• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại T thị cách S thị bốn thành phố về phía Tây Hoa quốc, nơi tập trung nhiều cảng biển trù phú, không chỉ thông thương phát triển mà du lịch cũng không kém.

Tống Thượng hai ngày trước vừa mới đến nơi này, mục đích đương nhiên là làm nhiệm vụ vây quét hang ổ của bọn tội phạm buôn lậu ma túy vượt biên trái phép. Hiện tại mọi thứ đã đến bước quan trọng nhất cần tập trung tinh thần cảnh giác cao độ để tránh xảy ra sai lầm. Tuy rằng chưa tới thời gian căng thẳng nhất nhưng người trong đội chẳng ai lơi là một giây. Chẳng nói trò chuyện tán gẫu, đương nhiên càng không thể liên hệ với ai. Những thiết bị như điện thoại đều bị họ tắt hết từ lâu. Dù sao làm nhiệm vụ là không thể cho ai biết, có để cũng chẳng làm gì.

Nhưng mà Tống Thượng vì mỗi ngày đều gọi điện thoại cho vợ con cho nên hắn chưa từng tắt đi mà chỉ để ở chế độ run. Vốn dĩ bình thường vẫn là hắn chủ động gọi tới, người hay nhận điện thoại của hắn lại chẳng ai làm ngược lại, đương nhiên là sợ ảnh hưởng đến công tác của hắn.

Cho nên khi mẹ Tống gọi đến điện thoại của hắn vẫn là thông.

Tống Thượng không rõ tại sao mẹ Tống tìm hắn, nhưng cân nhắc một tí hắn vẫn là nhận điện thoại. Lại không nghĩ...

"Con trai, con dâu không thấy!"

Vừa nghe âm thanh lo lắng đầy gấp gáp của mẹ Tống, ý nghĩ đầu tiên của Tống Thượng là vợ hắn bị bắt. Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận nguyên nhân này, bởi vì hành động của hắn là bí mật, làm sao có chuyện vợ con hắn bị bắt cóc vào lúc này để uy hiếp hắn được.



Nhưng tại sao lại không thấy?

"Con trai, hôm nay mẹ đưa con dâu đi khám thai con biết mà. Sau đó mẹ có việc bận, có để con dâu ở một quán cafe, bảo nó đợi mẹ đến đón, không được đi lung tung. Con dâu rất ngoan, nó cũng tự biết thân mình bất tiện, chưa từng làm gì bốc đồng. Nhưng khi mẹ hỏi nhân viên quán cafe thì họ nói con dâu đã đi từ lâu. Là tự nó đi, còn lén lút đi cửa sau do nhân viên dẫn đường."

Mẹ Tống không có cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều đã nói một tràn dài: "Nhân viên quán nói rằng trước đó họ có thấy con dâu nói chuyện với một người phụ nữ. Sau khi cô ta đi thì con dâu cũng đi. Nhưng mẹ không hiểu tại sao con dâu phải đề phòng như vậy. Sao đó cho dù mẹ gọi cỡ nào điện thoại con dâu cũng không thông. Ba con đang nhờ người hỗ trợ tìm kiếm, mẹ không phải muốn con trở về ngay lập tức. Mẹ chỉ muốn hỏi dạo này con có thấy con dâu có chỗ nào khác lạ, có manh mối gì để xác định an toàn của nó hay không. Nếu nó chỉ là bỏ đi..."

Nhưng mẹ Tống làm sao cũng không nghĩ được Sở Tư Di tại sao lại bỏ đi không nói một lời như vậy. Bà biết có lẽ nguyên nhân có khi là từ người đã gặp Sở Tư Di trước đó. Nhưng tính tình con dâu quật cường, nó sẽ không vì vài lời mà bỏ đi.

"Cô ấy gặp ai?"

Tống Thượng im lặng một chút liền hỏi. Hắn biết chuyện này không khó để tìm hiểu, đảm bảo mẹ Tống sẽ biết.

Quả nhiên hắn liền nghe mẹ Tống ngập ngùng một chút rồi nói: "Là Mạnh Gia Dĩnh, em họ của con."

"Camera không quay tới chỗ đó, không nhìn thấy được hai đứa nó đã trao đổi cái gì. Mẹ chỉ thông qua camera ở cửa mới tìm hiểu được hai đứa nó đã nói chuyện với nhau. Nhưng mà con dâu từ đầu chí cuối đều rất an ôn ngồi ở đó, chưa từng có va chạm gì với Mạnh Gia Dĩnh."

Bà đâu có nghĩ mọi chuyện lại thế này. Nếu không bà đã để cho con dâu ngồi dưới camera, như vậy cho dù không nghe thấy âm thanh thì ít nhiều bà vẫn biết một chút hai người trao đổi cái gì thông qua biểu tình của họ.

"Mạnh Gia Dĩnh nói cái gì?"

"Nó không nói cái gì. Nó chỉ bảo vô tình nhìn thấy con dâu, hàn huyên vài câu thôi."



Bà không thể xác nhận được rốt cuộc Mạnh Gia Dĩnh đã nói gì với con dâu bà, mặc dù trong thâm tâm bà không có tin hoàn toàn những lời nó nói. Nhưng bà có thể làm sao...

"Nếu sau hai mươi bốn tiếng mà vẫn chưa tìm được Tư Di, cho người đem Mạnh Gia Dĩnh bắt lại."

Giọng hắn lạnh lùng đến phát rét khiến mẹ Tống run lên, nhưng bà vẫn nói: "Được."

"Con trai, mẹ còn đợi con về tìm con dâu cho mẹ."

Mẹ Tống không hiểu mà nói một câu thế này. Nhưng Tống Thượng lại hiểu ý bà.

"Mẹ đừng vội, cô ấy sẽ không sao đâu."

Lúc hắn nói lời này, suy nghĩ đã bay về thời điểm mười ngày trước.

Mười ngày trước, lúc đó hắn đang ở thành phố S.

Vốn dĩ hắn định đi thăm Sở Tư Di, nhưng giữa chừng hắn lại gặp một người.

Người đó không ai khác chính là Sở Minh Châu.



Sở Minh Châu lúc đó cũng không phải liên lạc trước với hắn mà là vô tình nhìn thấy hắn. Thật ra Sở Tư Di đều nghĩ sai rồi. Sở Minh Châu cùng hắn đúng thật là từng có thời điểm bị ép tiếp xúc với nhau, nhưng họ chẳng nói được mấy câu đã xem nhau như vô hình. Hắn đương nhiên sẽ không xóa số của Sở Minh Châu, nhưng không có nghĩ Sở Minh Châu cũng vậy. Sở Minh Châu còn không thích gì hắn.

Cho nên đối với Sở Minh Châu, việc vô tình đụng trúng Tống Thượng là chuyện khiến cô mừng đến phát khóc. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bản thân vì nhìn thấy người đàn ông này lại có thể vui như vậy. Hắn vào lúc này không khác gì cái phao cứu mạng của cô, dù lúc đó cô cũng chẳng rõ mình làm thế là đúng hay sai. Cô chỉ biết khoảng khắc nhìn thấy hắn, cô nhìn thấy đường sống cho Tần Triết.

Tại sao lại nói vậy đâu. Chuyện này phải nói tới thời điểm Tần Triết biết Sở Minh Châu có thai.

Vốn dĩ trước đó vì muốn cùng Sở Minh Châu sống cuộc sống bình phàm mà hắn đã có ý định rút lui khỏi tổ chức, và cũng đang ở làm công tác chuẩn bị cho mình rồi. Nhưng bất ngờ biết được chuyện Sở Minh Châu có thai, thế là hắn trong một phút nóng đầu, lại đi tin tưởng một tên trùm buôn ma túy chỉ vì hai người đã quen biết nhau khá lâu, nghĩ đối phương sẽ niệm tình hắn mà thả hắn một đường. Bao lâu nay đối phương chỉ đứng đằng sau nhận lợi ích, những chuyện còn lại đều là Tần Triết hắn an bài. Nói hắn là trùm sò cũng chẳng có sai chút nào.

Nhưng hắn không nghĩ cái người hắn gọi anh xưng em kia trước mặt hắn cười thâm tình, quay lưng đi đã nghĩ muốn khống chế vợ con của hắn. May mắn thay hắn đã đề phòng trước cho nên đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình. Ngay khi thấy tình huống không ổn hắn đã dẫn Sở Minh Châu rút lui. Nhưng hắn không thể toàn thân trở ra, bởi vì hắn biết chỉ có thân ở trong miệng hổ Sở Minh Châu mới an toàn được.

Hắn không biết làm sao Sở Minh Châu phát hiện được tình huống của hắn mà đi tìm viện binh. Nhưng sau khi Tống Thượng tỏ vẻ nếu hắn chịu làm tay trong, giúp họ bắt được tên trùm kia Tống Thượng sẽ tìm cách cho hắn thoát tội, hoặc là giảm tội của hắn đến mức thấp nhất, hắn đồng ý rồi.

Đồng ý không phải vì hắn, mà là vì Sở Minh Châu, vì đứa con trai còn chưa ra đời của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK