Triệu Mính chỉ tưởng y không rõ, lặp lại một lần nữa: "Tụi con không phải muốn tổ chức đám cưới sao? Tiểu Vanh mới vừa gọi cho bác, nói đi chọn nhẫn cưới, hôm nay không tới. Bác còn tưởng rằng con cũng không tới."
Hai chữ 'Đám cưới' và 'Nhẫn cưới' xuất hiện quá đột ngột đến mức Kiều Nam Kỳ hít một hơi lạnh thật sâu, mới bình tĩnh trở lại rồi nói: "Ngài có phải nhớ lầm không?"
Y có chút bừng tỉnh.
Triệu Mính có lúc tình táo, có khi lại không, có lẽ chỉ lã nhớ nhầm chuyện một năm trước.
Dù rằng bọn họ khi đó căn bản không có dự tính là đám cưới.
Dù rằng khi đó y không có đi cùng Triệu Vanh chọn nhẫn cưới.
Nhưng cũng có lẽ Triệu Mính nhờ nhầm hoặc nhầm lẫn.
Triệu Vanh đám cưới đâu ra.
Nhưng Triệu Mính lại càng thêm kinh ngạc.
Bà cầm lấy di động đặt ở một bên xe lăn, vuốt vuốt, liền mở ra tin nhắn Triệu Vanh gửi cho mình.
Vì bệnh có lúc bà hay quên, Triệu Vanh thường khi gọi điện xong sẽ gửi tin nhắn cho bà, coi như nhắc nhở.
Bà cười, đưa màn hình di động đẩy tới trước mặt Kiều Nam Kỳ, cho y nhìn xem tin nhắn Triệu Vanh mới vừa gửi tới.
- --- 'Con đi chọn nhẫn cưới, hai ngày nay phải chuẩn bị đám cưới, tạm thời không tới được. Mẹ ơi, mẹ chú ý sức khỏe nha.'
Thời gian gửi đi là hôm nay.
Đám cưới.
Y vì sao một chút cũng không biết?
Đối tượng kết hôn không có khả năng là mình.
Triệu Vanh muốn tổ chức đám cưới cùng với ai? Triệu Vanh khi nào....
Không, Triệu Vanh đã từng nói qua với y ---- 'Tôi còn khả năng yêu đương, kết hôn với người khác....'
Kiều Nam Kỳ nắm tay vịn xe lăn tới nổi đầy gân xanh, trong lòng có một nóng nảy rậm rực không thể kiềm chế được đang lan tràn.
Nhưng Triệu Mính vẫn còn đang nhìn, y cố kìm chế, lấy lại một chút tỉnh táo từ trong lý trí, nét mặt bình tĩnh lại.
".... Sao bác lại biết con?"
Triệu Mính hiển nhiên nhận sai người.
"Bởi vì Triệu Vanh hôm nói với bác muốn kết hôn, con cũng ở cửa nói chuyên với nó." Triệu Mính rõ ràng rất hài lòng với chuyện kết hôn này, nói xong đã nheo mắt cười.
Triệu Vanh giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt đào hoa trìu mến kia.
Nụ cười tự nhiên lại càng khiến cho trái tim Kiều Nam Kỳ đau nhói.
Bà nói tiếp: "Tiểu Vanh còn nói sẽ dắt người tới, không mấy ngày con liền tới rồi nha. Cho nên sao con lại không đi cùng với nó? Con không muốn chọn cái mình thích sao?"
Kiều Nam Kỳ chỉ cảm thấy mỗi câu trả lời của mình đều sẽ giống như bị rút từ xương tủy ra, đau đớn từng mảnh nhỏ.
"..... Em ấy chọn là được rồi." Y nói, "Con sao cũng được."
Y thậm chí không biết phủ nhận thế nào, y cũng không phải người mà Triệu Mính nhắc tới. Bởi vì đây là điểm tựa duy nhất của y khi đứng ở đây.
Y cũng rất muốn lập tức đi tìm Triệu Vanh.
Y muốn điên rồi.
Y thậm chí còn cảm thấy những gì nãy giờ mình nghe thấy đều là giả, đều là Triệu Mính nhớ nhầm, đều là mình nhìn lầm mà thôi.
Có lẽ trong chuyện gì, còn có hiểu lầm gì đó.
Làm sao có thể, làm sao có thể......
Bên con đường nhỏ, một cành cây khô bị tuyết đọng đè lên, yên lặng nằm đó, rồi chợt vang lên tiếng nhánh cây đứt gãy vang lên, nhẹ nhàng 'Rắc' một tiếng, nhánh cây cùng tuyết đọng cứ thế rơi xuống mặt đất trắng xóa.
Rõ ràng chỉ dừng ở bên người Kiều Nam Kỳ, lại như đang đào một cái hố trong lòng y.
Trong nháy mắt, đôi mắt trở nên trống rỗng, đôi mắt nâu chỉ tràn ngập tuyết trắng. Ánh mắt vô định, thiếu chút nữa đã vùi mình vào trong lòng tuyết.
Một lát sau.
Y thu ánh mắt lại, từ từ đẩy xe lăn đi.
Vẫn như thường lệ.
Kiều Nam Kỳ vẫn đang câu có câu không trò chuyện với Triệu Mính, giống như không có việc gì mà ở cạnh bà.
Mãi tới khi Triệu Mính cảm thấy lạnh, y lúc này mới đẩy người trở về.
Vào phòng rồi, Kiều Nam Kỳ nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Triệu Mính, không biết có phải do kìm nén quá mức mà giọng trở nên khàn đi: "Con tạm thời có việc phải làm, không thể ở cạnh bác được."
"Là định cùng Tiểu Vanh mua nhẫn à?" Triệu Mính mỉm cười, "Mau đi đi, đừng...."
Lời bà dừng lại.
Bà phát hiện hai mắt của Kiều Nam Kỳ có chút đỏ.
Kiều Nam Kỳ lập tức quay đầu đứng dậy: "Con đi trước."
Y muốn đi tìm Triệu Vanh, y muốn đối mặt hỏi Triệu Vanh.
Không có đám cưới, cũng không có ai để kết hôn.
Không thể nào.
Triệu Vanh rõ ràng thích y nhiều năm như vậy, y và Triệu Vanh rõ ràng đã xuất phát từ hai phía, chỉ là Triệu Vanh giận y, y chỉ cần sửa sai, biến thành dáng vẻ Triệu Vanh muốn, Triệu Vanh rồi sẽ quay về.
Triệu Vanh sao lại có thể yêu người khác chứ.
Suy nghxia này xuất hiện trong lúc Kiều Nam Kỳ bước ra ngoài, như hàng ngàn mũi tên bắn vào, khiến cho y vỡ nát. Không thể chờ thêm một giây phút nào nữa.
Y gần như tông cửa bỏ chạy.
-
Nhân viên cửa hàng trang sức nhiều lần xác nhận, người đang xem tài liệu giới thiệu mẫu mới năm nay là vị Triệu tiên sinh mới tới đầu năm trước.
Đối phương bây giờ đang ngồi thẳng ở khu vực tiếp khách, cúi đầu, nghiêm túc nhìn những tấm ảnh chụp giới thiệu trang sức. Sau khi vào cửa cậu liền cởi áo khoác ngoài, giờ phút này chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh hoàng gia, xương quai xanh như ẩn như hiện làm nổi bật đường cong thanh nhã nơi chiếc cổ, gương mặt pha trộn giữ sự dịu dàng và cao quý mà không mẫu thuẫn gì nhau.
Người như vậy, mặc dù đây là nơi lựa chọn hàng đầu của tất cả những người giàu có và quyền quý ở Dương Thành tới mua trang sức, mỗi ngày đều chào đón không ít người có khí chất phi phàm, vẫn khiến nhân viên bán hàng không thể quên được.
Huống chi, vị Triệu tiên sinh này năm trước đã tới vào một mùa đông lạnh giá như bây giờ.
Lúc ấy gió tuyết cũng rất lớn, chẳng qua bây giờ là đầu đông, còn lúc ấy đã là cuối đông rồi.
Nơi này của bọn họ, tới mua nhẫn cưới hai lần, hoặc là bản thân đã thay đổi phong cách, hoặc là người bên cạnh đã thay đổi....
Nhân viên bán hàng nhìn ngón áp út rỗng tuếch của Triệu Vanh, lập tức hiểu được.
Lúc cô đi tới, Triệu Vanh đang lật xem, còn tiện tay nhận điện thoại: "Tiểu Ngô? Tìm tôi có việc gì không?"
Giọng nói của thanh niên tương đối bình thường vang lên trong di động: "Triệu tiên sinh...."
Giọng nói đó lập tức được thay thế bằng một giọng nói trầm khác: "Triệu Vanh, em đang ở đâu? Di động của anh không gọi được cho em ----"
"Tôi hiện tại khá bận, xin lỗi, anh có chuyện gì, tôi bận xong rồi nói sau."
