Quá đáng sợ! Cô ta chính là ác quỷ!
Phó Dĩnh nhíu mày, do dự nói:
"Tiểu Hân như vậy là đủ rồi!"
"Chị! Đúng đấy chị, đừng làm vậy, em bây giờ cũng không sao rồi!"
Phỉ Y Hân lạnh lùng cắt ngang:
"Cái gì mà bây giờ không sao rồi? Hả? Nếu hôm nay chị không đến kịp em có biết mình sẽ ra sao không hả?"
"Chưa hết! Mẹ nó con khốn này, nếu như hiện tại chị không có quan hệ tốt với Hoắc Đông Thần, em nghĩ chuyện đến đây sẽ xong sao?"
Phỉ Y Hân cầm bảng số liệu trong tay, lại nhìn đến con số kia, lòng đầy lửa giận mắng tiếp:
"Phỉ Đan Thuần, ở với chị đừng có mà thể hiện một mặt yếu đuối của em thêm lần nào nữa, số tiền này dù có cả bán thân cũng chẳng thể trả hết cho họ!"
Phỉ Đan Thuần cụp đầu xuống, nhỏ giọng nói:
"Em xin lỗi!"
Phỉ Y Hân thở dài một hơi:
"Không phải lỗi của em, là lỗi của chị, chính chị liên lụy em."
Lan Nhược Tâm thấy tình thế hơi có chiều hướng thay đổi, liền gấp gáp xum xoe:
"Không cần, số tiền này không cần các người trả!"
Phỉ Y Hân khinh bỉ liếc cô ta một cái, móng tay bén nhọn vuốt ve mặt cô ta:
"Đương nhiên là như thế, cô nên nghĩ thử xem tập đoàn Lan Vân Thiên này còn giữ nổi không đã!"
"Cô... Cô muốn làm... làm gì?" Lan Nhược Tâm lắp bắp hỏi.
"Việc đầu tiên là rạch nát mặt cô!"
Phỉ Y Hân nhếch môi cười, đi nhanh đến chiếc bàn có để dụng cụ văn phòng phẩm, rồi lại trở lại chỗ Lan Nhược Tâm.
Mặt cô ta tái mét, cả người run rẩy đến đáng thương.
Phó Dĩnh định tiến lên ngăn lại thì bị ánh mắt của Phỉ Y Hân đe dọa làm cho cứng đờ.
Phỉ Y Hân cầm cây kéo vừa mới lấy được, huơ huơ trước mặt Lan Nhược Tâm:
"Không có dao cũng được, dùng kéo thì càng hay, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng đau hơn nữa. Cô thấy tôi nói đúng không? Tiểu Tâm?"
"Đừng mà! Tôi xin cô, cô muốn gì tôi cũng cho cô hết! Làm ơn tha cho tôi!"
"Muộn rồi..."
Phỉ Y Hân cười vô hại đưa cây kéo đến sát mặt Lan Nhược Tâm, đường bén của nó chạm vào da thịt cô ta khiến cô ta run lẩy bẩy
Bị hành hạ từ nãy đến giờ, bị Phỉ Y Hân tra tấn tinh thần, Lan Nhược Tâm sợ hãi tột độ, trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Phỉ Y Hân khinh thường nhìn hai cái "xác" trước mặt, ném cây kéo đi. Trong lòng vẫn chưa hả giận.
Cô cầm bảng số liệu trên tay, liếc Phó Dĩnh nói:
"Anh giúp em đưa hai con khốn này vào nhà kho, khóa chặt cửa lại!"
"Có cần thiết không?" Phó Dĩnh nhìn chiến trường hỗn độn trước mặt, lại nhìn hai người kia nằm bất tỉnh trên sàn, vậy mà còn muốn bắt nhốt người ta lại?
"Nhốt lại để không dọa người nữa! Cũng dễ xử lý hơn. Chuyện còn lại em sẽ lo."
Phó Dĩnh thở dài, nhanh chóng đưa hai người vào nhà kho, cũng may tầng này có nhà kho đấy!
Phỉ Y Hân không buồn ở lại nữa, khoác vai Phỉ Đan Thuần vẫn còn sợ hãi đi ra ngoài.
Trên đường đi thì bấm máy gọi một dãy số quen thuộc:
"Anh đang ở đâu?
Hoắc Đông Thần thấy cô gái nhỏ gọi cho mình thì vui vẻ vô cùng, tinh thần sảng khoái nói:
"Vẫn đang ở công ty."
"Hừ! Vậy thì tốt!"
"Có chuyện gì?"
Phỉ Y Hân trong nháy mắt lại phẫn nộ, trầm giọng nói với hắn:
"Tất cả đều do anh mà ra! Lan Vân Thiên, Lan Nhược Tâm, Hoắc Tiểu Đồng... Hoắc Đông Thần! Tôi nói cho anh biết, nếu anh không giải quyết tốt những người này hợp đồng của chúng ta ngay lập tức chấm dứt!"
Nghe được mấy từ "hợp đồng của chúng ta ngay lập tức chấm dứt" Hoắc Đông Thần liền gấp gáp, mặc dù vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn vẩy đuôi lấy lòng:
"Được, anh biết rồi, sẽ khiến chúng ngóc đầu không nổi! Hiện tại em đang ở đâu, anh tới đón em!"
"Hừ, không cần! Bây giờ và cả ngày mai nữa tôi cũng không muốn gặp anh!"
Phỉ Y Hân nói xong liền tức giận ngắt máy, đều là do hắn mang đến rắc rối cho cô!
Chỉ là một cái giao dịch sòng phẳng đã khiến cô gặp bao nhiêu rắc rối, nếu ban đầu mà đồng ý làm người yêu của hắn thì hiện tại không biết bao nhiêu người bị liên lụy!
Người của cô bị uất ức là điều cô căm ghét nhất, Phỉ Đan Thuần lại là đứa em mà cô yêu thương nhất, bình thường bản thân muốn ăn hϊếp nó một chút cũng không nỡ, bây giờ lại để lũ khốn kia làm bậy! Thật sự đã chạm đến ranh giới của cô rồi!
Hiện tại cô nghĩ cần phải cân nhắc một chút về bản hợp đồng kia, có lẽ phần trăm tiếp tục đã ngày càng giảm!