Cuối cùng An An vẫn diễn nhân vật cô gái mù.
Trong phim cô để tóc ngắn, xuất hiện với chiếc kính râm rất to, bông tai lấp lánh. Cô ngồi bên cửa sổ trong quán cà phê, một tay chống cằm, khóe miệng hơi cong.
Châm ngôn sống của nhân vật này chính là: tuy rằng tôi không nhìn thấy nhưng tôi phải luôn xinh đẹp.
Tính cách của nhân vật được An An diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn, như là tinh linh rơi vào phàm trần.
Đạo diễn yêu cầu nhân vật này phải để mặt mộc cả phim, An An cũng có thể hold được.
Bằng vào nhân vật này, An An được đề cử cho giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất. Ngày diễn ra lễ trao giải, An An trang điểm xinh đẹp ngồi dưới khán đài. Mục tiêu của cô luôn là xinh đẹp, bởi vì dù sao trong năm người được đề cử, cô là người có ít kinh nghiệm nhất. Ở trong giới này, có thể được đề cử chính là một sự khẳng định cho năng lực của bản thân. Khi trao giải, màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của năm người được đề cử, An An luôn giữ nụ cười tươi trên môi. Hôm nay cô mặc bộ lễ phục lộ vai, đường cong giữa vai cổ rất xinh đẹp, mang theo cảm giác kiêu kỳ từ trong xương cốt.
Cuối cùng giải thưởng rơi vào tay người khác.
Lễ trao giải kết thúc, Tiểu Mễ sửa sang lại làn váy cho cô, chị Huy thì an ủi: “Em đừng để ý, sau này còn nhiều cơ hơn nữa ‘Thập Quang’ đã nhận được giải Người mới rồi.”
“Chị Huy, em không sao hết mà.” An An thật sự không để ý, cô vừa nói vừa cúi đầu nhắn tin.
Nhìn An An, chị Huy lại nhớ đến người đàn ông kia.
Nhớ đến ngày đó anh đến tìm mình để nói về tương lai của An An.
Anh nói: “Tính cách của Lục An rất ương ngạnh.”
Anh còn nói: “Tôi tin tưởng trước khi ký hợp đồng, các cô đã tìm hiểu về cô ấy rồi. Cô ấy và tôi tính toán kết hôn, đây là sự thật không thể thay đổi. Bây giờ các cô có làm gì cô ấy cũng không lùi bước. Tôi nhớ rõ cô nói tác phẩm của cô ấy được người xem nhiệt tình đón nhận, cô ấy có tương lai tươi sáng.”
Chị Huy cười lạnh: “Một khi cô ấy kết hôn với anh, tương lai làm sao mà tươi sáng nổi?”
“Tại sao không thể?” Lục Ngang thản nhiên hỏi lại.
Chị Huy bị hỏi nghẹn họng, nhất thời không đáp lại được. Sắp xếp lại suy nghĩ, chị Huy nói với anh, một khi Lục An kết hôn là cô không thể nhận những sản phẩm hướng tới thiếu nữ nữa, hình tượng của cô trong lòng công chúng cũng bị giới hạn lại, mặt khác, chị Huy mờ mịt nhắc nhở Lục Ngang, anh không thể mang cho cô ấy bất cứ tài nguyên gì.
“Đúng là tôi không thể cho cô ấy bất cứ tài nguyên gì.” Đối với vấn đề này, Lục Ngang đón nhận vô cùng thản nhiên, anh cũng không xấu hổ như trong suy nghĩ của chị Huy, trái lại anh còn nhắc nhở chị ta: “Đây là trách nhiệm của công ty các cô. Tôi đã xem hợp đồng của cô ấy rồi, đúng là có điều khoản này.” Chị Huy nghe vậy thì hơi xấu hổ, Lục Ngang nói tiếp: “Mặt khác, tôi và Lục An kết hôn sẽ không công khai ra ngoài.”
Chị Huy nhăn mày: “Anh có thể bảo đảm vĩnh viễn không bị lộ không?”
Lúc ấy Lục Ngang nói, nếu cô có thể làm được thì tôi cũng sẽ làm được.
…
Bây giờ bọn họ đã kết hôn hơn một năm nhưng trên truyền thông báo chí chưa bao giờ xuất hiện một tin tức nào. Hơn một năm này chị Huy cũng chưa từng gặp lại Lục Ngang. Chị Huy là người cuồng công việc điển hình, rất hiếm khi chị ta nhớ đến một người đàn ông nào đó, nhưng rất kỳ diệu là Lục Ngang lại làm chị ta nhớ đến rất nhiều lần. Nhớ tới miệng lưỡi lạnh nhạt cùng bóng dáng cao lớn của anh…
Chị Huy nhìn về phía An An.
Lúc này An An đang nhìn điện thoại chằm chằm để chờ người kia trả lời tin nhắn của mình.
*
Lục Ngang đi ra ngoài sau khi thẩm vấn phạm nhân xong, thế rồi anh phát hiện có tin nhắn mới An An gửi cho mình. Cô nói: Không đoạt giải. Lục Ngang, mau hôn em một chút đi.
Lục Ngang đã quen với sự vô sỉ của An An.
Anh trả lời: Ừ
Ừ là cái gì? An An lập tức không vui hỏi lại.
Lục Ngang nói: Đừng giả ngu.
Ở bên này, An An nhìn tin nhắn cười ngây ngô. Cô làm nũng: Rốt cuộc anh có hôn em hay không?
Lục Ngang nhận được tin nhắn nhưng không kịp xem, bởi vì đúng lúc ấy có người ở phía sau gọi anh “Đội trưởng Lục.”. Anh cất điện thoại vào túi, thu lại ý cười rồi quay sang hỏi: “Có chuyện gì?” Bởi vì thiếu người cho nên khi tay trái của anh khỏi hẳn, bên trên đã điều Lục Ngang từ đồn công an lên làm đội trưởng đội cảnh sát chống tội phạm ma túy.
Làm lại nghề cũ, cả đời này của Lục Ngang đều giao tiếp với ma túy.
Rạng sáng 2 giờ An An mới nhận được tin nhắn trả lời của Lục Ngang.
Anh nói: Mới vừa tan làm, anh ngủ lại ký túc xá.
An An gọi cho anh ngay, Lục Ngang nhíu mày: “Còn chưa ngủ à?”
“Nhớ anh mà.” An An cười tủm tỉm nói lời dễ nghe.
Biết rõ cô giỏi nhất là nói lời dễ nghe, giỏi nhất là dỗ dành người khác nhưng Lục Ngang vẫn không nhịn được cười. Anh hỏi: “Khi nào em về?”
Tiếng nói của Lục Ngang truyền qua điện thoại rất trầm, đêm tối lại phủ thêm một lớp mộng ảo cho nó, tai An An bỗng nói: “Em còn phải đi nước ngoài một chuyến nữa.”
“Ừ.” Lục Ngang vẫn nói ít như thường ngày.
An An đắc ý: “Nhớ em à?”
Lục Ngang khách quan nhắc nhở cô: “Là em nhớ anh.”
Muốn nghe lời nói hay từ miệng người này đúng là còn khó hơn lên trời! An An gửi cho Lục Ngang một bức ảnh chính mình đang trợn mắt, cô kiêu ngạo tỏ vẻ: “Quỷ mới nhớ anh!”
*
Tham gia lễ trao giải xong, An An lập tức lên máy bay đi xem trình diễn thời trang ở nước ngoài, bây giờ minh tinh đều như vậy, bay khắp nơi, đăng bài PR khắp nơi chỉ để oanh tạc tròng mắt mọi người, làm tăng thành ý muốn hợp tác của mình với bên nhãn hàng.
Khi cô xong hết công việc quay về được Bắc Kinh đã là rạng sáng. Tài xế của công ty đến đón bọn họ, xe đưa An An về chung cư trước. Chị Huy cùng lên nhà với cô.
Đây là một căn chung cư được công ty sắp xếp cho cô. An An đi vào, chị Huy đang dặn dò công việc thì cô đột nhiên ngắt lời: “Chị Huy, em có thể nghỉ ngơi một thời gian không?”
“Để làm gì?” Chị Huy hỏi.
An An nói: “Em muốn chuẩn bị cho tốt nghiệp. Ngoài ra, em tính sẽ sinh con.”
“Em muốn mang thai?” Chị Huy sợ ngây người.
An An thản nhiên gật đầu.
“Em điên rồi à!” Chị Huy kiên quyết phản đối: “Chuyện sinh con, em… Em thương lượng thêm với anh ta đi, đợi hai năm nữa.”
An An hoàn toàn không muốn đợi thêm! Trái lại cô còn đi khuyên chị Huy: “Nhân lúc mức độ nổi tiếng của em không cao mới dễ sinh con. Một khi mang thai là không thể đóng phim, em nói em học lên nghiên cứu sinh hoặc là tham gia lớp học thêm.” Đến cớ cô cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.
Chị Huy không có cách nào với cô, bên tai chị ta vang lên câu nói của Lục Ngang, tính cách Lục An rất ương bướng, nhưng đúng là cô ấy rất có tiềm lực… Chị Huy im lặng rời đi.
Căn chung cư rộng lớn chỉ còn một mình An An, xung quanh trở nên yên tĩnh vô cùng. Cô ngồi trên sô pha hơn hai mươi phút rồi đứng lên tắt đèn, cô đi lên hai tầng theo cầu thang thoát hiểm.
Đây cũng là một căn chung cư độc lập, An An ấn mật mã mở cửa.
Trong phòng rất tối, không có ai ở đây, chắc chắn Lục Ngang lại ở trong đội, anh vẫn chưa biết hôm nay cô trở về.
*
Nhận được tin tức của tay trong, suốt đêm nay cả đội đột kích thẩm vấn một nhóm tội phạm. Mấy người đó sống chết không chịu mở miệng, giữa chừng Lục Ngang đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc.
Có hai cậu trai trẻ tuổi đang nói chuyện phiếm ngoài đó, một người nói bộ phim này không tồi, nữ diễn viên này đẹp thật đấy, một người khác hỏi là ai.
Lục Ngang đi qua có liếc mắt nhìn một cái rồi quay đầu châm điếu thuốc.
“Đội trưởng Lục.”
“Đội trưởng Lục.”
Lục Ngang gật đầu.
Anh lấy điện thoại ra, cách màn sương khói lượn lờ, Lục Ngang híp mắt tìm kiếm. Thứ hai người kia vừa mới thảo luận chính là poster bộ phim điện ảnh mới của An An. Trong poster, cô để tóc ngắn, đeo kính râm và bông tai khoa trương, môi đỏ khẽ nhếch.
Đúng là khá xinh đẹp.
Đẹp đến mức làm một đống người nhớ thương.
Cũng rất quyến rũ, là sự quyến rũ thiên nhiên của thiếu nữ.
Lục Ngang mặt lạnh cất điện thoại đi.
Hôm nay anh quay về ký túc xá nghỉ ngơi như thường lệ, vừa mới mở cửa thì bất ngờ có người ôm lấy anh.
Trong phòng không bật đèn, tất cả mọi thứ trước mắt đều tối tăm.
Thân hình mềm mại quen thuộc nhào vào lòng, Lục Ngang lập tức ôm cô lên: “Sao em lại đến đây?”
An An ghé sát vào tai anh, cô nói nhỏ: “Muốn anh hôn em.”
Muốn vô cùng.
Cô bị anh nâng cao, hai tai ôm cổ anh, An An cúi đầu hôn anh.
Cô cắt tóc ngắn, bây giờ ngọn tóc phất nhẹ qua mặt Lục Ngang, trên người cô còn lưu giữ mùi hương nước hoa thoang thoảng, mùi hương ấy chậm rãi lay động trong bóng đêm.
Tất cả đều cẩn thận mà khắc chế, cô nói bên tai anh: “Anh nhẹ một chút.”
…
Giường trong phòng không lớn, hai người ngủ có hơi chật hẹp.
An An đặt tay trái của anh lên đùi mình, cô ngồi xếp bằng mát xa cho anh. Bác sĩ nói phải thường xuyên cường gân hoạt huyết, vì thế An An tìm một thầy xoa bóp để học tập. Chỉ cần cô ở nhà là sẽ xoa bóp cho anh.
“Anh có nhìn thấy ảnh của em không?” An An vui rạo rực hỏi anh.
“Ừm.”
“Đẹp không anh?” An An quay đầu hỏi nhưng lại thấy Lục Ngang đã ngủ ở bên cạnh rồi.
Hơn một năm nay giấc ngủ của anh không được tốt cho lắm, ngủ muộn tỉnh sớm. Anh cũng kiên trì đi gặp bác sĩ nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn không tốt lên.
An An không nói nữa, cô cúi đầu tiếp tục bóp tay cho anh. Xoa bóp xong cô mới tắt đèn nằm xuống bên cạnh anh. Lục Ngang ôm cô vào lòng, dựa vào lòng anh, An An không nhịn được cười.
Cô thò lại gần hôn anh.
*
Bởi vì bận việc tốt nghiệp nên chị Huy không nhận thêm phim cho An An nữa, chỉ nhận quay chụp một vài tạp chí và quảng cáo cho một vài sản phẩm thiếu nữ mà thôi. Kỳ nghỉ của An An kéo dài cho đến tháng Sáu.
Kết hôn hơn một năm, hiếm khi cô được ở bên Lục Ngang lâu như vậy.
Bé con cũng đến vào khoảng thời gian này.
An An xuất hiện những phản ứng khi mang thai khi cô đang ở phim trường đóng phim. Ngày đó thời tiết rất nóng, vì quay ở ngoài trời cho nên cô bị nắng tới mức chóng mặt.
Tiểu Mễ mua Hoắc Hương Chính Khí cho cô.
An An uống vào lại thấy khó chịu, buồn nôn.
Tiểu Mễ lo lắng cực kỳ, cô ấy mở thêm lọ nữa, khuyên cô: “Lục Lục, chị uống thêm một chút đi.”
An An lại uống thêm một lọ, cô vẫn thấy cực kỳ buồn nôn.
Buổi tối khi gọi điện thoại với Lục Ngang, An An rầm rì làm nũng: “Lục Ngang, em không thoải mái, em bị cảm nắng.”
“Làm nũng vô dụng, bây giờ đi bệnh viện ngay.” Lục Ngang cách không gian ra lệnh cho cô.
Tiểu Mễ vội vàng báo lại cho chị Huy: “Chị Huy, hôm nay Lục Lục không được khỏe, chị ấy cứ buồn nôn mãi, chắc là bị cảm nắng rồi.”
Chị Huy nhíu mày, có một suy nghĩ đáng sợ đang trào ra không thể ngăn lại được, chị ta chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung! Chị Huy tự mình bay qua bên đó, cũng mang vài loại que thử thai theo.
Chị Huy ghét bỏ ném que thử thai cho An An.
An An ngẩng người, cô nhìn những lọ nước Hoắc Hương Chính Khi mình đã uống hết… Thế rồi cô vừa hét “Á á á” vừa lao vào nhà vệ sinh, vài phút sau, cô lại “Á á á” lao ra ngoài gọi điện thoại…
Chị Huy lại nhìn thấy Lục Ngang lần nữa, chính là ngay ngày hôm sau sau khi An An xác định mình mang thai. Anh xin nghỉ đi thẳng đến đây, chị Huy mở cửa cho Lục Ngang. Đã hơn một năm trôi qua mà người này vẫn không thay đổi gì cả, mặt mày vẫn lạnh lùng, miệng lưỡi vẫn lạnh nhạt.
“Chào cô.” Anh nói.
Chị Huy ngẩn người, An An đã chạy ra, “Lục Ngang!” An An nhào vào lòng anh, Lục Ngang ôm lấy cô, cánh tay của anh cứng rắn mạnh mẽ, ngực anh vững chắc, anh vững vàng đón được cô.
An An ngẩng đầu nhìn anh, cô thè lưỡi, nói: “Lục Ngang, em uống rất nhiều Hoắc Hương Chính Khí…” Nói xong, cô lại ôm chặt Lục Ngang, vùi người vào lòng anh.
Có anh ở bên cô mới cảm thấy an tâm.
Chị Huy đóng cửa rời đi, rời khỏi thế giới của hai người họ.
Bên trong cánh cửa, tiếng nói cất chứa lo lắng của An An truyền ra: “Lục Ngang, em đã nghĩ được tên gọi ở nhà nếu bé sinh ra không bị sao rồi.”
“Là gì?” Lục Ngang dời sự chú ý của cô.
“Soàn Soạt…”
“…” Im lặng một lúc, Lục Ngang nói: “Nghĩ lại đi.”
Trong phim cô để tóc ngắn, xuất hiện với chiếc kính râm rất to, bông tai lấp lánh. Cô ngồi bên cửa sổ trong quán cà phê, một tay chống cằm, khóe miệng hơi cong.
Châm ngôn sống của nhân vật này chính là: tuy rằng tôi không nhìn thấy nhưng tôi phải luôn xinh đẹp.
Tính cách của nhân vật được An An diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn, như là tinh linh rơi vào phàm trần.
Đạo diễn yêu cầu nhân vật này phải để mặt mộc cả phim, An An cũng có thể hold được.
Bằng vào nhân vật này, An An được đề cử cho giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất. Ngày diễn ra lễ trao giải, An An trang điểm xinh đẹp ngồi dưới khán đài. Mục tiêu của cô luôn là xinh đẹp, bởi vì dù sao trong năm người được đề cử, cô là người có ít kinh nghiệm nhất. Ở trong giới này, có thể được đề cử chính là một sự khẳng định cho năng lực của bản thân. Khi trao giải, màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của năm người được đề cử, An An luôn giữ nụ cười tươi trên môi. Hôm nay cô mặc bộ lễ phục lộ vai, đường cong giữa vai cổ rất xinh đẹp, mang theo cảm giác kiêu kỳ từ trong xương cốt.
Cuối cùng giải thưởng rơi vào tay người khác.
Lễ trao giải kết thúc, Tiểu Mễ sửa sang lại làn váy cho cô, chị Huy thì an ủi: “Em đừng để ý, sau này còn nhiều cơ hơn nữa ‘Thập Quang’ đã nhận được giải Người mới rồi.”
“Chị Huy, em không sao hết mà.” An An thật sự không để ý, cô vừa nói vừa cúi đầu nhắn tin.
Nhìn An An, chị Huy lại nhớ đến người đàn ông kia.
Nhớ đến ngày đó anh đến tìm mình để nói về tương lai của An An.
Anh nói: “Tính cách của Lục An rất ương ngạnh.”
Anh còn nói: “Tôi tin tưởng trước khi ký hợp đồng, các cô đã tìm hiểu về cô ấy rồi. Cô ấy và tôi tính toán kết hôn, đây là sự thật không thể thay đổi. Bây giờ các cô có làm gì cô ấy cũng không lùi bước. Tôi nhớ rõ cô nói tác phẩm của cô ấy được người xem nhiệt tình đón nhận, cô ấy có tương lai tươi sáng.”
Chị Huy cười lạnh: “Một khi cô ấy kết hôn với anh, tương lai làm sao mà tươi sáng nổi?”
“Tại sao không thể?” Lục Ngang thản nhiên hỏi lại.
Chị Huy bị hỏi nghẹn họng, nhất thời không đáp lại được. Sắp xếp lại suy nghĩ, chị Huy nói với anh, một khi Lục An kết hôn là cô không thể nhận những sản phẩm hướng tới thiếu nữ nữa, hình tượng của cô trong lòng công chúng cũng bị giới hạn lại, mặt khác, chị Huy mờ mịt nhắc nhở Lục Ngang, anh không thể mang cho cô ấy bất cứ tài nguyên gì.
“Đúng là tôi không thể cho cô ấy bất cứ tài nguyên gì.” Đối với vấn đề này, Lục Ngang đón nhận vô cùng thản nhiên, anh cũng không xấu hổ như trong suy nghĩ của chị Huy, trái lại anh còn nhắc nhở chị ta: “Đây là trách nhiệm của công ty các cô. Tôi đã xem hợp đồng của cô ấy rồi, đúng là có điều khoản này.” Chị Huy nghe vậy thì hơi xấu hổ, Lục Ngang nói tiếp: “Mặt khác, tôi và Lục An kết hôn sẽ không công khai ra ngoài.”
Chị Huy nhăn mày: “Anh có thể bảo đảm vĩnh viễn không bị lộ không?”
Lúc ấy Lục Ngang nói, nếu cô có thể làm được thì tôi cũng sẽ làm được.
…
Bây giờ bọn họ đã kết hôn hơn một năm nhưng trên truyền thông báo chí chưa bao giờ xuất hiện một tin tức nào. Hơn một năm này chị Huy cũng chưa từng gặp lại Lục Ngang. Chị Huy là người cuồng công việc điển hình, rất hiếm khi chị ta nhớ đến một người đàn ông nào đó, nhưng rất kỳ diệu là Lục Ngang lại làm chị ta nhớ đến rất nhiều lần. Nhớ tới miệng lưỡi lạnh nhạt cùng bóng dáng cao lớn của anh…
Chị Huy nhìn về phía An An.
Lúc này An An đang nhìn điện thoại chằm chằm để chờ người kia trả lời tin nhắn của mình.
*
Lục Ngang đi ra ngoài sau khi thẩm vấn phạm nhân xong, thế rồi anh phát hiện có tin nhắn mới An An gửi cho mình. Cô nói: Không đoạt giải. Lục Ngang, mau hôn em một chút đi.
Lục Ngang đã quen với sự vô sỉ của An An.
Anh trả lời: Ừ
Ừ là cái gì? An An lập tức không vui hỏi lại.
Lục Ngang nói: Đừng giả ngu.
Ở bên này, An An nhìn tin nhắn cười ngây ngô. Cô làm nũng: Rốt cuộc anh có hôn em hay không?
Lục Ngang nhận được tin nhắn nhưng không kịp xem, bởi vì đúng lúc ấy có người ở phía sau gọi anh “Đội trưởng Lục.”. Anh cất điện thoại vào túi, thu lại ý cười rồi quay sang hỏi: “Có chuyện gì?” Bởi vì thiếu người cho nên khi tay trái của anh khỏi hẳn, bên trên đã điều Lục Ngang từ đồn công an lên làm đội trưởng đội cảnh sát chống tội phạm ma túy.
Làm lại nghề cũ, cả đời này của Lục Ngang đều giao tiếp với ma túy.
Rạng sáng 2 giờ An An mới nhận được tin nhắn trả lời của Lục Ngang.
Anh nói: Mới vừa tan làm, anh ngủ lại ký túc xá.
An An gọi cho anh ngay, Lục Ngang nhíu mày: “Còn chưa ngủ à?”
“Nhớ anh mà.” An An cười tủm tỉm nói lời dễ nghe.
Biết rõ cô giỏi nhất là nói lời dễ nghe, giỏi nhất là dỗ dành người khác nhưng Lục Ngang vẫn không nhịn được cười. Anh hỏi: “Khi nào em về?”
Tiếng nói của Lục Ngang truyền qua điện thoại rất trầm, đêm tối lại phủ thêm một lớp mộng ảo cho nó, tai An An bỗng nói: “Em còn phải đi nước ngoài một chuyến nữa.”
“Ừ.” Lục Ngang vẫn nói ít như thường ngày.
An An đắc ý: “Nhớ em à?”
Lục Ngang khách quan nhắc nhở cô: “Là em nhớ anh.”
Muốn nghe lời nói hay từ miệng người này đúng là còn khó hơn lên trời! An An gửi cho Lục Ngang một bức ảnh chính mình đang trợn mắt, cô kiêu ngạo tỏ vẻ: “Quỷ mới nhớ anh!”
*
Tham gia lễ trao giải xong, An An lập tức lên máy bay đi xem trình diễn thời trang ở nước ngoài, bây giờ minh tinh đều như vậy, bay khắp nơi, đăng bài PR khắp nơi chỉ để oanh tạc tròng mắt mọi người, làm tăng thành ý muốn hợp tác của mình với bên nhãn hàng.
Khi cô xong hết công việc quay về được Bắc Kinh đã là rạng sáng. Tài xế của công ty đến đón bọn họ, xe đưa An An về chung cư trước. Chị Huy cùng lên nhà với cô.
Đây là một căn chung cư được công ty sắp xếp cho cô. An An đi vào, chị Huy đang dặn dò công việc thì cô đột nhiên ngắt lời: “Chị Huy, em có thể nghỉ ngơi một thời gian không?”
“Để làm gì?” Chị Huy hỏi.
An An nói: “Em muốn chuẩn bị cho tốt nghiệp. Ngoài ra, em tính sẽ sinh con.”
“Em muốn mang thai?” Chị Huy sợ ngây người.
An An thản nhiên gật đầu.
“Em điên rồi à!” Chị Huy kiên quyết phản đối: “Chuyện sinh con, em… Em thương lượng thêm với anh ta đi, đợi hai năm nữa.”
An An hoàn toàn không muốn đợi thêm! Trái lại cô còn đi khuyên chị Huy: “Nhân lúc mức độ nổi tiếng của em không cao mới dễ sinh con. Một khi mang thai là không thể đóng phim, em nói em học lên nghiên cứu sinh hoặc là tham gia lớp học thêm.” Đến cớ cô cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.
Chị Huy không có cách nào với cô, bên tai chị ta vang lên câu nói của Lục Ngang, tính cách Lục An rất ương bướng, nhưng đúng là cô ấy rất có tiềm lực… Chị Huy im lặng rời đi.
Căn chung cư rộng lớn chỉ còn một mình An An, xung quanh trở nên yên tĩnh vô cùng. Cô ngồi trên sô pha hơn hai mươi phút rồi đứng lên tắt đèn, cô đi lên hai tầng theo cầu thang thoát hiểm.
Đây cũng là một căn chung cư độc lập, An An ấn mật mã mở cửa.
Trong phòng rất tối, không có ai ở đây, chắc chắn Lục Ngang lại ở trong đội, anh vẫn chưa biết hôm nay cô trở về.
*
Nhận được tin tức của tay trong, suốt đêm nay cả đội đột kích thẩm vấn một nhóm tội phạm. Mấy người đó sống chết không chịu mở miệng, giữa chừng Lục Ngang đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc.
Có hai cậu trai trẻ tuổi đang nói chuyện phiếm ngoài đó, một người nói bộ phim này không tồi, nữ diễn viên này đẹp thật đấy, một người khác hỏi là ai.
Lục Ngang đi qua có liếc mắt nhìn một cái rồi quay đầu châm điếu thuốc.
“Đội trưởng Lục.”
“Đội trưởng Lục.”
Lục Ngang gật đầu.
Anh lấy điện thoại ra, cách màn sương khói lượn lờ, Lục Ngang híp mắt tìm kiếm. Thứ hai người kia vừa mới thảo luận chính là poster bộ phim điện ảnh mới của An An. Trong poster, cô để tóc ngắn, đeo kính râm và bông tai khoa trương, môi đỏ khẽ nhếch.
Đúng là khá xinh đẹp.
Đẹp đến mức làm một đống người nhớ thương.
Cũng rất quyến rũ, là sự quyến rũ thiên nhiên của thiếu nữ.
Lục Ngang mặt lạnh cất điện thoại đi.
Hôm nay anh quay về ký túc xá nghỉ ngơi như thường lệ, vừa mới mở cửa thì bất ngờ có người ôm lấy anh.
Trong phòng không bật đèn, tất cả mọi thứ trước mắt đều tối tăm.
Thân hình mềm mại quen thuộc nhào vào lòng, Lục Ngang lập tức ôm cô lên: “Sao em lại đến đây?”
An An ghé sát vào tai anh, cô nói nhỏ: “Muốn anh hôn em.”
Muốn vô cùng.
Cô bị anh nâng cao, hai tai ôm cổ anh, An An cúi đầu hôn anh.
Cô cắt tóc ngắn, bây giờ ngọn tóc phất nhẹ qua mặt Lục Ngang, trên người cô còn lưu giữ mùi hương nước hoa thoang thoảng, mùi hương ấy chậm rãi lay động trong bóng đêm.
Tất cả đều cẩn thận mà khắc chế, cô nói bên tai anh: “Anh nhẹ một chút.”
…
Giường trong phòng không lớn, hai người ngủ có hơi chật hẹp.
An An đặt tay trái của anh lên đùi mình, cô ngồi xếp bằng mát xa cho anh. Bác sĩ nói phải thường xuyên cường gân hoạt huyết, vì thế An An tìm một thầy xoa bóp để học tập. Chỉ cần cô ở nhà là sẽ xoa bóp cho anh.
“Anh có nhìn thấy ảnh của em không?” An An vui rạo rực hỏi anh.
“Ừm.”
“Đẹp không anh?” An An quay đầu hỏi nhưng lại thấy Lục Ngang đã ngủ ở bên cạnh rồi.
Hơn một năm nay giấc ngủ của anh không được tốt cho lắm, ngủ muộn tỉnh sớm. Anh cũng kiên trì đi gặp bác sĩ nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn không tốt lên.
An An không nói nữa, cô cúi đầu tiếp tục bóp tay cho anh. Xoa bóp xong cô mới tắt đèn nằm xuống bên cạnh anh. Lục Ngang ôm cô vào lòng, dựa vào lòng anh, An An không nhịn được cười.
Cô thò lại gần hôn anh.
*
Bởi vì bận việc tốt nghiệp nên chị Huy không nhận thêm phim cho An An nữa, chỉ nhận quay chụp một vài tạp chí và quảng cáo cho một vài sản phẩm thiếu nữ mà thôi. Kỳ nghỉ của An An kéo dài cho đến tháng Sáu.
Kết hôn hơn một năm, hiếm khi cô được ở bên Lục Ngang lâu như vậy.
Bé con cũng đến vào khoảng thời gian này.
An An xuất hiện những phản ứng khi mang thai khi cô đang ở phim trường đóng phim. Ngày đó thời tiết rất nóng, vì quay ở ngoài trời cho nên cô bị nắng tới mức chóng mặt.
Tiểu Mễ mua Hoắc Hương Chính Khí cho cô.
An An uống vào lại thấy khó chịu, buồn nôn.
Tiểu Mễ lo lắng cực kỳ, cô ấy mở thêm lọ nữa, khuyên cô: “Lục Lục, chị uống thêm một chút đi.”
An An lại uống thêm một lọ, cô vẫn thấy cực kỳ buồn nôn.
Buổi tối khi gọi điện thoại với Lục Ngang, An An rầm rì làm nũng: “Lục Ngang, em không thoải mái, em bị cảm nắng.”
“Làm nũng vô dụng, bây giờ đi bệnh viện ngay.” Lục Ngang cách không gian ra lệnh cho cô.
Tiểu Mễ vội vàng báo lại cho chị Huy: “Chị Huy, hôm nay Lục Lục không được khỏe, chị ấy cứ buồn nôn mãi, chắc là bị cảm nắng rồi.”
Chị Huy nhíu mày, có một suy nghĩ đáng sợ đang trào ra không thể ngăn lại được, chị ta chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung! Chị Huy tự mình bay qua bên đó, cũng mang vài loại que thử thai theo.
Chị Huy ghét bỏ ném que thử thai cho An An.
An An ngẩng người, cô nhìn những lọ nước Hoắc Hương Chính Khi mình đã uống hết… Thế rồi cô vừa hét “Á á á” vừa lao vào nhà vệ sinh, vài phút sau, cô lại “Á á á” lao ra ngoài gọi điện thoại…
Chị Huy lại nhìn thấy Lục Ngang lần nữa, chính là ngay ngày hôm sau sau khi An An xác định mình mang thai. Anh xin nghỉ đi thẳng đến đây, chị Huy mở cửa cho Lục Ngang. Đã hơn một năm trôi qua mà người này vẫn không thay đổi gì cả, mặt mày vẫn lạnh lùng, miệng lưỡi vẫn lạnh nhạt.
“Chào cô.” Anh nói.
Chị Huy ngẩn người, An An đã chạy ra, “Lục Ngang!” An An nhào vào lòng anh, Lục Ngang ôm lấy cô, cánh tay của anh cứng rắn mạnh mẽ, ngực anh vững chắc, anh vững vàng đón được cô.
An An ngẩng đầu nhìn anh, cô thè lưỡi, nói: “Lục Ngang, em uống rất nhiều Hoắc Hương Chính Khí…” Nói xong, cô lại ôm chặt Lục Ngang, vùi người vào lòng anh.
Có anh ở bên cô mới cảm thấy an tâm.
Chị Huy đóng cửa rời đi, rời khỏi thế giới của hai người họ.
Bên trong cánh cửa, tiếng nói cất chứa lo lắng của An An truyền ra: “Lục Ngang, em đã nghĩ được tên gọi ở nhà nếu bé sinh ra không bị sao rồi.”
“Là gì?” Lục Ngang dời sự chú ý của cô.
“Soàn Soạt…”
“…” Im lặng một lúc, Lục Ngang nói: “Nghĩ lại đi.”