• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Thanh Dương dừng chân lại, ánh mắt nhìn vào Tùng Thiên Hào: “Nói đi, tin tức gì.”

Nếu kiểm chứng được là thật, có ích cho Từ gia, hắn không ngại trợ giúp Tùng gia, nhưng nếu không có giá trị gì thì hắn sẽ đi.

“Ta nhận được tin, Vạn gia và Điền gia bí mật kết hợp, muốn cướp quặng mỏ tử kim của Từ gia các ngươi. Cắt đứt nguồn cung quặng sắt, dù các ngươi luyện chế được binh khí có chứa linh tính thì cũng không có nguyên liệu, không bột đố gột nên hồ”

Tin Từ gia luyện chế ra được binh khí có linh tính đã truyền khắp thành Thương Lan, đã không còn là bí mật từ lâu rồi.

Nguyên liệu chính để Từ gia luyện binh khí là quặng tử kim. Mới vừa thoát khỏi vấn đề luyện khí, Binh Khí phường lần nữa quay về quỹ đạo, giờ lại mất đi mỏ quặng tử kim, Từ gia sẽ lần nữa rơi vào khốn cảnh.

“Tin này có đáng tin không?”

Một cổ sát ý kinh khủng lan tràn ra bốn xung quanh, bắt đầu từ Liễu Thanh Dương. Mười trưởng lão Từ gia đứng cách đó không xa, trong mắt cũng lộ ra một tia sợ hãi.

Khí tức này quá đáng sợ, khiến bọn họ, nhất là nhị trưởng lão, run lẩy bẩy. Nhớ lại đao vừa rồi, trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi.

“Vô cùng chính xác, có lẽ sẽ động thủ trong mấy ngày hôm nay. Bọn họ tìm cường giả ở những thành khác tới, định chiếm mỏ quặng tử kim của Từ gia. Các ngươi đề phòng trước thì còn có cơ hội.”

Tùng Thiên Hào trả lời khẳng định, tin tức không phải thật thì ông ta không dám nói, dù hôm nay Liễu Thanh Dương cứu vấn được Trận Pháp đường thì sau này còn cần hẳn không ngừng hoàn thiện khu trung tâm trận pháp.

“Ta sẽ tin ngươi một lần, các ngươi lập tức đi chuẩn bị nguyên liệu bày trận đi.”

Bất kể là thật hay giả, Liễu Thanh Dương đều tin ông ta một lần. Sau khi xong chuyện bên này, hắn sẽ tự đi tới mỏ quặng tử kim, điều tra là biết ngay. Nếu Tùng Thiên Hào lừa dối hắn, hắn không ngại hủy diệt cả Trận Pháp đường.

“Liễu công tử cần nguyên liệu gì, trong túi trữ vật này đều có, cứ tùy ý sử dụng.”

Tùng Thiên Hào cởi cái túi trữ vật bên hông xuống, ném vào tay Liễu Thanh Dương. Một cái túi trữ vật cấp thấp, trị giá năm triệu tiền vàng. Tùng gia không hổ là tiền muôn bạc biển, là đệ nhất đại gia tộc của thành Thương Lan.

Thần thức của hắn tiến vào túi trữ vật, không gian bên trong khá rộng, chất đống những nguyên liệu luyện chế trận pháp. Hắn biến thành sao băng, tiến vào tòa kiến trúc đổ nát.

“Các ngươi ở đây duy trì trật tự, ta đi vào theo Liễu công tử.

Tùng Thiên Hào vội vã nói. Tất cả các trưởng lão hành động, duy trì trật tự của Trận Pháp đường, tránh để tình hình xấu thêm.

Nhiều kiến trúc vẫn còn sụp đổ, dưới lòng đất được bố trí rất nhiều trận pháp, cái xà ngang to như bắp đùi rơi xuống, Liễu Thanh Dương thi triển Thất Tinh Bộ, ung dung tránh đi.

Hai người một trước một sau tiến vào khu trung tâm trận pháp.

Qua một chén trà, Liễu Thanh Dương dừng lại. Ở trước mặt hắn xuất hiện một đại trận siêu cấp, vô số bánh răng đang chuyển động, duy trì sự vận chuyển của Trận Pháp đường.

'Từng nguyên liệu bày trận bay ra từ tay Liễu Thanh Dương, khoảng năm mươi viên linh thạch bay ra xung quanh.

Con ngươi của Tùng Thiên Hào suýt chút nữa rớt ra ngoài. Đây là thủ đoạn gì vậy? Ông ta không còn kịp suy nghĩ nữa. Liễu Thanh Dương bay về phía trung tâm trận pháp, hai tay kết ấn, rót linh lực vào từng ấn ký, tâm trận truyền tới tiếng cạch cạch.

“Đây là... Đây là linh văn của trận pháp!”

Tùng Thiên Hào không thể nào hình dung được tâm trạng của mình vào lúc này. Ở Tùng gia, không quá năm người biết vẽ linh văn.

Số linh văn của trận pháp mà Liễu Thanh Dương vẽ cao thâm khó lường, Tùng Thiên Hào rơi vào sương mù. Ông ta chưa bao giờ tiếp xúc với thứ gì cao thâm như thế, chỉ có thể cố gắng ghi nhớ, nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Khu vực then chốt của trận pháp đã sắp hỏng lại đột nhiên ngừng vận chuyển, kiến trúc không sụp đổ nữa. Hắn rót nhiều linh văn vào trận pháp để ổn định trung tâm trước, nhưng sửa chữa lại không phải chuyện một sớm một chiều.

“Ta tạm thời ổn định lại khu vực then chốt của trận pháp, nhưng muốn sửa chữa hoàn toàn thì cần một lượng lớn nguyên liệu. Ta sẽ ghi ra, các ngươi nhanh chóng gom góp cho đủ. Số linh văn trận pháp này chỉ kiên trì được cùng lắm là mười ngày, mười ngày sau mà không có đủ nguyên liệu thì ta cũng không làm gì được.”

Liễu Thanh Dương trả túi trữ vật lại cho Tùng Thiên Hào. Hao tổn hơn năm mươi viên linh thạch, cộng thêm mấy trăm loại nguyên liệu trận pháp mà cũng chỉ duy trì đường mười ngày thôi.

“Đa tạ Liễu công tử, ta sẽ cho người đi chuẩn bị”

Tùng Thiên Hào đã tâm phục khẩu phục, nếu hôm nay không có Liễu Thanh Dương ở đây, cả Trận Pháp đường đã bị hủy diệt sạch rồi.

“Chúng ta trao đổi ngang giá thôi. Ta còn có việc, bảo Tùng Lăng tới Từ gia lấy danh sách vật phẩm cần mua. Chuyện ngày hôm nay, hy vọng Tùng gia không tiết lộ ra ngoài, giữ bí mật cho ta.”

Hăn lại hóa thành sao băng, biến mất.

Tùng Thiên Hào yên lặng, đi ra cửa Trận Pháp đường. Bên ngoài có rất nhiều người đang tụ tập, các trưởng lão Tùng gia đang giải thích cho các võ giả bị thương rằng họ sẽ bồi thường, tranh thủ giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.

Liễu Thanh Dương quay về Từ gia, nhạc phụ đang thương nghị với Lam chấp sự trong đại điện. Binh Khí phường được mở lại, mỗi ngày cần một lượng lớn quặng tử kim. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đội ngũ vận chuyển quặng đã bị tập kích nhiều lần, khiến Từ gia tổn thất nghiêm trọng.

“Nhạc phụ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK