Người đàn ông tên Harvey vừa mở cửa xe chờ cô gái bước lên, trên môi nở một nụ cười nhiệt tình.
Thật ra, giữa họ vốn dĩ không xa cách, khách sáo thế này. Trước đây khi Harvey còn ở nước ngoài, hai người nói chuyện rất thân thiết dù chưa từng gặp mặt. Trên diễn đàn về kiến trúc của thầy Johnny, hai người, một năng nổ, nhiệt huyết, một tỉ mỉ, cẩn thận. Có thể nói là làm việc vô cùng hợp ý nhau. Thậm chí, còn có người trong diễn đàn không ngại ghép đôi hai học trò xuất sắc này của thầy.
Chỉ là, lần đầu gặp mặt tại nhà thầy Johnny, họ cũng chưa có nhiều thời gian trò chuyện, lần này gặp lại, cô nhất thời không biết phải thích nghi thế nào. Cho nên mới giữ khoảng cách xã giao thông thường làm cho Harvey cảm thấy có chút xa cách.
Người châu Á đúng là không dễ cởi mở như văn hoá phương Tây. Nếu không quá thân thiết thì cũng vẫn sẽ có những khoảng cách trong quy tắc giao tiếp cơ bản. Về đây, đúng là Harvey cũng cần quen dần với lối sống này của nước nhà.
"Em đi đâu mà lại hỏng xe một mình giữa cao tốc vậy? Tình huống như này hình như cũng hơi nguy hiểm rồi"
Harvey vừa cho xe rời đi, vừa cất lời hỏi thăm.
Hàn Giai Tuệ cũng thành thật kể chuyện cô đưa Hàn phu nhân về nhà, rồi trên đường quay lại không may xe gặp sự cố. Với cả trước nay, cô đi đâu làm gì cũng đều tự chủ động lái xe, gặp chuyện gì cũng là tự bản thân giải quyết. Hỏng xe thôi mà, cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Cô đã quen với việc tự mình đương đầu rồi.
Trước vẻ bình thản như không của cô, Harvey dường như có chút bất ngờ. Có lẽ cô không giống lắm với ấn tượng ban đầu của anh thì phải
"Con gái thời nay đều độc lập, tự chủ như vậy à?
"Cũng không hẳn, chỉ là việc mình có thể tự làm, vốn không nên nhờ vả người khác"
"Một giai nhân xinh đẹp thế này, chắc hẳn phải có rất nhiều anh chàng tình nguyện trải thảm hoa nghênh đón, đưa vai cho em dựa vào chứ? Đâu cần một mình đảm đương tất thảy. Là không ai đáp ứng được tiêu chuẩn của em hay vì em không muốn cho người khác cơ hội?
Câu này của Harvey hình như có ý tán dương lại vừa mang ý dò hỏi, khiến cô thực sự cũng không biết phải đáp lời thế nào. Không khí trong xe bỗng chốc chìm vào yên ắng, rất lâu sau, cũng không ai nói thêm câu nào.
"Nghe nói em đang phụ trách thiết kế một dự án lớn ở trung tâm thành phố, là dự án hợp tác với Phong thị. Không biết sau này tôi có thể mời em cùng hợp tác trong dự án của công ty tôi không?"
Harvey không thích sự yên ắng trong xe, bèn tìm một chủ đề bắt chuyện với cô.
"Không thành vấn đề, anh mới về nước mà đã sớm thành lập công ty riêng. Chúc mừng nhé"
"Chỉ là một công ty nhỏ thôi, không đáng nhắc tới. So với thành tích của em, thì cũng chưa là gì, còn phải học hỏi khoá sau nhiều. Còn chưa tốt nghiệp đã giành được giải thưởng ARCHTECH danh giá"
"Ôi, đại kiến trúc sư lại khiêm tốn quá rồi. Cũng là nhờ được anh giúp đỡ, nên mới có thể may mắn giành giải"
"Vậy mà tôi còn chưa được mời bữa ăn nào để cảm ơn cả. Đúng lúc tối nay tôi đang rảnh, không biết có hân hạnh được cùng ăn tối với em không nhỉ"
Anh ta đã nhắc khéo như vậy, Hàn Giai Tuệ cũng không tiện từ chối. Dù sao Harvey cũng rất nhiệt tình giúp đỡ cô, cô không thể nói lời mà không giữ lời.
Hàn Giai Tuệ liền chọn một nhà hàng gần đó để mời anh chàng một bữa. Harvey ngồi đối diện cô, hỏi han về cuộc sống, thói quen hàng ngày, kể cho cô nghe chuyện ở Pháp và dự định của anh trong tương lai, thỉnh thoảng lịch thiệp gắp thức ăn vào bát cô.
Không khí bữa tối này không quá thân mật, nhưng cũng không hề khách sáo. Ít ra thi thoảng cũng có vài tiếng cười vui vẻ từ cả hai phía.
"Hiện tại tôi cũng thấy cuộc sống của mình rất tốt. Chỉ có điều, còn thiếu một tình ý để theo đuổi"
"Không biết cô gái nào sẽ may mắn như vậy nhỉ. Mong là anh sẽ sớm tìm được người đó"
Xét cho cùng, ấn tượng anh ta để lại cho Hàn Giai Tuệ cũng khá tốt. Một người gần gũi, nhiệt tình, tài giỏi, lại có sự nghiệp riêng. Nhan sắc cũng không tệ. Đúng là đối tượng tìm kiếm của mọi cô gái.
Chỉ là Harvey đang thất vọng, vì hàm ý trong câu nói kia của anh, là cô đầu óc đơn thuần không hiểu ra hay cố tình không muốn đề cập tới?
Cô gái này, từ lần đầu bắt chuyện, đã cho anh có cảm giác rất thân quen, như thể hai người đã biết nhau lâu rồi. Cũng không rõ nếu nói là thích, thì có phải anh hơi ngộ nhận không nữa, dù sao khoảng thời gian đó, đến mặt mũi dáng vóc cô thế nào anh cũng không biết. Lần này về nước, anh cũng một phần vì muốn có đáp án cho câu hỏi này.
"Chỗ này cũng gần nhà tôi rồi, tôi có thể tự bắt taxi về. Muộn rồi, anh về trước đi, cảm ơn nhé, Harvey"
Dùng bữa xong, Hàn Giai Tuệ chủ động nói cô có thể tự về được. Tính cách của cô trước giờ không thích làm phiền người khác quá nhiều. Những việc có thể tự làm, tuyệt đối không thích nhờ vả. Thế nhưng Harvey vẫn nhiệt tình khiến cô cảm thấy hơi khó xử
"Không sao, tôi cũng tiện đường mà"
"Không cần, người phụ nữ của tôi, không phiền người khác phải đưa về"
Tiếng nói trong trẻo như mang theo gió lạnh truyền tới, cả hai lập tức ngoái đầu nhìn lại. Hàn Giai Tuệ vỗ trán.
Toi đời rồi!
Lần đầu tiên cô mời riêng người khác ăn tối, lại bị Phong Thừa Vũ bắt gặp. Tình ngay ý gian, có phải anh sẽ hiểu nhầm cô không?