• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn 3 tiếng sau đó, cánh cửa phòng mổ mở ra, y tá bước nhanh ra trên mặt không giấu được sự lo lắng.

" Lăng thiếu, tình hình đang rất nguy kịch, chúng tôi chỉ có thể giữ một, ngài muốn giữ mẹ...hay giữ con?"

Cả người của Lăng Kiên không còn đứng vững nữa, mọi người ở đây ai cũng đau lòng xót xa. Nhất là Tần Tử Ninh, cô đã ôm bụng bật khóc.

" Lăng Kiên...mẹ thấy...."

" Giữ mẹ, mau vào cứu cô ấy "

Lăng Kiên hét lên rồi ngồi bệch xuống nền, nước mắt của anh không ngừng rơi xuống. Tất cả đều là lỗi của anh, đứa bé là giận anh nên đã không cùng Tiêu Dao cố gắng vượt qua.

Trôi qua hơn một giờ đồng hồ, Lăng Kiên  thẫn thờ ngồi dựa lưng vào tường, trong lòng của anh vô cùng đau đớn, nỗi đau này thấu tận cả tâm can. Chắc là do đứa bé hận anh vì lúc đầu đã từ bỏ nó, đã không yêu thương nó nên nó mới bỏ anh mà đi.

Còn Tiêu Dao nữa, liệu cô có chấp nhận nổi sự thật này hay không? Anh là đàn ông, anh còn đau đến muốn chết đi thì làm sao cô chịu nổi khi đứa bé cô mang gần chín tháng trong bụng.

Nước mắt lại rơi xuống, Lăng Kiên vò đầu bức tóc mình, anh có lỗi với Tiêu Dao, anh có lỗi với đứa bé.

Lăng Lập Thành và mọi người nhìn thấy Lăng Kiên như vậy cũng không biết phải khuyên anh như thế nào cho phải, đành để anh và Tiêu Dao tự mình vượt qua nỗi đau này.


Cánh cửa phòng mổ lại một lần nữa mở ra, trên tay của cô y tá còn đang bế một đứa bé. Mọi người đều lau đến chỉ có Lăng Kiên là vẫn ngồi đó, lòng của quặn đau lên, anh không đủ can đảm để nhìn đứa con xấu số của anh.

" Chúc mừng Lăng gia, là một tiểu thiếu gia. Mẹ con đều bình an, đứa bé rất kiên cường "

Câu nói này làm cho mọi người vui mừng đến bật khóc nức nở trước cửa phòng phẩu thuật. Lăng Kiên bật dậy, lau đến nhìn đứa bé.

Lăng Kiên đưa tay bế lấy đứa bé, bé con đang nhắm tịt mắt, khuôn mặt hơi nhăn và  đỏ do mới sinh. Nước mắt lại rơi xuống, nhưng đây là giọt nước mắt của hạnh phúc, Tiêu Dao và cả đứa bé đều không sao, thật may mắn.

Tiêu Dao nhanh chóng được chuyển lên phòng Vip của bệnh viện. Hiện tại cô vẫn chưa thể tỉnh lại do vẫn còn thuốc gây mê. Lăng Kiên đi lại nắm lấy tay cô, sinh con quá đau đớn, mang thai thì cực nhọc, anh đã nợ cô rất nhiều, cả đời này cũng không sao trả hết.

Ông bà Tiêu cũng đến bệnh viện với con gái và cháu ngoại. Ba anh vì sợ ông bà Tiêu lo lắng, sức khỏe của bà Tiêu cũng yếu nên khi ca phẩu thuật thành công thì ông mới thông báo cho ông bà biết.

Hơn 6 giờ tối Tiêu Dao mới có thể tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của cô là đau đớn, không thể nhích người nổi.

" Dao Dao, em tỉnh rồi "

Lăng Kiên vui mừng, từ lúc Tiêu Dao được chuyển vào đến giờ thì anh vẫn cứ ngồi đó đợi cô, nắm tay cô.

" Con đâu, không sao chứ? "

Dù rất đau đớn nhưng Tiêu Dao vẫn hỏi tình hình của đứa bé.

" Con không sao, hiện tại đang nằm trong lồng kính, mọi người đang ở đó "

" Tôi muốn đi nhìn con "

" Không được, ngày mai anh sẽ ẩm con đến cho em nhìn, còn bây giờ thì nghỉ ngơi. Vết mổ có đau lắm không? Hay là anh gọi bác sĩ đến khám "

Tiêu Dao mở tròn mắt nhìn anh. Anh xưng hô với cô kiểu gì vậy? Đôi mắt đỏ như đã khóc rất nhiều? Anh khóc vì lo lắng cho cô và đứa bé ư?1

" Sao thế? "

Tiêu Dao lắc đầu, vết mổ của cô đang rất đau nhưng những lời nói quan tâm của anh làm cho cô không còn thấy đau nữa.

" Anh thấy con chưa? "

" Thấy rồi, đẹp trai giống như anh vậy "1

" Con là bé trai sao? "

" Ừm, rất đáng yêu, cảm ơn em "

Tiêu Dao mỉm cười rồi nhắm mắt lại, giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Hôm nay cô đã rất sợ, sợ cô và cả đứa bé đều mất mạng.

- ---------------

Một tuần ở trong bệnh viện thì Tiêu Dao được xuất viện về nhà. Sức khỏe cũng đã khá hơn nhưng vết mổ còn khá đau. Một tuần nay Lăng Kiên chăm sóc cô rất chu đáo, từ ăn uống nghỉ ngơi đến việc giúp cô chăm con.

Cả hai quyết định đặt tên cho con là Lăng Dương, Tiêu Dao vẫn để cho đứa bé mang họ Lăng theo lời hứa ban đầu.

Lăng Kiên mở cửa phòng đi vào trên tay là một bó hoa. Tiêu Dao đang cho tiểu Dương bú sữa, nhìn thấy anh vào cô liền ngại ngùng quay lưng.

" Anh...anh ra ngoài đi, tôi đang cho con uống sữa "

" Con cũng có rồi, còn ngại gì nữa "

Lăng Kiên nhếch môi cười đi lại gần hai mẹ con của Tiêu Dao. Mấy hôm ở trong bệnh viện anh cũng nhìn suốt đó thôi, cô cứ ngại đuổi anh ra nhưng anh nào chịu.1

" Tặng em, anh thấy hoa đẹp nên mua tặng em "

Tiêu Dao ngước lên nhìn Lăng Kiên, mấy hôm nay anh liên tục mua hoa tặng cô, nói chuyện thì rất ngọt ngào không giống như trước đây, thật ra trong đầu của anh đang nghĩ gì vậy? Cô thật sự muốn biết.

Tiêu Dao quay hướng khác kéo chiếc áo xuống rồi đặt tiểu Dương ở trong nôi cho cậu ngủ. Hôm nay cô muốn nói rõ mọi chuyện, đứa bé cũng sinh ra rồi, cô cũng nên rời khỏi cuộc sống của anh nếu như anh không cần cô.

" Lăng Kiên, tiểu Dương được một tháng tôi sẽ về nhà của tôi, khi nào anh nhớ con thì cứ đến thăm "

Lăng Kiên đặt bó hoa xuống giường, đi lại gần cô, nắm lên bã vai của cô.

" Đừng đi có được không? Anh sẽ chăm sóc cho hai mẹ con của em và cả gia đình của em, anh sẽ không để cho em phải khổ nữa đâu "1

Hai mắt của Tiêu Dao đỏ au lên nhìn Lăng Kiên. Anh nói muốn chăm sóc nhưng anh đâu nói là yêu cô, nhưng những lời nói này của anh thật sự đã chạm tới trái tim của cô.

" Tôi không cần "

" Nhưng anh cần, con của chúng ta cần "

Hôm ở bệnh viện khi y tá nói rằng anh chỉ được chọn một thì trong lòng của anh đã có câu trả lời. Anh rất cần con nhưng anh cũng rất cần Tiêu Dao, Tiêu Dao chỉ có một nhưng con thì sau này cả hai sẽ có những đứa bé khác.

Nhưng may mắn là bây giờ anh đã có cả hai.

" Dao Dao, anh biết lúc trước anh không tốt nhưng em có thể nào bỏ quên đi chuyện cũ được không? Chúng ta sống cho hiện tại, cho tương lai được không? "

" Anh không cần ép bản thân mình như vậy đâu, trong trái tim anh vẫn còn có hình bóng của Tử Ninh thì muốn tôi ở bên cạnh để làm gì? "

" Không, anh không còn yêu Tử Ninh nữa, từ lúc cô ấy đính hôn thì anh đã buông bỏ rồi. Ở hiện tại bây giờ trong trái tim anh chỉ có em, anh yêu em, Dao Dao "1

Giọt nước mắt của Tiêu Dao rơi xuống, anh nói yêu cô sao? Cô có nghe nhầm không vậy? Hay là cô đang mơ?

" Đừng khóc, em vẫn còn yếu lắm "

Lăng Kiên lau đi giọt nước mắt cho cô rồi ôm cô vào lòng.

Anh thấy mình là người không may mắn trong tình yêu. Cả tuổi trẻ anh cấm đầu yêu đơn phương Tần Tử Ninh, anh từng hèn hạ cầu xin tình yêu của cô, anh từng khốn nạn muốn cô là người phụ nữ của mình.

Nhưng cũng may ông trời đã thương xót anh, cho anh nhận ra tình yêu với Tiêu Dao. Lúc đầu anh chỉ nghĩ đón cô về chăm sóc đến ngày cô sinh, nhưng ngày ngày ở bên cạnh cô thì anh có cảm giác muốn yêu thương, muốn bảo vệ cho cô cả đời.

Lúc cô được đẩy vào phòng mổ là lúc anh muốn phát điên lên vì lo lắng, anh nhận ra rằng mình không thể sống thiếu cô được.

" Dao Dao, đồng ý gã cho anh nhé "

Lăng Kiên lấy trong túi ra một hộp nhỏ màu đỏ, sau đó quỳ một chân xuống trước cô, Tiêu Dao nhìn thấy mà càng bật khóc lớn hơn.

" Huhu..."

" Không nói gì là đồng ý nhé "1


Lăng Kiên mỉm cười lấy chiếc nhẫn kim cương ra đeo vào ngón áp út của cô, sau đó   cả hai đã có một nụ hôn ngọt ngào.


Chuyện tình cảm vốn dĩ rất rắc rối, nó không đơn giản chỉ là yêu nhau, mà còn có hy sinh cho nhau.


Vào đêm định mệnh đó đã khiến cho cả hai  gắn kết lại với nhau, đó có thể gọi là sự “vô tình của số phận” đã khiến hai người đến và yêu nhau…


End ngoại truyện ❤

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang