• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tú tuy rằng tò mò vị mỹ nhân tỷ tỷ này lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, vừa ra tay chính là trăm lượng ngân phiếu, nhưng quan hệ của hai người bọn họ cũng chưa tới mức ngày đầu tiên gặp mặt đã có thể thành thật với nhau, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nàng cũng sẽ không ngốc đến mức đi hỏi vấn đề này.

Hôm nay Diệp Tú cao hứng, không chỉ là bởi vì làm thành một vụ làm ăn, mà còn bởi vì có người có cùng suy nghĩ với nàng, mặc dù không phải cùng một lĩnh vực, nhưng điều này một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng. Cha mẹ nàng tuy rằng ủng hộ nàng, nhưng trong chuyện này, thái độ phủ định chiếm đa số, cũng may không có ngăn cản nàng ở phương diện nghiên cứu.

Không biết tại sao, có thể từ nhỏ nàng đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên đặc biệt yêu thích vải vóc, học rất nhanh, điều này từng khiến cha nàng rất kiêu ngạo, chỉ có một nữ nhi như nàng cũng chưa từng nói qua một câu làm cho nàng lạnh lòng. Trong mắt cha nàng, khuê nữ, nhi tử đều giống nhau, đều là hài tử của mình, cần gì phải phân biệt nặng nhẹ.

Cho nên nói diệp trang chủ ở điểm này, quả thật có tư tưởng vượt trội, cũng là một người cha thật sự tốt, Diệp Tú sống trong một gia đình như vậy, sự giáo dục được nhận được tự nhiên không giống với nhà người khác.

Lâm Uyển Uyển ngược lại rất thích tính tình diệp trang chủ như vậy, tuy rằng có đôi khi sẽ làm cho người tức giậm chân, bất quá nghe Tú nhi nói qua, chỉ sợ là số lần Diệp trang chủ làm người khác tức giậm chân sẽ nhiều hơn một chút.



Bởi vì là lần đầu tiên đến sơn trang, Diệp Tú rất nhiệt tình dẫn Lâm Uyển Uyển đi dạo khắp nơi, có lò sưởi tay che, không có gió mạnh, có vẻ không còn lạnh như lúc mới tới, bất quá Lâm Uyển Uyển không muốn choàng áo của Diệp Tú, một là không vừa người, hai là cô không thích mặc quần áo người khác, đây cũng là thói quen dưỡng thành lâu dài, bao gồm cả hiện tại trên người đều là đồ cô mới mua, ba là trong khoảng thời gian này không có đám người nhà cũ đến làm ầm ĩ, thân thể nuôi dưỡng tốt lên đặc biệt nhanh, bản năng chống rét vẫn có.

Lúc này, vợ chồng Diệp trang chủ cùng Lâm Thiên Tứ ba người đang ở giữa rừng hoa mai trong sơn trang uống rượu nói chuyện phiếm, phong nhã phải biết, đáng tiếc thiếu tuyết trắng làm phụ trợ, mất đi một phen tình thú.

So với mấy người nhàn nhã trong Tú Lệ sơn trang, Khương Gia Minh ở Đào Lâm thôn có thể bận rộn hơn nhiều, trâu không ngừng vó chạy một chuyến đến nhà Khương Gia Tông, vừa lúc ở cửa gặp phải, trước tiên mượn cái cày sắt để cày ruộng, còn đem chuyện tức phụ dặn dò cùng đại ca nói qua một lần.

"Đại ca, ngươi chờ chút, ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ." Giữ chặt Khương Gia Tông đang vội vàng đi lấy cày sắt.

Khương gia tông dừng bước, nhíu mày, khó hiểu nhìn về phía Khương Gia Minh, "Có chuyện gì?" Sau đó xoay người vào cửa, ý bảo Khương Gia Minh đi vào rồi nói.

Khương Gia Minh liếc mắt nhìn, hắn thật sự không muốn gặp người trong nhà cũ, thấy không có ai bên trong liền an tâm đi theo Khương gia tông vào nhà.

"Đại ca, là như vậy, chỗ này ta cần một lượng lớn cây trúc, muốn vận động bà con trong thôn giúp đỡ, trước tiên mỗi nhà thu năm mươi cây, mỗi cây cho hai đồng tiền, đại ca thấy như thế nào." Khương Gia Minh trước tiên cùng Khương gia tông thương lượng, trên thực tế không sai biệt lắm đều nghĩ xong.

Khương Gia Tông có chút nhíu mày nhìn đệ đệ, không rõ ràng vì cái gì lại thu nhiều trúc như vậy làm gì, "Tam đệ, ngươi muốn nhiều trúc như vậy để làm gì, theo lý thuyết những thứ khác thu hai văn tiền đại ca cũng không nói cái gì, nhưng ngươi cũng biết, cây trúc ở trong thôn không đáng giá mấy đồng tiền, sao có thể hai văn tiền một cây được."



Tiếu thị tiến vào nghe được vẻ mặt cũng không đồng ý, "Tam đệ, đại ca ngươi nói rất đúng, ngày thường lấy ra đốt lửa người ta còn muốn ghét bỏ một phen, luôn kêu lạch cạch không ngừng, nghe mà phiền."

Khương Gia Tông cảm thấy cũng là lý như vậy, trên núi hoang dài một mảng lớn rừng trúc, cũng chỉ có nhà Vương đại gia lấy ra làm chút đồ nhỏ, bất quá giá bán đều rất tiện nghi. Đối với nhà những người khác mà nói, cái này cũng không có tác dụng gì, trừ khi xây dựng một nhà toàn trúc thì yêu cầu nhiều một chút, đương nhiên ở phương diện tiền công vẫn như cũ theo thỏa thuận ban đầu, đem yêu cầu cụ thể nói một lần, việc này liền giao cho Khương Gia Tông làm.

Khương Gia Minh lấy cái cày sắt cũng không ở lâu, lập tức ngồi lên xe trâu chuẩn bị về nhà, không nghĩ tới ra cửa vẫn gặp nương cùng tiểu muội Khương Tuệ Mẫn, còn có nhị tẩu Phương thị.

Không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì lên tiếng chào hỏi, Phương thị chỉ ngượng ngùng gọi một tiếng "Tam đệ", không có cứ hễ mở mồm là đay nghiến Khương Gia Minh, nhưng Lưu thị cùng Khương Tuệ Mẫn thì khác, đem Khương gia minh từ trên xuống dưới đều nói một trận, chủ yếu vẫn là quanh co mắng Lâm Uyển Uyển, Khương Tuệ Mẫn mắt để trên trời, hoàn toàn không coi Khương Gia Minh là tam ca, nói chuyện một chút cũng không dùng não để suy nghĩ, hoàn toàn không biết địa vị của mình trong lòng Khương Gia Minh đã sớm bị rơi xuống vực thẳm, còn một bộ mặt tự cho là đúng, Làm cho Khương Gia Minh thập phần chán ghét, lười dây dưa với bọn họ, trực tiếp đánh xe trâu rời đi.

Phương thị cảm thấy mất mặt, nhanh nhẹn chuồn mất, còn lại một già một trẻ hùng hùng hổ hổ đứng tại chỗ

Hai phu thê Khương Gia Tông nghe được tiếng mắng đi xa, thấy Khương Gia Minh đã đánh xe trâu đi, cũng không đi ra ngoài nữa, không muốn cùng mẹ con Lưu thị nháo cùng một chỗ, hai phu thê bọn họ đã sớm không ôm bất kỳ ảo tưởng nào với người mẹ này, tiểu muội Khương Tuệ Mẫn cũng bị nương bảo bọc đến lệch lạc, trước kia nhiều lần nhắc qua cũng là tự làm mất hứng, về sau cũng mặc kệ không muốn quản nữa, bọn họ chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những thứ khác mặc kệ.


Khương gia tông bất đắc dĩ thở dài, "Nương cùng tiểu muội, đây là muốn đem Tam đệ bức đến đường cùng a!".




Tiếu thị không có tiếp lời, theo nàng thấy, tính tình dù có tốt đến đâu, cũng không chịu nổi các nàng giày vò như vậy, trong lòng Tam đệ, hiện tại không oán giận các nàng cũng đã là vạn vạn không so đo, cũng chỉ có các nàng một chút cũng không biết phúc, liền nháo đi, về sau có rất nhiều khổ sở đang chờ vả mặt.


* * * Khương Gia Minh đã đi xa cũng không biết tâm tư hiện giờ của những người bị hắn bỏ lại phía sau. Hắn còn phải vội vàng về đi cày ruộng, nghĩ ngày mai khi tức phụ trở về có thể nhìn thấy thành quả lao động của hắn, đương nhiên suy nghĩ tốt đẹp, sự thật phũ phàng, một vùng đất hoang lớn như vậy, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn, chỉ có nửa ngày thì có thể làm được bao nhiêu?


Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết đối với việc nương không nói một tiếng liền rời đi, trong lòng rất mất hứng, bĩu môi cả một buổi sáng, sau đó dưới sự dẫn dắt cố ý của Tiết thị chậm rãi cao hứng trở lại, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh bà, giống như hai con khỉ nhỏ nhảy lên nhảy xuống, dỗ Tiết thị vui vẻ.


Lâm Uyển Uyển đi dạo trong sân, đối với chuyện xảy ra ở Đào Lâm thôn không hay biết gì, suy nghĩ hiện lên trong đầu cũng chỉ là hai đứa nhỏ không nhìn thấy nàng, không biết có thể mất hứng hay không, về phần Khương Gia Minh hoàn toàn không ở trong phạm vi suy nghĩ của nàng, người lớn như vậy cũng không cần nàng lo lắng cái gì.


Khương Gia Minh đang vất vả cày ruộng nếu biết tức phụ mình ngay suy nghĩ một chút cũng không dành ra cho hắn, không biết có thể khóc ngất trên đất hoang hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK