• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu thực lòng đột ngột, một người từ ngoài bí mật ẩn vào trong phòng tràn ngập ngọt ngào. Cơ Phi Yên mân cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi mở to, nhìn sườn mặt Tố Hoà Thanh Dao thật lâu. Nàng không nói chuyện, dưới lớp chăn tìm đến tay Tố Hoà Thanh Dao, nhẹ nhàng nắm lấy, xem như trả lời. Hai nữ tử dựa vào nhau như là số mệnh, mà giữa các nàng, gian nan khó phân cũng chính là số mệnh. Nếu nói Cơ Phi Yên có dũng khí, như vậy tất cả dũng khí của nàng đều là Tố Hoà Thanh Dao. Bởi vì nữ nhân này ngay cả một lời tâm huyết đều có thể nói đến phá lệ ôn nhu, khiến cho Cơ Phi Yên thật sự là kháng cự cũng không được.

Vướng bận 'người thứ ba' ẩn trong không khí, chậm chạp không chịu rời đi. Người ấy tựa hồ hâm mộ Cơ Phi Yên, thời điểm nhìn hai người bọn họ, ánh mắt lộ ra một khắc mong chờ. Nàng biết, Cơ Phi Yên tìm được đối tượng toàn tâm toàn ý trả giá như vậy rất tốt. Thân là tỷ muội, là người đầu tiên chạy ra khỏi Hồ tộc để tiếp xúc với phồn hoa bên ngoài, mà Cơ Phi Yên, mang theo toàn bộ hy vọng toàn tộc, cuối cùng độ kiếp thành Tiên. Đây đại khái là điểm bất đồng giữa nàng và Cơ Phi Yên, nàng là Hồng hồ (hồ ly lửa) bình thường, hết thảy đều dựa vào chính mình, Cơ Phi Yên là Tuyết hồ (hồ ly tuyết) bảo bối bậc nhất, vừa sinh ra đã được chúng hồ phủng ở trong tay, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Ngay cả hiện tại, Cơ Phi Yên có được một phần tình yêu độc nhất vô nhị, mà nàng, còn phải đau khổ canh gác, chỉ vì nàng là Yêu, bị thế nhân hắc hoá vừa không phải là người vừa là Yêu tinh tàn ác.

Ngươi như thế nào còn không đi! Ánh nến lay động cháy hơn phân nửa, Cơ Phi Yên trừng mắt nhìn nữ nhân ẩn mình, dùng ánh mắt không thiện cảm khiển trách sự tồn tại của nàng. Thế giới hai người ấm áp như thế, liền bị người 'chen chân' phá lệ chướng mắt, thực căm tức.

Tiểu Yên Yên thật sự là... Rất tuyệt tình nha~ nữ nhân buông cây quạt trong tay, cười giòn nhìn qua chỗ Cơ Phi Yên. Qua một lát, nàng lắc lắc mông đi tới bên giường, hơi hơi xoay người, hé ra gương mặt phóng đại trước mặt Cơ Phi Yên, thiếu điều đem tức giận của Cơ Phi Yên bộc phát ra hết. Nếu không phải còn Tố Hoà Thanh Dao ở bên người, Cơ Phi Yên làm sao để cho nàng tuỳ ý như vậy?

Tiểu Ân Ân, chúng ta đừng đùa nữa! Lời Đại Tế Ti nói, người ta sẽ lưu tâm, nếu Tiểu Ân Ân không có chuyện gì khác, vẫn nên rời khỏi tìm một nữ nhân thuận mắt hầu hạ đi ~ Cơ Phi Yên giao tiếp bằng thần thức, vô tình lộ ra manh mối khác, nàng đang phải tận lực ổn định cơn tức sắp bùng nổ, thần tình vẫn là ý cười, chỉ có cặp mắt hồ ly kia vẫn hiện ra buồn bực như cũ.

Chẳng lẽ không có việc thì không được tìm ngươi sao ~ nữ nhân mặt dày mày dạn, khoảng này thì không kém so với Cơ Phi Yên, biết rõ đối phương sắp áp không được cơn tức, ra vẻ nhàn rỗi ngồi xuống bên cạnh như cũ, bộ dáng thản nhiên như vậy, quả thực khiến đối phương tức giận tăng vọt. Tiểu Yên Yên, nhóm hồ tử hồ tôn người ta hôm nay nhìn thấy ngươi đấy ~ nữ nhân phủ tay lên đôi chân dài trơn bóng, làm như mê muội, lại giống như hồi tưởng cái gì, mặt mày hớn hở.

Nói đến cái này...

Cơ Phi Yên đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh ban ngày, hồ ly tự dưng kéo đến phá hư ruộng đất đến bây giờ vẫn chưa có manh mối, hay là... Nghĩ đến nữ nhân này xuất hiện ở đây, Cơ Phi Yên không khỏi suy đoán. Tiểu Ân Ân, tỷ muội chúng ta tự nhiên không thể nói dối nhau, hôm nay chuyện trên đường ta chứng kiến, đồng ruộng bị phá hư, đây là ngươi ra tay? Ngươi không phải đã biết, người ta vì sao tạm lưu lại nơi này.

Loại chuyện này, đổi lại làm người bình thường tự nhiên là tránh được thì tránh. Lại nói nữ nhân này vốn không phải là con người, chuyện tình này tự nhiên khinh thường giấu diếm. Đương nhiên, nàng đại khái cũng có việc cần Cơ Phi Yên. Nếu không như thế nào lúc nàng hỏi thì biểu tình thay đổi, khi thì ngượng ngùng, khi thì ngọt ngào, khi thì lại căm giận bất mãn. Tỷ muội nhà mình, người ta tự nhiên sẽ không nói dối nửa lời với Tiểu Yên Yên, là ta làm, như thế nào?

Có thể như thế nào! Cơ Phi Yên rất muốn đỡ trán, chung quy là nương theo ánh sáng từ ngọn nến, hướng nàng liếc mắt một cái. Tố Hoà Thanh Dao lúc này vừa mới ngủ, vừa rồi Cơ Phi Yên không đáp lại, nàng liền nhắm mắt lại im lặng ngủ. Lúc này lại không biết sao tỉnh lại, lật tay năm ngón nắm lấy tay Cơ Phi Yên, thấy nàng còn trợn tròn mắt, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Không ngủ sao?"

"Ngủ chứ, chỉ là trong lòng nghĩ đến ngươi, sợ nhắm mắt lại không thấy ngươi ở bên cạnh." Cơ Phi Yên hướng đến trong lòng ngực Tố Hoà Thanh Dao dụi dụi, lời ngon tiếng ngọt, thốt ra tự nhiên: "Nếu có thể ngày ngày cùng Thanh Dao ngủ, đây là chuyện may mắn trong nhân sinh này."



Loại thâm tình tận xương này, mặc cho ai nghe cũng đều phải đỏ mặt đi. Tố Hoà Thanh Dao không phản ứng, cố ý đem đầu chuyển hướng khác, rầu rĩ nói một câu: "Không được, không đứng đắn như vậy." Làm cái gì không đứng đắn? Nói ra lời này xong, giây tiếp theo Tố Hoà Thanh Dao liền hối hận, này có tính là chỉ cho phép châu quan phóng hoả, không cho phép dân chúng đốt đèn? Lời thâm tình, không phải là chỉ một mình nàng ấy nói, nói như thế, chính mình cũng không đứng đắn.

"Ha..." Cơ Phi Yên thấy rõ tâm tình Tố Hoà Thanh Dao, không khỏi nở nụ cười. Nàng đem Tiểu Ân Ân xem như không khí, xoay người đặt Tố Hoà Thanh Dao ở trên người mình, để cái mũi của nàng nhẹ nhàng cọ xát mũi nàng ấy: "Ta không đứng đắn chỗ nào, là do Thanh Dao quá mức đứng đắn thôi. Bằng không, làm một chút không đứng đắn xem là như thế nào đi?" Cơ Phi Yên vui đùa nói.

"Đừng..." Tố Hoà Thanh Dao xem như sợ Cơ Phi Yên vừa nói liền phóng ra lực hấp dẫn nóng bỏng, nàng nhẹ nhàng đẩy nàng ấy cách ra, gương mặt đỏ bừng, nói: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể nghịch. Ngươi thật sự là..." Tố Hoà Thanh Dao tìm không ra từ, nàng ai thán một tiếng, lại nói: "Ngươi quả nhiên là một ngoại lệ. Lúc trước ngươi chưa tiến cung, chưa từng có người dám nói như ngươi. Nhưng khi ngươi tiến cung, hết thảy đều thay đổi. Trước đây có một quyển sách nói, gặp một người, thay đổi cả mệnh đời. Hiện tại xem ra, tuy không đến mức thay đổi cả mệnh đời, nhưng cũng biến hoá một phần lớn."

"Vậy, Thanh Dao cảm thấy là tốt hay xấu?" Cơ Phi Yên cười hỏi, ánh mắt luôn miết nhanh qua nữ nhân không chút gợn sóng bên kia, đáy mắt khoe khoang rõ ràng.


"Là tốt cũng là xấu. Nhưng tam sinh hữu hạnh, há chấp nhất tiếp nữa." Tố Hoà Thanh Dao nhẹ nhàng thở dài, làm sao có cái gì không tốt? Ít nhất, tồn tại của Cơ Phi Yên làm cho nàng không còn mê man, làm cho lòng nàng chưa từng lây nhiễm tình được bao bọc trong tình, không hề lạnh lẽo, ngược lại ấm áp. "Thời gian không còn sớm, ngươi không ngủ nhưng ta cần phải ngủ."


"Ngủ thôi, ngủ thôi." Cơ Phi Yên vui vẻ đáp lời, bộ dáng nhu thuận kia quả thực so với lúc đối mặt với Tiểu Ân Ân như hai người khác nhau. Nàng nhìn Tố Hoà Thanh Dao một lần nữa nhắm mắt lại, lập tức nhìn thấy nữ nhân bên giường như hổ rình mồi, trong lòng đối với nàng ấy đã là bất đắc dĩ. Người dân nơi này như thế nào đắc tội với ngươi, ngươi làm như vậy, cùng yêu nghiệt tội ác một phương có gì khác biệt? Tiểu Ân Ân, ngươi chính là còn không hiểu nỗi khổ của nhân loại đi ~


Bọn họ tự nhiên không có đắc tội ta, đắc tội với ta, là đứa con của Huyện nha nơi này. Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi, trong xương cốt đều mang theo căm giận u oán.


Bất quá là một phàm nhân, như thế nào có thể đắc tội với ngươi? Cơ Phi Yên tự nhiên là không nghĩ ra, mắt nàng dò xét nữ nhân đang phát tác oán hận tràn đầy trong lòng, rồi lại không biết khuyên như thế nào. Đây không phải là rất kỳ quái sao? Một đứa con của lão Huyện nha, như thế nào có thể nhấc lên quan tâm của nàng ấy? Kia có thể nào, là công tử sinh ra háo sắc, ở trên đường vô tình gặp Tiểu Ân Ân, khinh bạc nàng? Nghĩ tới nghĩ lui, việc này hơi gượng ép, chỉ sợ cũng không chỉ có lý do này đi?


Mới không phải. Nữ nhân phủ định suy đoán của Cơ Phi Yên, lấy ra một cái túi hương trong lòng ngực, ánh mắt đột nhiên trở nên nhu hoà, tựa hồ nhớ tới một người vốn ôn nhu. Việc này nói đến thật cũng không lâu, nếu ta nói, Tiểu Yên Yên cần phải giúp ta nha~


Vậy hay là quên đi, người ta không muốn biết đâu ~ Cơ Phi Yên đem mặt xoay qua chỗ khác, nàng không có hứng thú biết, tuyệt đối không có hứng thú. Chuyện nhân gian trên thế giới này, trừ bỏ có liên quan đến Tố Hoà Thanh Dao, ta không có thiện tâm hỗ trợ. Dù sao nàng chính là ích kỷ, ích kỷ đến tận xương tuỷ cũng là ích kỷ, không có gì không ổn.


Ngươi không muốn biết, người ta cố tình muốn nói cho ngươi biết ~ gương mặt nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt Cơ Phi Yên, mang theo ý cười, nói ngắn gọn: nơi này trừ bỏ công tử lớn của lão Huyện nha, còn có một nữ nhi thân thể nhu nhược. Ở nhân gian dạo chơi lâu, nam nữ hoan ái bất quá cũng chỉ là như thế. Chỉ có nàng, khiến ta thấy bất đồng với người khác. Ta cùng nàng yêu nhau, nàng nhìn nhu nhược, lại phá lệ kiên cường, thế mà lại không quan tâm xuất thân của ta, cùng ta thân mật. Đáng giận chính là huynh trưởng của nàng, không biết tin lời bà thầy nào, nói nàng thân thể suy nhược là do Yêu tinh làm hại, ba phiên bốn lần thỉnh đạo sĩ trừ Yêu. Mấy tên đạo sĩ đạo hạnh nông cạn, ta tự nhiên sẽ không để trong mắt, nhưng trước đó vài ngày có một hoà thượng đến, pháp lực thực cao cường, làm cho ta phải nhượng bộ lui binh, không thể tiếp cận phủ đệ Huyện nha. Ta quá tức giận, lại không thể làm gì, nên kéo nông hộ chung quanh chịu liên luỵ, đơn giản là muốn buộc nàng cùng ta tiếp tục yêu nhau. Tiểu Yên Yên, ngươi là Tiên, cùng Phật gia tự nhiên tương đối gần gũi, ngươi hỗ trợ giúp ta, ngươi hiểu được tâm nguyện của ta không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK