• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên, ngay sau đó, một nam tử trong bộ áo xanh xuất hiện bên cạnh ba người như bóng ma, đôi mắt vô tình nhìn thẳng vào Thẩm Diệu Quân.

Hóa... Hóa Thần chân quân!

Chỉ nhìn thoáng qua, Thẩm Diệu Quân đã cúi đầu không dám đối diện, cảm giác hít thở không thông.

Nàng ta là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ cần tiến thêm một bậc nhỏ nữa là lên đỉnh phong, sau đó là Hóa Thần kỳ. Tất nhiên nàng ta biết thủ đoạn dịch chuyển tức thời kia, chỉ có tu sĩ Hóa Thần trở lên mới có thể làm được.

"Tiền bối..."

Cổ Hạc Lâm mím môi, cung kính gọi một tiếng, lúc này trong lòng hơi hoảng hốt.

Bình thường tiền bối thường tươi cười, rất thân thiện, lần này lại lãnh đạm vô cùng, áp lực cực mạnh.

Tiền bối sẽ không muốn giết tông chủ chứ?

Lục Trường Sinh khẽ xua tay, ngăn Cổ Hạc Lâm nói tiếp.

Sau đó hắn chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Diệu Quân.

Bản thân đường đường là Trường Sinh tiên đế lại bị người bàn luận về đạo đức? Thật thú vị.

Nhị trưởng lão mím môi, cúi đầu không dám lên tiếng. Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Cổ Hạc Lâm tôn kính tiền bối đến thế. Chưa kể đến thực lực, chỉ riêng khí thế này cũng đủ rồi.

Lúc này Thẩm Diệu Quân chịu đựng áp lực nặng nề, nói tóc gáy dựng đứng cũng không quá.

Nhưng với tư cách là người đứng đầu Thanh Vân tông, lại có hai trưởng lão của Thanh Vân tông đang nhìn ở đây, nàng ta không thể nào thừa nhận sai lầm của mình!

Nàng ta cho rằng những gì mình nói cũng đúng, làm sao có thể thừa nhận sai lầm của mình?

Nếu thừa nhận sai lầm của mình và đi ngược lại những gì suy nghĩ trong lòng, sợ là có thể bị xiềng xích trong lòng, và sau này sẽ khó có thể đột phá được con đường dẫn đến trường sinh bất tử.

Đây là điều nàng ta không muốn xảy ra.

"Tiền bối, bổn tông… Ta không hề nói sai."

Thẩm Diệu Quân cố lấy hết can đảm, nói xong câu này dường như đã tiêu tốn hết sức lực của nàng ta, có vẻ hơi uể oải.

"Việc cứu hay không cứu dân chúng ở đây, trong lòng ta đã có sắp xếp, không đến lượt tiểu tu sĩ như ngươi chỉ tay nói bậy, đừng đứng trên cao chê bai phán xét người khác lung tung."

Lục Trường Sinh nói chậm rãi: "Huống hồ, còn là người mạnh hơn ngươi."

Cổ Hạc Lâm và Nhị trưởng lão ở bên cạnh hơi bất an, muốn bảo Tông chủ nhận lỗi sớm chút, ý của tiền bối không rõ ràng lắm sao?

Về cơ bản là sẽ cứu mà!

Thẩm Diệu Quân nghiến răng, không nói gì.

"Hôm nay, nếu ngươi nhận lỗi, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa."

Lục Trường Sinh đứng thẳng trên không trung.

"Tông chủ, ngài cứ nhận lỗi với tiền bối đi, vị tiền bối này có tính tình thất thường, chớ có chọc giận ngài ấy nữa..."

"Tông chủ, ngài hãy nhận lỗi đi, chúng ta không có thời gian, còn phải đi cứu viện nữa..."

Cảm nhận được bầu không khí này, Cổ Hạc Lâm và Nhị trưởng lão không nhịn được nữa, lập tức truyền âm cho Thẩm Diệu Quân.

Cá lớn nuốt cá bé, người mạnh mới có quyền nói, đó không phải chuyện hiển nhiên sao?

Sao ngài còn cứng đầu nữa chứ...

Còn gì quan trọng hơn bảo toàn tính mạng?

Đó là tiếng nói từ đáy lòng của Cổ Hạc Lâm và Nhị trưởng lão.

Chỉ là khi hai người truyền âm, mặt Thẩm Diệu Quân hơi nóng lên, càng thêm không cam lòng!

"Tiền bối, ta không hề sai, lúc dân chúng gặp nạn, với thực lực ngập trời của tiền bối hẳn phải ra tay cứu giúp, tu sĩ chúng ta cũng xuất thân từ dân chúng, nên..."

Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK