“Tiền bổi, mộ tiên là như thế, đó là tất cả những gì mà Hạc Lâm và thậm chí toàn bộ Tu Tiên Giới đều chỉ biết có thê’.”
Trong hậu viện, cổ Hạc Lâm trịnh trọng nói.
Lục Trường Sinh không trả lời mà suy nghĩ xuất thần nhìn mặt ao.
vẫn chưa biết thời gian cụ thể mộ tiên xuất hiện khi nào.
Theo CỐ Hạc Lâm, có trong sách cố có ghi chép mơ hồ rằng mộ tiên đã tồn tại trong Linh Trần giới ít nhất 100.000 năm…
Nói cách khác, hắn đã bị chôn vùi ít nhất 100.000 năm…
Hơn nữa hắn còn bị chôn sống, ý thức chìm vào giấc ngủ say, khi tỉnh lại giống như đã ngủ rất lâu.
Chỉ là giấc ngủ này kéo dài hơi lâu thôi.
Nghe đồn trong mộ tiên có bí mật trường sinh bất lão, nhưng vô số năm rồi trong Tu Tiên giới không có ai có thể tìm ra được.
Thậm chí có những tu sĩ mạnh mẽ muốn phá hủy mộ tiên nhưng cũng vô ích.
Về phương diện này, Lục Trường Sinh đã
thoát ra khỏi lăng mộ, thậm chí còn xóa sạch “phần mộ” của mình vào hư vô, lại có đôi mắt trong veo.
ít nhất là một trăm ngàn năm, vậy trước đây…
“Chuyện gì xảy ra?” Lục Trường Sinh lấm bẩm trong lòng.
Mặc dù Lục Trường Sinh muốn biết, nhưng hắn cũng không có nhiều ham muốn tò mò, biết được thì sẽ vui vẻ, đương nhiên, nếu không biết cũng không phải vấn đề lớn.
Có vẻ như dù sao thì cũng không có bất kỳ tổn thất nào đổi với hắn phải không?
Xét cho cùng, ngay từ đầu hắn đã bất tử, tính cách nội tâm của hắn từ lâu đã trở nên tự tại.
Lục Trường Sinh từng không biết có bao nhiêu bạn bè, thậm chí cả kẻ thù đã biến mất trong dòng sông thời gian.
Hắn là người duy nhất đạp thời gian mà đi, ở bên ngoài ngũ hành, tùy tiện giữa trời đất.
Lần này sau khi tỉnh lại từ trong mộ tiên, Lục Trường Sinh thậm chí còn cảm thấy thực lực của mình mạnh hơn rất nhiều so với trước… Điều này khá kỳ lạ.
Hắn không buồn cân đo chính xác cụ thể là bao nhiêu.
về phần mộ tiên, tạm thời không nghĩ nhiều, sau này nếu muốn nghiên cứu, hoặc là đi đào mộ tiên để khám phá một phen, hoặc quay trở lại tứ phương Tiên giới dạo chơi để xem những Tiên đế của tiên giới khác có còn sổng hay không…
Đều có thế làm được.
“Ngươi nói tiếp đi.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
“Váng, tiền bối, đó là những gì mà toàn bộ Linh Trần giới đều biết về mộ tiên, tiếp theo, Hạc Lâm sẽ nói cho ngài biết về Linh Trần giới nhé?”
Cố Hạc Lâm cung kính hỏi.
“Vậy thì chúng ta hãy nói về Linh Trần giới đi.” Lục Trường Sinh nhấp một ngụm rượu nói.
“Vâng.” Cổ Hạc Lâm suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tiền bối, Linh Trần giới rất rộng lớn nhưng có ranh giới, có vô số nguy hiếm và lạch trời, tu sĩ tầm thường cả đời này có thế cũng không thể đi hết được, thậm chí có thể chết trên đường đi. Linh Trần giới được chia thành bốn khu vực, được đặt tên theo các khu vực đông nam tây bắc thông thường, nơi chúng ta đang ở hiện tại là Đông vực.”
“Tứ giới do phàm nhân thống trị. So với bình dân, tu sĩ chúng ta có số lượng ít hơn. Kỳ thực, tu sĩ và phàm nhân sống trong cùng một giới, chỉ là
vô số năm trước bị chia thành Tu Tiên giới và thế tục giới. Người ta nói rằng giữa Tu Tiên giới và thế tục có sự khác biệt, năm tháng trôi qua, tu sĩ hiếm khi tham gia hoạt động của thế tục.”
Lúc này, Lục Trường Sinh mỉm cười, dường như có chút nghiền ngẫm: “Tiên phàm khác biệt sao? Bậc tiếu tu cũng được coi là tiên nhân sao?”
“Tiền bối dạy dỗ đúng ạ.” cố Hạc Lâm có chút ngượng ngùng nói.
Bổn chữ tiên phàm khác biệt này hình như có chút…
Nói trắng ra, nó chỉ được các tu sĩ kiêu ngạo của Tu Tiên giới sử dụng đế phô trương bản thân.
Nghe được lời này, Đồng Tâm ở bên cạnh có chút buồn bực trong lòng, mặc dù thực lực của ngài mạnh mẽ nhưng cũng không phải tiên nhân mà!