" Nhậm Hàn, thiệt thòi cho cậu rồi. Tôi biết cậu không yêu Khả Ái, nhưng mọi chuyện cũng đã thành ra thế này rồi. Mong cậu sau này hãy mở lòng đón nhận tình cảm của Khả Ái "
Ông Lăng rất buồn khi mọi chuyện thành ra thế này. Ông không ngờ Lăng Khả Ái lại làm ra loại chuyện này, cô đường đường là tiểu thư của Lăng gia vậy mà lại đi bỏ thuốc một người đàn ông để ngủ cùng mình.
Thật hết nói nổi.
" Dạ, con sẽ cố gắng chăm sóc cho tiểu thư "
Bà Lăng không nói gì nắm lấy tay của Tần Tử Ninh đi vào phòng bếp. Mọi chuyện thành ra như vậy lỗi hoàn toàn thuộc về ông Lăng. Chính ông đã nuông chiều Khả Ái đến hư, không còn xem ai ra gì.
" Hai đứa chưa ăn gì phải không? "
" Dạ, khi nãy con có uống tạm hộp sữa "
Tần Tử Ninh thật thà nói với bà. Cô không ngại vì cô đã quá quen với Lăng gia. Từ lâu cô đã xem ông bà Lăng như ba mẹ của mình.
" Vậy thì con ăn đi, nhịn đói không tốt đâu, đêm qua chắc Lập Thành rất mãnh mẽ hả? "
" Mẹ ghẹo con "
Tần Tử Ninh gương mặt đỏ trạch nũng nịu với bà Lăng, bà Lăng phì cười véo má của cô. Bà thấy thương cho cô vì cô đã chịu nhiều thiệt thòi khi lấy con trai của bà. Tuy Lăng Lập Thành có tất cả mọi thứ nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã trải qua một đời vợ.
Lăng Lập Thành cũng đi vào ăn trưa với Tần Tử Ninh. Chuyện của Lăng Khả Ái coi như tạm giải quyết xong. Dù có thiệt thòi cho Nhậm Hàn nhưng dù sao đây cũng là lần đầu của Khả Ái. Khả Ái lại yêu Nhậm Hàn đến điên dại, từ từ rồi cả hai bồi đắp tình cảm.1
Nhậm Hàn và Lục Song đi về nhà, Lăng Khả Ái liền chạy theo Nhậm Hàn. Bây giờ thì cô đã đường đường chính chính đi bên anh rồi.
Ông Lăng thở dài nhìn con gái của mình. Thiếu gia con nhà tài phiệt không chịu, lại đi yêu một người không yêu mình, công việc thì rất nguy hiểm vì bây giờ Lăng bang của Lăng Lập Thành đã giao cho Nhậm Hàn và Lục Song.
Trên bàn ăn, bà Lăng liên tục kiếm chuyện không cho ông Lăng gấp thức ăn. Tần Tử Ninh nhìn thấy mà mím môi cười. Ba mẹ chồng của cô thật là đáng yêu nha, ước gì sao này cô và anh cũng sẽ như vậy. Vui vẻ, hạnh phúc với nhau đến già.
" Em ăn đi, ăn xong rồi chúng ta về "
Lăng Lập Thành gấp thức ăn cho cô, đang ăn mà cứ suy nghĩ chuyện gì không.
" Hôm nay chúng ta ở lại đây đi, ngày mai rồi về, hôm nay anh cũng đâu có đi làm"
" Ừm, anh sao cũng được "
Lăng Lập Thành cũng không lo lắng đến chuyện mẹ chồng nàng dâu vì anh biết mẹ anh rất thương Tần Tử Ninh, đã từ lâu xem cô như con ruột.
" Mẹ à, vài hôm nữa rủ chị Khả Ái đi shopping nha mẹ "
" Chị Khả Ái? Khả Ái bây giờ phải gọi con là chị dâu rồi, con bé này thật là "
" Nhưng mà gọi không quen mẹ ơi "
Tần Tử Ninh mỉm cười. 18 năm qua cô luôn gọi Khả Ái là chị, bây giờ đổi ngược lại có chút không quen nha.
" Không quen cũng cố gắng "
" Dạ "
Buổi cơm trưa khá vui vẻ khi có Tần Tử Ninh. Cô xuất hiện ở đâu thì tiếng cười tiếng nói um sùm tới đó. Bà Lăng cũng rất vui vẻ, không khí gia đình cũng vui lên.
Buổi tối trong căn phòng rộng lớn của Lăng Lập Thành ở Lăng gia. Tần Tử Ninh nằm gối đầu trên cánh tay rắn chắc của anh, hôm nay cô mặc một chiếc áo thun của anh do ở đây không có quần áo dành cho cô, sáng mai sẽ có người đem quần áo đến.
" Chồng à, nếu sao này em chỉ sinh được con gái cho anh thì sao?"
" Không có sao cả, anh rất thích bé gái "
" Nhưng mà Lăng gia cũng cần có con trai để nối dõi, em sợ mình không sinh được con trai "
Giọng của Tần Tử Ninh ngày một nhỏ đi, cô sợ mình làm anh mất mặt vì không sinh được bé trai cho anh. Còn Lăng gia nữa, anh là người kế thừa thì chắc chắn phải có con trai.
" Sinh con trai hay con gái đều do anh, nhưng anh không quan trọng. Không có anh thì còn Lăng Kiên, chẳng lẽ vợ em ấy cũng không sinh được con trai "
" Nhưng mà em sợ ba mẹ sẽ buồn "
" Ngốc quá, em xem đấy, Khả Ái là bị ba chiều hư đấy, nếu em sinh con gái ba mẹ rất vui là đằng khác "
Lăng Lập Thành an ủi Tần Tử Ninh. Cô vợ ngốc của anh lại suy nghĩ lung tung rồi, con nào mà chẳng là con, chỉ cần là con của anh là được.1
" Chồng à, hay là chúng ta sinh con đi. Anh cũng đã 33 tuổi rồi "
Tần Tử Ninh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện có con. Tuy còn việc học nhưng mang thai vẫn đi học được mà, nếu bụng to thì bảo lưu kết quả đợi sinh xong thì học tiếp.
" Em sợ anh già không đủ sức để làm em mang thai à? "1
Lăng Lập Thành bật cười.
" Không phải...anh đã 33 tuổi rồi, em biết anh rất muốn có con "
" Phải, anh rất muốn có con nhưng anh không thể ích kỷ được. Anh tôn trọng việc học của em, đợi ra trường rồi chúng ta sinh con "
Lăng Lập Thành nhớ lại ngày xưa. Lúc đó anh rất muốn có một đứa con để chơi đùa vì thế nên anh không dùng biện pháp tránh thai nào cả. Nhưng mà Hàn Vân Tranh vẫn lén anh uống thuốc, lúc đó anh rất tức giận.
Anh biết năm đó mình cũng sai, cũng ích kỷ không nghĩ cho Hàn Vân Tranh. Nhưng lúc đó anh cứ nghĩ cô đã có đầy đủ tất cả mọi thứ, anh không nghĩ cô lại muốn hơn như thế, thậm chí anh còn thua cả sự nghiệp của cô.
" Nhưng mà Lăng gia cũng cần có con trai để nối dõi, em sợ mình không sinh được con trai "
" Nhưng mà mang thai vẫn đi học được mà "
" Thôi, như vậy cực lắm, 3 năm sẽ rất nhanh mà "
Lăng Lập Thành nhéo yêu chóp mũi của Tần Tử Ninh. Cô yêu anh nhiều đến mức không nghĩ cho bản thân của mình, chỉ muốn anh vui vẻ mà thôi.1
- ---------------