ta sao... Hôm đó rõ ràng cô đã cản ta, Trường Lam cũng nói với ta như vậy, nhưng ta vẫn không nghe, cô không cười ta sao, cô nên nói, cô nhìn đi, ta đã nói với cô từ sớm rồi mà, đáng đời cô không nghe..."
"Nói những lời này có thể khiến cô sống lại thì ta sẽ ngồi trước mộ phần cô ngày đêm lải nhải không ngừng" Nhạn Hồi tiến tới mấy bước, bắt lấy bông hoa dại bị gió thổi đến trên bia mộ Bồ Phương "Ta cười cô cũng vô ích, cô tự cười mình cũng vô ích, điều cô có thể làm là chỉnh sửa đầu tóc, vuốt lại y phục, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới nơi tiếp theo cô nên tới"
Sau đó chuyện còn lại hãy để người còn sống giải quyết.
Nhạn Hồi cũng thầm biết, Bồ Phương đã biến thành ma lưu lại thế gian, đương nhiên không chỉ vì vài câu khuyên giải của nàng là buông bỏ được vướng mắc trong lòng, vậy nên nàng im lặng ở cùng nàng ta một lúc rồi cũng phẩy tay bỏ đi.
Hôm sau, tin tức đại y sư của Thanh Khâu bỏ mạng truyền ra. Cả Yêu tộc xôn xao.
Bồ Phương thân là y sư, địa vị ở Yêu tộc rất cao, nàng ta từng cứu mạng không ít yêu quái, những yêu quái đó coi nàng ta là ân nhân cứu mạng, tin tức nàng ta chết dưới tay Tiên nhân Tam Trùng sơn truyền ra, không khí gươm nỏ sẵn sàng ở biên giới lại càng thêm căng thẳng.
Mang theo phẫn nộ bao năm bị người tu đạo ở biên giới Tam Trùng Sơn chèn ép, không ít yêu quái tự động tập hợp thành một đội, nhày qua vực sâu trước biên giới vào Tam Trùng sơn, gây không ít giao tranh lớn nhỏ với người tu đạo.
Mấy hôm nay Nhạn Hồi cũng không rảnh, lúc Thiên Diệu đi tìm người của Yêu tộc thượng nghị chuyện tập kích Trảm Thiên trận, nàng cũng đi theo khoanh tay đứng nghe, nhìn họ huấn luyện, không nói một lời, tối về cũng bắt đầu điều tức tĩnh toạ.
Thiên Diệu thấy hết nhưng cũng không vạch trần, thỉnh thoảng dạy nàng mấy câu , chỉ dạy của Thiên Diệu đối với Nhạn Hồi còn hơn mấy năm các sư phụ khác dạy.
Chưa được mấy ngày, Thiên Diệu đã bố trí xong nhiệm vụ cho các yêu quái khác, yêu quái nào cũng bận rộn chuyện của mình, hắn bèn dạy tâm pháp cho Nhạn Hồi trong rừng, Nhạn Hồi không muốn tu tâm pháp, vẻ mặt hơi bực bội "Ngày nào cũng tu tâm pháp, nội tức ta đâu có yếu, ngươi chỉ cần dạy ta chiêu thức là đủ, đủ lợi hại đủ mạnh là được."
Thiên Diệu hờ hững liếc nhìn nàng "Nội tức cô đủ à?"
Giọng hắn hơi mỉa mai "Nội tức đủ mà lúc vận công vẫn bị người ta làm gián đoạn? Nếu nội tức đủ thì có thể dùng pháp thuật đánh bật lại rồi"
Nhắc đến chuyện này, Nhạn Hồi hơi giận, không phải nàng chưa từng thua người khác, nhưng thua Lăng Phi nàng rất không thoải mái.
"Đó là do ta nhất thời sơ ý! Sau đó điều tức một lúc chẳng phải xong rồi sao?"
"Thời gian đủ đề lấy mạng cô"
Thiên Diệu vừa nói hết, bỗng trong rừng dần dần miên man một luồng sát khí, Nhạn Hồi nhăn mày, Thiên Diệu nói "Từ phía biên giới truyền ra"
Hai người nhìn nhau, không cần nói gì thêm bèn tìm tới đó.
Lúc tới nơi Nhạn Hồi hơi kinh ngạc, bên này Yêu tộc đang nghiêm trang, cầm đầu là Trường Lam vẻ mặt lạnh lùng, còn đối diện chỉ thấy một người...
Hề Phong.
Có lẽ lúc nãy đã từng động thủ, Hề Phong quỳ một gối, khoé mội chảy máu tươi, chắc đã bị thương đến nội tạng.
"Ta chỉ xin phép được gặp Bồ Phương một lần" giọng Hề Phong khản đặc "Sau đó tuỳ các ngươi xử lí..."
"Ngươi không có tư cách gặp nó" Nhạn Hồi chưa thấy vẻ mặt Trường Lam lạnh lùng như vậy bao giờ "Nếu thật sự muốn gặp nó thì ngươi đi chết đi" Tiếp đó sát khí toàn thân Trường Lam lại bùng lên, đây chính là khí tức họ cảm nhận được trong rừng ban nãy...
Phẫn nộ của Cửu Vĩ Hồ.
Hề Phong quỳ dưới đất không tránh né, cũng không còn sức lực tránh né.
Nhưng vào lúc này, Nhạn Hồi bỗng cảm thấy bóng đen trong suốt đầy âm khí chắn trước mặt Hề Phong. Hai mắt Nhạn Hồi sầm xuống, lập tức chuyển động thân hình chắn trước mặt Hề Phong, vận đủ nội tức chặn một đòn của Trường Lam.
Lực đạo đòn này mạnh đến mức khiến bốn phía bụi đất tung toé, đến khi bụi rơi xuống hết, Nhạn Hồi vẫn đứng trước mặt Hề Phong không hề thương tổn.
Người của Yêu tộc đều kinh hãi, họ tưởng rằng Nhạn Hồi là một đệ tử tu tiên bình thường, chẳng qua may mắn cứu được Chúc Ly một mạng nên mới tới Thanh Khâu, không ai ngờ nàng có thực lực chặn được một đòn của Trường Lam.
Đối với kết quả này, Nhạn Hồi cũng thầm kinh ngạc, nàng vốn nghĩ dù thế nào cũng phải có một chút thương tích...
Nàng nhìn Thiên Diệu, tâm pháp hắn dạy nàng, cho dù không tĩnh toạ hàng ngày cũng dần dần tăng trưởng trong cơ thể nàng, trước đó ở Thiên Hương phường lúc dạy cho nàng hắn đã nói, hít thở đi lại đều là tu hành, lúc đó nàng vẫn không tin, thì ra cần phải có một thời gian dài, đến ngày nào đó sẽ có hiệu quả này...
Nhưng kết quả này rõ ràng nằm trong dự tính của Thiên Diệu, người khác đều kinh ngạc, duy nhất có hắn ngay cả đôi mày cũng không cử động.
Tuy Trường Lam không nhìn thấy, nhưng cảm giác lại vô cùng nhạy bén, hắn khẽ nghiêng đầu, lắng tai nghe âm thanh bên này, Nhạn Hồi lập tức giải thích "Không phải ta giúp hắn đâu" Nàng nhìn thấy bóng đen bên cạnh có gương mặt Bồ Phương thoắt ẩn thoắt hiện.
"Tam vương gia, thời gian ta tiếp xúc với Bồ Phương không lâu, nhưng cô ấy đã kể với ta không ít tâm sự, xin thứ cho ta dùng tâm tư nữ nhân suy đoán, nếu Bồ Phương có mặt ở đây, ta nghĩ cô ấy bằng lòng để người này gặp mình. Vì phút cuối cùng trước khi chết, Bồ Phương nhìn về hướng Tam Trùng sơn"
Thân hình Hề Phong sau lưng chấn động, trong ánh mắt dường như ngập tràn đau đớn, đến mức khiến hắn nhíu mày thật lâu, không cách nào buông lỏng.
Trường Lam im lặng thật lâu, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi "Sao ta lại không biết tính tình Bồ Phương chứ" Lời nói ra vừa bất lực lại vừa đau xót. Dù sao hắn vẫn thương xót Bồ Phương, kìm nén lửa giận thả người đi gặp nàng ta.
Nhạn Hồi kéo Hề Phong "Đi theo ta"
Nàng đưa Hề Phong lên gò cỏ xanh, hồn phách của Bồ Phương đã bay đến sau mộ mình, nàng ta nhìn hắn, nhưng Hề Phong chỉ nhìn thấy tấm bia.
"Cuối cùng cô ấy có nhắc tới ta không?"
"Không có" Nhạn Hồi nhìn Bồ Phương đang im lặng "Không nói lời nào" Nhạn Hồi quay lưng bỏ đi "Ngươi thăm cô ấy đi"
Hề Phong im lặng đứng một lúc lâu rồi quỳ xuống trước mộ "Ta theo sư phụ ta tu đạo từ nhỏ, ghi nhớ lời giáo huấn của người tu đạo, trảm yêu trừ ma, không làm chuyện trái với đạo nghĩ... Ta chưa từng cảm thấy mình sai, nhưng lúc nghe tin nàng chết, ta lại cảm thấy đời này ta đã làm sai ba chuyện lớn"
"Một là hối hận vì đã cầu tiên luận đạo, hai là hối hận vì đã vào Tiên môn nhưng khi gặp nàng lại không nhẫn tâm giết nàng" Hắn nói, khoé môi khẽ động "Ba là hối hận vì đã động lòng, nhưng hôm đó lại không xả mạng vì đạo nghĩa, bảo vệ cho nàng"
Bồ Phương sau tấm bia nghẹn ngào.
"Ta vốn không muốn phụ đại nghĩa, không phụ chân tâm, nhưng lại phụ tất cả..."
Hắn đưa tay vuốt lên bia mộ Bồ Phương "Nếu đã không tìm lại được gì nữa, vậy để ta cùng nàng đi chung đoạn đường cuối cùng"
Nhạn Hồi bước xuống gò cỏ xanh, bỗng cảm thấy quanh mình nổi gió, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên gò ánh nắng chói mắt, trong ánh nắng, hai bóng đen đứng cách tấm bia nhìn nhau, đến khi gió lặng, hai bóng người đó ôm lấy nhau.
Sau đó dần dần tan biến trong ánh sáng.
Nhạn Hồi nhìn đến ngây người, đến lúc lên dốc núi, Hề Phong quỳ trước mộ Bồ Phương, trán nhẹ tựa lên tấm bia, không còn hơi thở.
---------------------------------------
Nhớ like và ủng hộ nhaz bà con ❁◕ ‿ ◕❁