Ban đầu khi Hạ Viễn Đồ nhận được cuộc gọi của Triệu Vanh, còn tưởng rằng cùng lắm chỉ là yêu cầu hợp lại của Kiều Nam Kỳ bị Triệu Vanh từ chối. Vị này nhà hắn đôi khi rất bình thường, nhưng đôi khi tính tình lại cực kỳ không tốt, lúc kích động lên ầm ĩ cũng không lạ gì.
Cho nên hắn đã đến nhà Triệu Vanh với mục đích hòa giải.
Kết quả khi tới ngoài cửa, từ xa đã nhìn thấy đang dựa vào cạnh cửa, tuyết bay đập vào người, rơi trên mái tóc, mà y không nhúc nhích gì, chỉ cúi đầu đứng đó không biết đang nghĩ cái gì.
Hạ Viễn Đồ tiến lên trước, nhỏ giọng gọi: "Lão Kiều......?"
Kiều Nam Kỳ từ từ quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Hạ Viễn Đồ sửng sờ tại chỗ.
Đôi môi của Kiều Nam Kỳ trắng bệch vì lạnh, cả khuôn mặt đều tái nhợt, ngoại trừ đôi mắt đang đỏ hoe.
Những giọt nước mắt vẫn chưa cạn khô đã che mất đi nốt ruồi nhạt nơi cuối mắt, càng khiến cho khuôn mặt của y càng thêm u ám.
Khoảnh khắc khi y ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa trống vắng vừa tuyệt vọng. Khi nhìn thấy người tới là Hạ Viễn Đồ, ánh mắt mới từ từ tập trung lại.
Y gạt bỏ sự bất lực, khổ sở, cầu xin và điên cuồng vừa rồi ở trước mặt Triệu Vanh, dường như lại biến trở về thành Kiều đại thiếu đoan chính, sắc sảo và uy nghiêm.
Hạ Viễn Đồ trước tiên cảm thấy Triệu Vanh có phải làm quá hay không.
Lúc Triệu Vanh gọi cho hắn, nói là: "Anh ta hiện tại thật sự không tỉnh táo, tôi cảm thấy anh ta lúc nào cũng có thể nổi điên, đã hoàn toàn khác với trước đây. Hai người quan hệ tốt, nếu anh có tiện, có thể lại đây đón anh ta được không? Có thể gặp bạn bè sẽ khiến anh ta bình tĩnh lại một chút."
Hạ Viễn Đồ còn tưởng rằng Kiều Nam Kỳ sẽ giống như khoảng thời gian khi Kiều An Tình qua đời, sự bình tĩnh và lý trí đã không còn, tất cả sự điên cuồng như rút ra từ trong xương cốt. Nhưng hiện tại... Mặc dù nhìn qua có vẻ hơi chật vật vì bì dầm trong tuyết, nhưng cũng không đến mức mất hết kiểm soát.
Là do ký ức của hắn và quá lâu mà mờ nhạt, hay là Kiều Nam Kỳ đã biết được cách kiềm chế bản thân rồi?
"Hai người làm sao vậy?" Hạ Viễn Đồ thực sự không hiểu, "Cậu ngồi ở đây làm gì? Triệu Vanh bảo tôi tới đón cậu về. Không thì cứ về nhà cậu trước đi?"
Nghe hắn nói vậy, Kiều Nam Kỳ lại quay đầu liếc nhìn cánh cửa đang đóng kín.
Giây phút quay đầu kia, Hạ Viễn Đồ dường như thấy đôi mắt của Kiều Nam Kỳ trở nên khó hiểu.
Tuy rằng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa nhìn đã biết không phải việc nhỏ.
Với sự cố chấp của Kiều Nam Kỳ, Hạ Viễn Đồ bắt đầu suy nghĩ tới tính khả thi của việc bỏ thuốc ngủ vào trong nước rồi đút cho Kiều Nam Kỳ uống, nhưng không ngờ Kiều Nam Kỳ lại không tiếp tục ngoan cố ở lại, mà là từ từ đứng dậy, vỗ nhẹ vào tuyết trên người.
"Được." Y nói.
Giọng điệu bâng quơ, như có thể bị gió tuyết thổi bay bất cứ lúc nào.
Hạ Viễn Đồ lòng đầy thắc mắc nhìn chằm chằm Kiều Nam Kỳ ngồi vào ghế phụ, lại gọi điện thoại cho tài xế của Kiều Nam Kỳ cho người lái xe Kiều Nam Kỳ về, lúc này mới lái xe về nhà của y.
Trên đường trở về, cần gạt nước đung đưa qua lại, gạt đi tuyết rơi đang rơi xuống, xe cộ trên đường chậm rãi di chuyển, xung quanh tấp nập nhưng lại trống vắng.
Kiều Nam Kỳ vẫn luôn im lặng.
Y thậm chí còn không dính dáng gì tới 'Mất kiểm soát' trong cuộc gọi vừa rồi với Triệu Vanh.
Nhưng Hạ Viễn Đồ vẫn cảm thấy có chút im ắng đáng sợ. Loại im ắng này giống như một sợi dây leo lặng lẽ lan rộng trong lòng, từng chút một, âm thầm quấn lấy, bóp chặt trái tim.
Không phải yên lặng, mà là tĩnh mịch.
Khi chuẩn bị về đến nhà, Hạ Viễn Đồ rốt cuộc không chịu nổi: "Cậu với Triệu Vanh rốt cuộc là sao? Trước kia chỉ có mất hết tinh thần, hiện tại thiếu chút nữa tôi còn tưởng xe mình chạy về phía nhà tang lễ đấy."
Lời vừa dứt, trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Đợi tới trước cửa nhà Kiều Nam Kỳ, Hạ Viễn Đồ mới từ từ đạp phanh lại, Kiều Nam Kỳ mới đột nhiên nói: "Triệu Vanh và Lục Tinh Bình sắp kết hôn."
"Ồ, ra là ---"
Hạ Viễn Đồ đột nhiên đạp phanh gấp, xe bỗng nhiên thắng lại, dưới tác động của quán tính, cả hai người hơi chồm về phía trước.
Sau khi ngồi vững lại, Kiều Nam Kỳ cũng không quan tâm tới cái phanh gấp này của Hạ Viễn Đồ. Y thấy xe đã dừng, liền xuống xe rồi lập tức đi vào trong nhà.
Hạ Viễn Đồ bình tĩnh lại một lát, lúc này mới chạy theo y lúc nào không hay.
Mới vừa vào nhà, Hạ Viễn Đồ liền nhìn thấy hai má Kiều Nam Kỳ dần đỏ lên, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Kiều Nam Kỳ, quả nhiên đã bị sốt rồi. Mà Kiều Nam Kỳ dường như cũng cạn kiệt sức lực, lúc đầu vẫn có thể chống đỡ đi tắm rửa, nhưng tắm xong ra tới liền nằm xuống.
Tội lỗi quá mà.
Khoảng thời gian trước vừa mới hầu hạ xong một Triệu Vanh vừa bị thương ngoài vừa bị đau dạ dày, hôm nay lại tới một Kiều Nam Kỳ bị cảm lạnh tới sốt cao.
Hai người này thật sự là oan gia mà.
Hạ Viễn Đồ gọi điện cho bác sĩ, rồi nhờ chị Lý tới nhà làm chút đồ ăn thanh đạm cho Kiều Nam Kỳ, sau đó mới ngồi trong phòng khách từ từ tiêu hóa những gì Kiều Nam Kỳ vừa nói.
Hắn lập tức vội vàng móc di động ra gọi điện cho Lục Tinh Bình.
- -- Đường dây bên kia đang máy bận.
-
Triệu vanh ở đầu dây bên kia điện thoại nói với Lục Tinh Bình: "Tiền bối, nếu thật sự gây phiền phức gì cho anh, anh cứ báo cho em biết, em sẽ giải quyết."
"Cậu có chắc cậu ra mặt càng giải quyết càng không phiền phức không?"
Triệu Vanh: "......"
Hình như thực sự có khả năng.
Nhưng cậu nghĩ tới những lời Kiều Nam Kỳ nói trước khi rời đi, vẫn có chút lo lắng bản thân có gây liên lụy gì cho Lục Tinh Bình không.
Lúc đầu cậu đối với việc thực hiện hôn ước không có lo lắng gì, là bởi vì cảm thấy Kiều Nam Kỳ có nổi điên, thì cũng vì Lục Tinh Bình muốn kết hôn mà nhắm vào người 'Đập chậu cướp bông' là mình. Nhưng sau đám cưới cậu cũng đã rời khỏi Dương Thành, cho nên không có gì phải sợ.
Nhưng mà hiện tại......
"Tóm lại, nếu mang tới ảnh hưởng gì với tiền bối, tiền bối nhất định phải nói cho em, em sẽ đi giải thích với anh ta."
Đầu dây bên kia, Lục Tinh Bình nhướng mày: "Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ giấu à? Tôi nhìn qua giống người chính trực thế lắm hử?"
Triệu Vanh: "."
Cậu đột nhiên cảm thấy cuộc điện thoại này có chút dư thừa.
Hai người lại nói thêm vài câu về việc chuẩn bị tiệc cưới và thiệp mời, sau đó liền cúp máy.
Lục Tinh Bình buông di động, đi đến nhà kính được xây kế bên phòng làm việc, làm theo bản hướng dẫn bắt đầu công việc chăm sóc hằng ngày.
Đây là nơi anh ngẫu hứng làm gần đây, đồ đạc bên trong không nhiều, chỉ có vài thực vật phù hợp với môi trường sinh thái, và mấy kén bướm vẫn chưa thoát ra.
Xem bộ dạng này, có vẻ nó sắp phá kén giữa thế giới nhỏ bé ấm áp, khác với thời tiết giá rét bên ngoài.
-
Ngày kế.
Kiều Nam Kỳ từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, mới vừa ngồi xuống, Hạ Viễn Đồ ngồi bên cạnh chăm sóc đã phát hiện y tỉnh dậy.
Hạ Viễn Đồ lập tức lấy nhiệt kế đo, còn cố ý giả lơ chuyện Lục Tinh Bình và Triệu Vanh kết hôn, nói: "Thân thể khỏe mạnh là tốt, sắp khỏi rồi. Lần sau đừng tìm đường chết, trời lạnh như vậy còn ở bên ngoài chờ người, bị bệnh à?"
Kiều Nam Kỳ vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn hỗn loạn, vô thức nói: "Em ấy cũng đã chờ."
"Gì? Ai?"
Kiều Nam Kỳ không đáp. Y cụp mắt xuống, nhìn chung quanh rồi duỗi tay lấy di dộng đặt ở đầu giường.
Hạ Viễn Đồ đột nhiên đi tới đè y lại: "Cậu hôm qua đã bị giày vò tới vậy. Chị Lý có nấu cháo cho cậu, tôi bà chị ấy mang lên trước cho cậu nhé?"
Kiều Nam Kỳ lắc đầu: "Không ăn."
Y lại định cầm di động, Hạ Viễn Đồ lại đột nhiên gọi lại: "Lão Kiều."
Kiều Nam Kỳ vẻ mặt trống rỗng nhìn y, nhưng cho dù đang thất thần, y vẫn có thể nhìn thấy suy nghĩ của Hạ Viễn Đồ: "Di động có gì mà cậu không muốn tôi xem bây giờ?"
Hạ Viễn Đồ không thể giấu diếm, đành phải nói: "Chuyện Tinh Bình và Lục Tinh Bình thế này, tôi cũng rất bất ngờ.... Nhưng nếu ván đã đóng thuyền, trên đời này không có người nào không thể sống vì thiếu ai đó đúng không? Nếu không thì, để tôi đi tìm, rồi giới thiệu cho cậu vài người có xuất thân sạch sẽ, tính cách cũng giống Triệu Vanh?"
Chợt nghe tới tên Triệu Vanh, ánh mắt Kiều Nam Kỳ còn đang trống rỗng đột nhiên biến đổi, tức thì trở nên cực kỳ buồn bã.
Y vẫn cầm di động lên.
Mới vừa mở ra đã có thông báo tin nhắn từ cấp dưới làm việc cho Lục gia gửi tới.
Đó là một bức thư mời đám cưới điện tử.
Còn có một tin nhắn khác, là Tiểu Ngô sợ hãi gửi cho y, bên phía Lục Tinh Bình gửi thiệp mời để trên bàn làm việc của y.
Kiều Nam Kỳ dùng sức tay mạnh tới nỗi như muốn bóp nát cả cái di động này.
"Lão Kiều...." Hạ Viễn Đồ hiển nhiên cũng nhận được, mới ngăn y không xem di động. Bây giờ đã thấy rồi, Hạ Viễn Đồ vẫn muốn khuyên nhủ: "Ai mà chưa từng có người yêu cũ?"
Kiều Nam Kỳ cả đêm sốt cao nên giọng nói vô cùng khàn đặc, "Viễn Đồ."
"Hả?"
Y chăm chú nhìn vào tin nhắn di động, cả người căng thẳng như đã hạ quyết tâm: "Tôi sẽ phá hủy nhà họ Lục."
Hạ Viễn Đồ thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt người bạn thân từ nhỏ này của mình.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, Kiều Nam Kỳ đã chậm rãi cúi đầu, che giấu vẻ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự muốn phá hủy nhà họ Lục."
Hạ Viễn Đồ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhớ tới lúc Kiều An Tình vừa mới qua đời, Kiều Nam Kỳ thường nói: "Tôi muốn đi tìm bà ấy", "Tôi muốn hỏi bà ấy một chút". Ban đầu hắn và Lục Tinh Bình cũng rất sợ hãi, sợ Kiều Nam Kỳ thật sự bị trầm cảm, sống không nổi nữa. Không nghĩ tới người này càng nghĩ như vậy thì lại càng bình tĩnh trước mặt người khác, nhưng hành động lại có mục tiêu và quyết tâm hơn bất kỳ ai khác.
Kiều Nam Kỳ thật sự muốn làm thì sẽ trực tiếp đi làm.
Nói muốn ngoài miệng thế này, cùng lắm là muốn trút giận nhưng không thể làm được.
Nói như vậy, ngược lại sẽ không có ý định làm.
.... Là ảo giác của hắn sao?
Hắn cảm thấy Kiều Nam Kỳ dường như đã thay đổi rất nhiều.
Mặc dù tình trạng hiện tại của Kiều Nam Kỳ rất tệ, nhưng nếu những chuyện thế này xảy ra ở quá khứ, Kiều Nam Kỳ đã sớm mặc kệ mà nổi điên.
Hạ Viễn Đồ đè nén xuống những suy nghĩ linh tinh mà nói: "Tôi cứ mang cháo vào trước cho cậu, cả cả ngày nay cũng chưa ăn cái gì."
Hạ Viễn Đồ từ phòng ngủ chính đi ra, đi vào phòng bếp, chị Lý đã làm xong chỉ còn chờ hắn ra.
"Tôi đến lấy." Hắn nghĩ tới bộ dạng của Kiều Nam Kỳ lúc này, "Người khác không tiện đi."
Chị Lý gật đầu đồng ý.
Khi y đang xoay người bưng cháo, liếc nhìn thoáng qua một hàng giấy note dán trên tường bếp, từ xa nhìn lại, không rõ trên đó viết gì, nhưng vẫn có thể thấy chữ viết sắc sảo, là chữ viết của Kiều Nam Kỳ.
Chị Lý chú ý tới ánh mắt của Hạ Viễn Đồ: "À, đây là do Kiều tiên sinh viết. Ngàyi ấy, trong khoảng thời gian này học một số món Tiểu Triệu thích ăn, sau đó nếu có thành phần phức tạp nào đó, sẽ ghi lại và dán lên đây."
Chị không biết chuyện giữa Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh, cuối cùng, còn cảm thán một câu: "Tiểu Triệu khi về ấy, nhất đinh sẽ rất bất ngờ."
Sẽ không quay lại nữa.
Hạ Viễn Đồ nghĩ trong lòng.
Khi hắn bưng cháo về, bởi vì sợ cháo đổ ra ngoài, vị thiếu gia này bình thường hiếm khi hầu hạ người khác phải đi rất chậm, bước cực kỳ nhẹ nhàng, mỗi bước đều phải cúi đầu nhìn.
Khi tới cửa mà không phát ra tiếng bước chân nào, giọng khàn của Kiều Nam Kỳ đã vang lên bên trong cánh cửa khép hờ.
Kiều Nam Kỳ đặt di động ở bên tai, hiển nhiên là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
"...... Tại sao?"
"......"
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu tại sao."
"......"
"Cậu thật sự yêu em ấy sao? Cậu có thể yêu em ấy so với tôi sao?"
"......"
"Lục Tinh Bình, cậu là thằng hèn à? Trước mặt tôi thừa nhận khó tới vậy sao?
"......"
Hạ Viễn Đồ ở bên ngoài chờ, muốn đợi cuộc gọi kết thúc thì mới đi vào.
Cũng không biết đợi bao lâu, Kiều Nam Kỳ sau khi buông di động xuống, hai tay lại ôm đầu gối, chậm rãi cúi đầu.
Cả người y khẽ run rẩy, rồi đột nhiên bất ngờ cắn vào cổ tay của mình --- để không khóc thành tiếng.
Chỉ trong chốc lát, chỗ cổ tay đã tràn ngập màu máu đỏ tươi.
Mà dù y đã dùng hết toàn lực, vẫn không thể kìm nén mà phát ra tiếng khóc.
Hạ Viễn Đồ thở dài, đặt cháo ở một bên, im lặng đi về phía trước, giúp Kiều Nam Kỳ đóng cửa lại.
-
Thời gian chớp mắt trôi qua.
Những tấm thiệp mời đám cưới đã gần như được gửi hết, mọi người đều đã biết về tin tức hôn lễ của Lục Tinh Bình và Triệu Vanh.
Sau một trận bão tuyết liên tục, thời tiết ở Dương Thành dần trong xanh. Mặc dù nhiệt độ ngày càng thấp, nhưng vòm trời đã trong xanh hơn.
Có vẻ ngày tổ chức đám cưới sẽ là một ngày trời đẹp.
Sau 12 giờ trưa.
Tiểu Ngô cũng như mọi ngày, đem tài liệu công việc tới nhà Kiều Nam Kỳ --- Tiên sinh nhà bọn họ đã mấy ngày thân thể không khỏe, đều làm việc ở nhà, cậu chàng cũng nhiều ngày chạy hai đầu công ty và nhà Kiều Nam Kỳ, cho nên ngay cả chìa khóa nhà Kiều Nam Kỳ cũng có.
Chỉ mỗi mỗi buổi chiều, Kiều Nam Kỳ sẽ nhốt mình trong thư phòng, không biết đang làm gì. Nếu cậu chàng đến vào thời gian này, sẽ phải đợi một lúc.
Tuy nhiên việc một hôm nay có chút gấp, Tiểu Ngô càng phải nhanh chóng cần Kiều Nam Kỳ ký tên.
Sau khi Tiểu Ngô vào nhà, liền đi đến gõ cửa thư phòng, sau đó giải thích ngắn gọn trong khoảng thời gian gấp này.
Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Kiều Nam Kỳ: "Cửa không khóa, cậu vào đi."
Tiểu Ngô cẩn thận mở cửa bước vào.
Kiều Nam Kỳ ngồi ở bàn làm việc, cầm bút, ngồi thẳng lưng, đang từng nét viết chữ gì đó.
Tiểu Ngô đến gần, thoạt nhìn đã thấy rin mép trên môi của Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ đã nhiều ngày... rất hốc hác.
Trước kia tuy rằng luôn làm người ta sợ tới gần, nhưng vẫn rất có tinh thần, dù ngồi ở đâu thì luôn mãi là người được chú ý nhất hiện trường. Nhưng mà bây giờ... Giống như không có sức sống.
Cậu chàng đưa tài liệu ra, chỉ thấy Kiều Nam Kỳ giơ tay tiếp nhận, trong lúc di chuyển, ống tay áo bởi vì động tác mà hơi bị kéo ra sau, lộ ra vết răng rất sâu trên cổ tay trái đó.
Mặc dù đã đóng vảy, cũng đủ nhìn ra lúc bị thương đã bị cắn mạnh thế nào.
Chỉ cần nhìn vào cũng làm cho chỗ cánh tay thấy hơi nhức nhức. Cũng không biết là ai cắn nữa. Sao lại dám tàn nhẫn với Kiều Nam Kỳ thế chứ?
Nhưng Tiểu Ngô lại không dám hỏi.
Kiều Nam Kỳ đọc hồ sơ một lát, sau đó nhanh chóng ký tên, cùng với nói người có thể ra ngoài.
Trước khi xoay người, Tiểu Ngô cúi đầu, liếc nhìn những gì Kiều Nam Kỳ đang viết.
Đó là một tờ giấy trắng viết đầy chữ, hiển nhiên là chữ viết tay của Kiều Nam Kỳ.
Chữ viết trên đó không ngay ngắn, gọn gàng, mà nằm rải rác ở nhiều nơi, rất lung tung.
Mà bên cạnh Kiều Nam Kỳ còn có cả một chồng giấy như vậy, nhìn vào độ dày thì có thể từ mấy chục tới mấy trăm tờ.
Bất kể đống bên cạnh hay tờ Kiều Nam Kỳ đang viết, đều được che kín hoàn toàn bởi bốn chữ được lặp đi lặp lại.
Dày đặc.
Tất cả những thứ này... Ít nhất thì cũng đã viết hơn cả hàng nghìn lần.
Tiểu Ngô tập trung nhìn vào, bốn chữ kia là ---- 'Tân hôn vui vẻ'.
-
Buổi tối, Triệu Vanh lại nhận được một bức ảnh khác từ nhân viên cửa hàng thú cưng gửi tới.
Nhân viên này khoảng thời gian trước đột nhiên mấy ngày không đăng bài, Triệu Vanh còn cho rằng cô nhóc không kiên nhẫn đăng nữa, không nghĩa tới gần đây mỗi ngày đều có ảnh mới.
Click vào ảnh chụp hôm nay, mấy con mèo càng béo lên rồi.
Cậu trả lời: "Nuôi tốt quá. À anh cũng có chuyện này muốn thương lượng với em."
"Anh nói đi." Bên kia gần như trả lời ngay lập tức.
"Thật ra cũng không thể nói là thương lượng, chỉ là muốn hỏi em một tí. Em nhìn qua cũng thích chúng nó, anh về sau cũng không mang tụi nó về nhà, không bằng em mang về nhà đi, nếu như em đồng ý."
Lần này, bên kia im lặng rất lâu.
Triệu Vanh có dự định sau khi hết hôn xong rồi sẽ rời đi, nếu cô bé này thích tụi mèo như vậy, cậu cũng gửi tiền chăm sóc đủ tới khi chúng chết, vậy thì cứ mang tụi nó về nhà nuôi đi.
Nhưng đối phương không trả lời, cậu lại không thể không nghĩ --- chẳng lẽ mình lại hiểu lầm?
Cậu đang định giải thích một chút, bên kia đột nhiên nhắn lại: "Được, cám ơn."
Vô cùng ngắn gọn.
Tuy nhiên cô bé này vẫn chưa bao giờ nói nhiều, Triệu Vanh cũng đã quen với điều đó.
Cậu gửi tấm thiệp mời đã nhờ Từ Tín chuẩn bị chưa đề tên cho đối phương.
"Còn nhớ lúc trước anh nói có tin tốt không?"
Cậu gửi đi từng cái một.
"Hai ngày nữa anh sẽ tổ chức đám cưới, đây là thiệp mời. Nếu em có hứng thú có thể tới tham gia, không cần mang bao lì xì, ở hiện trường còn có quà kỷ niệm, coi như là cảm ơn em khoảng thời gian này để anh thường xuyên nhìn thấy chúng nó."
Ý định ban đầu của Triệu Vanh chỉ là một lời mời lịch sự.
Nếu đối phương muốn đến, cứ lấy một phần quà kỷ niệm coi như là quà cám ơn của cậu.
Nếu đối phương cảm thấy mất tự nhiên, mà không tới, thì cũng coi như là cậu đã xong một lời mời lịch sự.
Sau khi gửi đi xong, Triệu Vanh đứng dậy đi tắm.
Đợi tới khi cậu tắm rửa xong nằm lên giường, nghiêng người đắp chăn, cầm di động lên nhìn, mới thấy cô bé này đã gửi tin nhắn lại cho mình.
"Tân hôn vui vẻ."
Cho nên hắn đã đến nhà Triệu Vanh với mục đích hòa giải.
Kết quả khi tới ngoài cửa, từ xa đã nhìn thấy đang dựa vào cạnh cửa, tuyết bay đập vào người, rơi trên mái tóc, mà y không nhúc nhích gì, chỉ cúi đầu đứng đó không biết đang nghĩ cái gì.
Hạ Viễn Đồ tiến lên trước, nhỏ giọng gọi: "Lão Kiều......?"
Kiều Nam Kỳ từ từ quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Hạ Viễn Đồ sửng sờ tại chỗ.
Đôi môi của Kiều Nam Kỳ trắng bệch vì lạnh, cả khuôn mặt đều tái nhợt, ngoại trừ đôi mắt đang đỏ hoe.
Những giọt nước mắt vẫn chưa cạn khô đã che mất đi nốt ruồi nhạt nơi cuối mắt, càng khiến cho khuôn mặt của y càng thêm u ám.
Khoảnh khắc khi y ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa trống vắng vừa tuyệt vọng. Khi nhìn thấy người tới là Hạ Viễn Đồ, ánh mắt mới từ từ tập trung lại.
Y gạt bỏ sự bất lực, khổ sở, cầu xin và điên cuồng vừa rồi ở trước mặt Triệu Vanh, dường như lại biến trở về thành Kiều đại thiếu đoan chính, sắc sảo và uy nghiêm.
Hạ Viễn Đồ trước tiên cảm thấy Triệu Vanh có phải làm quá hay không.
Lúc Triệu Vanh gọi cho hắn, nói là: "Anh ta hiện tại thật sự không tỉnh táo, tôi cảm thấy anh ta lúc nào cũng có thể nổi điên, đã hoàn toàn khác với trước đây. Hai người quan hệ tốt, nếu anh có tiện, có thể lại đây đón anh ta được không? Có thể gặp bạn bè sẽ khiến anh ta bình tĩnh lại một chút."
Hạ Viễn Đồ còn tưởng rằng Kiều Nam Kỳ sẽ giống như khoảng thời gian khi Kiều An Tình qua đời, sự bình tĩnh và lý trí đã không còn, tất cả sự điên cuồng như rút ra từ trong xương cốt. Nhưng hiện tại... Mặc dù nhìn qua có vẻ hơi chật vật vì bì dầm trong tuyết, nhưng cũng không đến mức mất hết kiểm soát.
Là do ký ức của hắn và quá lâu mà mờ nhạt, hay là Kiều Nam Kỳ đã biết được cách kiềm chế bản thân rồi?
"Hai người làm sao vậy?" Hạ Viễn Đồ thực sự không hiểu, "Cậu ngồi ở đây làm gì? Triệu Vanh bảo tôi tới đón cậu về. Không thì cứ về nhà cậu trước đi?"
Nghe hắn nói vậy, Kiều Nam Kỳ lại quay đầu liếc nhìn cánh cửa đang đóng kín.
Giây phút quay đầu kia, Hạ Viễn Đồ dường như thấy đôi mắt của Kiều Nam Kỳ trở nên khó hiểu.
Tuy rằng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa nhìn đã biết không phải việc nhỏ.
Với sự cố chấp của Kiều Nam Kỳ, Hạ Viễn Đồ bắt đầu suy nghĩ tới tính khả thi của việc bỏ thuốc ngủ vào trong nước rồi đút cho Kiều Nam Kỳ uống, nhưng không ngờ Kiều Nam Kỳ lại không tiếp tục ngoan cố ở lại, mà là từ từ đứng dậy, vỗ nhẹ vào tuyết trên người.
"Được." Y nói.
Giọng điệu bâng quơ, như có thể bị gió tuyết thổi bay bất cứ lúc nào.
Hạ Viễn Đồ lòng đầy thắc mắc nhìn chằm chằm Kiều Nam Kỳ ngồi vào ghế phụ, lại gọi điện thoại cho tài xế của Kiều Nam Kỳ cho người lái xe Kiều Nam Kỳ về, lúc này mới lái xe về nhà của y.
Trên đường trở về, cần gạt nước đung đưa qua lại, gạt đi tuyết rơi đang rơi xuống, xe cộ trên đường chậm rãi di chuyển, xung quanh tấp nập nhưng lại trống vắng.
Kiều Nam Kỳ vẫn luôn im lặng.
Y thậm chí còn không dính dáng gì tới 'Mất kiểm soát' trong cuộc gọi vừa rồi với Triệu Vanh.
Nhưng Hạ Viễn Đồ vẫn cảm thấy có chút im ắng đáng sợ. Loại im ắng này giống như một sợi dây leo lặng lẽ lan rộng trong lòng, từng chút một, âm thầm quấn lấy, bóp chặt trái tim.
Không phải yên lặng, mà là tĩnh mịch.
Khi chuẩn bị về đến nhà, Hạ Viễn Đồ rốt cuộc không chịu nổi: "Cậu với Triệu Vanh rốt cuộc là sao? Trước kia chỉ có mất hết tinh thần, hiện tại thiếu chút nữa tôi còn tưởng xe mình chạy về phía nhà tang lễ đấy."
Lời vừa dứt, trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Đợi tới trước cửa nhà Kiều Nam Kỳ, Hạ Viễn Đồ mới từ từ đạp phanh lại, Kiều Nam Kỳ mới đột nhiên nói: "Triệu Vanh và Lục Tinh Bình sắp kết hôn."
"Ồ, ra là ---"
Hạ Viễn Đồ đột nhiên đạp phanh gấp, xe bỗng nhiên thắng lại, dưới tác động của quán tính, cả hai người hơi chồm về phía trước.
Sau khi ngồi vững lại, Kiều Nam Kỳ cũng không quan tâm tới cái phanh gấp này của Hạ Viễn Đồ. Y thấy xe đã dừng, liền xuống xe rồi lập tức đi vào trong nhà.
Hạ Viễn Đồ bình tĩnh lại một lát, lúc này mới chạy theo y lúc nào không hay.
Mới vừa vào nhà, Hạ Viễn Đồ liền nhìn thấy hai má Kiều Nam Kỳ dần đỏ lên, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Kiều Nam Kỳ, quả nhiên đã bị sốt rồi. Mà Kiều Nam Kỳ dường như cũng cạn kiệt sức lực, lúc đầu vẫn có thể chống đỡ đi tắm rửa, nhưng tắm xong ra tới liền nằm xuống.
Tội lỗi quá mà.
Khoảng thời gian trước vừa mới hầu hạ xong một Triệu Vanh vừa bị thương ngoài vừa bị đau dạ dày, hôm nay lại tới một Kiều Nam Kỳ bị cảm lạnh tới sốt cao.
Hai người này thật sự là oan gia mà.
Hạ Viễn Đồ gọi điện cho bác sĩ, rồi nhờ chị Lý tới nhà làm chút đồ ăn thanh đạm cho Kiều Nam Kỳ, sau đó mới ngồi trong phòng khách từ từ tiêu hóa những gì Kiều Nam Kỳ vừa nói.
Hắn lập tức vội vàng móc di động ra gọi điện cho Lục Tinh Bình.
- -- Đường dây bên kia đang máy bận.
-
Triệu vanh ở đầu dây bên kia điện thoại nói với Lục Tinh Bình: "Tiền bối, nếu thật sự gây phiền phức gì cho anh, anh cứ báo cho em biết, em sẽ giải quyết."
"Cậu có chắc cậu ra mặt càng giải quyết càng không phiền phức không?"
Triệu Vanh: "......"
Hình như thực sự có khả năng.
Nhưng cậu nghĩ tới những lời Kiều Nam Kỳ nói trước khi rời đi, vẫn có chút lo lắng bản thân có gây liên lụy gì cho Lục Tinh Bình không.
Lúc đầu cậu đối với việc thực hiện hôn ước không có lo lắng gì, là bởi vì cảm thấy Kiều Nam Kỳ có nổi điên, thì cũng vì Lục Tinh Bình muốn kết hôn mà nhắm vào người 'Đập chậu cướp bông' là mình. Nhưng sau đám cưới cậu cũng đã rời khỏi Dương Thành, cho nên không có gì phải sợ.
Nhưng mà hiện tại......
"Tóm lại, nếu mang tới ảnh hưởng gì với tiền bối, tiền bối nhất định phải nói cho em, em sẽ đi giải thích với anh ta."
Đầu dây bên kia, Lục Tinh Bình nhướng mày: "Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ giấu à? Tôi nhìn qua giống người chính trực thế lắm hử?"
Triệu Vanh: "."
Cậu đột nhiên cảm thấy cuộc điện thoại này có chút dư thừa.
Hai người lại nói thêm vài câu về việc chuẩn bị tiệc cưới và thiệp mời, sau đó liền cúp máy.
Lục Tinh Bình buông di động, đi đến nhà kính được xây kế bên phòng làm việc, làm theo bản hướng dẫn bắt đầu công việc chăm sóc hằng ngày.
Đây là nơi anh ngẫu hứng làm gần đây, đồ đạc bên trong không nhiều, chỉ có vài thực vật phù hợp với môi trường sinh thái, và mấy kén bướm vẫn chưa thoát ra.
Xem bộ dạng này, có vẻ nó sắp phá kén giữa thế giới nhỏ bé ấm áp, khác với thời tiết giá rét bên ngoài.
-
Ngày kế.
Kiều Nam Kỳ từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, mới vừa ngồi xuống, Hạ Viễn Đồ ngồi bên cạnh chăm sóc đã phát hiện y tỉnh dậy.
Hạ Viễn Đồ lập tức lấy nhiệt kế đo, còn cố ý giả lơ chuyện Lục Tinh Bình và Triệu Vanh kết hôn, nói: "Thân thể khỏe mạnh là tốt, sắp khỏi rồi. Lần sau đừng tìm đường chết, trời lạnh như vậy còn ở bên ngoài chờ người, bị bệnh à?"
Kiều Nam Kỳ vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn hỗn loạn, vô thức nói: "Em ấy cũng đã chờ."
"Gì? Ai?"
Kiều Nam Kỳ không đáp. Y cụp mắt xuống, nhìn chung quanh rồi duỗi tay lấy di dộng đặt ở đầu giường.
Hạ Viễn Đồ đột nhiên đi tới đè y lại: "Cậu hôm qua đã bị giày vò tới vậy. Chị Lý có nấu cháo cho cậu, tôi bà chị ấy mang lên trước cho cậu nhé?"
Kiều Nam Kỳ lắc đầu: "Không ăn."
Y lại định cầm di động, Hạ Viễn Đồ lại đột nhiên gọi lại: "Lão Kiều."
Kiều Nam Kỳ vẻ mặt trống rỗng nhìn y, nhưng cho dù đang thất thần, y vẫn có thể nhìn thấy suy nghĩ của Hạ Viễn Đồ: "Di động có gì mà cậu không muốn tôi xem bây giờ?"
Hạ Viễn Đồ không thể giấu diếm, đành phải nói: "Chuyện Tinh Bình và Lục Tinh Bình thế này, tôi cũng rất bất ngờ.... Nhưng nếu ván đã đóng thuyền, trên đời này không có người nào không thể sống vì thiếu ai đó đúng không? Nếu không thì, để tôi đi tìm, rồi giới thiệu cho cậu vài người có xuất thân sạch sẽ, tính cách cũng giống Triệu Vanh?"
Chợt nghe tới tên Triệu Vanh, ánh mắt Kiều Nam Kỳ còn đang trống rỗng đột nhiên biến đổi, tức thì trở nên cực kỳ buồn bã.
Y vẫn cầm di động lên.
Mới vừa mở ra đã có thông báo tin nhắn từ cấp dưới làm việc cho Lục gia gửi tới.
Đó là một bức thư mời đám cưới điện tử.
Còn có một tin nhắn khác, là Tiểu Ngô sợ hãi gửi cho y, bên phía Lục Tinh Bình gửi thiệp mời để trên bàn làm việc của y.
Kiều Nam Kỳ dùng sức tay mạnh tới nỗi như muốn bóp nát cả cái di động này.
"Lão Kiều...." Hạ Viễn Đồ hiển nhiên cũng nhận được, mới ngăn y không xem di động. Bây giờ đã thấy rồi, Hạ Viễn Đồ vẫn muốn khuyên nhủ: "Ai mà chưa từng có người yêu cũ?"
Kiều Nam Kỳ cả đêm sốt cao nên giọng nói vô cùng khàn đặc, "Viễn Đồ."
"Hả?"
Y chăm chú nhìn vào tin nhắn di động, cả người căng thẳng như đã hạ quyết tâm: "Tôi sẽ phá hủy nhà họ Lục."
Hạ Viễn Đồ thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt người bạn thân từ nhỏ này của mình.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, Kiều Nam Kỳ đã chậm rãi cúi đầu, che giấu vẻ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự muốn phá hủy nhà họ Lục."
Hạ Viễn Đồ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhớ tới lúc Kiều An Tình vừa mới qua đời, Kiều Nam Kỳ thường nói: "Tôi muốn đi tìm bà ấy", "Tôi muốn hỏi bà ấy một chút". Ban đầu hắn và Lục Tinh Bình cũng rất sợ hãi, sợ Kiều Nam Kỳ thật sự bị trầm cảm, sống không nổi nữa. Không nghĩ tới người này càng nghĩ như vậy thì lại càng bình tĩnh trước mặt người khác, nhưng hành động lại có mục tiêu và quyết tâm hơn bất kỳ ai khác.
Kiều Nam Kỳ thật sự muốn làm thì sẽ trực tiếp đi làm.
Nói muốn ngoài miệng thế này, cùng lắm là muốn trút giận nhưng không thể làm được.
Nói như vậy, ngược lại sẽ không có ý định làm.
.... Là ảo giác của hắn sao?
Hắn cảm thấy Kiều Nam Kỳ dường như đã thay đổi rất nhiều.
Mặc dù tình trạng hiện tại của Kiều Nam Kỳ rất tệ, nhưng nếu những chuyện thế này xảy ra ở quá khứ, Kiều Nam Kỳ đã sớm mặc kệ mà nổi điên.
Hạ Viễn Đồ đè nén xuống những suy nghĩ linh tinh mà nói: "Tôi cứ mang cháo vào trước cho cậu, cả cả ngày nay cũng chưa ăn cái gì."
Hạ Viễn Đồ từ phòng ngủ chính đi ra, đi vào phòng bếp, chị Lý đã làm xong chỉ còn chờ hắn ra.
"Tôi đến lấy." Hắn nghĩ tới bộ dạng của Kiều Nam Kỳ lúc này, "Người khác không tiện đi."
Chị Lý gật đầu đồng ý.
Khi y đang xoay người bưng cháo, liếc nhìn thoáng qua một hàng giấy note dán trên tường bếp, từ xa nhìn lại, không rõ trên đó viết gì, nhưng vẫn có thể thấy chữ viết sắc sảo, là chữ viết của Kiều Nam Kỳ.
Chị Lý chú ý tới ánh mắt của Hạ Viễn Đồ: "À, đây là do Kiều tiên sinh viết. Ngàyi ấy, trong khoảng thời gian này học một số món Tiểu Triệu thích ăn, sau đó nếu có thành phần phức tạp nào đó, sẽ ghi lại và dán lên đây."
Chị không biết chuyện giữa Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh, cuối cùng, còn cảm thán một câu: "Tiểu Triệu khi về ấy, nhất đinh sẽ rất bất ngờ."
Sẽ không quay lại nữa.
Hạ Viễn Đồ nghĩ trong lòng.
Khi hắn bưng cháo về, bởi vì sợ cháo đổ ra ngoài, vị thiếu gia này bình thường hiếm khi hầu hạ người khác phải đi rất chậm, bước cực kỳ nhẹ nhàng, mỗi bước đều phải cúi đầu nhìn.
Khi tới cửa mà không phát ra tiếng bước chân nào, giọng khàn của Kiều Nam Kỳ đã vang lên bên trong cánh cửa khép hờ.
Kiều Nam Kỳ đặt di động ở bên tai, hiển nhiên là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
"...... Tại sao?"
"......"
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu tại sao."
"......"
"Cậu thật sự yêu em ấy sao? Cậu có thể yêu em ấy so với tôi sao?"
"......"
"Lục Tinh Bình, cậu là thằng hèn à? Trước mặt tôi thừa nhận khó tới vậy sao?
"......"
Hạ Viễn Đồ ở bên ngoài chờ, muốn đợi cuộc gọi kết thúc thì mới đi vào.
Cũng không biết đợi bao lâu, Kiều Nam Kỳ sau khi buông di động xuống, hai tay lại ôm đầu gối, chậm rãi cúi đầu.
Cả người y khẽ run rẩy, rồi đột nhiên bất ngờ cắn vào cổ tay của mình --- để không khóc thành tiếng.
Chỉ trong chốc lát, chỗ cổ tay đã tràn ngập màu máu đỏ tươi.
Mà dù y đã dùng hết toàn lực, vẫn không thể kìm nén mà phát ra tiếng khóc.
Hạ Viễn Đồ thở dài, đặt cháo ở một bên, im lặng đi về phía trước, giúp Kiều Nam Kỳ đóng cửa lại.
-
Thời gian chớp mắt trôi qua.
Những tấm thiệp mời đám cưới đã gần như được gửi hết, mọi người đều đã biết về tin tức hôn lễ của Lục Tinh Bình và Triệu Vanh.
Sau một trận bão tuyết liên tục, thời tiết ở Dương Thành dần trong xanh. Mặc dù nhiệt độ ngày càng thấp, nhưng vòm trời đã trong xanh hơn.
Có vẻ ngày tổ chức đám cưới sẽ là một ngày trời đẹp.
Sau 12 giờ trưa.
Tiểu Ngô cũng như mọi ngày, đem tài liệu công việc tới nhà Kiều Nam Kỳ --- Tiên sinh nhà bọn họ đã mấy ngày thân thể không khỏe, đều làm việc ở nhà, cậu chàng cũng nhiều ngày chạy hai đầu công ty và nhà Kiều Nam Kỳ, cho nên ngay cả chìa khóa nhà Kiều Nam Kỳ cũng có.
Chỉ mỗi mỗi buổi chiều, Kiều Nam Kỳ sẽ nhốt mình trong thư phòng, không biết đang làm gì. Nếu cậu chàng đến vào thời gian này, sẽ phải đợi một lúc.
Tuy nhiên việc một hôm nay có chút gấp, Tiểu Ngô càng phải nhanh chóng cần Kiều Nam Kỳ ký tên.
Sau khi Tiểu Ngô vào nhà, liền đi đến gõ cửa thư phòng, sau đó giải thích ngắn gọn trong khoảng thời gian gấp này.
Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Kiều Nam Kỳ: "Cửa không khóa, cậu vào đi."
Tiểu Ngô cẩn thận mở cửa bước vào.
Kiều Nam Kỳ ngồi ở bàn làm việc, cầm bút, ngồi thẳng lưng, đang từng nét viết chữ gì đó.
Tiểu Ngô đến gần, thoạt nhìn đã thấy rin mép trên môi của Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ đã nhiều ngày... rất hốc hác.
Trước kia tuy rằng luôn làm người ta sợ tới gần, nhưng vẫn rất có tinh thần, dù ngồi ở đâu thì luôn mãi là người được chú ý nhất hiện trường. Nhưng mà bây giờ... Giống như không có sức sống.
Cậu chàng đưa tài liệu ra, chỉ thấy Kiều Nam Kỳ giơ tay tiếp nhận, trong lúc di chuyển, ống tay áo bởi vì động tác mà hơi bị kéo ra sau, lộ ra vết răng rất sâu trên cổ tay trái đó.
Mặc dù đã đóng vảy, cũng đủ nhìn ra lúc bị thương đã bị cắn mạnh thế nào.
Chỉ cần nhìn vào cũng làm cho chỗ cánh tay thấy hơi nhức nhức. Cũng không biết là ai cắn nữa. Sao lại dám tàn nhẫn với Kiều Nam Kỳ thế chứ?
Nhưng Tiểu Ngô lại không dám hỏi.
Kiều Nam Kỳ đọc hồ sơ một lát, sau đó nhanh chóng ký tên, cùng với nói người có thể ra ngoài.
Trước khi xoay người, Tiểu Ngô cúi đầu, liếc nhìn những gì Kiều Nam Kỳ đang viết.
Đó là một tờ giấy trắng viết đầy chữ, hiển nhiên là chữ viết tay của Kiều Nam Kỳ.
Chữ viết trên đó không ngay ngắn, gọn gàng, mà nằm rải rác ở nhiều nơi, rất lung tung.
Mà bên cạnh Kiều Nam Kỳ còn có cả một chồng giấy như vậy, nhìn vào độ dày thì có thể từ mấy chục tới mấy trăm tờ.
Bất kể đống bên cạnh hay tờ Kiều Nam Kỳ đang viết, đều được che kín hoàn toàn bởi bốn chữ được lặp đi lặp lại.
Dày đặc.
Tất cả những thứ này... Ít nhất thì cũng đã viết hơn cả hàng nghìn lần.
Tiểu Ngô tập trung nhìn vào, bốn chữ kia là ---- 'Tân hôn vui vẻ'.
-
Buổi tối, Triệu Vanh lại nhận được một bức ảnh khác từ nhân viên cửa hàng thú cưng gửi tới.
Nhân viên này khoảng thời gian trước đột nhiên mấy ngày không đăng bài, Triệu Vanh còn cho rằng cô nhóc không kiên nhẫn đăng nữa, không nghĩa tới gần đây mỗi ngày đều có ảnh mới.
Click vào ảnh chụp hôm nay, mấy con mèo càng béo lên rồi.
Cậu trả lời: "Nuôi tốt quá. À anh cũng có chuyện này muốn thương lượng với em."
"Anh nói đi." Bên kia gần như trả lời ngay lập tức.
"Thật ra cũng không thể nói là thương lượng, chỉ là muốn hỏi em một tí. Em nhìn qua cũng thích chúng nó, anh về sau cũng không mang tụi nó về nhà, không bằng em mang về nhà đi, nếu như em đồng ý."
Lần này, bên kia im lặng rất lâu.
Triệu Vanh có dự định sau khi hết hôn xong rồi sẽ rời đi, nếu cô bé này thích tụi mèo như vậy, cậu cũng gửi tiền chăm sóc đủ tới khi chúng chết, vậy thì cứ mang tụi nó về nhà nuôi đi.
Nhưng đối phương không trả lời, cậu lại không thể không nghĩ --- chẳng lẽ mình lại hiểu lầm?
Cậu đang định giải thích một chút, bên kia đột nhiên nhắn lại: "Được, cám ơn."
Vô cùng ngắn gọn.
Tuy nhiên cô bé này vẫn chưa bao giờ nói nhiều, Triệu Vanh cũng đã quen với điều đó.
Cậu gửi tấm thiệp mời đã nhờ Từ Tín chuẩn bị chưa đề tên cho đối phương.
"Còn nhớ lúc trước anh nói có tin tốt không?"
Cậu gửi đi từng cái một.
"Hai ngày nữa anh sẽ tổ chức đám cưới, đây là thiệp mời. Nếu em có hứng thú có thể tới tham gia, không cần mang bao lì xì, ở hiện trường còn có quà kỷ niệm, coi như là cảm ơn em khoảng thời gian này để anh thường xuyên nhìn thấy chúng nó."
Ý định ban đầu của Triệu Vanh chỉ là một lời mời lịch sự.
Nếu đối phương muốn đến, cứ lấy một phần quà kỷ niệm coi như là quà cám ơn của cậu.
Nếu đối phương cảm thấy mất tự nhiên, mà không tới, thì cũng coi như là cậu đã xong một lời mời lịch sự.
Sau khi gửi đi xong, Triệu Vanh đứng dậy đi tắm.
Đợi tới khi cậu tắm rửa xong nằm lên giường, nghiêng người đắp chăn, cầm di động lên nhìn, mới thấy cô bé này đã gửi tin nhắn lại cho mình.
"Tân hôn vui vẻ."