• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Nhã Vy Beta: Thời Nghi

Đêm, trên đỉnh núi lớn, khắp mặt đất phủ màu trắng xóa, ánh trăng trên đỉnh đầu lớn kinh người, tỏa ánh sáng xuống chiếu lên ngọn núi trắng tuyết, giữa đất trời như một loại trận pháp vây khốn nàng bên trong.

Nhạn Hồi nằm trên mặt đất lạnh thấu xương, dường như cái lạnh có thể chui vào tận đáy lòng nàng vậy.

Nàng nhìn những bông tuyết rơi tà tà trên mặt mình, sau khi tiếp xúc với làn da nàng thì nhanh chóng tan thành bọt nước, trượt xuống theo làn da…

“Tại sao…”

Nàng nghe thấy mình hỏi ra miệng, nhưng lạ là nàng lại không biết mình đang hỏi cái gì, nàng quay đầu lại thì thấy một bóng dáng mơ hồ, sau lưng bóng người kia là ánh trăng đồ sộ, ngược chiều ánh sáng, nàng không nhìn rõ được người nọ, nhưng nàng lại có thể thấy rõ ràng người nọ đang giơ thanh trường kiếm lên.

Đồng từ của Nhạn Hồi co rút nhanh chóng.

Một kiếm đâm xuống.

Nhạn Hồi chỉ cảm thấy trái tim co lại mãnh liệt, đau đớn bén nhọn khiến toàn thân nàng run lên, sau đó…

“Ò Ó O!”

Nàng tỉnh lại…

Trước mắt nàng tối đen, mùi củi gỗ vướng vít trong không khí. Trái tim nàng đập điên cuồng, mặt đầy mồ hôi nhuộm ướt cả tóc mai.

Nàng thừ người che ngực, chỗ đó dường như vẫn còn đau đớn vì một kiếm kia.

Cơn ác mộng này quá chân thực, chân thực tới mức như thể hôm qua nàng đã trải qua một khắc kinh hãi như thế rồi vậy. Núi tuyết lớn, ánh trăng to sáng rõ, còn có bóng người mơ hồ kia, Nhạn Hồi nhíu chặt mày, bây giờ nghĩ lại, sao nàng lại cảm thấy bóng dáng này có mấy phần quen thuộc thế nhỉ, nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng không tài nào khớp bất cứ ai nàng quen với bóng người kia được cả.

Nghĩ mất nửa ngày, Nhạn Hồi mới hoàn hồn lại, nàng đang làm trò gì vậy nhỉ, sao lại chỉ vì một giấc mộng mà suy nghĩ tới vậy rồi?

Nhạn Hồi nhếch môi, lại quay người muốn ngủ tiếp.

Nhưng nàng lại quên mất rằng con gà trống bên ngoài đã bắt đầu gáy là sẽ gáy luôn không nghỉ.

Nhạn Hồi lại nhịn, xiết chặt nắm tay trong chăn lại, đây đã là ngày thứ ba rồi… Nàng vẫn chưa tài nào ngủ được ngon lấy một giấc, mấy nay nàng cứ nghĩ mình chẳng ở lại đây được bao lâu, nhưng hôm nay chiếu theo tình hình nàng còn cần chút thời gian để khôi phục được nội tức, nếu con gà này không trừ…

Nhất định sẽ là họa lớn!

Ánh nắng sớm mai trong viện không mấy ấm áp, mấy con gà vốn đang cục tác ầm ỹ trong sân gọi Tiêu lão thái bỗng nhiên im bặt hết.

Sau khi bà ra khỏi phòng mình thì nghe được mấy âm thanh kì lạ, thêm với mùi lông bị dội nước sôi: “A Phúc, A Phúc?” Bà cất tiếng gọi. Vì thế A Phúc cũng đi ra khỏi phòng, liền trông thấy Nhạn Hồi ở trong sân. Bước chân A Phúc hơi ngừng lại, sắc mặt cũng khó coi thêm mấy phần.

“Mùi gì thế nhỉ?” Tiêu lão thái hỏi.

“Tôi làm thịt mấy con gà đó.” Chưa đợi A Phúc trả lời, Nhạn Hồi đã lưu loát nhổ lông gà trong một cái nổi, lại thuận miệng đáp, “Đang nhổ lông này, hôm nay tôi hầm cách thủy làm một bát cannh gà, món này của tôi là học được từ chỗ Trương đại mập đó, không có vấn đề gì đâu.”

“Con… Con làm thịt gà?” Tiêu lão thái run giọng hỏi, “Làm thịt hết sao?”

Nhạn Hồi nhìn xung quanh trống trơn: “Đúng vậy, làm hết luôn á, vốn tôi định giết con gà trống thôi cơ, nhưng không ngờ lúc con gà trống kêu ầm lên thì hai con gà mái cũng kêu, vì thế nên tôi tiện tay làm hết. Nồi canh này chắc là ăn được lâu lắm đây.” Nhạn Hồi nói xong còn liếm môi.

Bên này nàng vừa nói xong, bên kia Tiêu lão thái đã kêu lên mấy tiếng: “Ôi! Ôi!”

Nhạn Hồi ngạc nhiên quay đầu, vốn còn tưởng Tiêu lão thái sẽ ngã, nhưng không ngờ lúc bà gần ngã thì A Phúc đã vội tới đỡ bà.

“Ôi trời ơi! Làm thịt hết rồi…”

Nhạn Hồi lấy làm sửng sốt: “Sao vậy…” Nàng không hiểu gì cả, chẳng phải ba con gà thôi sao… Sao lại đau lòng cỡ vầy nè…

“Gà mái là để đẻ trứng đấy, vậy bây giờ phải làm sao đây? Làm sao bây giờ đây?!” Đôi mắt đục ngầu của Tiêu lão thái chảy nước mắt, khóc đến đau lòng làm sao.

Nhạn Hồi nhìn gà trong tay: “Ơ… Thật ra cũng chỉ mới làm hai con… Mà giữ lại cũng chẳng đẻ được bao nhiêu trứng, dù sao gà cũng già rồi, nên làm thịt rồi…”

Tiêu lão thái khóc lóc đau lòng gần chết. Nhạn Hồi lại gãi đầu: “Vậy nếu không thì mấy con gà này đều để bà với cháu bà ăn thịt, tôi… Ăn canh nhé?”

“Câm miệng!”

A Phúc quát một tiếng, Nhạn Hồi bị quát sững cả người, lập tức nhăn mày: “Huynh quát cái gì?”

A Phúc tiến lên vài bước, đoạt lấy gà trong tay Nhạn Hồi, lạnh lùng lườm nàng một cái, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Chẳng hiểu cái gì cả, ít nhất cũng đừng có nói năng lung tung.”

Thái độ này của hắn lại khiến cho Nhạn Hồi giận quá hóa cười: “Vậy huynh thì hiểu sao? Không phải chỉ là làm thịt mấy con gà thôi sao?! Gì mà phải lớn chuyện chứ?”

A Phúc không thèm liếc nàng, quay người đưa gà chết cho Tiêu lão thái: “Bà, đừng đau lòng quá.”

Nhạn Hồi ở bên cạnh cảm giác như mình là một người ức hiếp người già già yếu vậy, hoành hành ngang ngược ác ôn, nhưng thực tế nàng cũng chỉ làm thịt mấy con gà thôi mà. Nàng cao giọng: “Chẳng phải chỉ là mấy con gà thôi sao?! Các người chờ đấy!”

Nàng phất tay quay đi ra khỏi viện.

Biết nàng đi, Tiêu lão thái vội vàng đẩy A Phúc ra: “Đi ngăn nó lại, ngăn nó lại. Mau mang cô bé về.”

A Phúc trầm mặc nhìn Tiêu lão thái một chốc: “Bà, con dìu bà vào nhà trước đã.”

Bên này Nhạn Hồi đi thẳng một đường lên núi, tuy rằng linh khí trong núi Đồng La này cằn cỗi nhưng hẵng còn có mấy con thú hoang. Nàng bắt mấy con gà rừng về rồi thay cho mấy con gà nhà kia là được rồi.

Trên đường đi Nhạn Hồi đụng phải mấy thôn dân, ánh mắt mọi người đều vô ý thức nhìn nàng, sau đó thấy hướng nàng đi là đường lên núi rồi mới để yên cho nàng đi. Bởi vì đám thôn dân này đều tin chắc không ai có thể đi ra khỏi ngọn núi này.

Nhạn Hồi lên đến núi rồi, lúc tìm trong rừng bắt được tổng cộng hai con gà rừng, nàng túm chân hai con gà này, đang định tìm con thứ ba thì chợt thấy bụi cây bên cạnh khẽ động, người quanh năm được huấn luyện đối phó yêu quái như Nhạn Hồi lập tức đề phòng.

Nàng nghiêng người lui ra sau một bước, bày ra tư thế phòng ngự, nhìn chằm chằm vào nơi nọ, cỏ cây loạt xoạt một lát rồi một người đàn ông mặc áo vải thô đi ra.

Người đàn ông nọ chẳng buồn liếc Nhạn Hồi lấy một cái, đi qua bụi cây về phía trong thôn, chân y hơi khập khiễng, dường như có hơi gian nan.

Nhạn Hồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng y hồi lâu, lúc ánh mắt rơi xuống chân y thì lập tức nhíu mày.

Thôn núi Đồng La này không lớn, người trong thôn đều quen nhau cả, chỉ trong vòng một đêm, dường như là cả thôn đều biết A Phúc nhà họ Tiêu lấy vợ, mỗi người đều mang thái độ “phụ trách” việc trông chừng nàng, nhưng người này…

Nhạn Hồi đang nghĩ ngợi thì lại có tiếng bước chân từ bên kia truyền tới, nàng ngẩng đầu lên thì thấy A Phúc đang chậm rãi đi tới đây.

Nhìn thấy gà rừng đang bị Nhạn Hồi túm chặt, hắn nhíu mày: “Động tác của cô cũng nhanh thật.”

“Huynh tìm thấy ta cũng nhanh đấy.” Nhạn Hồi đưa gà rừng trong tay cho A Phúc: “Túm lấy, ta vào bắt thêm ba bốn con nữa rồi sẽ đưa về nhốt lại thay con gà điên kia.”

A Phúc chẳng nói chẳng rằng nhận lấy gà rừng trong tay nàng rồi đi sau lưng nàng. Nhạn Hồi không đếm xỉa tới, chỉ nhìn cảnh sắc phía xa xa, đợi tới một chỗ cây cối lộn xộn, gãy vụn, Nhạn Hồi dừng bước lại: “Ngày đó chúng ta đánh nhau chỗ này cũng mạnh mẽ phết.”

A Phúc nhìn quanh bốn phía, Nhạn Hồi cũng không nhìn hắn, chỉ quét mắt qua rồi chạy tới một hướng: “Ấy ấy, kiếm gỗ đào của ta!”

Nhạn Hồi nhặt kiếm gỗ đào lên, khoa chân múa tay mấy cái, sau đó chỉ vào A Phúc nói: “Tính tình ta bướng bỉnh, không mấy tốt đâu, ta rất không thích người ta dạy dỗ ta, trước kia ngoại trừ sư phụ ta ra, ai dạy dỗ ta cũng đều chẳng có kếtcục tốt đẹp gì. Huynh nhớ cho kĩ, lần này ta dễ tính, nếu lần sau huynh còn dám giáo huấn ta nữa, coi chừng bổn cô nương sẽ tại đâm huynh bảy tấc như hôm đấy đấy.”

A Phúc hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một thanh kiếm gỗ đào, vết thương ngoài da há có thể dọa được ta.”

Nhạn Hồi chớp mắt một cái, nàng thu kiếm lại, dùng ngón tay lau mũi kiếm: “Nhưng ta nhớ rõ lúc đấy huynh kêu thê thảm đau đớn lắm mà nhỉ.”

A Phúc không đáp lời Nhạn Hồi, chỉ xem xét bên cạnh rồi ra hiệu cho Nhạn Hồi: “Gà rừng.”

Nhạn Hồi cũng không nói dư lời nào mà lập tức nhào tới bắt gà rừng.

Mãi tới khi bắt được độ năm, sáu con gà rừng rồi, hai người mới kết thúc công việc đi về nhà, thấy Nhạn Hồi quả thật bắt gà rừng về, Tiêu lão thái cũng không tức giận, ăn hết bữa tối cơm gà xong, mọi người đều về phòng đi ngủ.

Hôm nay Nhạn Hồi một mực nằm lì trên giường không nhắm mắt ngủ, nghe thấy tiếng thở đều đều của A Phúc ở đằng kia truyền tới, nàng chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ.

Hai ngày nay nàng luôn cảm giác được trên người A Phúc có khí tức kỳ lạ không cân đối, bây giờ rốt cuộc nàng cũng đã biết kỳ lạ ở chỗ nào.

Nếu nói là Xà Tinh chiếm cơ thể A Phúc, một con yêu quái chỉ mới tới tại sao lại quen thuộc từng hành động của A Phúc đến thế, đẩy bè gỗ tới sơn động nơi vách đá, vác cuốc đi làm việc, ứng phó với đám trẻ con tới quấy rồi, tức giận vì nàng giết gà khiến Tiêu lão thái buồn lòng, nhẹ giọng an ủi lúc bà đau lòng. Chuyện này hoàn toàn khác với những việc mà một con yêu quái chiếm cơ thể người khác chỉ vì tị nạn sẽ làm.

Hắn quen thuộc những chuyện này như thể hắn đã sống cuộc sống A Phúc này hơn mười năm nay rồi vậy.

Nhạn Hồi có sao cũng không quên được hôm đó lúc đánh nhau với xà yêu, nàng còn xẻ cái đuôi của con rắn nọ thành hai phần. Mà hôm này lúc nàng dối A Phúc một câu “Đâm bảy tấc” cũng không thấy hắn phản bác lại, có thể thấy lúc trước hắn cũng chỉ như hôm nay, vẫn chỉ y theo lời nàng nói mà tương kế tựu kế gạt nàng.

Nhạn Hồi đã xác định được chuyện A Phúc không phải là xà tinh, nhưng điều nàng đang lấy làm lạ là nếu A Phúc không phải xà tinh thì trong cơ thể A Phúc là yêu quái phương nào? Tại sao hắn phải gạt nàng, hắn mang nàng tới sơn động nọ làm gì, mục đích của hắn là gì…

Càng nghĩ Nhạn Hồi càng cảm thấy thiếu niên này quả thực là một người bí ẩn.

Mà ngoại trừ thiếu niên này ra còn có con xà yêu kia nữa. Rốt cục là nó đang ở đây, bí bảo giấu ở nơi nào?

Xem ra muốn lấy được tám tám lượng tiền thưởng, nàng còn phải tốn không ít công sức đi điều tra nữa, chuyện trong cái thôn nhỏ này cũng thật không ít.

Nhạn Hồi thở dài một tiếng, không thể không cảm khái lần nữa, vì nửa đời sau được ăn ngon chút sao mà khó vầy chứ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiết lộ thông tin.

Nam chính không phải xà yêu nha! Không phải quái vật có hai cây J J đâu nha! Comment bên dưới phổ cập khoa học có thể ngừng rồi nha!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK