Tố Hoà Thanh Dao theo bản năng bắt lấy tay Cơ Phi Yên đang bao trùm phía trên của nàng, hơi hơi nghiêng đầu, hai gò má đã bị huân đỏ. "Ngươi là hồ ly sao? Luôn tuỳ ý động dục." Nàng nhớ tới Thái hoàng thái hậu mỗi khi nói đến Cơ Phi Yên luôn gọi nàng là hồ ly tinh, mà nay xem ra, không phải không có lý.
"Ta là hồ ly tinh?" Cơ Phi Yên không giận mà còn cười, tiến đến bên tai Tố Hoà Thanh Dao, thổ khí như lan: "Nếu ta nói, kỳ thật ta là hồ ly tinh, Thanh Dao có vì kiêng kỵ mà bỏ chạy hay không?" Nàng thăm dò thử, trong giọng nói làm cho người ta đoán không ra thâm ý.
"Thật không? Nếu thế cũng tốt. Ngươi nuôi dưỡng con hồ ly bạc kia, rất là đáng yêu, không biết ngươi là hồ ly tinh thì có giống nó không?"
"Ta chính là nó." Cơ Phi Yên không cần (phải) nghĩ ngợi liền nói. Trong lòng nàng vốn sợ, sợ Tố Hoà Thanh Dao sau khi biết chân tướng sẽ cách xa nàng. Nếu, có thể gạt thì bảo trì như vậy đi. Nghĩ như vậy, Cơ Phi Yên đột nhiên quy củ đứng lên, còn thật sự chà lau sau lưng cho Tố Hoà Thanh Dao: "Thoải mái không?"
"Ân. Như thế này đến lượt ta chà lưng cho ngươi." Tố Hoà Thanh Dao nhẹ giọng nói. Nàng cũng không có quá nhiều để ý lời nói vui đùa ban nãy của Cơ Phi Yên, nàng thích bầu không khí như bây giờ, bình thản mà thoải mái. Không có vì tình cảm mãnh liệt mà triền miên, càng không có kéo dài lời tâm tình, Tố Hoà Thanh Dao im lặng được Cơ Phi Yên chà lau phía sau lưng, hơi hơi ngẩng đầu, nói: "Cơ phi, theo ta quay về Yến Trữ nhìn một chút được không?"
"Yến Trữ?" Chợt nghe địa danh như thế, Cơ Phi Yên khó tránh khỏi ngây ngốc, qua một lát, nàng mới nhớ tới đó là quê nhà của Tố Hoà Thanh Dao, cũng là địa phương mà lúc trước nàng vì lôi kéo quan hệ mà nói ra. "Được..." Cơ Phi Yên không do dự liền đáp ứng, đứng thẳng dậy ôm cổ Tố Hoà Thanh Dao, "Đã đến lúc này rồi, còn gọi ta Cơ phi? Có phần hờ hững nha!"
"Nhớ rõ lần đầu gặp nhau, ta gọi ngươi Cơ phi, ngươi nói như thế nào nhớ không?" Tố Hoà Thanh Dao ôm lấy tay nàng, nhẹ nhàng cười, nói: "Ngươi nói ta gọi ngươi như vậy quá mức thân mật. Mà nay gọi như thế, đây là Cơ phi nhưng không phải Cơ phi. Gọi tuy nghe quen nhưng ngươi biết ý nghĩa trong đó là được rồi."
"Nhưng mà ta muốn ngươi đổi một cách gọi khác không giống ngày thường." Cơ Phi Yên dán sát người Tố Hoà Thanh Dao, giống như tiểu nữ hài làm nũng: "Được hay không! Thanh Dao, gọi một cái tên chỉ có ngươi mới có thể gọi, chỉ thuộc về hai người chúng ta..."
Đối với đề nghị này, Tố Hoà Thanh Dao thực sự còn phải suy nghĩ. Qua một lát, nàng rốt cục nâng mắt, thử thăm dò kêu: "Phi nhi..."
Trăm ngàn năm qua, lần đầu tiên nghe xưng hô như thế, Cơ Phi Yên đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ ôm chặt Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Lần đầu tiên ta nghe người ta gọi như thế, lại là từ trong miệng Thanh Dao phát ra, dễ nghe! So với tiên khúc trên Thiên giới còn dễ nghe hơn!"
"Phi nhi từng nghe qua tiên khúc trên Thiên giới sao? Ngươi đã thích. Về sau liền gọi như vậy. Nước có chút lạnh, xoay qua đây, ta chà lưng cho ngươi." Tố Hoà Thanh Dao cầm khăn trong tay nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng phất qua phía sau lưng Cơ Phi Yên, mỗi một lần chạm, đều làm cho Cơ Phi Yên run rẩy.
"Tự nhiên là nghe qua trong mộng." Cơ Phi Yên thoải mái nhắm mắt lại, hiếm khi thả lỏng: "Thanh Dao, Yến Trữ còn có thân nhân sao? Sao đột nhiên muốn đi về quê nhà?"
"Ta biết những người ở cố hương đều không phải ở Yến Trữ." Tố Hoà Thanh Dao chà lưng giúp nàng, giọng ôn nhu: "Yến Trữ có bà vú hầu hạ ta lớn lên, về phần những người khác, đều không phải là người quan trọng, không cần để ý tới."
"Thanh Dao thật đúng là người vô tình." Cơ Phi Yên mỉm cười nói.
"Đối với người để ý vô tình mới gọi là vô tình, đối với người không để ý mà có tình, đó là lạm dụng tình." Đơn giản tẩy sạch, Tố Hoà Thanh Dao rời khỏi thùng nước, đợi lau khô thân mình, nàng tìm một cái khăn sạch sẽ khác đưa cho Cơ Phi Yên: "Đường xá bôn ba, luôn ở trên xe ngựa ngủ cảm thấy mỏi mệt. Mà nay chung quy đã có giường ngủ, tuy rằng không thể so với trong cung nhưng cũng khó có được an ổn." Mặc nội sam. Tố Hoà Thanh Dao thuận tay mặc cho Cơ Phi Yên chu toàn, cũng tiện cho việc nàng cầm tay.
Đại để là mệt mỏi, Tố Hoà Thanh Dao vội nằm lên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Qua một lát, một thân thể mềm mại dán đến Tố Hoà Thanh Dao, lộn xộn không an phận. "Thanh Dao..."
Biết ngay sẽ như vậy. Tố Hoà Thanh Dao không trợn mắt, càng không giống trước đây đẩy người vô lại phía trên ra. Nàng căn bản biết Cơ Phi Yên nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội ở chung như vậy, không động dục trước khi ngủ thì nàng không phải gọi là hồ ly tinh Cơ Phi Yên. "Ngủ!" Tố Hoà Thanh Dao bị nàng quấy rầy mà trong lòng có hiện tượng kỳ lạ, đành phải dựa vào lý do ngủ để trốn tránh.
Rõ ràng không phải là lời tâm tình, vì sao nghe vào trong tai Cơ Phi Yên, lại thành lời ngon tiếng ngọt ấm lòng nhất đây?
Ngon ngọt? Tố Hoà Thanh Dao nhìn ánh mắt chớp nháy không ngừng của Cơ Phi Yên, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên chủ động hôn lên đôi môi của nàng. Hết sức nghênh đón, Cơ Phi Yên rốt cục rút tay ra khỏi nội y Tố Hoà Thanh Do, ngược lại ôm cổ nàng. Nồng nàn hôn môi xong, Tố Hoà Thanh Dao chọn đúng thời cơ, đem cả người Cơ Phi Yên giam trong lòng ngực của mình, miễn cho nàng lại tuỳ ý xằng bậy. "Ngủ! Ta ôm ngươi, không gặp ác mộng nữa." Tố Hoà Thanh Dao kề sát má Cơ Phi Yên, rốt cục mệt mỏi thiếp đi.
Cơ Phi Yên chưa ngủ. Trong không khí, nàng chậm rãi phác hoạ dung nhan khi ngủ của Tố Hoà Thanh Dao, tươi cười pha lẫn sự thoả mãn trước nay chưa từng có. "Thanh Dao, nguyện đời đời kiếp kiếp đi tìm ngươi, nguyện đời đời kiếp kiếp, ngươi chỉ thuộc về ta."