Triệu Vanh vậy mà cúp máy ngay lập tức.
Di động lại lập tức vang lên.
Triệu Vanh sau khi bấm từ chối, dứt khoát chặn luôn dãy số này.
Di động rốt cuộc cũng im lặng trở lại.
Nhân viên bán hàng lúc này mới tiếp tục tiến tới, đưa nước sang cho Triệu Vanh, "Tiên sinh có nhìn trúng cái nào chưa ạ?"
"Cám ơn." Triệu Vanh bưng ly nước lên uống một hớp, "Chờ một lát."
Lần này,cậu lại không biết chủ động gọi cho ai.
Giọng người trả lời cũng rất êm tai, còn có chút nhẹ nhàng, chẳng qua xuyên qua di động, nhân viên bán hàng chỉ nghe được mơ hồ.
Cô chỉ biết vị Triệu tiên sinh trước mặt này nói với người đầu dây bên kia: "Nhiều quá, xem mệt gì đâu. Tiền bối, hay em mua cái đắt nhất nhá."
"......"
"Em nhìn rồi, không có lòe loẹt đâu."
"...."
".... Được, Cái thứ hai thì sang trọng hơn."
Nhân viên bán hàng còn chưa kịp phản ứng lại, Triệu Vanh đã đứng dậy, rút thẻ ra.
Cậu nói: "Mẫu thứ hai tôi đặt hai cái, đều là cho nam, kích cỡ của tôi bây giờ đo, cái còn lại tôi viết cho cô."
Hành động này còn quyết liệt kiên quyết hơn những người nhà giàu khác tới mua nhẫn,
Nhưng dù sao nơi này cũng không nhiều tình huống kỳ lạ, nhân viên bán hàng tự nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ cầm lấy thứ mình cần liền đi làm.
Đợi cho thanh toán xong, vị Triệu tiên sinh cũng không dừng lại, lấy thẻ xong rồi rời đi.
Giống như tới nơi đây chỉ đề hoàn thành một nhiệm vụ.
Mà vị Triệu tiên sinh kia đi không bao lâu, một người đàn ông khác lại bước vào cửa hàng. Cao thật sự, trời lạnh như vậy, vẫn chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng, vóc người thon dài, đôi mắt sâu thẩm, đôi mắt trái có một nốt ruồi nông, khiến cho nét lạnh lùng trên người giảm bớt, rồi lại thêm vài phần nhã nhặn.
Đối phương giống như không khách thường xuyên tới đây, ít nhất người làm ở chỗ này hai ba năm cũng chưa từng gặp qua.
Vẻ mặt y u ám, cặp mắt tràn ngập những cảm xúc không rõ, tối tăm ảm đạm, giống như có thể nổi điên bất kỳ lúc nào.
Y vừa vào cửa, liền hỏi có người khác nào họ Triệu ở đây hay không.
Giọng nói không hiểu vì sao lại làm người có chút quen thuộc.
Nhân viên bán hàng chỉ bị y nhìn thoáng qua, đã vô thức nói: "Có ạ, mua nhẫn cưới xong liền đi ngay...."
Lời còn chưa nói xong, người đàn ông này đã xoay người rời đi.
Khi bóng dáng của đối phương biến mất ở trong tiệm trang sức, nhân viên cửa hàng mới chợt nhớ lại, mới biết giọng nói quen thuộc này từ đâu ra.
Này còn không phải người vừa rồi gọi mấy cuộc cho Triệu tiên sinh, cuối cùng còn bị chặn số sao?
-
Kiều Nam Kỳ cả người tỏa ra áp suất đi khỏi cửa hàng trang sức tới bên cạnh xe, Tiểu Ngô bước ra khỏi ghế lái, mở cửa ghế sau cho Kiều Nam Kỳ.
Tiểu Ngô cảm thấy hôm nay Kiều Nam Kỳ thật sự có chút đáng sợ.
Rõ ràng mấy ngày nay, tiên sinh bọn họ từng ngày càng bình dị gần gũi hơn. Nhưng hôm nay buổi sáng Triệu tiên sinh tới công ty một chuyến, Kiều Nam Kỳ sau khi đi viện điều dưỡng, lần nữa bước ra, cả người lại trở nên không ổn.
Áp suất thấp tới nổi có thể đè chết người.
Tiểu Ngô nơm nớp lo sợ nói: "Tiên sinh hiện tại muốn đi đâu?"
"Cậu về đi...." Kiều Nam Kỳ cũng không nhìn, lập tức đi tới bên kia ghế điều khiển, "Tôi tự mình lái."
Tiểu Ngô đành phải đóng cửa ghế sau lại, ở ngoài cửa sổ xe nhìn y: "Nếu không tôi đi lấy bộ quần áo khác cho ngài nha ạ?"
Kiều Nam Kỳ chỉ lắc đầu.
Y không có tâm tư cho việc đó.
Y chỉ muốn nhìn thấy Triệu Vanh.
Mới vừa rồi nhân viên cửa hàng nói ra hai chữ 'Nhẫn cưới' như một lời khẳng định, hoàn toàn giết chết mọi suy nghĩ tất cả chỉ là ảo tưởng trong lòng y.
Triệu Vanh thật sự muốn kết hôn.
Triệu Vanh thậm chí còn tự mình tới mua nhẫn cưới.
Trong khoảng thời gian này, y giống như đang đi trên dây thép, cẩn thận đi từng bước một, cho dù chậm, nhưng ít ra vẫn rất vững vàng. Dường như chỉ cần y chầm chậm bước tới như thế, rồi cũng sẽ có một ngày, y có thể đi tới đầu bên kia của vách đá.
Nhưng hiện tại, y chỉ mới bước ra vài bước, trước mặt lại mênh mông rộng lớn, không có bất kỳ thứ gì.
Ở đầu bên kia vách đá, căn bản không có con đường nào để cho y tiếp tục.
Kiều Nam Kỳ kéo cửa kính ô tô lên, trực tiếp lái xe tới nhà Triệu Vanh.
Nhưng chờ tới khi y lái xe tới trước cửa nhà Triệu Vanh, còn chưa xuống xe, đã nhìn tháy con đường trước nhà Triệu Vanh không có bất kỳ dấu chân gì mới.
Lúc y tới viện điều dưỡng vừa mới có một đợt tuyết thổi qua, giờ phút này tuyết mới rơi đầy đường, Triệu Vanh hiển nhiên khoảng thời gian này không có về nhà.
Kiều Nam Kỳ vẻ mặt sửng sốt.
Còn đi đâu đây?
Trong lòng y đột nhiên xuất hiện một cái tên quen thuộc.
Một khả năng mà những ngày gần đây y cảm thấy không thích hợp, lại chưa từng nghĩ tới, lặng lẽ xuất hiện bất chợt.
Mấy ngày trước, Lục Tinh Bình nói với y muốn kết hôn, đám cưới sẽ diễn ra gần đây.
Mà cùng một ngày, Triệu Vanh đăng một status bày tỏ cảm xúc, cho biết có một tin vui.
Còn có sau khi rời khỏi nhà y, tần suất Triệu Vanh tới nhà Lục Tinh Bình dần cao lên.... Ngày ấy Lục Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện, hai người nói chuyện cười đùa như không có ai ở bên cạnh.
Thậm chí Lưu Thuận hai lần giới thiệu người cho Triệu Vanh, lại tạo cho y cảm giác quen thuộc, lúc trước y vẫn không biết vì sao, nhưng bây giờ so sánh hai người ấy với Lục Tinh BÌnh, những điểm tương đồng hết sức rõ ràng.
Từng mảnh nhỏ rốt cuộc cũng ghép lại với nhau trong tâm trí y từng chút một.
Khi Kiều Nam Kỳ tới cửa nhà Lục Tinh Bình nhìn thấy xe Triệu Vanh, rốt cuộc mọi chuyện cũng đã hoàn chỉnh trở thành sự thật.
Y xuống xe lao tới cửa, giơ lên tay muốn gõ.
Nhưng ngay khi khớp ngón tay chạm vào đó, y lại chợt dừng tay.
- -- Gõ mở cửa rồi thì sao?
Giống như một tên hề, làm trò trước mặt Lục Tinh Bình, hỏi Triệu Vanh có phải hay không không còn thích mình nữa, hỏi Triệu Vanh có phải muốn cùng người khác ở bên nhau?
Điều đó thật sự.....
Thật nực cười.
Y như muốn điên lên lao vào đó, rồi lại không thể làm điều đó một cách điên cuồng.
Điên cuồng mà kìm nén.
Sau một lúc lâu.
Y vẫn đứng ngoài cửa, lảo đảo lui về sau hai bước.
Trái tim đầy gai nhọn, như hàng ngàn lưỡi dao sắc bén không quy luật xuất hiện rơi xuống. Từng mảnh hỗn loạn, vốn có nhiều lời muốn nói, rất nhiều suy nghĩ, nhưng tất cả bây giờ lại như một mũi kiếm sắc bén cắm vào trái tim ấy.
Triệu Vanh muốn cùng Lục Tinh Bình kết hôn.
Hai chữ 'Đám cưới' và 'Nhẫn cưới' xuất hiện quá đột ngột đến mức Kiều Nam Kỳ hít một hơi lạnh thật sâu, mới bình tĩnh trở lại rồi nói: "Ngài có phải nhớ lầm không?"
Y có chút bừng tỉnh.
Triệu Mính có lúc tình táo, có khi lại không, có lẽ chỉ lã nhớ nhầm chuyện một năm trước.
Dù rằng bọn họ khi đó căn bản không có dự tính là đám cưới.
Dù rằng khi đó y không có đi cùng Triệu Vanh chọn nhẫn cưới.
Nhưng cũng có lẽ Triệu Mính nhờ nhầm hoặc nhầm lẫn.
Triệu Vanh đám cưới đâu ra.
Nhưng Triệu Mính lại càng thêm kinh ngạc.
Bà cầm lấy di động đặt ở một bên xe lăn, vuốt vuốt, liền mở ra tin nhắn Triệu Vanh gửi cho mình.
Vì bệnh có lúc bà hay quên, Triệu Vanh thường khi gọi điện xong sẽ gửi tin nhắn cho bà, coi như nhắc nhở.
Bà cười, đưa màn hình di động đẩy tới trước mặt Kiều Nam Kỳ, cho y nhìn xem tin nhắn Triệu Vanh mới vừa gửi tới.
- --- 'Con đi chọn nhẫn cưới, hai ngày nay phải chuẩn bị đám cưới, tạm thời không tới được. Mẹ ơi, mẹ chú ý sức khỏe nha.'
Thời gian gửi đi là hôm nay.
Đám cưới.
Y vì sao một chút cũng không biết?
Đối tượng kết hôn không có khả năng là mình.
Triệu Vanh muốn tổ chức đám cưới cùng với ai? Triệu Vanh khi nào....
Không, Triệu Vanh đã từng nói qua với y ---- 'Tôi còn khả năng yêu đương, kết hôn với người khác....'
Kiều Nam Kỳ nắm tay vịn xe lăn tới nổi đầy gân xanh, trong lòng có một nóng nảy rậm rực không thể kiềm chế được đang lan tràn.
Nhưng Triệu Mính vẫn còn đang nhìn, y cố kìm chế, lấy lại một chút tỉnh táo từ trong lý trí, nét mặt bình tĩnh lại.
".... Sao bác lại biết con?"
Triệu Mính hiển nhiên nhận sai người.
"Bởi vì Triệu Vanh hôm nói với bác muốn kết hôn, con cũng ở cửa nói chuyên với nó." Triệu Mính rõ ràng rất hài lòng với chuyện kết hôn này, nói xong đã nheo mắt cười.
Triệu Vanh giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt đào hoa trìu mến kia.
Nụ cười tự nhiên lại càng khiến cho trái tim Kiều Nam Kỳ đau nhói.
Bà nói tiếp: "Tiểu Vanh còn nói sẽ dắt người tới, không mấy ngày con liền tới rồi nha. Cho nên sao con lại không đi cùng với nó? Con không muốn chọn cái mình thích sao?"
Kiều Nam Kỳ chỉ cảm thấy mỗi câu trả lời của mình đều sẽ giống như bị rút từ xương tủy ra, đau đớn từng mảnh nhỏ.
"..... Em ấy chọn là được rồi." Y nói, "Con sao cũng được."
Y thậm chí không biết phủ nhận thế nào, y cũng không phải người mà Triệu Mính nhắc tới. Bởi vì đây là điểm tựa duy nhất của y khi đứng ở đây.
Y cũng rất muốn lập tức đi tìm Triệu Vanh.
Y muốn điên rồi.
Y thậm chí còn cảm thấy những gì nãy giờ mình nghe thấy đều là giả, đều là Triệu Mính nhớ nhầm, đều là mình nhìn lầm mà thôi.
Có lẽ trong chuyện gì, còn có hiểu lầm gì đó.
Làm sao có thể, làm sao có thể......
Bên con đường nhỏ, một cành cây khô bị tuyết đọng đè lên, yên lặng nằm đó, rồi chợt vang lên tiếng nhánh cây đứt gãy vang lên, nhẹ nhàng 'Rắc' một tiếng, nhánh cây cùng tuyết đọng cứ thế rơi xuống mặt đất trắng xóa.
Rõ ràng chỉ dừng ở bên người Kiều Nam Kỳ, lại như đang đào một cái hố trong lòng y.
Trong nháy mắt, đôi mắt trở nên trống rỗng, đôi mắt nâu chỉ tràn ngập tuyết trắng. Ánh mắt vô định, thiếu chút nữa đã vùi mình vào trong lòng tuyết.
Một lát sau.
Y thu ánh mắt lại, từ từ đẩy xe lăn đi.
Vẫn như thường lệ.
Kiều Nam Kỳ vẫn đang câu có câu không trò chuyện với Triệu Mính, giống như không có việc gì mà ở cạnh bà.
Mãi tới khi Triệu Mính cảm thấy lạnh, y lúc này mới đẩy người trở về.
Vào phòng rồi, Kiều Nam Kỳ nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Triệu Mính, không biết có phải do kìm nén quá mức mà giọng trở nên khàn đi: "Con tạm thời có việc phải làm, không thể ở cạnh bác được."
"Là định cùng Tiểu Vanh mua nhẫn à?" Triệu Mính mỉm cười, "Mau đi đi, đừng...."
Lời bà dừng lại.
Bà phát hiện hai mắt của Kiều Nam Kỳ có chút đỏ.
Kiều Nam Kỳ lập tức quay đầu đứng dậy: "Con đi trước."
Y muốn đi tìm Triệu Vanh, y muốn đối mặt hỏi Triệu Vanh.
Không có đám cưới, cũng không có ai để kết hôn.
Không thể nào.
Triệu Vanh rõ ràng thích y nhiều năm như vậy, y và Triệu Vanh rõ ràng đã xuất phát từ hai phía, chỉ là Triệu Vanh giận y, y chỉ cần sửa sai, biến thành dáng vẻ Triệu Vanh muốn, Triệu Vanh rồi sẽ quay về.
Triệu Vanh sao lại có thể yêu người khác chứ.
Suy nghxia này xuất hiện trong lúc Kiều Nam Kỳ bước ra ngoài, như hàng ngàn mũi tên bắn vào, khiến cho y vỡ nát. Không thể chờ thêm một giây phút nào nữa.
Y gần như tông cửa bỏ chạy.
-
Nhân viên cửa hàng trang sức nhiều lần xác nhận, người đang xem tài liệu giới thiệu mẫu mới năm nay là vị Triệu tiên sinh mới tới đầu năm trước.
Đối phương bây giờ đang ngồi thẳng ở khu vực tiếp khách, cúi đầu, nghiêm túc nhìn những tấm ảnh chụp giới thiệu trang sức. Sau khi vào cửa cậu liền cởi áo khoác ngoài, giờ phút này chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh hoàng gia, xương quai xanh như ẩn như hiện làm nổi bật đường cong thanh nhã nơi chiếc cổ, gương mặt pha trộn giữ sự dịu dàng và cao quý mà không mẫu thuẫn gì nhau.
Người như vậy, mặc dù đây là nơi lựa chọn hàng đầu của tất cả những người giàu có và quyền quý ở Dương Thành tới mua trang sức, mỗi ngày đều chào đón không ít người có khí chất phi phàm, vẫn khiến nhân viên bán hàng không thể quên được.
Huống chi, vị Triệu tiên sinh này năm trước đã tới vào một mùa đông lạnh giá như bây giờ.
Lúc ấy gió tuyết cũng rất lớn, chẳng qua bây giờ là đầu đông, còn lúc ấy đã là cuối đông rồi.
Nơi này của bọn họ, tới mua nhẫn cưới hai lần, hoặc là bản thân đã thay đổi phong cách, hoặc là người bên cạnh đã thay đổi....
Nhân viên bán hàng nhìn ngón áp út rỗng tuếch của Triệu Vanh, lập tức hiểu được.
Lúc cô đi tới, Triệu Vanh đang lật xem, còn tiện tay nhận điện thoại: "Tiểu Ngô? Tìm tôi có việc gì không?"
Giọng nói của thanh niên tương đối bình thường vang lên trong di động: "Triệu tiên sinh...."
Giọng nói đó lập tức được thay thế bằng một giọng nói trầm khác: "Triệu Vanh, em đang ở đâu? Di động của anh không gọi được cho em ----"
"Tôi hiện tại khá bận, xin lỗi, anh có chuyện gì, tôi bận xong rồi nói sau."
Triệu Vanh vậy mà cúp máy ngay lập tức.
Di động lại lập tức vang lên.
Triệu Vanh sau khi bấm từ chối, dứt khoát chặn luôn dãy số này.
Di động rốt cuộc cũng im lặng trở lại.
Nhân viên bán hàng lúc này mới tiếp tục tiến tới, đưa nước sang cho Triệu Vanh, "Tiên sinh có nhìn trúng cái nào chưa ạ?"
"Cám ơn." Triệu Vanh bưng ly nước lên uống một hớp, "Chờ một lát."
Lần này,cậu lại không biết chủ động gọi cho ai.
Giọng người trả lời cũng rất êm tai, còn có chút nhẹ nhàng, chẳng qua xuyên qua di động, nhân viên bán hàng chỉ nghe được mơ hồ.
Cô chỉ biết vị Triệu tiên sinh trước mặt này nói với người đầu dây bên kia: "Nhiều quá, xem mệt gì đâu. Tiền bối, hay em mua cái đắt nhất nhá."
"......"
"Em nhìn rồi, không có lòe loẹt đâu."
"...."
".... Được, Cái thứ hai thì sang trọng hơn."
Nhân viên bán hàng còn chưa kịp phản ứng lại, Triệu Vanh đã đứng dậy, rút thẻ ra.
Cậu nói: "Mẫu thứ hai tôi đặt hai cái, đều là cho nam, kích cỡ của tôi bây giờ đo, cái còn lại tôi viết cho cô."
Hành động này còn quyết liệt kiên quyết hơn những người nhà giàu khác tới mua nhẫn,
Nhưng dù sao nơi này cũng không nhiều tình huống kỳ lạ, nhân viên bán hàng tự nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ cầm lấy thứ mình cần liền đi làm.
Đợi cho thanh toán xong, vị Triệu tiên sinh cũng không dừng lại, lấy thẻ xong rồi rời đi.
Giống như tới nơi đây chỉ đề hoàn thành một nhiệm vụ.
Mà vị Triệu tiên sinh kia đi không bao lâu, một người đàn ông khác lại bước vào cửa hàng. Cao thật sự, trời lạnh như vậy, vẫn chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng, vóc người thon dài, đôi mắt sâu thẩm, đôi mắt trái có một nốt ruồi nông, khiến cho nét lạnh lùng trên người giảm bớt, rồi lại thêm vài phần nhã nhặn.
Đối phương giống như không khách thường xuyên tới đây, ít nhất người làm ở chỗ này hai ba năm cũng chưa từng gặp qua.
Vẻ mặt y u ám, cặp mắt tràn ngập những cảm xúc không rõ, tối tăm ảm đạm, giống như có thể nổi điên bất kỳ lúc nào.
Y vừa vào cửa, liền hỏi có người khác nào họ Triệu ở đây hay không.
Giọng nói không hiểu vì sao lại làm người có chút quen thuộc.
Nhân viên bán hàng chỉ bị y nhìn thoáng qua, đã vô thức nói: "Có ạ, mua nhẫn cưới xong liền đi ngay...."
Lời còn chưa nói xong, người đàn ông này đã xoay người rời đi.
Khi bóng dáng của đối phương biến mất ở trong tiệm trang sức, nhân viên cửa hàng mới chợt nhớ lại, mới biết giọng nói quen thuộc này từ đâu ra.
Này còn không phải người vừa rồi gọi mấy cuộc cho Triệu tiên sinh, cuối cùng còn bị chặn số sao?
-
Kiều Nam Kỳ cả người tỏa ra áp suất đi khỏi cửa hàng trang sức tới bên cạnh xe, Tiểu Ngô bước ra khỏi ghế lái, mở cửa ghế sau cho Kiều Nam Kỳ.
Tiểu Ngô cảm thấy hôm nay Kiều Nam Kỳ thật sự có chút đáng sợ.
Rõ ràng mấy ngày nay, tiên sinh bọn họ từng ngày càng bình dị gần gũi hơn. Nhưng hôm nay buổi sáng Triệu tiên sinh tới công ty một chuyến, Kiều Nam Kỳ sau khi đi viện điều dưỡng, lần nữa bước ra, cả người lại trở nên không ổn.
Áp suất thấp tới nổi có thể đè chết người.
Tiểu Ngô nơm nớp lo sợ nói: "Tiên sinh hiện tại muốn đi đâu?"
"Cậu về đi...." Kiều Nam Kỳ cũng không nhìn, lập tức đi tới bên kia ghế điều khiển, "Tôi tự mình lái."
Tiểu Ngô đành phải đóng cửa ghế sau lại, ở ngoài cửa sổ xe nhìn y: "Nếu không tôi đi lấy bộ quần áo khác cho ngài nha ạ?"
Kiều Nam Kỳ chỉ lắc đầu.
Y không có tâm tư cho việc đó.
Y chỉ muốn nhìn thấy Triệu Vanh.
Mới vừa rồi nhân viên cửa hàng nói ra hai chữ 'Nhẫn cưới' như một lời khẳng định, hoàn toàn giết chết mọi suy nghĩ tất cả chỉ là ảo tưởng trong lòng y.
Triệu Vanh thật sự muốn kết hôn.
Triệu Vanh thậm chí còn tự mình tới mua nhẫn cưới.
Trong khoảng thời gian này, y giống như đang đi trên dây thép, cẩn thận đi từng bước một, cho dù chậm, nhưng ít ra vẫn rất vững vàng. Dường như chỉ cần y chầm chậm bước tới như thế, rồi cũng sẽ có một ngày, y có thể đi tới đầu bên kia của vách đá.
Nhưng hiện tại, y chỉ mới bước ra vài bước, trước mặt lại mênh mông rộng lớn, không có bất kỳ thứ gì.
Ở đầu bên kia vách đá, căn bản không có con đường nào để cho y tiếp tục.
Kiều Nam Kỳ kéo cửa kính ô tô lên, trực tiếp lái xe tới nhà Triệu Vanh.
Nhưng chờ tới khi y lái xe tới trước cửa nhà Triệu Vanh, còn chưa xuống xe, đã nhìn tháy con đường trước nhà Triệu Vanh không có bất kỳ dấu chân gì mới.
Lúc y tới viện điều dưỡng vừa mới có một đợt tuyết thổi qua, giờ phút này tuyết mới rơi đầy đường, Triệu Vanh hiển nhiên khoảng thời gian này không có về nhà.
Kiều Nam Kỳ vẻ mặt sửng sốt.
Còn đi đâu đây?
Trong lòng y đột nhiên xuất hiện một cái tên quen thuộc.
Một khả năng mà những ngày gần đây y cảm thấy không thích hợp, lại chưa từng nghĩ tới, lặng lẽ xuất hiện bất chợt.
Mấy ngày trước, Lục Tinh Bình nói với y muốn kết hôn, đám cưới sẽ diễn ra gần đây.
Mà cùng một ngày, Triệu Vanh đăng một status bày tỏ cảm xúc, cho biết có một tin vui.
Còn có sau khi rời khỏi nhà y, tần suất Triệu Vanh tới nhà Lục Tinh Bình dần cao lên.... Ngày ấy Lục Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện, hai người nói chuyện cười đùa như không có ai ở bên cạnh.
Thậm chí Lưu Thuận hai lần giới thiệu người cho Triệu Vanh, lại tạo cho y cảm giác quen thuộc, lúc trước y vẫn không biết vì sao, nhưng bây giờ so sánh hai người ấy với Lục Tinh BÌnh, những điểm tương đồng hết sức rõ ràng.
Từng mảnh nhỏ rốt cuộc cũng ghép lại với nhau trong tâm trí y từng chút một.
Khi Kiều Nam Kỳ tới cửa nhà Lục Tinh Bình nhìn thấy xe Triệu Vanh, rốt cuộc mọi chuyện cũng đã hoàn chỉnh trở thành sự thật.
Y xuống xe lao tới cửa, giơ lên tay muốn gõ.
Nhưng ngay khi khớp ngón tay chạm vào đó, y lại chợt dừng tay.
- -- Gõ mở cửa rồi thì sao?
Giống như một tên hề, làm trò trước mặt Lục Tinh Bình, hỏi Triệu Vanh có phải hay không không còn thích mình nữa, hỏi Triệu Vanh có phải muốn cùng người khác ở bên nhau?
Điều đó thật sự.....
Thật nực cười.
Y như muốn điên lên lao vào đó, rồi lại không thể làm điều đó một cách điên cuồng.
Điên cuồng mà kìm nén.
Sau một lúc lâu.
Y vẫn đứng ngoài cửa, lảo đảo lui về sau hai bước.
Trái tim đầy gai nhọn, như hàng ngàn lưỡi dao sắc bén không quy luật xuất hiện rơi xuống. Từng mảnh hỗn loạn, vốn có nhiều lời muốn nói, rất nhiều suy nghĩ, nhưng tất cả bây giờ lại như một mũi kiếm sắc bén cắm vào trái tim ấy.
Triệu Vanh muốn cùng Lục Tinh Bình kết hôn.