Hàn Giai Tuệ cười mỉa, bộ dạng này của cô thật dễ khiến người khác không ưa nổi
"Nhìn Phong tổng lúc này thật giống một kẻ vô công rỗi nghề rảnh rang hưởng thụ"
"Mấy năm qua làm việc nhiều như vậy đủ rồi. Nói về sự nghiệp, sau này bất cứ lúc nào cũng có cơ hội phát triển. Chỉ có cơ hội cưa đổ em, sợ rằng tôi sẽ không có quá nhiều. Chỉ đành tận dụng cho thật tốt"
Hàn Giai Tuệ tròn xoe mắt nhìn sang, phản chiếu bên trong con ngươi là dáng vẻ điềm nhiên như không của Phong Thừa Vũ.
Ai nói Đại tổng tài của Phong thị là người lãnh khốc cao ngạo, chỉ biết dùng cái vẻ mặt lạnh như biển băng Bắc Cực cùng ánh mắt phát ra tia sét để áp chế người đối diện?
Ai nói Phong Thừa Vũ là người thanh tâm quả dục, luôn tránh xa nữ sắc, không màng chuyện thất tình lục dục, thanh tịnh như hoà thượng tu hành?
Ai nói người đàn ông này ít nói kiệm lời, không bao giờ biết thốt ra những lời hay ý đẹp?
Cô nói mười câu cũng không thắng nổi một câu nói của anh. Mỗi một lời cô nói ra, anh đều có cách để phản bác, khiến cho cô như bị bức vào chân tường, không thể nói thêm được gì.
Nhưng mà bị anh chiếm dụng thế này, quỹ thời gian làm việc của Hàn Giai Tuệ vô tình bị rút ngắn lại, không thể đảm bảo tiến độ hoàn thành. Cô không muốn phải ở lại tăng ca tí nào, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, may ra đêm nay cô có thể làm xong báo cáo chi tiết hạng mục mới để kịp sáng mai thẩm định.
Nửa đêm, nhìn những con số trên màn hình máy tính nhảy nhót không ngừng, Hàn Giai Tuệ ngáp dài. Thầm than cho số phận bi thương của mình, ban ngày phải làm tài xế không công cho người ta, ban đêm còn bị bóc lột đến giờ này.
Đôi chân dài thẳng tắp sải bước qua dãy hành lang dài, vô tình nhìn thấy một bờ vai mảnh mai gục bên bàn làm việc. Ánh sáng chiếu từ màn hình máy tính rọi lên gương mặt đẹp đẽ đang say giấc.
Đêm nay Phong Thừa Vũ có cuộc họp trực tuyến cùng người phụ trách công ty con bên Mỹ, do chênh lệch múi giờ nên cuộc họp bắt đầu lúc một giờ sáng. Anh đi lấy tài liệu lại vô tình bắt gặp cảnh này.
Phong Thừa Vũ không khỏi xót xa. Dù sao anh cũng không muốn người con gái của anh phải vất vả làm việc đến quên ăn quên ngủ thế này. Trong lòng dâng lên loại cảm giác hối hận, có phải anh hơi ích kỷ rồi không?
Trong giấc mơ, Hàn Giai Tuệ thấy mình có cảm giác lâng lâng, giống như đang bay lơ lửng. Cô giật mình sực tỉnh, nhận ra khuôn mặt mình đang vùi vào một lớp áo sơ mi mềm mại mang mùi hương nam tính quen thuộc. Lúc này nếu cô tỉnh lại, trong trạng thái như bây giờ, cô thực không biết phải đối mặt với anh thế nào. Chỉ đành nằm yên, nhắm mắt tĩnh lặng. Nhưng trái tim lại bắt đầu tăng tốc, đập nhanh liên hồi.
"Ngoan, ngủ tiếp đi"
Âm vực trầm ấm phát ra như một liều thuốc thôi thúc cơn buồn ngủ kéo đến. Cô bị anh phát hiện đang ngủ giả vờ rồi sao? Hai má của Hàn Giai Tuệ từ từ nóng lên, cả cơ thể căng cứng.
Phong Thừa Vũ đưa cô vào phòng ngủ trong phòng làm việc riêng của anh, đặt cô lên chiếc giường King size trải drap màu xám kẻ caro. Nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp ngang người cô.
Anh cười thầm trong bụng, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm, để lộ ra đôi vành tai đã sớm đỏ lựng.
Khi thân hình cao lớn của anh vừa khuất sau cánh cửa, Hàn Giai Tuệ lập tức mở mắt ra. Căn phòng đơn điệu nhưng cô cảm thấy ấm áp đến kỳ lạ. Nụ hôn của anh vừa đặt trên trán cô vẫn còn chút ẩm ướt. Cửa phòng khép hờ, thứ ánh sáng vàng vọt từ bên ngoài hắt vào, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh ngồi đó. Xung quanh yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động phát ra từ bàn làm việc của anh.
Xem ra cô không thể ra ngoài được, đành nhàm chán nằm đó nghe ngóng động tĩnh bên ngoài rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
"Được rồi. Đặt vé máy bay cho tôi chiều nay sang đó"
Tiếng động bên ngoài làm cho Hàn Giai Tuệ một lần nữa choàng tỉnh, kèm theo là tiếng bước chân nhỏ dần.
Phong Thừa Vũ vừa đi ra ngoài. Cô vội vàng lật chăn rồi ngó nghiêng xung quanh. Trông cô lúc này y như một tên trộm đang tìm cách lẻn ra sau khi hành động. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại ngủ lại trong phòng làm việc của anh. Chuyện này vốn dĩ không thể để ai nhìn thấy.
Vừa về đến phòng làm việc thì Hàn Giai Tuệ đã kịp nhận ra trời đang hửng sáng. Mặt trời ló rạng, đem những tia nắng hồng ném vào cửa sổ. Cô ngẩn người thưởng thức phong cảnh hữu tình trước mắt. Bình minh thật đẹp, giống như một sự khởi đầu nào cũng rất đẹp.
Hàn Giai Tuệ sực nhớ cô còn một bản báo cáo cần hoàn thành, vội vàng về bàn làm việc mở máy tính. Bản báo cáo cô cần hoàn thiện đã được hoàn thành, lưu ngay ngắn trên màn hình Desktop. Còn có một dòng note "Làm việc nhớ ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ. Nhớ em!"
Cô biết chắc là Phong Thừa Vũ đã giúp cô, còn ai vào đây nữa. Hàn Giai Tuệ nhìn trân trân vào màn hình. Đêm qua, trước khi bắt đầu cuộc họp, anh đã làm báo cáo giúp cô, sáng nay rời đi vội vàng như vậy, chắc chắn chưa được nghỉ ngơi gì. Phải rồi, khi cô tỉnh dậy, trong căn phòng không có chút dấu hiệu nào cho thấy anh đã từng xuất hiện. Luôn dặn cô phải biết tự chăm sóc bản thân, còn mình thì lại bỏ bê như vậy.