Editor: Qing Yun
Chị Huy có quy hoạch rõ ràng cho An An, bây giờ diễn viên nữ nhiều như lông trâu, được công chúng tán thành cũng không dễ, con đường đơn giản cũng trực tiếp nhất chính là tác phẩm tốt, kỹ thuật diễn vượt qua thử thách.
Những cái khác đều là đồ bỏ.
Họp báo kết thúc, bốn giờ bắt đầu thử quần áo, trang điểm, chuẩn bị cho sự kiện buổi tối.
Bởi vì có rất nhiều truyền thông ở đây cho nên chị Huy giúp An An mượn mấy bộ trang phục và trang sức, bây giờ An An đang thử lần lượt từng cái.
Kết quả, bộ nào cũng đẹp!
An An da trắng, màu sắc gì cũng gánh được, cánh tay nhỏ nhắn, tóc uốn xoăn thả ở sau đầu, chỉ cần tuỳ tiện đứng đó là có thể hấp dẫn người khác.
Chị Huy tấm tắc cảm khái, ánh mắt của Thẩm Tịch đúng là độc.
Tiểu Mễ si mi: “Lục Lục, chị đẹp thật đấy.”
An An nghịch ngợm chớp mắt với cô ấy.
Mỗi một động tác của cô đều là phong tình, Tiểu Mễ càng mê mẩn hơn. Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, cô ấy nói: “A, Lục Lục, buổi chiều tôi…”
“Thử thêm bộ kia đi.” Chị Huy lạnh mặt ngắt lời.
Chờ An An đi vào thay quần áo, chị Huy mới khoanh tay lạnh lùng nhìn Tiểu Mễ, Tiểu Mễ vò đầu xin lỗi: “Chị Huy, em quên mất.” Buổi chiều khi cô ấy mua xong cà phê quay về, người đàn ông tên “Lục Ngang” kia đã không thấy tăm hơi, lúc ấy chị Huy đã cảnh cáo cô ấy ngay, nhưng cô ấy lại quên mất.
“Còn hấp tấp như vậy thì cô không cần ở đây nữa!” Chị Huy luôn lạnh lùng cứng rắn như vậy.
An An là người mới, trợ lý công ty sắp xếp cho cô đều là tay mơ không có kinh nghiệm. Tiểu Mễ thè lưỡi gật đầu liên tục.
Thay quần áo xong, trang điểm xong, An An đi ra khỏi phòng.
Thẩm Tịch đứng ở tầng trên đi xuống xem cô.
An An mặc một bộ lễ phục màu xanh biển, tóc quấn lên cao, dáng người yểu điệu, vòng eo nhỏ nhắn, mỗi bước đi đều như sóng nước nhộn nhạo.
Trước mắt anh ta hiện lên bóng dáng người đàn ông kia.
Người kia đeo túi rời đi, tay trái buông thõng bên người không nhúc nhích.
*
Lục Ngang đi xuống tàu điện ngầm, đi lên cửa ra phía trước, anh tiếp tục đi đến một ngã tư đường.
Xung quanh có trung tâm thương mại, có những tòa cao ốc chọc trời, có tiểu khu, ở đối diện có cả một trung tâm kịch nói. Hơi thở phồn hoa náo nhiệt ập vào mặt, đây chính là nhân gian.
Lục Ngang không đi đến những nơi đó, anh đi vào một con đường yên tĩnh ở bên cạnh. Lại đi thêm mấy trăm mét là có một đồn công an.
Trong sân có ba bốn chiếc xe cảnh sát.
Lục Ngang ngẩng đầu nhìn.
Có người hỏi anh đến có chuyện gì, Lục Ngang nói đến tiếp nhận công việc.
Chỉ chốc lát sau có người đưa anh đi vào.
Đồn công an hai tầng, ai nấy đều đang bận rộn, có người nhận được điện thoại là đi ngay, có người tiếp đãi nhân dân đang kiên nhẫn cố vấn, phòng thẩm vấn ở cuối hành lang thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng ồn ào, hai người lái xe tranh nhau đường đi, cãi nhau, cuối cùng suýt chút nữa là lao vào đánh nhau.
Lục Ngang đánh giá mọi thứ ở đây.
Trưởng đồn công an họ Tôn, tên là Tôn Hải Hoa, năm nay 40 tuổi, để đầu đinh, vóc người cao to, nhìn rất phấn chấn. Nhìn thấy Lục Ngang, anh ta vươn tay nói: “Hoan nghênh cậu, Lục Ngang.”
Lục Ngang vươn tay nắm chặt.
Biết tình huống của anh, Tôn Hải Hoa hỏi: “Hồi phục thế nào?”
“Cũng được.” Lục Ngang vẫn trả lời như vậy.
“Lại nghỉ ngơi thêm một thời gian đi.” Tôn Hải Hoa rót cho anh một chén nước, khuyên nhủ: “Không thể chậm trễ hồi phục được.”
Lục Ngang cười: “Không sao, tôi thấy trong sở khá bận.”
Nhắc đến chuyện trong sở, Tôn Hải Hoa lại không kìm được: “Đúng là bận lắm! Cả vùng rộng thế này mà chỉ có một đồn công an của chúng ta, người trong sở thật sự không đủ, hơn nữa năm nay lại có mấy đồng chí lớn tuổi nghỉ hưu…”
Như vậy Lục Ngang liền kiên trì: “Vậy tôi không nghỉ ngơi nữa.”
“Cũng được!” Tôn Hải Hoa là người sảng khoái, suy xét đến tình huống cơ thể của Lục Ngang, anh ta sắp xếp cho Lục Ngang đi làm công việc văn chức, như vậy tương đối nhẹ nhàng. Lục Ngang chỉ nói: “Tôi không chịu được nhàn hạ.”
Tôn Hải Hoa suy nghĩ giây lát, nói: “Tháng sáu lão Tề về hưu, ngày mai cậu đi làm quen với công việc của ông ấy đi.”
“Được.”
*
Tài chính của đồn công an không nhiều lắm, ký túc xá đã hơi cũ kỹ. Trong sở hiểu biết tình huống của Lục Ngang cho nên sắp xếp cho anh một căn phòng đơn.
Một chiếc giường, một đôi bàn ghế và một cái tủ quần áo.
Cửa hông dẫn ra một cái ban công độc lập.
Anh cầm điếu thuốc đi ra ngoài.
Cái ban công này được nắng chiếu rọi nhưng không khó chịu. Mặt trời treo ở chân trời xa xa, ánh nắng ấm áp khoác lên người, Lục Ngang dựa vào ban công châm điếu thuốc.
Sương khói lượn lờ, anh híp mắt cúi đầu đánh giá tay trái của mình.
Lục Ngang thử nắm tay lại, nhưng ngoài ngón trỏ hơi cong lên thì không còn phản ứng nào nữa.
Tất cả những kinh hoàng đều biến thành miệng vết thương im lặng trên cơ thể.
Lục Ngang im lặng hút thuốc…
Vẫn là rừng cây rậm rạp không có ánh mặt trời, vẫn là mặt đất lầy lội sau cơn mưa, vẫn là La Khôn chạy trối chết, anh ta quay đầu, hỏi lại anh lần nữa bằng giọng điệu không thể tưởng tượng – anh Ngang, anh thật sự là cảnh sát à?
Cái loại khiếp sợ này, cái loại ánh mắt đau đớn khi niềm tin bị bán đứng này, cùng với bùm một tiếng…
Viên đạn bắn lại đây từ phía sau, xuyên qua ngực anh, nhiễm đỏ áo thun trên người anh.
Mùi khói thuốc súng rất nặng, giây phút Lục Ngang ngã xuống, khắp rừng cây yên tĩnh như phần mộ, phần mộ của riêng anh.
Người nổ súng mắng bằng tiếng Trung không lưu loát: “Lại là công an đáng chết! Nên giết nó ngay từ đầu!”
Tống Chí rút dao bên hông ra đâm anh hai nhát, nhìn thấy sợi dây trường mệnh trên tay trái của anh, gã lại đâm thêm một nhát nữa…
Lục Ngang đột nhiên mở bừng mắt.
Hơn 5 giờ, trời bên ngoài đã tảng sáng, hừng đông phương bắc đến sớm hơn phương nam.
Không có khói thuốc súng, không có đau đớn, càng không có La Khôn và Tống Chí.
Lục Ngang chậm rãi ngồi dậy. Anh đi đánh răng, rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao dài lên người, sau đó anh đẩy cửa đi ra ngoài. Anh đi về phía tia nắng ban mai.
Anh cần phải mau chóng hồi phục.
*
Tối hôm qua bữa tiệc khánh công đến khuya mới kết thúc, lại thêm buổi sáng không có tiết học cho nên An An trốn trong phòng ngủ nướng, chị Huy vốn định sắp xếp cho cô ở chung cư của công ty nhưng An An không muốn. Tính cách An An vừa bướng vừa xấu, có đôi khi chị Huy thật sự không thể làm gì được cô, chỉ có thể ân cần dạy bảo kèm cảnh cáo: “Dạo này có mấy dự án hợp tác, nhớ phải chú ý hình tượng cá nhân.” Mặt khác, chị Huy vô tình thông báo cho An An: “Tôi đã kết thúc hợp đồng làm thêm của cô với Triệu Hiển Bình rồi”. Làm gì có chuyện nữ minh tinh đi ca hát ở quán bar? Đúng là chưa từng nghe thấy!
“Chị Huy! Đó là chuyện riêng của tôi!” An An tức điên.
Chị Huy vẫn lạnh mặt nhắc nhở: “Bây giờ cô là người của công ty, cần phải tuân thủ quy định của công ty.”
An An: “…”
Điện thoại ở bên gối đầu reo lên không ngừng, đây là điện thoại công ty cho cô vì sợ phóng viên, cũng sợ tiết lộ riêng tư, An An lấy ra nhìn.
Dãy số này không có tên họ.
Người biết số điện thoại của công ty không nhiều lắm, An An nghe máy, người bên kia tùy tiện nói: “Mau rời giường, đưa em đến chỗ này.”
Là Thẩm Tịch.
An An nói thẳng: “Không rảnh.”
Thẩm Tịch hoàn toàn không để bụng: “Sáng nay em không có tiết học, cũng không có việc, mau đứng lên.”
“Không đi.” An An vẫn kiên trì như cũ, cô đang định cúp máy thì nghe Thẩm Tịch nói: “Bây giờ tôi đang ở ngay dưới phòng của em.” Anh ta lại uy hiếp: “Em mà không dậy tôi sẽ thông báo nói em là tình mới của tôi, nói tôi muốn thổ lộ với em.”
“…”
Cái gì thế này?
An An hoàn toàn phục độ dày da mặt của người này, cô bò dậy đi xuống lầu, quả nhiên Thẩm Tịch đang ở dưới đó. Chiếc xe nào của anh ta cũng rất rêu rao, An An trợn trắng mắt khi nhìn thấy.
Thẩm Tịch thò người ra từ vị trí ghế lái, anh ta mở cửa xe cho cô, cũng thúc giục: “Nhanh lên.”
An An không kiên nhẫn hỏi: “Đi đâu?”
Thẩm Tịch chỉ nói: “Tỏ tình.”
Anh ta luôn không đứng đắn, An An vẫn muốn trợn mắt. Kết quả hai người lái xe ra ngoại thành, đi lên cao tốc, cứ thế đi ra ngoài. An An nhíu mày: “Đây là đi đâu?”
Thẩm Tịch vừa lái xe vừa ghé mắt nhìn cô: “Tỏ tình đó.”
“Với ai.”
“Em.”
------oOo------
Chị Huy có quy hoạch rõ ràng cho An An, bây giờ diễn viên nữ nhiều như lông trâu, được công chúng tán thành cũng không dễ, con đường đơn giản cũng trực tiếp nhất chính là tác phẩm tốt, kỹ thuật diễn vượt qua thử thách.
Những cái khác đều là đồ bỏ.
Họp báo kết thúc, bốn giờ bắt đầu thử quần áo, trang điểm, chuẩn bị cho sự kiện buổi tối.
Bởi vì có rất nhiều truyền thông ở đây cho nên chị Huy giúp An An mượn mấy bộ trang phục và trang sức, bây giờ An An đang thử lần lượt từng cái.
Kết quả, bộ nào cũng đẹp!
An An da trắng, màu sắc gì cũng gánh được, cánh tay nhỏ nhắn, tóc uốn xoăn thả ở sau đầu, chỉ cần tuỳ tiện đứng đó là có thể hấp dẫn người khác.
Chị Huy tấm tắc cảm khái, ánh mắt của Thẩm Tịch đúng là độc.
Tiểu Mễ si mi: “Lục Lục, chị đẹp thật đấy.”
An An nghịch ngợm chớp mắt với cô ấy.
Mỗi một động tác của cô đều là phong tình, Tiểu Mễ càng mê mẩn hơn. Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, cô ấy nói: “A, Lục Lục, buổi chiều tôi…”
“Thử thêm bộ kia đi.” Chị Huy lạnh mặt ngắt lời.
Chờ An An đi vào thay quần áo, chị Huy mới khoanh tay lạnh lùng nhìn Tiểu Mễ, Tiểu Mễ vò đầu xin lỗi: “Chị Huy, em quên mất.” Buổi chiều khi cô ấy mua xong cà phê quay về, người đàn ông tên “Lục Ngang” kia đã không thấy tăm hơi, lúc ấy chị Huy đã cảnh cáo cô ấy ngay, nhưng cô ấy lại quên mất.
“Còn hấp tấp như vậy thì cô không cần ở đây nữa!” Chị Huy luôn lạnh lùng cứng rắn như vậy.
An An là người mới, trợ lý công ty sắp xếp cho cô đều là tay mơ không có kinh nghiệm. Tiểu Mễ thè lưỡi gật đầu liên tục.
Thay quần áo xong, trang điểm xong, An An đi ra khỏi phòng.
Thẩm Tịch đứng ở tầng trên đi xuống xem cô.
An An mặc một bộ lễ phục màu xanh biển, tóc quấn lên cao, dáng người yểu điệu, vòng eo nhỏ nhắn, mỗi bước đi đều như sóng nước nhộn nhạo.
Trước mắt anh ta hiện lên bóng dáng người đàn ông kia.
Người kia đeo túi rời đi, tay trái buông thõng bên người không nhúc nhích.
*
Lục Ngang đi xuống tàu điện ngầm, đi lên cửa ra phía trước, anh tiếp tục đi đến một ngã tư đường.
Xung quanh có trung tâm thương mại, có những tòa cao ốc chọc trời, có tiểu khu, ở đối diện có cả một trung tâm kịch nói. Hơi thở phồn hoa náo nhiệt ập vào mặt, đây chính là nhân gian.
Lục Ngang không đi đến những nơi đó, anh đi vào một con đường yên tĩnh ở bên cạnh. Lại đi thêm mấy trăm mét là có một đồn công an.
Trong sân có ba bốn chiếc xe cảnh sát.
Lục Ngang ngẩng đầu nhìn.
Có người hỏi anh đến có chuyện gì, Lục Ngang nói đến tiếp nhận công việc.
Chỉ chốc lát sau có người đưa anh đi vào.
Đồn công an hai tầng, ai nấy đều đang bận rộn, có người nhận được điện thoại là đi ngay, có người tiếp đãi nhân dân đang kiên nhẫn cố vấn, phòng thẩm vấn ở cuối hành lang thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng ồn ào, hai người lái xe tranh nhau đường đi, cãi nhau, cuối cùng suýt chút nữa là lao vào đánh nhau.
Lục Ngang đánh giá mọi thứ ở đây.
Trưởng đồn công an họ Tôn, tên là Tôn Hải Hoa, năm nay 40 tuổi, để đầu đinh, vóc người cao to, nhìn rất phấn chấn. Nhìn thấy Lục Ngang, anh ta vươn tay nói: “Hoan nghênh cậu, Lục Ngang.”
Lục Ngang vươn tay nắm chặt.
Biết tình huống của anh, Tôn Hải Hoa hỏi: “Hồi phục thế nào?”
“Cũng được.” Lục Ngang vẫn trả lời như vậy.
“Lại nghỉ ngơi thêm một thời gian đi.” Tôn Hải Hoa rót cho anh một chén nước, khuyên nhủ: “Không thể chậm trễ hồi phục được.”
Lục Ngang cười: “Không sao, tôi thấy trong sở khá bận.”
Nhắc đến chuyện trong sở, Tôn Hải Hoa lại không kìm được: “Đúng là bận lắm! Cả vùng rộng thế này mà chỉ có một đồn công an của chúng ta, người trong sở thật sự không đủ, hơn nữa năm nay lại có mấy đồng chí lớn tuổi nghỉ hưu…”
Như vậy Lục Ngang liền kiên trì: “Vậy tôi không nghỉ ngơi nữa.”
“Cũng được!” Tôn Hải Hoa là người sảng khoái, suy xét đến tình huống cơ thể của Lục Ngang, anh ta sắp xếp cho Lục Ngang đi làm công việc văn chức, như vậy tương đối nhẹ nhàng. Lục Ngang chỉ nói: “Tôi không chịu được nhàn hạ.”
Tôn Hải Hoa suy nghĩ giây lát, nói: “Tháng sáu lão Tề về hưu, ngày mai cậu đi làm quen với công việc của ông ấy đi.”
“Được.”
*
Tài chính của đồn công an không nhiều lắm, ký túc xá đã hơi cũ kỹ. Trong sở hiểu biết tình huống của Lục Ngang cho nên sắp xếp cho anh một căn phòng đơn.
Một chiếc giường, một đôi bàn ghế và một cái tủ quần áo.
Cửa hông dẫn ra một cái ban công độc lập.
Anh cầm điếu thuốc đi ra ngoài.
Cái ban công này được nắng chiếu rọi nhưng không khó chịu. Mặt trời treo ở chân trời xa xa, ánh nắng ấm áp khoác lên người, Lục Ngang dựa vào ban công châm điếu thuốc.
Sương khói lượn lờ, anh híp mắt cúi đầu đánh giá tay trái của mình.
Lục Ngang thử nắm tay lại, nhưng ngoài ngón trỏ hơi cong lên thì không còn phản ứng nào nữa.
Tất cả những kinh hoàng đều biến thành miệng vết thương im lặng trên cơ thể.
Lục Ngang im lặng hút thuốc…
Vẫn là rừng cây rậm rạp không có ánh mặt trời, vẫn là mặt đất lầy lội sau cơn mưa, vẫn là La Khôn chạy trối chết, anh ta quay đầu, hỏi lại anh lần nữa bằng giọng điệu không thể tưởng tượng – anh Ngang, anh thật sự là cảnh sát à?
Cái loại khiếp sợ này, cái loại ánh mắt đau đớn khi niềm tin bị bán đứng này, cùng với bùm một tiếng…
Viên đạn bắn lại đây từ phía sau, xuyên qua ngực anh, nhiễm đỏ áo thun trên người anh.
Mùi khói thuốc súng rất nặng, giây phút Lục Ngang ngã xuống, khắp rừng cây yên tĩnh như phần mộ, phần mộ của riêng anh.
Người nổ súng mắng bằng tiếng Trung không lưu loát: “Lại là công an đáng chết! Nên giết nó ngay từ đầu!”
Tống Chí rút dao bên hông ra đâm anh hai nhát, nhìn thấy sợi dây trường mệnh trên tay trái của anh, gã lại đâm thêm một nhát nữa…
Lục Ngang đột nhiên mở bừng mắt.
Hơn 5 giờ, trời bên ngoài đã tảng sáng, hừng đông phương bắc đến sớm hơn phương nam.
Không có khói thuốc súng, không có đau đớn, càng không có La Khôn và Tống Chí.
Lục Ngang chậm rãi ngồi dậy. Anh đi đánh răng, rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao dài lên người, sau đó anh đẩy cửa đi ra ngoài. Anh đi về phía tia nắng ban mai.
Anh cần phải mau chóng hồi phục.
*
Tối hôm qua bữa tiệc khánh công đến khuya mới kết thúc, lại thêm buổi sáng không có tiết học cho nên An An trốn trong phòng ngủ nướng, chị Huy vốn định sắp xếp cho cô ở chung cư của công ty nhưng An An không muốn. Tính cách An An vừa bướng vừa xấu, có đôi khi chị Huy thật sự không thể làm gì được cô, chỉ có thể ân cần dạy bảo kèm cảnh cáo: “Dạo này có mấy dự án hợp tác, nhớ phải chú ý hình tượng cá nhân.” Mặt khác, chị Huy vô tình thông báo cho An An: “Tôi đã kết thúc hợp đồng làm thêm của cô với Triệu Hiển Bình rồi”. Làm gì có chuyện nữ minh tinh đi ca hát ở quán bar? Đúng là chưa từng nghe thấy!
“Chị Huy! Đó là chuyện riêng của tôi!” An An tức điên.
Chị Huy vẫn lạnh mặt nhắc nhở: “Bây giờ cô là người của công ty, cần phải tuân thủ quy định của công ty.”
An An: “…”
Điện thoại ở bên gối đầu reo lên không ngừng, đây là điện thoại công ty cho cô vì sợ phóng viên, cũng sợ tiết lộ riêng tư, An An lấy ra nhìn.
Dãy số này không có tên họ.
Người biết số điện thoại của công ty không nhiều lắm, An An nghe máy, người bên kia tùy tiện nói: “Mau rời giường, đưa em đến chỗ này.”
Là Thẩm Tịch.
An An nói thẳng: “Không rảnh.”
Thẩm Tịch hoàn toàn không để bụng: “Sáng nay em không có tiết học, cũng không có việc, mau đứng lên.”
“Không đi.” An An vẫn kiên trì như cũ, cô đang định cúp máy thì nghe Thẩm Tịch nói: “Bây giờ tôi đang ở ngay dưới phòng của em.” Anh ta lại uy hiếp: “Em mà không dậy tôi sẽ thông báo nói em là tình mới của tôi, nói tôi muốn thổ lộ với em.”
“…”
Cái gì thế này?
An An hoàn toàn phục độ dày da mặt của người này, cô bò dậy đi xuống lầu, quả nhiên Thẩm Tịch đang ở dưới đó. Chiếc xe nào của anh ta cũng rất rêu rao, An An trợn trắng mắt khi nhìn thấy.
Thẩm Tịch thò người ra từ vị trí ghế lái, anh ta mở cửa xe cho cô, cũng thúc giục: “Nhanh lên.”
An An không kiên nhẫn hỏi: “Đi đâu?”
Thẩm Tịch chỉ nói: “Tỏ tình.”
Anh ta luôn không đứng đắn, An An vẫn muốn trợn mắt. Kết quả hai người lái xe ra ngoại thành, đi lên cao tốc, cứ thế đi ra ngoài. An An nhíu mày: “Đây là đi đâu?”
Thẩm Tịch vừa lái xe vừa ghé mắt nhìn cô: “Tỏ tình đó.”
“Với ai.”
“Em.”
------oOo------