Phỉ Y Hân rón rén bước từng bước, đến trước cửa phòng rồi thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng may là mẹ cô không phát hiện, chắc là đi chợ rồi.
Ai ngờ vừa bước vào phòng thì...
"Á.... Mẹ... mẹ hả? Sao tự nhiên mẹ ngồi trong phòng con, làm con giật mình!"
Trời đất ơi, tim cô đau quá... Tự nhiên vừa bước vào đã thấy mẹ cô ngồi trên giường, vẻ mặt có chút nhợt nhạt, thật đúng là dọa cô sợ chết khϊếp!
"Người ta nói có tật thì mới giật mình... Nói! Tối qua sao không về nhà?"
Đang nói giữa chừng đột nhiên bà Phỉ hét lớn lên, Phỉ Y Hân lại bị dọa thêm lần nữa, nhưng vẫn cố gắng làm vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể:
"Sao mẹ lại hét lớn như vậy? Con tối qua không về nhà là có nguyên nhân chính đáng mà!"
Mẹ cô gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Sau đó chậm rãi đứng lên, tiến chầm chậm về phía cô, đôi mắt nhíu lại, ra vẻ như một thám tử chính hiệu:
"Được! Nói xem con đi đâu?"
"Con... Con tối qua uống hơi quá trớn, cho nên đầu nhức như búa bổ. Vì vậy sếp con không đưa con về nhà mà đưa con vào bệnh viện gần đó."
Thấy mẹ cô gương mặt vẫn chưa giãn ra, cô cười gượng:
"Chắc do anh ta không biết số nhà mình nên không gọi cho mẹ hay, mẹ... Đừng giận..."
Bà Phỉ tiến sát vào người cô hơn nữa, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cổ cô, rõ ràng là đang... tìm dấu hôn trên người cô mà!
Phải một lúc rất lâu sau, bà ấy mới trở lại dáng vẻ dễ chịu thường thấy, Phỉ Y Hân muốn thở mạnh cũng không dám.
Cũng may cô đã nhớ mà dùng phấn che lại, nếu không... nếu không.... Đến cô nhìn cũng muốn ngất xỉu tại chỗ! Tên khốn đó bộ thích cổ của cô lắm sao? Sao lại hôn mạnh bạo đến nổi để lại nhiều dấu hôn tím hồng như vậy?
"Mà mẹ này! Không phải mẹ muốn con có bạn trai lắm sao?"
Mẹ cô gật gật đầu:
"Đúng vậy! Ta thấy sếp con là người tốt đấy! Cưa đổ nó đi con gái!"
Phỉ Y Hân đầu như bốc hỏa:
"Chuyện đó rất là xa vời! Mẹ đừng nghĩ lung tung nữa!"
Bà Phỉ thở dài:
"Tức giận vì con không về nhà mà cũng không gọi báo một tiếng, hại hai ông bà già ta lo lắng, và nếu con ở qua đêm với người ta thì bọn ta cũng không trách, con gái lớn tự biết suy nghĩ rồi!"
Khóe mắt Phỉ Y Hân co giật liên hồi, có ba mẹ nào như ba mẹ nhà này không? Chắc có cả khối người muốn có ba mẹ như vậy mà không được ấy chứ...
Hoặc là ba mẹ cô quá tin tưởng vào sự khôn khéo của cô nên không mấy lo lắng? Suy đi nghĩ lại vẫn là nên hỏi họ xem cô có phải là con ruột họ hay không...
"Con nghỉ ngơi đi, cũng may hôm nay là ngày nghỉ, nếu không làm việc với tình trạng này sẽ đổ bệnh mất! Đã ăn gì chưa?"
"Dạ ăn no lăm rồi! Không ăn nổi nữa!"
"Sếp con cả đêm ở bên cạnh con sao?"
Phỉ Y Hân bất giác gật đầu, mà đúng là vậy thật...
"Đúng là một chàng trai tốt, ta thấy con hạ đo ván nó đi!"
Mẹ cô nói xong thì ra ngoài, còn nở một nụ cười rất tươi nữa chứ.
Còn Phỉ Y Hân thì choáng váng mặt mày, ngã gục lên giường...
Cái gì mà hạ đo ván chứ? Mẹ cô chỉ mới gặp hắn có một lần thôi mà, tại sao lại đặt niềm tin quá lớn vào Hoắc Đông Thần như vậy? Thật chẳng hiểu nổi!
Thôi... Mệt quá, đầu cô lại đau rồi, cả người lại đau nhức, đúng là tên cầm thú!
Nhưng mà... Sao lúc đó cô lại không thể kháng cự? Đương nhiên một phần là do hắn quá mạnh, cô không thể đẩy hắn ra được, nhưng một phần nào đó trong cô lại không muốn hắn dừng... Thật rắc rối mà!
Phỉ Y Hân quyết định không suy nghĩ nữa, tìm một bộ đồ thoải mái nhưng khá kín đáo, sau đó bước vào phòng tắm.
Nhưng dấu hôn khắp người cô từ từ hiện rõ ra, nơi nào đó giữa hai chân vẫn còn ửng đỏ, trong đầu Phỉ Y Hân lại hiện ra cơ thể màu đồng đầy nam tính của Hoắc Đông Thần, lúc hắn di chuyển, cơ bắp vô cùng sống động, còn có mồ hôi nữa....
Trời ơi... Cô đang nghĩ cái khỉ gì vậy nè?
Cô phát hiện cơ thể cô đã bắt đầu rạo rực, bắt đầu nóng lên, cảm giác thật khó tả... Đây là cô muốn cùng hắn sao?