• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Thư cũng vì việc này mà bị người tò mò thăm hỏi và đồng tình: « Yến Nương ngươi cũng quá khổ rồi, tuy rằng Kỳ tứ công tử này vui chơi đến có chút hồ đồ, nhưng gia thế cũng không tệ... »

Chu Thư cũng không để trong lòng chút lời đồng tình này của họ: « Ta không khó chịu, gia thế của tứ lang tốt, vẻ ngoài lại tuấn tú, đối xử với ta cũng ôn nhu săn sóc, che chở mọi điều, còn về chăn heo, cũng là nghĩ đến ta trước tiên, để ta có thể thường xuyên được ăn thịt. Lang quân tốt như vậy, ta đi chỗ nào mới tìm được đây! »

Mọi người: «... »

Các nàng ta rõ ràng là muốn mượn cơ hội này mà đả kích Chu Thư, thế nào mà ngược lại còn giúp người này nhân cơ hội đó mà khoe mẽ thế này?!

Bất quá những người này cũng chỉ chế giễu được hai ngày, dường như hướng gió đã bắt đầu xảy ra biến hóa, đầu tiên là trong giới thư sinh chẳng biết lúc nào đã lưu truyền thi từ khen ngợi mĩ vị của thịt heo, thậm chí còn có người viết « thịt heo tụng » để chỉ ra thịt heo Kỳ Hữu Vọng nuôi có bao nhiêu mỹ vị.

Đương nhiên, vòng tròn này vẫn còn hơi nhỏ.

Mà đồ tể cũng chậm rãi phát hiện, càng ngày càng có nhiều người tìm hắn mua thịt 'Heo Trà Hương' do Kỳ Hữu Vọng nuôi, chỉ vì sau khi hắn bán xong thịt heo trong ngày đầu tiên, ngày thứ hai thì bán thịt heo do nhà hắn nuôi, nhưng theo đánh giá từ những người đã mua thịt heo của hắn, thì sau khi ăn 'Heo Trà Hương' và heo nhà hắn, bọn họ cảm thấy thịt heo này không còn giống thịt heo trước đó nữa.

Ban đầu đồ tể rất tức giận, cái gì mà nói thịt heo nhà hắn không phải là thịt heo chứ? Đáng tiếc là Heo Trà Hương này đều đã bán sạch, bằng không hắn cũng muốn ăn thử một miếng, xem heo Trà Hương và heo bình thường có thật sự có khác biệt lớn đến vậy không!

Hắn tức giận thì tức giận, nhưng đánh giá của những người này cũng làm hắn thấy được 'tiền đồ', hắn suy nghĩ kỹ, quyết định nuôi heo nhà mình thêm một thời gian, sau đó đi tìm Kỳ Hữu Vọng mua heo Trà Hương - - Cứ làm như thế, hắn cũng không thiệt thòi gì.

Chỉ là chờ đến khi hắn tìm Kỳ Hữu Vọng muốn bàn chuyện hợp tác, thì Kỳ Hữu Vọng lại nói: « Heo đủ tháng đều đã xuất chuồng hết rồi! »

Đồ tể không tin: « Không phải còn có rất nhiều heo sao, sao có thể hết được! »

« Chuồng bên này đều là heo mới sáu tháng, bên này thì lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ mới bảy tháng, còn có heo ta bán cho ngươi cũng chỉ mới tám tháng, cho nên ta nghĩ muốn nuôi thêm một thời gian, ít nhất là nuôi chúng đến 300 cân mới được. »

Đồ tể trừng lớn hai mắt: « Mới tám tháng, mà đã đến hơn 200 cân rồi sao?! » Giống thôn dân bình thường như nhà hắn, nuôi một năm cũng mới miễn cưỡng được 200 cân, Kỳ Hữu Vọng này nuôi thế nào vậy chứ?



Điểm này Kỳ Hữu Vọng cũng có chút không rõ, nàng nuôi heo đều rất nhanh lớn, nếu là hiện đại, tất nhiên sẽ bị người ta nói là cho ăn chất tăng trưởng. Nhưng thực tế là, chính nàng cũng chỉ dựa theo phương thức khoa học mà nuôi dưỡng, đám heo này lại lớn rất nhanh.

Đồ tể này cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn chỉ vào đám heo béo khỏe kia: « Đám này có thể bán rồi chứ! »

Kỳ Hữu Vọng lắc đầu: « Mấy con heo này muốn giữ lại để trong nhà ăn, hai con này thì tặng cho nhạc phụ tương lai của ta, còn mấy con này đều đã có người đặt trước rồi. »

Đồ tể cả kinh, nghĩ rằng, chẳng lẽ có người chặn mua trước hắn rồi sao? Vì thế hắn vờ nói bóng nói gió xem là ai đã chặn trước chuyện mua bán của hắn.

Kỳ Hữu Vọng bày ra vẻ mặt cao thâm, đồ tể này thật đúng là bị nàng dọa sững lại, không lường trước được, nên đành ra giá cao hơn.

Kỳ Hữu Vọng học được mấy chiêu kỹ xảo đàm phán của Chu Thư, nàng bắt lấy tâm lý nóng lòng muốn mua heo của đồ tể này mà từng bước nâng giá lên.

Đồ tể này so đấu với nàng mấy chiêu, cuối cùng hắn phát hiện có thể sẽ không kiếm được một xâu tiền, đang muốn bỏ cuộc giữa chừng, Kỳ Hữu Vọng lại giả vờ như vô ý nhắc đến cái tên 'Heo Trà Hương' mà nói: « Trước đó ta đã nghe qua tên này, chỉ là heo này cũng là do ta dùng lá trà mà nuôi lớn, dùng hương trà để đặt tên cho heo này cũng rất thỏa đáng. Mà toàn bộ thành Tín Châu, sợ là cũng chỉ có heo của ta mới có thể gọi là heo Trà Hương mà thôi! »

Trong lòng đồ tể có cân nhắc, không thể không nói, thoạt nhìn heo của Kỳ Hữu Vọng quả thật rất được hoan nghênh, hơn nữa danh hiệu cũng sẽ cùng với thân phận của công tử Kỳ gia mà ngày càng vang dội hơn, đến lúc đó hắn lại nâng giá thịt heo, vậy thì cũng không lỗ vốn.

Vì thế hắn lấy 20 xâu tiền mua ba con heo Kỳ Hữu Vọng dự định giữ lại cho Kỳ gia về, chờ khi hắn lại mổ heo đặt lên quầy thịt, đồng thời lại treo chiêu bài 'Heo Trà Hương' lên.

Không ít người tò mò: « Đây là heo Trà Hương do Kỳ tứ công tử nuôi sao? Nghe nói hương vị không giống với thịt heo bình thường, còn có thoang thoảng hương trà nữa... »

Đồ tể chưa từng ăn thịt heo này, những cũng không gây trở ngại việc hắn tâng bốc thịt heo này lên để bán được hàng: «Không sai, đây là heo Trà Hương hàng thật giá thật đây! »

...

Kỳ Hữu Vọng vui vẻ rạo rực chạy đến Chu gia chia sẻ niềm vui khi heo của nàng được mọi người chào đón với Chu Thư, lại phát hiện dù là Chu Thư hay là Trần thị, dường như đều là dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Nàng hỏi Chu Thư: « Trà viên lại bị người đến làm khó dễ rồi sao? »

Chu Thư nói: « Sau khi truyền ra tin tức nghị thân với Kỳ gia, thì không có ai dám đến làm khó dễ Chu gia nữa. Ta và cha cũng không còn lo lắng về việc này, mà là chuyện của Kiều Nương. »

Chu Thư không xem Kỳ Hữu Vọng như ngoại nhân, nên nói với nàng, Trần Trị Hùng không biết từ nơi nào mà biết được Kỳ tam lang muốn cầu thân với Trần Kiến Kiều, chỉ là trở ngại môn hộ mà Kỳ Thầm vẫn luôn không đáp ứng.

Vì thế hắn đến tìm Chu viên ngoại và Trần thị, hy vọng bọn họ thu Kiến Kiều làm nghĩa nữ, bởi vì, nàng ấy và Chu Thư là tỷ muội, mà Kỳ tứ lang có thể lấy Chu Thư, thì Kỳ tam lang tất nhiên cũng có thể cưới Trần Kiến Kiều rồi.

Đừng nói là Chu viên ngoại, đến Trần thị cũng bị đề nghị của ông ta làm cho khiếp sợ, thật vất vả thân thể Chu viên ngoại mới tốt hơn một chút cũng bởi vì vậy mà tức giận đến mức lại nằm trên giường bệnh, Trần thị cũng mắng huynh trưởng bà vô sỉ, song phương huyên náo đến tan rã không vui.

Kỳ Hữu Vọng sợ ngây người: « Đây xem như là bán nữ nhi sao? Còn có thể bán như vậy được sao? »

Chủ ý này cũng thật điên rồ, nàng từng nghe nói vì môn đăng hộ đối mà tìm người nhận làm nghĩa tử, nghĩa nữ, những điều kiện tiên quyết là khi thân phụ đã mất, mà Trần Trị Hùng đây rõ ràng là bán nữ nhi của mình!



Nàng nói thầm: « Gần đây ta về nhà, phát hiện thái độ của cha dường như có chút buông lỏng, hẳn là tam ca thật sự là chấp nhất, cha không lay chuyển được huynh ấy, chỉ có thể nhả ra! »

Chu Thư cau mày, Kỳ Hữu Vọng không biết hai việc này có liên quan không, nhưng nàng cảm thấy trong này tất có liên quan, đầu tiên là Trần Trị Hùng làm sao có thể biết Kỳ tam lang đang muốn cầu thân Trần Kiến Kiều?

Việc này nàng cũng chỉ nói với Trần Kiến Kiều, mà lúc đó nàng ấy cũng kháng cự việc phải gả cho Kỳ tam lang, hiển nhiên không có khả năng là do nàng ấy nói ra.

Tiếp theo là làm sao Trần Trị Hùng biết được Kỳ gia là vì Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều không môn đăng hộ đôi mà cự tuyệt mối hôn sự này? Nhất định là ông ta đã biết việc này, cho nên mới muốn Chu viên ngoại nhận Trần Kiến Kiều làm nghĩa nữ.

Nàng cũng không cho là Trần Trị Hùng đột nhiên bùng nổ tình thương của cha, vì hạnh phúc của Trần Kiến Kiều mới làm như vậy, đến tám phần là hắn muốn biến Trần Kiến Kiều thành cây rụng tiền, cho dù Chu viên ngoại nhận nàng ấy làm nghĩa nữ rồi thì thế nào, nàng ấy vẫn là nữ nhi của Trần Trị Hùng, ông ta vẫn là nhạc phụ của Kỳ tam lang...

Rất nhanh Chu Thư đã nghĩ ngay đến Trần Tự Tại, tuy rằng Trần Tự Tại không hoàn toàn ra mặt trong chuyện này, cũng đứng ra phản đối Trần Trị Hùng làm như vậy, nhưng thái độ của hắn cũng không cứng rắn.

Đáng tiếc Chu Thư không rõ hắn có quen biết với Kỳ tam lang hay không, mà hắn lại có tác dụng gì trong đó hay không.

« Nhạc phụ tương lai đã cự tuyệt, cha của Trần cô nương cũng sẽ không thức thời như vậy mà nhắc đến việc này, tiểu thư không cần lại nghĩ nhiều làm gì, nhìn xem nào, cũng có nếp nhăn luôn rồi! » Kỳ Hữu Vọng nói.

Chu Thư nhìn Kỳ Hữu Vọng vẫn là dáng vẻ vô ưu vô lự, không chịu để tâm như trước đây, ánh mắt có chút hung: « Nàng nói cái gì? »

Dứt lời, cầm lấy gương soi lên mặt: « Nếp nhăn ở đâu? »

Kỳ Hữu Vọng chỉ chỉ giữa mày của chính mình: « Ở nơi này. »

Chhu thư: «... »

Nàng nhịn không được, mà khẽ cười ra tiếng.

Được Kỳ Hữu Vọng chọc cười, tâm tình của nàng thật đúng là tốt lên không ít. Nàng thậm chí không thể tưởng tượng được, nếu sau này Kỳ Hữu Vọng không còn bên cạnh nàng nữa, thì cuộc sống của nàng có bao nhiêu tẻ nhạt.

Nghĩ đến đây, nàng lại giật mình, sau đó chậm rãi ý thức được, Kỳ Hữu Vọng ngày càng chiếm nhiều vị trí hơn trong sinh mệnh của nàng rồi.

- --

Đầu tháng mười, thời tiết đã mát lên trông thấy - - Những cành cây lưa thưa lớt thớt ban đầu nay đã mọc thêm chút xanh của lá, lá cây rụng rơi dưới đất có vàng có xanh, sau khi người qua đường giẫm lên, tất cả đều vụn vỡ từng mảnh.

Không ít người mặc thêm nhiều lớp y phục, những đồ uống lạnh ở đầu đường cuối ngõ cũng đã biến mất triệt để, ngược lại bán nhiều đồ nóng hơn.

Mỗi ngày trời còn chưa sáng, tửu lâu, quán ăn đều mở cửa sớm, bán thức ăn nóng hổi. Món chính có cơm, cháo, bún, bánh, màn thầu và bánh bao, đương nhiên, còn có mì và sủi cảo cho người phương Bắc.



Mà gần đây được chào đón nhất là màn thầu nhân thịt heo, còn có cả mì thịt heo. Đương nhiên, nhân bánh không phải thịt heo nào cũng được, rất nhiều người chỉ định phải là thịt của heo Trà Hương.

Từ tháng trước sau khi heo Trà Hương của Kỳ Hữu Vọng được nổi danh trong bá tánh bình dân, thì càng ngày càng có nhiều người may mắn ăn được màn thầu nhân thịt heo trong các tửu lâu đều ào ào nhớ đến cái tên 'Heo Trà Hương' này.

Bởi vì heo Trà Hương nổi danh, nên giá của nó cũng tăng lên không ít, có nhiều hộ trong một tháng hiếm khi được ăn thịt heo cũng càng thêm mua không nổi, chỉ có thể mua chút màn thầu nhân thịt heo về để nếm thử hương vị.

Có người lại thập phần khó hiểu về chuyện này, cười nhạo: « Không phải chỉ là thịt heo thôi sao? Bán đắt một chút thì có vẻ ăn ngon hơn sao? Không phải các ngươi bị làm cho xem tiền như rác rồi chứ? »

Người đã ăn thịt heo Trà Hương chần chừ nói: « Thứ nhất là heo Trà Hương ăn ngon, nhưng không biết vì sao, sau khi ăn thịt heo này, ta cảm thấy tinh thần đều tốt hơn rất nhiều, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn ngày thường! »

Tuy lời của hắn cũng có người phụ họa, nhưng rất nhanh đã có người phản bác: « Ngươi ăn no uống đủ tất nhiên sẽ có tinh thần làm việc, có liên quan gì đến thịt heo đâu? Dù cho có liên quan, cũng có thể là vì đã lâu ngươi chưa ăn thịt, cho nên khó có khi mà ăn được một lần, đương nhiên sẽ cảm thấy mỹ vị rồi. »


Có người 'bừng tỉnh đại ngộ', cũng có người có trong tay chút tiền dư dả cũng nhịn không được mà bị heo Trà Hương hấp dẫn, vẫn sẽ mua ăn như trước.


Đương nhiên, vì giá heo Trà Hương có hơi cao, cho nên tầng lớp bá tánh bình thường sẽ ăn không nổi, mà bộ phận văn nhân ăn không nổi thịt dê cũng sẽ lựa chọn heo Trà Hương, mà tuyệt đại đa số các đại hộ thượng đẳng mặc kệ heo Trà Hương có được khen ngợi đến đâu, cũng khinh thường mua ăn.


Dù là thế, điều này cũng đã mang đến cho Kỳ Hữu Vọng không ít lợi nhuận, nàng có thể tiến thêm một bước đó là khuếch trương quy mô của sinh cơ nhàn viên rồi!


- -----


Tác giả có lời muốn nói:


Thời Tống có rất ít ghi chép về giá thịt heo, hơn nữa vào giữa cuối thời Bắc Tống giá hàng hóa vẫn luôn tăng cao, cho nên giá ở đây cũng sẽ tăng lên một ít so với thời kỳ trong « Thanh Hà địa chủ ». Tổng kết: Bán heo gì đó đều là viết loạn vậy thôi, đừng quá nghiêm túc.


Mặt khác: Màn thầu trong truyện kỳ thực chính là bánh bao, mà bánh bao trong truyện vẫn là bánh bao, bánh hấp mới là bánh màn thầu của hiện đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK