Tới Hương Mật phường, lúc đi vào Vương chưởng quỹ không có ở đây, nói là có chút chuyện cần đi ra ngoài, rất nhanh liền trở về, vì thế hai phu thê tạm thời được dẫn đến sương phòng lúc trước lẳng lặng ngồi uống trà, chờ Vương chưởng quỹ trở về, về phần chuyện phát sinh trên đường sớm đã vứt ra sau đầu. Xe trâu giao cho tiểu nhị trong Hương Mật phường trông, bởi vì đã tới hai lần, không sai biệt lắm đều quen biết, cũng yên tâm.
Uống xong chén trà, ngoài cửa vang lên tiếng động, hình như là Vương chưởng quầy trở về, nhưng phu thê hai người cũng không nhúc nhích.
Vương chưởng quỹ cười ha ha mở cửa đi vào, "Khương lão đệ, đệ muội, đợi hồi lâu đi."
Hai phu thê đứng dậy chào hỏi, Khương Gia Minh cười nói, "Vương đại ca." Lâm Uyển Uyển cười nhẹ không nói gì, cô thật sự là nói không ra lời, xưng hô này quá ngượng mồm.
Tuổi rõ ràng đều có thể làm cha của hai bọn họ, lại cứng rắn đổi thành đại ca, cũng không biết tướng công nghĩ gì, còn vui vẻ đáp ứng, một chút cũng không cho rằng có chỗ nào không thích hợp. Cũng đúng, ai bảo Vương chưởng quỹ mập mạp, dầu bóng đầy mặt, nhìn bộ dáng giống như ba mươi tuổi, nếu không phải cô có một đôi mắt nhãn hỏa kim tinh, cũng phải bị vẻ bề ngoài này lừa gạt qua, chính là không biết tướng công cô nếu biết tuổi thật của cái người hắn gọi là "Vương đại ca" sẽ có cảm nghĩ như thế nào, hẳn là sụp đổ đi. Sau đó lại nhảy ra mấy đứa cháu trai còn lớn tuổi hơn hắn kêu hắn một tiếng thúc thúc, sau đó tướng công sẽ trở nên ngây ngốc cột gỗ, nghĩ thôi đã cảm thấy thú vị, aiz, cô tựa hồ nghĩ xa rồi.
Đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không nói cho tướng công biết, lúc trước kia cô có hỏi Vương chưởng quỹ, chỉ là hai người đạt được thỏa thuận, nhất trí giữ bí mật. Thú vui đùa ác của bọn họ cũng đầy đủ, cũng may tướng công không phải ông nội của cô, nhớ năm đó cô làm không ít chuyện thú vị, sau đó khổ bức bị ông nội xách đi đánh mông, cùng số phận bị đánh còn có anh hai của cô, hai người đều là nhiều lần dạy vẫn không thay đổi được, nhiều lần tái phạm, về sau liền học khôn, từ đó về sau thoát khỏi vận mệnh bị đánh mông, nghĩ lại vẫn là một đoạn lịch sử đẫm máu và nước mắt.
Đối với Khương Gia Minh, Lâm Uyển Uyển vốn tưởng là người sẽ không làm chuyện đánh mông người khác như ông nội, ai ngờ sau này.. tự vả mặt, lệ rơi đầy mặt.
Trong lúc Lâm Uyển Uyển xuất thần, Khương Gia Minh đã cùng Vương chưởng quầy bàn bạc xong về chuyện sốt hồng, thực ra cũng không có gì để nói, lần trước đã thống nhất rồi, chỉ là về số lượng sốt và bạc phải trả thôi, chuyện đơn giản Lâm Uyển Uyển căn bản không cần tiến lên, cô cũng có ý rèn luyện Khương Gia Minh độc lập trong chuyện làm ăn hơn, là nữ nhân, ở thời đại này luôn luôn không tiện lộ mặt, đương nhiên cô cũng thích đứng đằng sau hơn.
Năm trăm chai sốt tương hồng toàn bộ bán ra, theo giá cũ hai trăm văn một chai, thoáng cái thu nhập chính là một trăm lượng, vẫn là sinh ý kiếm tiền dễ dàng, khó trách có người nhớ thương, chỉ tiếc là có tính thời vụ, phương thức đã bán qua tay, tiếp theo hết thảy mọi việc đều không liên quan đến cô, ai nhớ thương cũng vô dụng.
Giao xong tương hồng, tính toán tiền nong xong, Khương Gia Minh liền cáo từ, đúng như tức phụ nói, trấn này không chỉ phải gặp nhị phòng mà nhà đại tỷ hắn còn ở trên trấn, thị phi quá nhiều, bọn họ về sau phỏng chừng sẽ không đến nữa.
Trước khi đi, Vương chưởng quỹ nói cho bọn họ biết, tháng sau hắn sẽ chuyển đến huyện thành, sau này sẽ làm chưởng quầy Hương Mật phường ở huyện thành, quả nhiên là tiết tấu được thăng chức, điều này phù hợp với suy đoán của bọn họ, dù sao huyện thành cũng gần, thuận tiện qua lại, về sau cũng là địa điểm mục tiêu đầu tiên của bọn họ phát triển sự nghiệp.
Đối với lời mời ăn tối của Vương chưởng quỹ, cả hai đều từ chối, khi nào đến huyện thành thì nói sau, chỉ mua mấy cái bánh bao để ăn trên đường, vội vàng như vậy nhưng thật không may vẫn đụng phải đại tỷ cùng đại cô gia. Thay vì nói vừa vặn gặp phải còn không bằng nói bọn họ đã sớm đã chờ ở chỗ này.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Tam phòng lái đánh trâu vào trấn, vừa lúc bị đại cô gia Vương Lâm Tường nhìn thấy, ngay từ đầu hắn còn không dám nhận, xiêm y bông, tư thái trẻ tuổi, ngẩng đầu ưỡn ngực, sớm đã không còn dáng vẻ khúm núm rách rưới khi nghèo túng, cũng may hai năm trước hắn gặp qua hai phu thê Tam đệ, bộ dáng này giống như trước mười phần, nhìn từ xa thì lại hơn xa lúc trước.
Nói đến một nhà Tam đệ này, suy nghĩ của Vương Lâm Tường có chút phức tạp, từng là đối tượng nịnh bợ hắn, sau khi gặp chuyện hắn càng là người đầu tiên giẫm bọn họ dưới chân, từ đó về sau ở trước mặt Tam phòng diễu võ dương oai, hắn rất hưởng thụ khoái cảm như vậy. Nhưng đến hôm nay, tình huống ngoài dự liệu của hắn, hắn chỉ nghe nói một nhà Tam đệ tịnh thân xuất gia, người bệnh, người bị thương, cuộc sống tuyệt đối sẽ không dễ chịu, đây là từ chỗ tức phụ hắn biết được, chưa từng nghĩ tới tình huống hôm nay, hắn suy nghĩ sâu xa liệu đây có phải là phú quý mà phương thức bánh hồng kia mang lại hay không.
Nhưng mà đại tỷ biết cũng chính là chuyện của ngày phân gia, về phần phía sau phát sinh những chuyện gì, nàng một chút cũng không biết, bao gồm cả chuyện tam phòng mua đất xây nhà, bởi vậy ngày đẹp đãi tiệc không xuất hiện cũng là chuyện rất bình thường. Cũng là người của nhà cũ không đem sự tình nói cho bọn họ biết, không biết là quên hay là cố ý không nói cho, nếu không chắc chắn không đợi ngày thượng lương đã sớm tới cửa, dù sao bọn họ cũng là thời thời khắc khắc nhớ thương phương thức kiếm tiền này.
Đại tỷ Khương Tuệ Quyên không biết, như vậy Vương Lâm Tường ngày đó không xuất hiện, cho nên trong khoảng thời gian này thiếu đi sự quấy rầy của một nhà đại tỷ, nói cho cùng còn phải cảm tạ những người trong nhà cũ.
Vương Lâm Tường đi theo một đường, cuối cùng vẫn bị mất dấu, hắn cũng không nản chí, vội vàng chạy về nhà thương lượng với Khương Tuệ Quyên, thế nên mới có một màn ngăn trước xe trâu này.
Lâm Uyển Uyển vô lực ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, hôm nay quả nhiên không nên ra ngoài, vừa đi một nhà lại tới một nhà, đây là muốn nháo cái gì, không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì, dù sao lần trước người đại tỷ này xuất hiện chính là vì phương thức làm bánh hồng. Còn có vị bên cạnh đại tỷ, cô còn nhớ rõ, nếu như không đoán sai, hẳn là đại cô gia, cái này khó trách ngày đó đại tỷ sẽ xuất hiện, vừa rồi cô còn kỳ quái vì sao lại có người theo dõi bọn họ, hiện tại hoàn toàn giải thích thông suốt.
Khương Gia Minh càng là vẻ mặt hắc tuyến, đây chính là người nhà của hắn, trước có nhị ca nhị tẩu, sau có đại tỷ, đại tỷ phu, tám phần cũng là vì phương thức bánh hồng mà tới, tính toán tốt như vậy, ai có thể so sánh được với nhà đại tỷ, chỉ là lúc này đây hắn cũng sẽ không để cho bọn họ như nguyện.
Khương Tuệ Quyên tay cầm khăn tay, che miệng cười nói, "Tam đệ, Tam đệ muội, đến trên trấn cũng không đến nhà đại tỷ ngồi một chút, hôm nay trùng hợp, vừa lúc đến nhà đại tỷ ngồi một chút." Không để bọn họ nói gì mà leo lên xe trâu luôn.
Vương Lâm Tường vẻ mặt thản nhiên không nói gì, đồng dạng leo lên xe trâu, nhìn ý tứ là muốn cùng Khương Gia Minh đánh xe trâu, bất quá nhìn phương hướng muốn quay đầu tựa hồ không đúng, Khương Gia Minh ngăn lại, hắn không muốn đến nhà đại tỷ, đi vào không lột đi một lớp da là rất khó đi ra, về điểm này, trải qua nhiều năm như vậy hắn sớm đã nhìn rõ. Tỷ phu kia của hắn chính là nhân vật dùng mưu mô tính kế người khác sống qua ngày, không có việc không lên Tam Bảo Điện, tìm tới cửa như vậy, hắn có ngu dốt đến đâu cũng hiểu được, nói thế nào không thể đi.