Vì ván cờ chính trị nào đó nên theo ý của Lý Trấn Đạo, toàn bộ đỉnh Thiên Diệp – bao gồm cả Thạch viện và họ hàng gần của Lý gia phải chuyển nhà lên kinh thành, chỉ giữ lại vài người để xử lý sản nghiệp.
Nói rầm rộ cũng được mà hao tài tốn của cũng xuôi, tóm lại ông đã hạ quyết định, người bên dưới không thể trái ý, đành phải tuân theo.
Gia sản ở Thạch viện vốn ít, hơn nữa có kha khá đồ đạc vẫn ở kinh thành chưa kịp chuyển về nhà cũ, thành ra không phải xử lý nhiều như Đông phủ, lại có hai người Tạ Tế Đường và Lâm Điền Sinh lo liệu nên gia chủ không cần nhúng tay phiền lòng. Khó là khó ở Đông phủ, đồ đạc cần thuyên chuyển quá nhiều. Phòng ba chỉ có một mình Lý Húc ôm không xuể, Lý Sở đành hỗ trợ một tay.
Vì ngày sinh dự kiến của Tiểu Thất là vào cuối tháng Chín nên từ giữa tháng Tám, Lý Sở đã tất bật tới Tần Xuyên vận chuyển gia sản, giữa tháng Chín mới trở lại kinh thành, chuyến này về có cả người lẫn đồ đạc ở Thạch viện.
“Mai nương tử đi thuyền chung với phòng lớn, được phòng lớn săn sóc, còn Triệu nương tử biết điều, theo hai lão di nương đi thuyền của nhà ta.” Lần này Phương Quyên cũng theo về, trên đường đi thu hết mọi chuyện lớn nhỏ vào mắt, nhất là hai di nương, nàng “canh chừng” rất chặt, “Chuyến này về, bên phòng lớn tìm đủ lý do gọi tướng quân sang thuyền nhà họ, em mới hỏi Chu Thành, nghe huynh ấy kể thì cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là hai tiểu thư bị say sóng, mà lần nào cũng là Mai nương tử hầu chuyện tướng quân, bảo gì mà tránh hiềm nghi chị dâu em chồng. Hừ, làm như không ai biết ấy. Sang được hai lần thì tướng quân cũng thấy mệt, dứt khoát bảo phu thuyền đi chậm lại, nhờ vậy mới được yên tĩnh mấy hôm.” Phương Quyên bĩu môi.
Tiểu Thất cười xòa, bụng nhủ cuối cùng Mai Uyển Ngọc cũng chịu ra tay, hẳn sau này trong phủ sẽ náo nhiệt lắm cho xem, “Đừng bĩu môi trợn mắt nữa, Hồng Phất tỷ tỷ của các em vừa thành thân, giờ đã chuyển ra hẻm sau, em mới về, cũng nên bớt thời gian đi thăm nàng đi.” Hôn sự của Hồng Phất và Tạ Tế Đường được tổ chức trước khi Lý Sở về Tần Xuyên, vì đang trong tháng trăng mật nên không cho nàng lại phủ.
Phương Quyên cười vâng dạ.
Đúng lúc này Phương Như ôm ba bốn chiếc hộp đi vào, hai nha đầu chuyển từng hộp từng hộp lên bàn.
“Là quà mừng cho nhà ai vậy?” Chỉ có quà cưới mới vẽ hình uyên ương nghịch nước.
“Tiểu thư nhà họ Lữ mới định thân, phu nhân bảo chuẩn bị quà mừng.” Phương Như vừa nói vừa mở hộp ra để Tiểu Thất kiểm tra.
“Ủa, nàng ấy mới mấy tuổi?” Phương Quyên nhớ lần trước khi Lữ phu nhân dẫn con gái đầu tới phủ, hình như cũng chỉ khoảng mười tuổi thôi mà?
“Đó là chuyện năm nào rồi hả? Chúng ta ở Dương Thành đã bao lâu, sau lại đến Tần Xuyên hơn nửa năm, giờ tiểu thư nhà họ Lữ cao sắp bằng ta rồi đấy, năm nay chắc cũng phải mười ba.” Phương Như cười nói.
Nghe nhắc đến độ tuổi này, Tiểu Thất thầm lắc đầu nguầy nguậy, đúng là vẫn còn nhỏ thật, may mà chỉ mới đính hôn.
“Với nhà ai thế?” Phương Quyên nhận dây buộc đỏ trên tay Phương Như, phụ nàng gói quà.
“Nghe bảo là Hắc gia Tần Xuyên chúng ta.” Phương Như trả lời.
“Uầy, Lữ phu nhân có mặt mũi thật, nay Hắc gia vừa được tước vị, cửa nhà hơi bị cao nhé, nghe nói số người muốn làm mai cho nhà bọn họ xếp dài từ đây đến sông Hộ Thành kia kìa.” Phương Quyên theo hầu hai lão di nương một thời gian nên cũng biết rõ một vài chuyện lớn nhỏ ở Tần Xuyên.
Tiểu Thất kiểm tra quà cáp, cảm thấy có vẻ thiêu thiếu, quan hệ giữa Lý Sở và Lữ Lương khá thân nếu đem so với người ngoài, nên nàng bèn bảo Phương Như đi lấy hai thớ lụa đỏ đem tới.
Vì là quà cưới nên phải đánh kết nhiều màu, hai nha đầu ngồi ngay trong phòng thắt kết.
Chốc lát sau, ma ma ở phòng ngoài tới báo, nói Hà Tam gia ở vườn sau muốn gặp phu nhân.
Hà Tam gia? Hồi ở Tần Xuyên, Tiểu Thất để bà ấy trông coi chuyện bếp núc trà nước, làm việc rất ổn. Giờ trở lại kinh thành, vì Dương ma ma đã cáo lão ở lại điền trang Tần Xuyên nên Tiểu Thất đang định giao chuyện vườn tược lại cho bà ấy, song vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, nay bà ấy muốn gặp, không lẽ cũng là vì chuyện này?
Nàng gật đầu cho người vào.
“Trên đường đi ma ma đã vất vả rồi.” Tiểu Thất vươn tay rút sợi chỉ đỏ trên bàn, tỉ mỉ thắt kết.
“Chuyện trong chức trách, nào có gì vất vả.” Hà Tam gia nhìn chỉ đỏ trên tay Tiểu Thất, có vẻ muốn nói nhưng lại khó mở miệng.
Trông thế, Phương Như nhìn Tiểu Thất, thấy Tiểu Thất gật đầu, nàng bèn đặt công việc trong tay xuống, cười bảo: “Bình thường ma ma hùng hổ lắm mà sao giờ lại ngại ngùng thế, cũng chỉ là hỏi về chuyện công việc thôi, phu nhân còn có thể làm gì ma ma sao?”
Hà Tam gia nhoẻn cười, “Thì cũng là chuyện thế đấy, tôi trước nay quen làm lụng bận rộn rồi, nay được rảnh rang lại thấy thiếu, chỉ mong phu nhân sớm ngày giao việc.”
Tiểu Thất cười, “Ta định để các bà nghỉ ngơi một thời gian rồi mới tính tiếp, nào ngờ bà lại không thích ngồi không.” Nàng đặt chỉ đỏ xuống, ngẫm nghĩ rồi nói, “Nhờ long ân của thánh chủ, khu rừng ngoài vườn sau của nhà ta cũng đã được ban cho tướng quân, trước mắt chưa có ai quản lý, bà để mắt giúp ta ít bữa, đợi chuyện nhà đâu vào đấy, trong phủ ta ổn định xong xuôi, đến lúc đó sẽ phân việc cho bà.”
Hà Tam gia mừng rỡ vâng dạ, bà vốn là người của vườn sau, tuy cũng phụ trách bếp trà được mấy ngày, nhưng nói cho cùng lại chẳng phải người chuyên làm công việc tỉ mẩn ấy, còn đây mới là công việc phù hợp với bà nhất, “Phu nhân người cứ nhìn xem, nếu tôi làm không ổn thì người cứ vặn đầu tôi xuống.” Việc khác bà không dám nói, nhưng nếu là công việc này thì bà có thể vỗ ngực đảm bảo, cha mẹ bà xuất thân làm nghề vườn, mọi chuyện trong vườn bà đều biết rõ, “À phải rồi, chuyện bên bếp trà, có điều này tôi muốn nói rõ với phu nhân. Từ sau khi phu nhân đến kinh thành, các Lan cô nương của nương tử nhà họ Mai rất hay ra sau đòi bánh trái, nói là thiếu phu nhân và tiểu thư phòng lớn thích ăn, tôi không dám không đưa, lần nào cũng ghi vào sổ, giờ cộng lại, nói ít cũng phải mười mấy lượng bạc.”
“Nàng ta đúng là thông minh, dùng tiền công đổi lấy ơn huệ cho riêng mình.” Phương Quyên tức giận.
Tiểu Thất im lặng nhìn Phương Như, Phương như hiểu ý, tự biết thời điểm kiểm tra mình đã đến, thế là nàng hắng giọng, nói với Hà Tam gia, “Nếu ma ma đã ghi sổ thì dĩ nhiên phải đòi lại nàng ấy, quy định trong phủ ta là nợ của người nào thì người đó trả, đến tướng quân cũng phải theo quy định này. Còn về điểm tâm của Đại thiếu phu nhân và tiểu thư Đông phủ, chị dâu cháu gái ăn mấy món điểm tâm chú nào phải chuyện ghê gớm? Còn phải đề phòng làm gì? Đương nhiên là cứ đưa sang thôi, không lại khiến đám tiểu nhân đầu hoẵng mắt chuột ngoài kia làm hỏng danh tiếng hai phòng nhà ta.” Câu này là Phương Như nói với bên ngoài, các bà tử đang khuân đồ trong sân, nghe rõ mồn một.
Tiểu Thất mỉm cười với Phương Như, cảm thấy nha đầu này được việc rồi đấy, Hồng Phất dạy dỗ không tệ.
Chưa đến nửa buổi chiều, lời của Phương Như đã qua miệng những kẻ cố ý thêm dầu dặm muối truyền tới Lan Thảo đường – trước mắt Mai Uyển Ngọc và Triệu Sương Khởi tạm thời ở đây. Đến giờ cơm tối, Hà Tam gia cầm sổ sách đến hỏi chuyện tiền bạc.
Đại nha đầu Lan Trân của Mai Uyển Ngọc lấy bạc ở trong phòng ra trả, khép cửa tiễn người đi, nàng ta xì một tiếng, “Rặt một nhà toàn hồ ly tinh!”
Đúng lúc Mai Uyển Ngọc vén rèm đi ra, nghe nàng ta nói thế thì cau mày, “Tai vách mạch rừng, nói mát cũng được gì?”
Lan Trân bĩu môi, “Sao mà Ngô gia Du Châu sao lại có đứa con gái chuyên tị nạnh thế nhỉ? Vác bụng bự suốt ngày còn kè kè giữ chồng lại qua đêm trong phòng, giờ đến tốn bao nhiêu bạc cũng phải tính toán cho rõ, có giỏi ra ngoài hỏi thăm xem, Mai gia chúng ta còn thiếu mấy đồng bạc lẻ đó à?” Nhìn sắc mặt Mai Uyển Ngọc, nàng ta lại nói tiếp, “Cũng tại người đối diện lắm sự, ghét người ta sống tốt hơn mình, lần trước nếu không phải nàng ta phá đám thì e bây giờ tướng quân đã đến phòng chúng ta rồi.” Trên đường trở về, Lý Sở và Lý Húc từng uống rượu say một lần, các nàng tính nhân lúc lộn xộn dẫn ngài ấy đến phòng của nương tử, ai dè Triệu nương tử ở đối diện xông ra gây sự, làm chuyện bất thành, đúng là phí cả cơ hội tốt.
Mai Uyển Ngọc nhìn qua cửa đối diện, “Khéo vì chuyện của Tố La mà nàng ta tức ta đấy.” Đúng là hồi trước nàng đã mua chuộc Tố La ngáng chân Triệu nương tử, định một mũi tên trúng hai đích, để người ở Mai viện gây hấn với Triệu gia. Nào ngờ nàng ta hành sự quá cẩn thận, biết nhẫn không tố cáo Triệu gia, ngược lại còn khiến Triệu nương tử lấy làm cảm kích.
“Sao có thể trách nương tử chuyện của Tố La và Thiến La, nếu nàng ta thật sự thương nha đầu nhà mình thì nhẽ ra ngay từ đầu nên cho Tố La tiền cứu anh mình, nương tử chỉ là tốt bụng giúp Tố La, Tố La cảm kích nên mới tiết lộ chuyện Triệu gia trả ơn.” Lan Trân nói.
“Được rồi, chuyện cũng đã qua, đừng nhắc lại nữa. Giờ chúng ta đã tới kinh thành, sau này còn nhiều thì giờ.” Nàng không tin Lý Sở chỉ sủng ái mỗi người ở Mai viện. Kiểu gì cũng sẽ chán ngán cho xem.
Lan Trân cười đáp, “Cũng đúng, gần đây Đại thái thái Đông phủ đã gỡ lệnh cấm cho Đại thiếu phu nhân, cũng nhờ nương tử khéo ăn khéo nói, nếu Đại thiếu phu nhân chịu nghe theo, sau này sinh được con trai thì tương lai cả Đông phủ sẽ là thiên hạ của Đại thiếu phu nhân, đến khi ấy cũng có thể can thiệp vào chuyện trong phủ chúng ta.”
“Chuyện chưa có gì mà nói cứ như thật, chớ có nghĩ nhiều. Lúc nãy bảo các ngươi đưa đồ tới thư phòng và Tùng Bách viện, đã đưa chưa?” Mai Uyển Ngọc hỏi.
“Đưa rồi ạ, Vương ma ma ngủ sớm nên Mai Linh ở Tùng Bách viện nhận thay. Còn phía thư phòng thì…” Nàng ta bĩu môi, “Nói là tướng quân từ nội phủ về thì đến thẳng Mai viện, cũng ăn tối ở đó luôn.”
Mai Uyển Ngọc cầm đũa khẩy món trong đĩa, “Mai Linh… Có phải là nha đầu được Vương ma ma dẫn theo từ Tần Xuyên không?”
“Đúng rồi ạ, nghe nói vốn dĩ ngày trước sẽ hầu hạ tướng quân, nhưng từ khi người ở Mai viện được sủng thì bị gạt ra, về sau nàng ta được ma ma gả đến điền trang, nhưng không chịu vất vả nổi nên đã quay về rồi, giờ vẫn đang phục vụ ở Tùng Bách viện.” Nàng ta lấm lét trông ra ngoài, “Nghe nói hận người ở Mai viện đến xương tủy.”
Mai Uyển Ngọc động chân mày, gắp một đũa thịt hấp thính cho vào miệng, chậm rãi nhai, “Người ở Mai viện cũng sắp đến ngày rồi phải không?”
“Bảo là hạ tuần tháng Chín, chắc cũng vài hôm nữa thôi, nghe nói phòng bên đó chuẩn bị rất nhiều đồ cho bé gái, gì mà chắc chắn tám phần là con gái.” Lan Trân chậc chậc, “Hồi Tần Xuyên, bà tử nhà cữu thái thái nói nàng ta có tướng mặt hoa, kiểu gì sau này cũng sẽ sinh toàn con gái, nào biết may mắn thế nào, thai đầu lại là con trai.”
Mai Uyển Ngọc trợn mắt, “Ngươi càng ngày càng ăn nói không biết điểm dừng rồi đấy.”
Lan Trân thè lưỡi.
***
Ngày hai mươi sáu tháng Chín, thầy giáo vỡ lòng được Bạch Cư Thiền giới thiệu – Lục Ngọc Phong chính thức mở lớp dạy học tại Lý gia. Để bày tỏ sự trịnh trọng, Lý Sở đích thân dẫn con trai và các cháu tới học đường làm lễ bái sư, trùng hợp Lý Húc cũng đang ở nhà, nghe nói về chuyện này nên cũng tranh thủ thời gian đến một chuyến.
Để tụi nhỏ hiểu được tầm quan trọng của việc học, hai anh em thể hiện rất lễ phép. Nhưng điều này lại khiến Lục Ngọc Phong thấp thỏm, nghĩ bụng chỉ là dạy vỡ lòng thôi mà, việc gì phải làm lớn đến vậy? Có phải đã đánh giá ông cao quá rồi không? Nhưng dù thế ông vẫn lấy làm thoải mái. Nhất là khi Lý Sở nói với tụi nhỏ, từ rày trở đi hễ đã bước vào ngưỡng cửa lớp học thì cha mẹ sẽ không nhúng tay vào, xử phạt thế nào, tất cả đều theo thầy.
Thế là, ngày đầu tiên đi học Hằng Nhi đã bị đánh vào tay, vì thằng bé chơi rượt đuổi quấy nhiễu giờ học của các anh.
Tiểu Thất tính cười con trai đáng đời, đã không cho đi học mà còn khăng khăng đòi đi, rồi giờ đi học lại phá bĩnh. Nhưng khi thấy hai tay con trai sưng đỏ thì nàng lại khó chịu, con mình mình đánh mình mắng ra sao cũng được, song người khác động tới là lại rất bực.
Nhưng cũng chỉ khó chịu trong lòng vậy thôi, một khi đã bước vào cửa lớp thì không còn như ở cạnh cha mẹ nữa.
Qua ngày thứ hai, vừa thức dậy nàng đã hỏi con có muốn đi học nữa không, thằng bé hết nhìn mẹ lại nhìn bà vú với mấy người hầu, cuối cùng vẫn gật đầu đòi đi, thầy giáo dạy học nghiêm khắc thật, song bù lại có thể chơi với các anh. Ở nhà tuy sướng nhưng lại không được chơi.
Vậy là Tiểu Thất thay cho con áo khoác cổ tròn bó tay, đeo chéo cặp vải, trong cặp đựng hai chiếc bút lông nho nhỏ và ít quả khô thằng bé thích ăn, nàng chẳng mong con học hỏi được nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên đến khi tan học là tốt lắm rồi.
Chuẩn bị quần áo và cặp sách xong xuôi, nàng dẫn con đến lớp, dọc đường cứ dặn đi dặn lại không được phá giờ học của các anh nữa. Thằng bé vâng vâng dạ dạ, lúc đi ngang qua cửa hông thì tình cờ gặp Thần Nhi ở phòng lớn dẫn em trai Vân Nhi đến học, hai đứa nhóc gặp nhau là lại ầm ĩ như hai đứa ngốc.
Hai đứa Vân Hằng này đúng là được di truyền sức lực của đàn ông nhà họ Lý, kiểu gì sau này cũng theo nghiệp võ cho xem.
Tiểu Thất dặn Thần Nhi vài câu rồi để cậu dẫn hai thằng quỷ nhỏ lên lớp.
Trên đường về nhà, bỗng sực nhớ hôm trước ma ma về điền trang thăm bệnh chồng, nàng bèn rẽ vào Tùng Bách viện ngồi một lát, hỏi thăm bệnh tình của Vương lão đầu, nhân tiện bàn về hôn sự của cháu trai ma ma.
Lúc về tới Mai viện thì đã xế trưa, Tiểu Thất nhìn sổ sách một lúc, chợt thấy bụng nhói đau như ăn phải đồ hỏng, nhưng đi vệ sinh mấy lần mà vẫn không đỡ. Thanh Liên thấy không ổn, bèn cho người đến Lưu gia mời Lưu thái y, lại bảo Mai Hương tới tiền viện thông báo cho Tạ Tế Đường.
Ít hôm trước Lý Sở đã chính thức nhậm chức ở nội phủ, đúng lúc hôm nay phải vào triều chầu, thảo luận về cuộc chiến ở Đại Uyển Khẩu và chuyện ký kết hiệp định với hai nước Liêu Hán, cả triều tranh luận ồn ào đến tận đầu giờ chiều mới bãi.
Vừa bước ra cửa cung đã thấy Tạ Tế Đường thấp thỏm đứng chờ, Lý Sở lập tức cảm thấy có chuyện không ổn, đúng như dự đoán, Tạ Tế Đường nói nàng bắt đầu đau bụng từ xế trưa.
Lý Sở đi thẳng từ cửa cung về nhà trong vòng một nén nhang, ném cương ngựa qua một bên rồi chạy xộc tới hậu trạch.
Vừa vào Mai viện đã thấy trong sân chi chít người là người, trên cửa phòng Tây treo lụa đỏ, Lưu thái y đang đứng bên ngoài.
“Sao rồi?” Lý Sở giơ tay quệt mồ hôi trên đầu, hổn hển hỏi Lưu thái y.
“Tướng quân chớ vội, phu nhân vẫn luôn khỏe mạnh, chỉ gặp chút trắc trở nhỏ, tổng thể không có gì đáng lo.” Lưu thái y trấn an.
Bất thình lình trong phòng vang lên tiếng thét đầy đau đớn, Lý Sở vén rèm toan bước vào, song bị các bà tử xúm lại ngăn cản. Vương ma ma khuyên hắn chớ làm ảnh hưởng đến người bên trong, lúc này hắn mới thôi, nhưng vẫn sốt ruột đi đi lại lại trước cửa.
Qua một lúc khá lâu, cuối cùng bên trong vọng ra tiếng trẻ khóc, Lý Sở thở phào một hơi.
“Em trai, em trai.” Hằng Nhi chỉ vào trong phòng mà nói với cha.
Chẳng mấy chốc, bà đỡ ôm tả đi ra, đúng là một đứa bé trai.
Lý Sở vui thì có vui nhưng không quá hưng phấn, dù gì cũng đã trải qua lúc sinh Hằng Nhi, giờ cũng chỉ là thêm đứa nữa mà thôi. Với cả thời gian qua nàng cứ luôn miệng nói bên tai hắn gì mà sinh con gái, còn nói ma ma đã cho người kiểm tra, là bé gái, nên đâm ra hắn cũng mong ngóng cùng, nghĩ bụng nếu sinh được cô con gái như nàng thì hay biết mấy, ai dè lại là một thằng nhóc.
Cũng như lần Hằng Nhi chào đời, sinh con xong, Lý Sở cuộn chăn ôm Tiểu Thất từ phòng sinh quay về phòng ngủ, điểm khác biệt là quá trình sinh nở lần này có hơi nguy hiểm, nàng không còn sức nói chuyện với hắn nữa, chỉ nghe theo lời dặn của Lưu thái y, uống một viên thuốc rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Lý Sở mời Lưu thái y đến chái phòng nói chuyện, hắn cảm thấy lần này nàng lâm bồn quá đột ngột, trước đó vị trí của bào thai vẫn bình thường, lần nào bắt mạch Lưu thái y cũng khen mạch nàng đập ổn, trong nhà còn mời bà đỡ đến chăm sóc, chưa thấy ai nói có dấu hiệu sắp sinh.
Lưu thái y cũng không dám chắc chắn, chỉ dặn hắn kiểm tra xem mấy ngày qua nàng có ăn thứ gì không nên ăn không.
Nói rầm rộ cũng được mà hao tài tốn của cũng xuôi, tóm lại ông đã hạ quyết định, người bên dưới không thể trái ý, đành phải tuân theo.
Gia sản ở Thạch viện vốn ít, hơn nữa có kha khá đồ đạc vẫn ở kinh thành chưa kịp chuyển về nhà cũ, thành ra không phải xử lý nhiều như Đông phủ, lại có hai người Tạ Tế Đường và Lâm Điền Sinh lo liệu nên gia chủ không cần nhúng tay phiền lòng. Khó là khó ở Đông phủ, đồ đạc cần thuyên chuyển quá nhiều. Phòng ba chỉ có một mình Lý Húc ôm không xuể, Lý Sở đành hỗ trợ một tay.
Vì ngày sinh dự kiến của Tiểu Thất là vào cuối tháng Chín nên từ giữa tháng Tám, Lý Sở đã tất bật tới Tần Xuyên vận chuyển gia sản, giữa tháng Chín mới trở lại kinh thành, chuyến này về có cả người lẫn đồ đạc ở Thạch viện.
“Mai nương tử đi thuyền chung với phòng lớn, được phòng lớn săn sóc, còn Triệu nương tử biết điều, theo hai lão di nương đi thuyền của nhà ta.” Lần này Phương Quyên cũng theo về, trên đường đi thu hết mọi chuyện lớn nhỏ vào mắt, nhất là hai di nương, nàng “canh chừng” rất chặt, “Chuyến này về, bên phòng lớn tìm đủ lý do gọi tướng quân sang thuyền nhà họ, em mới hỏi Chu Thành, nghe huynh ấy kể thì cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là hai tiểu thư bị say sóng, mà lần nào cũng là Mai nương tử hầu chuyện tướng quân, bảo gì mà tránh hiềm nghi chị dâu em chồng. Hừ, làm như không ai biết ấy. Sang được hai lần thì tướng quân cũng thấy mệt, dứt khoát bảo phu thuyền đi chậm lại, nhờ vậy mới được yên tĩnh mấy hôm.” Phương Quyên bĩu môi.
Tiểu Thất cười xòa, bụng nhủ cuối cùng Mai Uyển Ngọc cũng chịu ra tay, hẳn sau này trong phủ sẽ náo nhiệt lắm cho xem, “Đừng bĩu môi trợn mắt nữa, Hồng Phất tỷ tỷ của các em vừa thành thân, giờ đã chuyển ra hẻm sau, em mới về, cũng nên bớt thời gian đi thăm nàng đi.” Hôn sự của Hồng Phất và Tạ Tế Đường được tổ chức trước khi Lý Sở về Tần Xuyên, vì đang trong tháng trăng mật nên không cho nàng lại phủ.
Phương Quyên cười vâng dạ.
Đúng lúc này Phương Như ôm ba bốn chiếc hộp đi vào, hai nha đầu chuyển từng hộp từng hộp lên bàn.
“Là quà mừng cho nhà ai vậy?” Chỉ có quà cưới mới vẽ hình uyên ương nghịch nước.
“Tiểu thư nhà họ Lữ mới định thân, phu nhân bảo chuẩn bị quà mừng.” Phương Như vừa nói vừa mở hộp ra để Tiểu Thất kiểm tra.
“Ủa, nàng ấy mới mấy tuổi?” Phương Quyên nhớ lần trước khi Lữ phu nhân dẫn con gái đầu tới phủ, hình như cũng chỉ khoảng mười tuổi thôi mà?
“Đó là chuyện năm nào rồi hả? Chúng ta ở Dương Thành đã bao lâu, sau lại đến Tần Xuyên hơn nửa năm, giờ tiểu thư nhà họ Lữ cao sắp bằng ta rồi đấy, năm nay chắc cũng phải mười ba.” Phương Như cười nói.
Nghe nhắc đến độ tuổi này, Tiểu Thất thầm lắc đầu nguầy nguậy, đúng là vẫn còn nhỏ thật, may mà chỉ mới đính hôn.
“Với nhà ai thế?” Phương Quyên nhận dây buộc đỏ trên tay Phương Như, phụ nàng gói quà.
“Nghe bảo là Hắc gia Tần Xuyên chúng ta.” Phương Như trả lời.
“Uầy, Lữ phu nhân có mặt mũi thật, nay Hắc gia vừa được tước vị, cửa nhà hơi bị cao nhé, nghe nói số người muốn làm mai cho nhà bọn họ xếp dài từ đây đến sông Hộ Thành kia kìa.” Phương Quyên theo hầu hai lão di nương một thời gian nên cũng biết rõ một vài chuyện lớn nhỏ ở Tần Xuyên.
Tiểu Thất kiểm tra quà cáp, cảm thấy có vẻ thiêu thiếu, quan hệ giữa Lý Sở và Lữ Lương khá thân nếu đem so với người ngoài, nên nàng bèn bảo Phương Như đi lấy hai thớ lụa đỏ đem tới.
Vì là quà cưới nên phải đánh kết nhiều màu, hai nha đầu ngồi ngay trong phòng thắt kết.
Chốc lát sau, ma ma ở phòng ngoài tới báo, nói Hà Tam gia ở vườn sau muốn gặp phu nhân.
Hà Tam gia? Hồi ở Tần Xuyên, Tiểu Thất để bà ấy trông coi chuyện bếp núc trà nước, làm việc rất ổn. Giờ trở lại kinh thành, vì Dương ma ma đã cáo lão ở lại điền trang Tần Xuyên nên Tiểu Thất đang định giao chuyện vườn tược lại cho bà ấy, song vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, nay bà ấy muốn gặp, không lẽ cũng là vì chuyện này?
Nàng gật đầu cho người vào.
“Trên đường đi ma ma đã vất vả rồi.” Tiểu Thất vươn tay rút sợi chỉ đỏ trên bàn, tỉ mỉ thắt kết.
“Chuyện trong chức trách, nào có gì vất vả.” Hà Tam gia nhìn chỉ đỏ trên tay Tiểu Thất, có vẻ muốn nói nhưng lại khó mở miệng.
Trông thế, Phương Như nhìn Tiểu Thất, thấy Tiểu Thất gật đầu, nàng bèn đặt công việc trong tay xuống, cười bảo: “Bình thường ma ma hùng hổ lắm mà sao giờ lại ngại ngùng thế, cũng chỉ là hỏi về chuyện công việc thôi, phu nhân còn có thể làm gì ma ma sao?”
Hà Tam gia nhoẻn cười, “Thì cũng là chuyện thế đấy, tôi trước nay quen làm lụng bận rộn rồi, nay được rảnh rang lại thấy thiếu, chỉ mong phu nhân sớm ngày giao việc.”
Tiểu Thất cười, “Ta định để các bà nghỉ ngơi một thời gian rồi mới tính tiếp, nào ngờ bà lại không thích ngồi không.” Nàng đặt chỉ đỏ xuống, ngẫm nghĩ rồi nói, “Nhờ long ân của thánh chủ, khu rừng ngoài vườn sau của nhà ta cũng đã được ban cho tướng quân, trước mắt chưa có ai quản lý, bà để mắt giúp ta ít bữa, đợi chuyện nhà đâu vào đấy, trong phủ ta ổn định xong xuôi, đến lúc đó sẽ phân việc cho bà.”
Hà Tam gia mừng rỡ vâng dạ, bà vốn là người của vườn sau, tuy cũng phụ trách bếp trà được mấy ngày, nhưng nói cho cùng lại chẳng phải người chuyên làm công việc tỉ mẩn ấy, còn đây mới là công việc phù hợp với bà nhất, “Phu nhân người cứ nhìn xem, nếu tôi làm không ổn thì người cứ vặn đầu tôi xuống.” Việc khác bà không dám nói, nhưng nếu là công việc này thì bà có thể vỗ ngực đảm bảo, cha mẹ bà xuất thân làm nghề vườn, mọi chuyện trong vườn bà đều biết rõ, “À phải rồi, chuyện bên bếp trà, có điều này tôi muốn nói rõ với phu nhân. Từ sau khi phu nhân đến kinh thành, các Lan cô nương của nương tử nhà họ Mai rất hay ra sau đòi bánh trái, nói là thiếu phu nhân và tiểu thư phòng lớn thích ăn, tôi không dám không đưa, lần nào cũng ghi vào sổ, giờ cộng lại, nói ít cũng phải mười mấy lượng bạc.”
“Nàng ta đúng là thông minh, dùng tiền công đổi lấy ơn huệ cho riêng mình.” Phương Quyên tức giận.
Tiểu Thất im lặng nhìn Phương Như, Phương như hiểu ý, tự biết thời điểm kiểm tra mình đã đến, thế là nàng hắng giọng, nói với Hà Tam gia, “Nếu ma ma đã ghi sổ thì dĩ nhiên phải đòi lại nàng ấy, quy định trong phủ ta là nợ của người nào thì người đó trả, đến tướng quân cũng phải theo quy định này. Còn về điểm tâm của Đại thiếu phu nhân và tiểu thư Đông phủ, chị dâu cháu gái ăn mấy món điểm tâm chú nào phải chuyện ghê gớm? Còn phải đề phòng làm gì? Đương nhiên là cứ đưa sang thôi, không lại khiến đám tiểu nhân đầu hoẵng mắt chuột ngoài kia làm hỏng danh tiếng hai phòng nhà ta.” Câu này là Phương Như nói với bên ngoài, các bà tử đang khuân đồ trong sân, nghe rõ mồn một.
Tiểu Thất mỉm cười với Phương Như, cảm thấy nha đầu này được việc rồi đấy, Hồng Phất dạy dỗ không tệ.
Chưa đến nửa buổi chiều, lời của Phương Như đã qua miệng những kẻ cố ý thêm dầu dặm muối truyền tới Lan Thảo đường – trước mắt Mai Uyển Ngọc và Triệu Sương Khởi tạm thời ở đây. Đến giờ cơm tối, Hà Tam gia cầm sổ sách đến hỏi chuyện tiền bạc.
Đại nha đầu Lan Trân của Mai Uyển Ngọc lấy bạc ở trong phòng ra trả, khép cửa tiễn người đi, nàng ta xì một tiếng, “Rặt một nhà toàn hồ ly tinh!”
Đúng lúc Mai Uyển Ngọc vén rèm đi ra, nghe nàng ta nói thế thì cau mày, “Tai vách mạch rừng, nói mát cũng được gì?”
Lan Trân bĩu môi, “Sao mà Ngô gia Du Châu sao lại có đứa con gái chuyên tị nạnh thế nhỉ? Vác bụng bự suốt ngày còn kè kè giữ chồng lại qua đêm trong phòng, giờ đến tốn bao nhiêu bạc cũng phải tính toán cho rõ, có giỏi ra ngoài hỏi thăm xem, Mai gia chúng ta còn thiếu mấy đồng bạc lẻ đó à?” Nhìn sắc mặt Mai Uyển Ngọc, nàng ta lại nói tiếp, “Cũng tại người đối diện lắm sự, ghét người ta sống tốt hơn mình, lần trước nếu không phải nàng ta phá đám thì e bây giờ tướng quân đã đến phòng chúng ta rồi.” Trên đường trở về, Lý Sở và Lý Húc từng uống rượu say một lần, các nàng tính nhân lúc lộn xộn dẫn ngài ấy đến phòng của nương tử, ai dè Triệu nương tử ở đối diện xông ra gây sự, làm chuyện bất thành, đúng là phí cả cơ hội tốt.
Mai Uyển Ngọc nhìn qua cửa đối diện, “Khéo vì chuyện của Tố La mà nàng ta tức ta đấy.” Đúng là hồi trước nàng đã mua chuộc Tố La ngáng chân Triệu nương tử, định một mũi tên trúng hai đích, để người ở Mai viện gây hấn với Triệu gia. Nào ngờ nàng ta hành sự quá cẩn thận, biết nhẫn không tố cáo Triệu gia, ngược lại còn khiến Triệu nương tử lấy làm cảm kích.
“Sao có thể trách nương tử chuyện của Tố La và Thiến La, nếu nàng ta thật sự thương nha đầu nhà mình thì nhẽ ra ngay từ đầu nên cho Tố La tiền cứu anh mình, nương tử chỉ là tốt bụng giúp Tố La, Tố La cảm kích nên mới tiết lộ chuyện Triệu gia trả ơn.” Lan Trân nói.
“Được rồi, chuyện cũng đã qua, đừng nhắc lại nữa. Giờ chúng ta đã tới kinh thành, sau này còn nhiều thì giờ.” Nàng không tin Lý Sở chỉ sủng ái mỗi người ở Mai viện. Kiểu gì cũng sẽ chán ngán cho xem.
Lan Trân cười đáp, “Cũng đúng, gần đây Đại thái thái Đông phủ đã gỡ lệnh cấm cho Đại thiếu phu nhân, cũng nhờ nương tử khéo ăn khéo nói, nếu Đại thiếu phu nhân chịu nghe theo, sau này sinh được con trai thì tương lai cả Đông phủ sẽ là thiên hạ của Đại thiếu phu nhân, đến khi ấy cũng có thể can thiệp vào chuyện trong phủ chúng ta.”
“Chuyện chưa có gì mà nói cứ như thật, chớ có nghĩ nhiều. Lúc nãy bảo các ngươi đưa đồ tới thư phòng và Tùng Bách viện, đã đưa chưa?” Mai Uyển Ngọc hỏi.
“Đưa rồi ạ, Vương ma ma ngủ sớm nên Mai Linh ở Tùng Bách viện nhận thay. Còn phía thư phòng thì…” Nàng ta bĩu môi, “Nói là tướng quân từ nội phủ về thì đến thẳng Mai viện, cũng ăn tối ở đó luôn.”
Mai Uyển Ngọc cầm đũa khẩy món trong đĩa, “Mai Linh… Có phải là nha đầu được Vương ma ma dẫn theo từ Tần Xuyên không?”
“Đúng rồi ạ, nghe nói vốn dĩ ngày trước sẽ hầu hạ tướng quân, nhưng từ khi người ở Mai viện được sủng thì bị gạt ra, về sau nàng ta được ma ma gả đến điền trang, nhưng không chịu vất vả nổi nên đã quay về rồi, giờ vẫn đang phục vụ ở Tùng Bách viện.” Nàng ta lấm lét trông ra ngoài, “Nghe nói hận người ở Mai viện đến xương tủy.”
Mai Uyển Ngọc động chân mày, gắp một đũa thịt hấp thính cho vào miệng, chậm rãi nhai, “Người ở Mai viện cũng sắp đến ngày rồi phải không?”
“Bảo là hạ tuần tháng Chín, chắc cũng vài hôm nữa thôi, nghe nói phòng bên đó chuẩn bị rất nhiều đồ cho bé gái, gì mà chắc chắn tám phần là con gái.” Lan Trân chậc chậc, “Hồi Tần Xuyên, bà tử nhà cữu thái thái nói nàng ta có tướng mặt hoa, kiểu gì sau này cũng sẽ sinh toàn con gái, nào biết may mắn thế nào, thai đầu lại là con trai.”
Mai Uyển Ngọc trợn mắt, “Ngươi càng ngày càng ăn nói không biết điểm dừng rồi đấy.”
Lan Trân thè lưỡi.
***
Ngày hai mươi sáu tháng Chín, thầy giáo vỡ lòng được Bạch Cư Thiền giới thiệu – Lục Ngọc Phong chính thức mở lớp dạy học tại Lý gia. Để bày tỏ sự trịnh trọng, Lý Sở đích thân dẫn con trai và các cháu tới học đường làm lễ bái sư, trùng hợp Lý Húc cũng đang ở nhà, nghe nói về chuyện này nên cũng tranh thủ thời gian đến một chuyến.
Để tụi nhỏ hiểu được tầm quan trọng của việc học, hai anh em thể hiện rất lễ phép. Nhưng điều này lại khiến Lục Ngọc Phong thấp thỏm, nghĩ bụng chỉ là dạy vỡ lòng thôi mà, việc gì phải làm lớn đến vậy? Có phải đã đánh giá ông cao quá rồi không? Nhưng dù thế ông vẫn lấy làm thoải mái. Nhất là khi Lý Sở nói với tụi nhỏ, từ rày trở đi hễ đã bước vào ngưỡng cửa lớp học thì cha mẹ sẽ không nhúng tay vào, xử phạt thế nào, tất cả đều theo thầy.
Thế là, ngày đầu tiên đi học Hằng Nhi đã bị đánh vào tay, vì thằng bé chơi rượt đuổi quấy nhiễu giờ học của các anh.
Tiểu Thất tính cười con trai đáng đời, đã không cho đi học mà còn khăng khăng đòi đi, rồi giờ đi học lại phá bĩnh. Nhưng khi thấy hai tay con trai sưng đỏ thì nàng lại khó chịu, con mình mình đánh mình mắng ra sao cũng được, song người khác động tới là lại rất bực.
Nhưng cũng chỉ khó chịu trong lòng vậy thôi, một khi đã bước vào cửa lớp thì không còn như ở cạnh cha mẹ nữa.
Qua ngày thứ hai, vừa thức dậy nàng đã hỏi con có muốn đi học nữa không, thằng bé hết nhìn mẹ lại nhìn bà vú với mấy người hầu, cuối cùng vẫn gật đầu đòi đi, thầy giáo dạy học nghiêm khắc thật, song bù lại có thể chơi với các anh. Ở nhà tuy sướng nhưng lại không được chơi.
Vậy là Tiểu Thất thay cho con áo khoác cổ tròn bó tay, đeo chéo cặp vải, trong cặp đựng hai chiếc bút lông nho nhỏ và ít quả khô thằng bé thích ăn, nàng chẳng mong con học hỏi được nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên đến khi tan học là tốt lắm rồi.
Chuẩn bị quần áo và cặp sách xong xuôi, nàng dẫn con đến lớp, dọc đường cứ dặn đi dặn lại không được phá giờ học của các anh nữa. Thằng bé vâng vâng dạ dạ, lúc đi ngang qua cửa hông thì tình cờ gặp Thần Nhi ở phòng lớn dẫn em trai Vân Nhi đến học, hai đứa nhóc gặp nhau là lại ầm ĩ như hai đứa ngốc.
Hai đứa Vân Hằng này đúng là được di truyền sức lực của đàn ông nhà họ Lý, kiểu gì sau này cũng theo nghiệp võ cho xem.
Tiểu Thất dặn Thần Nhi vài câu rồi để cậu dẫn hai thằng quỷ nhỏ lên lớp.
Trên đường về nhà, bỗng sực nhớ hôm trước ma ma về điền trang thăm bệnh chồng, nàng bèn rẽ vào Tùng Bách viện ngồi một lát, hỏi thăm bệnh tình của Vương lão đầu, nhân tiện bàn về hôn sự của cháu trai ma ma.
Lúc về tới Mai viện thì đã xế trưa, Tiểu Thất nhìn sổ sách một lúc, chợt thấy bụng nhói đau như ăn phải đồ hỏng, nhưng đi vệ sinh mấy lần mà vẫn không đỡ. Thanh Liên thấy không ổn, bèn cho người đến Lưu gia mời Lưu thái y, lại bảo Mai Hương tới tiền viện thông báo cho Tạ Tế Đường.
Ít hôm trước Lý Sở đã chính thức nhậm chức ở nội phủ, đúng lúc hôm nay phải vào triều chầu, thảo luận về cuộc chiến ở Đại Uyển Khẩu và chuyện ký kết hiệp định với hai nước Liêu Hán, cả triều tranh luận ồn ào đến tận đầu giờ chiều mới bãi.
Vừa bước ra cửa cung đã thấy Tạ Tế Đường thấp thỏm đứng chờ, Lý Sở lập tức cảm thấy có chuyện không ổn, đúng như dự đoán, Tạ Tế Đường nói nàng bắt đầu đau bụng từ xế trưa.
Lý Sở đi thẳng từ cửa cung về nhà trong vòng một nén nhang, ném cương ngựa qua một bên rồi chạy xộc tới hậu trạch.
Vừa vào Mai viện đã thấy trong sân chi chít người là người, trên cửa phòng Tây treo lụa đỏ, Lưu thái y đang đứng bên ngoài.
“Sao rồi?” Lý Sở giơ tay quệt mồ hôi trên đầu, hổn hển hỏi Lưu thái y.
“Tướng quân chớ vội, phu nhân vẫn luôn khỏe mạnh, chỉ gặp chút trắc trở nhỏ, tổng thể không có gì đáng lo.” Lưu thái y trấn an.
Bất thình lình trong phòng vang lên tiếng thét đầy đau đớn, Lý Sở vén rèm toan bước vào, song bị các bà tử xúm lại ngăn cản. Vương ma ma khuyên hắn chớ làm ảnh hưởng đến người bên trong, lúc này hắn mới thôi, nhưng vẫn sốt ruột đi đi lại lại trước cửa.
Qua một lúc khá lâu, cuối cùng bên trong vọng ra tiếng trẻ khóc, Lý Sở thở phào một hơi.
“Em trai, em trai.” Hằng Nhi chỉ vào trong phòng mà nói với cha.
Chẳng mấy chốc, bà đỡ ôm tả đi ra, đúng là một đứa bé trai.
Lý Sở vui thì có vui nhưng không quá hưng phấn, dù gì cũng đã trải qua lúc sinh Hằng Nhi, giờ cũng chỉ là thêm đứa nữa mà thôi. Với cả thời gian qua nàng cứ luôn miệng nói bên tai hắn gì mà sinh con gái, còn nói ma ma đã cho người kiểm tra, là bé gái, nên đâm ra hắn cũng mong ngóng cùng, nghĩ bụng nếu sinh được cô con gái như nàng thì hay biết mấy, ai dè lại là một thằng nhóc.
Cũng như lần Hằng Nhi chào đời, sinh con xong, Lý Sở cuộn chăn ôm Tiểu Thất từ phòng sinh quay về phòng ngủ, điểm khác biệt là quá trình sinh nở lần này có hơi nguy hiểm, nàng không còn sức nói chuyện với hắn nữa, chỉ nghe theo lời dặn của Lưu thái y, uống một viên thuốc rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Lý Sở mời Lưu thái y đến chái phòng nói chuyện, hắn cảm thấy lần này nàng lâm bồn quá đột ngột, trước đó vị trí của bào thai vẫn bình thường, lần nào bắt mạch Lưu thái y cũng khen mạch nàng đập ổn, trong nhà còn mời bà đỡ đến chăm sóc, chưa thấy ai nói có dấu hiệu sắp sinh.
Lưu thái y cũng không dám chắc chắn, chỉ dặn hắn kiểm tra xem mấy ngày qua nàng có ăn thứ gì không nên ăn không.