• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thương tổn"

Tuy Chu viên ngoại và Trần thị không phun trúng người, nhưng thức ăn trước mặt bọn họ thì không thể ăn tiếp được, hai người vội lấy khăn lau miệng, làm bộ như vừa rồi người làm ra hành động thất lễ đó không phải là bọn họ.

Vốn Trần Kiến Kiều không cảm thấy lời Kỳ Hữu Vọng có gì buồn cười, nhưng nhìn cô mẫu và cô trượng của mình như vậy lại không nhịn được mà cười ra tiếng.

Chu Thư hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn kẻ đầu sỏ Kỳ Hữu Vọng: "Đây là tin tức lớn!"

"Chuyện đặt tên tự quan trọng như vậy, sao không thể tính là tin lớn?" Kỳ Hữu Vọng không phục.

"Nàng còn chưa làm lễ đội mũ nữa mà!" Chu Thư nhắc nhở nàng.

"Biệt hiệu của ta cũng đặt xong rồi, biệt hiệu đầy đủ là Vọng Thư cư sĩ, thế nào?"

(Chú thích: Người xưa thường đặt 3 tên danh (tên riêng), tự (tên chữ), hiệu, biệt hiệu.

Danh: Là tên do cha mẹ đặt, thường dùng để khiêm xưng, hoặc chỉ những người ngang hàng thân thiết, bề trên gọi bề dưới.

Tên tự: Được đặt khi đã thành niên (con trai 20 tuổi thì đội mũ và đặt tên tự) và thường do cha mẹ hoặc bề trên đặt cho, cũng có khi do chính bản thân đặt. Việc đặt tên tự chứng tỏ người đó bắt đầu được xã hội công nhận và tôn trọng. Thường giải thích và bổ sung cho danh.

Tên hiệu, biệt hiệu: Là tên gọi được đặt khi khi người ta đã thực sự trưởng thành. Tên tự và hiệu thường dùng khi người dưới gọi bề trên, hoặc những người ngang hàng.)

Nàng ấy dễ dàng đổi tên tự và tên hiệu như vậy, dù cho là ai cũng đều cảm thấy như một trò đùa, nhưng cẩn thận ngẫm lại, với tác phong hành xử của nàng ấy, thì nghiêm túc với nàng ấy cũng đều sẽ thất bại.

"Sao đột nhiên lại đặt biệt hiệu cho bản thân?" Chu viên ngoại đã hồi thần lại, nhịn không được mà hỏi.

"Bởi vì... Con cũng đã thành nhân rồi!"

Đương nhiên nàng sẽ không nói là bởi vì trong lúc vô tình biết được tên và nhũ danh của Trần Tự Tại đều có nghĩa là 'An nhàn tự đắc, tinh thần và thể xác đều thư sướng', giống với ý nghĩa của chữ 'Thư' trong Chu Thư và nhũ danh 'Thư Thư' nghĩa là 'An nhàn khoan thích', cho nên nàng cũng muốn có một tên hiệu có liên quan đến tên của Chu Thư.

Nghĩ đến trước kia Trần thị đối đãi với Trần Tự Tại như nữ tế ở rể, nàng trằn trọc không yên cả đêm, lúc này quyết định đặt tên hiệu, tuyệt không thể cho Trần Tự Tại chiếm chút tiện nghi nào được!

Nàng nói bản thân đã là đại nhân, mọi người đều ngầm thừa nhận vì hai người đã thành gia lập nghiệp, tất nhiên đã là đại nhân, cũng không ai hỏi đến.

Nhưng Trần thị lại bắt đầu nhắc đến, hai người nắm bắt thời gian mà sinh hài tử.

Kỳ Hữu Vọng cười hì hì nắm tay Chu Thư, nói: "Nương tử đã nghe chưa, cha nương nhắc chúng ta phải cố gắng hơn, gần đây nàng quá bận, chúng ta đã hoang phí rất nhiều đêm rồi!"

Da mặt Chu Thư dày thế nào cũng không thể đọ được với Kỳ Hữu Vọng chẳng phân biệt được trường hợp này được. Những lời này vừa nói ra, Trần Kiến Kiều thì thẹn thùng cúi đầu, mặt Trần Tự Tại cũng cổ quái mà dời tầm mắt, đến trần thị là người đặt câu hỏi cũng đều ngượng ngùng.

Chu viên ngoại hắng giọng một cái, để hai người chú ý đúng mực.

Chờ khi ăn cơm chiều xong, Chu Thư không để ý đến Kỳ Hữu Vọng nữa, lập tức đi về tòa trạch bên cạnh, Kỳ Hữu Vọng đuổi theo nàng lại bị nàng không để ý đến, qua một lúc, Kỳ Hữu Vọng mới lại chạy bước nhỏ lên, nói: "Nương tử nàng tức giận sao? Tại sao vậy?"

Chu Thư dừng bước lại, tức giận nhéo mặt nàng ấy, nói: "Trước nơi đông người, nàng lại nói cái gì vậy hả!"

Kỳ Hữu Vọng không kêu đau, nói: "Sao lại là trước nơi đông người chứ? Bọn họ đều là người trong nhà, sao không thể nói được trước mặt người trong nhà chứ?"

Chu Thư bị câu 'Đều là người trong nhà' này của nàng ấy mà không cách nào tức giận nữa, nàng nới tay, nói: "Dù cho đó là cha nương, nhưng chuyện khuê phòng, sao có thể dễ dàng nhắc đến trước mặt họ được!"

Kỳ Hữu Vọng nghi hoặc nói: "Nương nhắc chúng ta nắm chắc thời gian sinh hài tử, nhưng sinh hài tử thì có gì không giống với việc phải trãi qua chuyện khuê phòng đâu chứ? Cho nên nương nhắc chúng ta sinh hài tử, đó là nhắc chúng ta nắm chặt thời gian qua thú vui khuê phòng, ta trả lời là nàng không có thời gian, hình như không có gì không ổn hết mà."

Nghe Kỳ Hữu Vọng ngụy biện, trong phút chốc Chu Thư cũng không biết nên phản bác thế nào, qua một lúc mới nói: "Nàng nhanh mồm nhanh miệng, ta nói không lại nàng!"

"Chuyện nương nói..." Kỳ Hữu Vọng nói dò.

Chu Thư mỉm cười, ánh mắt có chút lạnh: "Nàng có năng lực như vậy, thì tự làm mình vui đi!"

Kỳ Hữu Vọng: "..."

Quả nhiên, hậu quả của việc động vào miệng pháo là nhất định nàng sẽ nhận lấy lửa giận lớn hơn nữa của Chu Thư.

Cả đêm Chu Thư cũng không quan tâm đến Kỳ Hữu Vọng, tuy lo lắng việc phân phòng ngủ sẽ làm cha nương ở cách vách biết được mà lo lắng cho nên không đến phòng khác ngủ, nhưng nàng cũng không làm ra hành động thân thiết nào mà thường ngày vẫn làm với Kỳ Hữu Vọng.

Da mặt Kỳ Hữu Vọng dày, ôm chặt lấy Chu Thư xin lỗi, chu thư hừ hừ, chưa nói sẽ tha thứ cho nàng.

"Nương tử, nàng tức giận trông thật khả ái! Đương nhiên, không tức giận sẽ càng khả ái hơn!" Kỳ Hữu Vọng lại nói.

Đây mới là bình thường! Tuy rằng tương lai nương tử nàng là nữ tổng tài, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương hai mươi tuổi, nếu ở hiện đại chỉ đang trong tuổi học đại học, đôi lúc tức giận, nghịch ngợm cũng là điều bình thường!

Cũng may Chu Thư không biết suy nghĩ của nàng ấy, bằng không sẽ càng thêm tức giận.

"Nàng suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không muốn lãng phí nhiều tâm thần trên người nàng, lại sẽ càng không vì nàng mà tức giận, điều này vô ích với ta." Chu Thư từ từ nhắm hai mắt, không muốn nhìn Kỳ Hữu Vọng.

Kỳ Hữu Vọng bĩu môi, nàng đã dùng hết mọi cách để dỗ người thế mà lại không hữu hiệu được gì!

Nhưng mà cũng không sao, nàng còn cách khác.

Nàng nói: "Nương tử, tổ mẫu nói miệng ta là làm từ đường, rất ngọt, nàng có muốn nếm thử không, thử xem có phải thật sự làm từ đường không?"

Quả nhiên Chu Thư mở mắt ra, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa mà nhìn... Môi nàng.

"Không có gì đặc biệt." Chu Thư dời tầm mắt, nhàn nhạt nói.

"Không có gì đặc biệt, vậy sao nương tử lại đặc biệt yêu thích đến vậy?" Kỳ Hữu Vọng lại nói.

Tai Chu Thư âm thầm đỏ lên, sau đó lấn người lên hôn lên môi Kỳ Hữu Vọng, ngăn lại đôi môi của nàng ấy, để nàng ấy lại không tiếp tục câu dẫn người.

Kỳ Hữu Vọng đã có chuẩn bị, tự nhiên mà đáp lại, trong lòng còn rất đắc ý, Chu Thư hôn môi nàng, nếu còn không chịu tha thứ cho nàng, nàng sẽ khống cáo chu thư là nữ nhân phụ bạc!

Nụ hôn này xem như là thiên lôi câu địa hỏa, hôn đến thiên hôn địa ám, thời gian cũng lâu hơn những nụ hôn trước, cũng càng làm người ta thêm động tình. Kỳ Hữu Vọng một lần lại một lần muốn có hành động tiếp theo, nhưng là vì ban đầu là không có gan làm, sau đó là vì đã chìm đắm trong nụ hôn này mà không còn bận tâm đến chuyện khác, hai tay chỉ sờ soạng loạn xạ.

Rõ ràng đã vào thu, hai người cũng không cần cởi áo ngủ để ngủ, thậm chí còn đắp thêm một tấm chăn mỏng vì sợ đến đêm sẽ lạnh, nhưng nụ hôn này làm độ ấm trên thân hai người nhanh chóng tăng lên, nóng đến làm hai người cảm giác như bị muỗi đốt.

Kỳ Hữu Vọng cảm thấy thật sự đã quá nóng, nội tâm xao động bất an, ngoài miệng cũng dùng lực mạnh hơn, không chú ý mà gặm xuống. Chu Thư bị đau, hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Hơi thở của Kỳ Hữu Vọng bất ổn, nhưng cũng biết bản thân đã làm được chuyện tốt, vội nâng tay xoa môi chu thư, hỏi: "Làm nàng bị thương rồi sao?"

Chu Thư không nếm được vị máu, biết hẳn là không bị xước da, chỉ nói: "Không có."

Nụ hôn vừa rồi hai người cũng chưa từng hạ miệng lưu tình, nên môi cả hai đều hơi sưng đỏ, hơn nữa tư thế của cả hai đều có chút ái muội, Chu Thư có cảm giác băn khoăn như 'nếu không tiếp tục sẽ lãng phí bầu không khí trước mắt, nhưng nếu lại tiếp tục thì lại không biết bắt đầu từ đâu'.

"Ta vốn tưởng môi ta ngọt, không ngờ môi nương tử càng ngọt hơn, làm thói quen thích đồ ngọt của ta không thể từ bỏ trong thời gian ngắn được rồi." Không biết Kỳ Hữu Vọng lấy can đảm từ đâu mà nói lời trêu đùa.

Chu Thư nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, hận không thể đè nàng ấy trên giường, sau đó sẽ nghĩ biện pháp 'Tra tấn' nàng ấy, để nàng ấy cầu xin tha thứ không thôi, nhìn xem nàng ấy còn có gan lấy việc này để chế nhạo nàng nữa hay không.

Cuối cùng Chu Thư bình tĩnh lại, ý nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng qua trong đầu, nàng cũng không có hứng thú giày vò.

Chu Thư cảm nhận được cảm giác ấm áp trên người, như cười như không nhìn nàng ấy: "Nàng chỉ thích đồ ngọt thôi sao? Ta thấy là nàng muốn ăn móng gà, chờ ta băm cái móng kia xuống, sẽ hấp cho nàng ăn xem thế nào?"

Kỳ Hữu Vọng nháy mắt, nhìn nàng vẻ vô tội, sau đó hậu tri hậu giác nhớ đến vị trí bàn tay mình đang đặt, theo bản năng mà nhéo nhéo, sau đó mới chậm chạp rụt về.

"Đêm nay có tiến bộ, tốt xấu gì cũng tiến triển được dưới cổ." Kỳ Hữu Vọng thầm nghĩ, tiến hành theo chất lượng thế này, nàng cảm thấy chắc chắn sẽ có một ngày hai người cũng có thể thẳng thắn thành khẩn đối diện nhau

Chu Thư sửa sang lại y phục một chút rồi mới nằm xuống, Kỳ Hữu Vọng lại không biết xấu hổ mà hùng hổ ôm lấy nàng, nàng tức giận nhéo lấy mu bàn tay người này, nghe thấy người bên cạnh truyền đến thanh âm hít khí 'đau đau đau', lúc này mới dừng tay.

Nàng như đã phát hiện, khi những lần đầu nàng chiếm thế chủ đạo, Kỳ Hữu Vọng đều vì không chuẩn bị tinh thần mà ngượng ngùng không thôi, nhưng khi tần suất tăng lên, người này lại càng được một tấc càng muốn tiến thêm một thước, da mặt càng thêm dày - - Trước kia khi hôn nàng ấy sẽ đỏ mặt tía tai, bây giờ cư nhiên còn có thể chủ động hôn đáp lại!

Chu Thư không thích bị vây trong thế bị động, cho nên trong lòng nàng có cảm giác bức bách.

"Xem ra phải luôn đi trước người này, mới có thể làm cho người nay không có thời gian xoay sở được!" Chu Thư thầm nghĩ.

- -----

Ở lại trong thành Tín Châu mấy ngày, Chu Thư ứng phó xong thì nhóm trà thương càng thêm hứng thú với Hồng trà, Kỳ Hữu Vọng cũng trở về Kỳ gia ở một thời gian, thân thể và tinh thần Phương thị cũng không tệ, lúc này hai người mới an tâm về thôn Chử Đình.

Mấy ngày nay ngoại trừ các trà thương đến mua Hồng trà, thì Ngô Hiếu Tông ở trà viên nghĩ cách để thăm dò phương thức chế Hồng trà.

Trên đời không có tường nào không lọt gió, bình thường Chu Thư ở trà viên làm gì, nhân công làm thuê ở trà viên đều thấy được, tuy có vài thời điểm Chu Thư làm việc trong phòng chế trà thì bọn họ không biết được, nhưng cũng không gây trở ngại việc bọn họ tiết lộ những việc đã biết cho Ngô Hiếu Tông khi ông ta đưa ra giá tiền thật cao để mua tin tức.

Tiền tài động lòng người, Chu Thư cũng biết bản thân không có cách nào phòng bị được hết các nhân công ở trà viên, may mà một vài trình tự chế trà trọng yếu các sư phụ đều không biết, nàng cũng không cần lo lắng Ngô gia có thể suy đoán ra được trong thời gian ngắn.

Cho nên Ngô Hiếu Tông chỉ nghe được là đầu tiên Chu Thư phơi lá trà dưới nắng mấy ngày, sau đó lá trà có dấu hiệu uốn cong lại, thì cho người mang vào phòng chế trà, nhưng sau khi vào phòng chế trà thì làm gì tiếp theo, ông ta cũng không nghe ngóng được.

Ông ta cho người dựa theo cách thức Chu Thư làm để nghiên cứu, nhưng vì bọn họ không nắm chắc được thời gian phơi lá trà dưới nắng, phơi quá lâu thì lá trà lại mất hết độ ẩm, nếu phơi không đủ lâu, lá trà sẽ có mùi hôi.

Những người chế trà này bị ông ta hành đến khổ không thể tả, nên nói thẳng: "Ai có thể nắm chắc được suy nghĩ của nàng ta chứ? Ai có thể cam đoan không phải nàng ta cố ý phơi lá trà dưới nắng, để mê hoặc chúng ta hay không?"

Ngô Hiếu Tông hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng lẽ cứ vậy để Chu thị chiếm lấy cái gọi là 'Hồng trà' này sao? Ai có thể cam đoan đây không phải là 'Bạch trà' thứ hai? Nếu trở thành cống phẩm, sao ngô gia chúng ta có thể đuổi theo kịp!"

Sở dĩ Bạch trà quý hiếm, cũng là vì ngoại nhân không biết được phương thức chế trà, mà người biết được phương thức lại càng thêm ít. Hơn nữa Bạch trà là do trà quan chế ra, có quan phủ quản khống chặt chẽ, ai lại dám học trộm?

Nghĩ đến đây, ngô hiếu tông nảy sinh một kế: "Đúng rồi, để 'Hồng trà' trở thành 'Bạch trà' thì sao? Ta không chiếm được, thì ta muốn Chu gia chúng cũng không giữ được!"

Ông ta tìm những hộ đại trà thương ở Tín Châu, xúi giục bọn họ cùng ông ta đi tìm trà quan, để Chu gia không còn được chế tác Hồng trà nữa.

Chỉ là khi ông ta đưa ra đề nghị này, mọi người đã có chút do dự, trong đó có thê đệ của Huyện lệnh Ngọc Sơn nói: "Có lẽ chúng ta có thể tìm Chu gia hỏi thăm phương thức chế trà, nhưng nếu như để quan phủ thu Hồng trà về làm sở hữu của quan phủ, vậy thì có lợi gì cho hội của chúng ta đâu?"

Mọi người ào ào phụ họa, tốt xấu gì nếu uy hiếp Chu gia cũng sẽ có một con đường kiếm tiền, nhưng nếu để quan phủ độc chiếm Hồng trà, bọn họ cũng không có được chút lợi nào, thậm chí còn có thể đắc tội Chu gia.

Bọn họ cũng không ngốc, biết rằng chắc chắn là Ngô gia chịu thiệt thòi từ chỗ Chu gia, cho nên mới bình nứt không sợ bể, nhưng bọn họ cũng không đắc tội Chu gia, nếu đàm phán một chút, có lẽ còn có đường ra.

Vì thế trao đổi lần đầu bị thất bại, sau khi Ngô Hiếu Tông về nhà thì tức giận mắng đám người này: "Bọn chúng tưởng rằng Chu gia thật sự sẽ nói cho bọn chúng biết phương thức chế tác Hồng trà sao? Trước đó đến biểu ca của mình nàng ta còn lừa gạt, đã chứng minh sẽ không cho người khác biết được!"

Tuy rằng những trà thương này chưa hợp tác với Ngô Hiếu Tông, nhưng trong đáy lòng bọn họ quả thật là ghen tị với Chu gia, nhưng bọn họ cũng biết phương thức chế trà này là Chu Thư vất vả mới nghĩ ra được, nếu để nàng dễ dàng nói cho người người khác biết, sợ là sẽ không có khả năng, cho nên bọn họ chậm chạp không hành động.

Mà thê đệ của Huyện lệnh Ngọc Sơn, Tào Vịnh Trí, cũng không có quá nhiều điều kiêng kị, hắn trực tiếp đi tìm Chu Thư, cũng nói cho Chu Thư rằng trước mắt có rất nhiều người ghen ghét với Hồng trà Chu gia, thậm chí Ngô Hiếu Tông còn tính toán đến chỗ trà quan khua môi múa mép để nâng cấp Hồng trà lên hàng Bạch trà, để quan phủ thu lấy quyền sở hữu.

Chu Thư đã sớm đoán được sẽ có người ghen ghét, nhưng nàng vẫn rất kinh ngạc khi Tào Vịnh Trí sẽ lại đến nói kế hoạch của Ngô gia và các đại trà thương khác với nàng.

Chỉ là chỉ cần suy nghĩ thật kỹ càng sẽ có thể hiểu rõ ngay, chỉ sợ mục đích của Tào Vịnh Trí cũng là phương thức chế Hồng trà, trước đó cũng chỉ muốn bán cái ân tình, tiên lễ hậu binh, nếu nàng không đáp ứng, sợ là sẽ còn có hậu chiêu.

Chu Thư không lập tức đáp lại Tào Vịnh Trí, mà tất nhiên chuyện này không thể gạt được người trong nhà, Chu viên ngoại và Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng biết được chuyện này, Kỳ Hữu Vọng oán giận nói: "Nghệ nhân đều không truyền bí quyết trong nghề ra ngoài, sao phải chắp tay dâng phương thức chế trà cho người khác?!"

Chu viên ngoại hỏi chu thư: "Con nghĩ thế nào?"

Chu Thư rất bình tĩnh: "Từ khi con bắt đầu nghiên cứu thành công chế tạo ra được trà mới, con đã biết không thể giữ được phương thức chế trà, chỉ là con sẽ không dễ dàng giao nó ra ngoài."

Tuy rằng Chu Thư rất bình tĩnh, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý đổi phương thức chế trà lấy lợi ích, nhưng Kỳ Hữu Vọng vẫn thương tiếc cho nàng, ở đời sau dù cho có là phát minh gì đều là thứ độc quyền của chính mình, nhưng xã hỗi này là nhân trị, quan là lớn nhất, độc quyền cái gì đều phải xem có mang đến lợi ích cho bọn chúng hay không.

Cái xã hội phong kiến chết tiệt này!

Kỳ Hữu Vọng đi tìm Phương thị kể hết cho bà nghe, Phương thị nói: "Lúc trước không phải con nói là, ngay từ đầu trà mới của Chu gia chỉ hướng đến số ít người thưởng thức thôi sao? Một khi đã như vậy, nếu dùng trà mới để điểm trà, sợ là tư vị sẽ không ngon bằng trà pha, mà trà đã như vậy, thì có trở thành cống phẩm, cũng sẽ không được coi trọng đến."

"Đúng nhỉ! Thế mà con không nghĩ đến!" Kỳ Hữu Vọng như được khai sáng, phần lớn đám trà thương nhìn phương thức chế Hồng trà như hổ rình mồi, là bởi vì tuy Hồng trà chỉ thích hợp dùng để pha, nhưng cũng có thể mang đến lợi ích cho đám trà thương này. Mà Hồng trà cũng có thể mang đến tiền tài cho quan phủ, nhưng lại không cách nào giống được như Bạch trà mà trở thành cóng phẩm, kể từ đó, hành động này sẽ có rất nhiều lỗ hổng!

Nàng chạy về nói với Chu Thư, Chu Thư trầm ngâm suy tư một lúc, trên mặt lộ ra tươi cười: "Khi người ta nôn nóng sẽ không suy nghĩ được gì, nhờ có tổ mẫu nhắc nhở, mới cho ta không đến mức đâm đầu vào ngõ cụt."

Sau đó nàng mời Tào Vịnh Trí đến, chỉ là lúc này nàng không dùng phương thức pha trà chiêu đãi Tào Vịnh Trí, mà lấy phương thức điểm trà để xử lý Hồng trà.

Trà đươc điểm xuất ra theo phương thức này, uống vào cũng không mỹ vị như trà pha. Tuy rằng cũng có ngọt hậu nhưng quả thật còn kém một chút.

Tào Vịnh Trí nhìn thủ pháp của Chu Thư thì đã biết nàng cũng là người trong giới điểm trà, cho nên cũng không có chuyện vì thủ pháp điểm trà không thỏa đáng mà làm trà khó uống, vậy thì theo như lời Chu Thư, Hồng trà này chỉ thích hợp để pha ngâm.

Chu Thư hỏi: "Tào viên ngoại là người trong giới điểm trà, theo tào viên ngoại thấy, trà này có thể sánh vai với Bạch trà không?"

Tào Vịnh Trí cân nhắc trong lòng lời nàng nói, chỉ chốc lát sau thì tỉnh táo lại, hắn thầm nghĩ quả nhiên Chu Thư này khó đối phó.

Hắn nói: "Tuy rằng không cách nào sánh vai với Bạch trà, nhưng lá trà gây kinh ngạc như vậy, cũng thuộc loại quý hiếm như Bạch trà."

Chu Thư mỉm cười: "Sao Tào viên ngoại có thể xác định được sau khi người khác biết được phương thức chế trà, cũng có thể tạo ra được tư vị tốt như Hồng trà?"

Tào Vịnh Trí nghĩ đến Chu thị Chử Đình Cổ Lương trà, tuy rằng dùng cùng phương pháp chế tạp ra được lá trà, nhưng hương vị lại sánh với danh trà, thậm chí rất nhiều người đã nói, sau khi uống Cổ Lương trà, thể xác và tinh thần thư sướng thì không nói, đến đêm còn rất an thần. Mà đây mới là nguyên nhân Cổ Lương trà được chào đón nhất.

Cho nên nói, mặc dù hắn có biết được phương thức chế Hồng trà, cũng không cách nào cam đoan được trà sẽ có tư vị giống với Chu gia Chử Đình Hồng. Đến lúc đó hắn hao tốn khổ tâm biết được phương thức chế trà nhưng cũng không mang đến lợi ích nào cho hắn, vậy thì hắn thiệt thòi rồi.

Hắn biết kỳ thực Chu Thư đã buông lỏng, chẳng qua là muốn gia tăng lợi ích trong đàm phán mà thôi. Sau khi trái lo phải nghĩ, hắn cảm thấy, dù có là vậy, với đặc tính Hồng trà này chỉ có thể phao ngâm, nó cũng sẽ chậm rãi tiến vào đời sống của dân chúng.

Vì thế bắt đầu đàm phán.

Tuy rằng Tào Vịnh Trí là thê đệ của Huyện lệnh Ngọc Sơn, nhưng trong việc đàm phán lần này quả thực không có tác dụng uy hiếp nào, dù sao sau lưng Chu Thư cũng có Kỳ gia.

Kỳ Thầm và quan quản việc trà diêm thuộc Ti sự trà diêm là bạn đồng môn, cho nên dù Ngô Hiếu Tông có thật sự cấu kết với trà quan Tín Châu uy hiếp Chu gia, ai cũng không thể cam đoan Kỳ Hữu Vọng có thuyết phục Kỳ Thầm mời đồng môn của ông đến tương trợ hay không.

Mà sở dĩ Ngô Hiếu Tông dám đánh chủ ý như vậy, là vì biết Kỳ Thầm này là người trọng thanh danh, sẽ không dễ dàng vì chuyện này mà rơi vào bẫy ỷ thế hiếp người.

Thứ hai, huynh trưởng của Kỳ Hữu Vọng đang làm quan trong triều, mà triều đình cấm quan viên buôn trà và muối, nếu Kỳ Hữu Vọng mượn danh nghĩa của huynh trưởng hắn, tuy rằng có thể bảo trụ phương pháp chế trà, nhưng cũng sẽ mang đến không ít phiền toái cho huynh trưởng hắn, Kỳ Thầm sẽ không cho chuyện này xảy ra.

Thứ ba, Ngô Hiếu Tông cũng là vì ở trong mắt mọi người Kỳ Hữu Vọng là người làm việc không theo phép tắc, nhưng cũng không phải kẻ ngang ngược,thế cho nên ấn tượng của Ngô Hiếu Tông về nàng là kẻ yếu đuối, Ngô Hiếu Tông ỷ vào bản thân có thế lực ở Tín Châu mà lớn mật thăm dò điểm mấu chốt của Kỳ gia.

Dưới cái nhìn của Tào Vịnh Trí, Ngô Hiếu Tông là kẻ thống trị trà hành ở Tín Châu trong thời gian dài, dần dần đã quên mất thân phận của mình. Nhưng hắn thì không quên, nhất là tỷ phu của hắn là quan lại, hắn mới phải cần làm việc thêm cẩn thận, miễn cho liên lụy đến tỷ phu, chặt đứt chút thế lực cuối cùng của Tào gia.

Trãi qua vài lần đàm phán qua lại, cuối cùng Chu Thư quyết định bán phương pháp chế hồng trà cho Tào Vịnh Trí, đồng thời muốn Tào Vịnh Trí cam đoan không để lộ ra ngoài, một khi có trà thương thứ ba biết được phương pháp này, Tào Vịnh Trí phải gánh một nửa tổn thất cho Chu gia.

Mặt khác, Chu gia cũng phải cam đoan trong vòng ba năm tiếp theo, không thể bán phương pháp này cho một trà thương nào khác ở Tín Châu ngoài Tào gia, cũng theo vi ước, Chu gia cũng phải gánh vác tổn thất cho Tào gia.

Hoàn thành cuộc đàm phán, theo đó Tào Vịnh Trí cũng có nghĩa vụ ngăn cản Ngô gia cầm đầu nhóm trà thương giở trò xấu bên trong, về phần hắn cần phải đi khuyên bảo uy hiếp người khác, vẫn phải thông qua tỷ phu của hắn ra tay trấn trụ nhóm trà quan, việc này không nằm trong việc Chu Thư phải quản.

Mặc dù Chu Thư đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, cũng chiếm được đủ lợi ích, nhưng Kỳ Hữu Vọng vẫn vô cùng tức giận. Ngược lại Chu Thư lại khuyên giải nàng: "Lúc trước phương thức chế cống trà Bắc Uyển của quan phủ cũng không thể giấu giếm, mới giúp cho tổ tiên Chu gia học được, cho nên phương thức chế hồng trà này, ta và cha cũng đã chuẩn bị tâm lý, nàng không cần quá để tâm."

"Nhưng cũng phải qua vài thế hệ thì Chu gia mới học được hết tinh túy trong việc chế trà này, hiện thời đám người đó chỉ hơi hé miệng, đã học được một năm tâm huyết của nàng, sao ta cam tâm được!"

Tuy rằng Chu Thư có chuẩn bị tâm lý, cũng đổi được lợi ích, nhưng tư tâm mà nói, quả thật nàng có chút không cam lòng. Nhưng có không cam lòng thì lại thế nào, nếu nàng muốn bảo trụ phương thức chế trà này, thì nàng phải từ bỏ nó.

"Được rồi, đừng tức giận, Tào gia bỏ ra trăm vạn tiền, sau này tiền lời hàng năm của Hồng trà cũng phải phân cho ta hai phần, lại nói ta cũng không chịu thiệt gì. Tứ lang không ngại chọn cho ta một mảnh đất, để ta khai phá một trà viên mới chứ."Chu Thư trấn an nàng, lại lấy bản đồ ở thôn Chử Đình ra.

Quả nhiên Kỳ Hữu Vọng dời đi sự chú ý: "Nương tử lại tính mở một trà viên ở thôn Chử Đình sao?"

"Ừm."

"Vậy mua làm gì, tổ mẫu cho ta mấy khoảnh đất, ruộng tốt thì không nói, còn có rừng nữa, để hoang phế thì cũng rất đáng tiếc, nương tử có thể dùng nó để trồng trà."

Chu Thư nói: "Chuyện này không được, trước khi thành thân đều đã thỏa thuận rồi."

Kỳ gia và Chu gia đã hiệp định, đại ý là Chu gia không thể chiếm sản nghiệp của Kỳ Hữu Vọng, Kỳ gia cũng không thể lấy gia tài của Chu gia. Một khi Kỳ Hữu Vọng mang sản nghiệp đưa cho Chu Thư, dù thế nào Kỳ gia cũng không thể bỏ qua.

Huống hồ Chu Thư cho rằng nàng đã chiếm đủ nhiều tiện nghi của Kỳ Hữu Vọng rồi, có thế nào nàng cũng không làm ra loại chuyện này.

"Ta cho nương tử thuê thì sao?"

"Cũng không được."

Kỳ Hữu Vọng chu môi: "Người ta cử hiền bất tị thân* mà, ta muốn cải thiện tần suất sử dụng đất, kiếm thêm tiền lời, sao nương tử lại không cho?"

(*Khi tiến cử người hiền thì không nên tránh người thân)

Chu Thư buồn cười nói: "Vậy tiền thuê ruộng tính thế nào?"

Kỳ Hữu Vọng lấy bàn tính ra tính toán: "Cho thuê ruộng thì có hai loại, một là tính dựa trên tỷ lệ thu hoạch, hai là nửa năm thu một lần tiền thuê. Cây nương tử trồng là trà, tất nhiên không thể lấy cách thu hoạch để tính, vậy thì tốt nhất là đóng tiền thuê, mà thuế ruộng đấy tính theo ruộng bậc trung và hạ, một năm thuê là..."

Kỳ Hữu Vọng không chủ động miễn giảm thuế ruộng, điều này giúp gánh nặng trong lòng Chu Thư bớt đi một ít, nàng chờ sau khi Kỳ Hữu Vọng tính toán xong, lại dựa vào đó tính lên nhiều hơn một chút. Kỳ Hữu Vọng không cần, nàng không lay chuyển được, cũng không thể nói thẳng ra là để bồi thường cho Kỳ Hữu Vọng.

"Đây là tứ lang nên được." Chu Thư nói.

Kỳ Hữu Vọng mất hứng nói: "Nương tử và ta xa lạ vậy sao, làm ta thật thương tâm."

Chu Thư thỏa hiệp: "Vậy thì để tứ lang định đoạt vậy! Còn thương tâm không?"


"Thương tâm rồi, trong phút chốc sao có thể tốt lên được!" Kỳ Hữu Vọng khe khẽ nói, nàng cầm lấy tay Chu Thư đặt trên ngực mình, "Ta thương tâm, cần nương tử trấn an."


Chu Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt lá liễu sáng ngời của Kỳ Hữu Vọng, trong đôi mắt đó như có một vũng nước xuân, nhấn chìm người vào trong đó


Nàng hồi phục lại tinh thần, tay đi xuống, sau đó ngón tay cong lên, cởi nút thắt đai lưng của Kỳ Hữu Vọng ra


- ---------


Tác giả có lời muốn nói


Vượng Vượng: Dù cho có xe, nhưng ngoài trời vẫn còn nắng, với tính tình của nương tử, sao chịu tuyên dâm giữa ban ngày chứ hể?


Thư Thư:...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK