Vì em gái xuất giá nên vừa ra Tết, Hà phu nhân dẫn con cái lên kinh thành một chuyến, đến khi về Dương Thành thì gần nửa tháng không ra khỏi cửa. Bình thường hễ kinh thành đưa thứ gì đến là nàng ta lại tới từng phủ khoe khoang, mọi người cũng quen với cái tính đấy của nàng ta, giờ bỗng dưng ngừng công kích lại thành ra khó thích ứng.
Cuối cùng Hà phu nhân cũng lộ diện trong bữa tiệc lại mặt của Mã Khê Liên, mọi người thấy nàng ta ủ rũ không nói không năng, bèn cố ý kể chuyện vui chọc cười.
Lưu phu nhân nói người thân trong nhà đến dị quốc phía Tây buôn bán, kết quả có một thương gia để chính con dâu của mình ra mặt tiếp đãi y, khiến người họ hàng đó sợ tới nỗi nửa đêm không dám về phòng ngủ.
Hà phu nhân nghe xong thì trợn mắt, “Về sau đừng có kể mấy chuyện cười dung tục thế nữa, người khác nghe được lại tưởng nữ quyến Dương Thành chúng ta là loại bà tám ngồi lê đôi mách ngoài Sáu Ngõ.”
Sáu Ngõ tức sáu ngõ hẻm, là một cách nói của người dân tại kinh thành, vì quan viên tam phẩm trở lên sẽ thường trú tại các con đường ở Đông Nam Hoàng Thành, chẳng hạn ngõ Ô Y tập trung quan quân cũng là một trong số đó, cho nên nói Sáu Ngõ tức ám chỉ người có địa vị cùng gia quyến của họ.
Nịnh chẳng thành lại còn bị phản bác, Lưu phu nhân tự thấy đen đủi, ngậm miệng im lặng. Kỳ thực bình thường Hà phu nhân rất thích nghe những kiểu chuyện cười tục tĩu như vậy, thậm chí còn tục hơn cả thế, chẳng biết hôm nay nàng ta bị gì nữa.
Các vị phu nhân – bao gồm Tiểu Thất lần lượt nhìn nhau. Vạn phu nhân lớn tuổi nhất, địa vị của trượng phu cũng cao nhất, bình thường hễ có chuyện đều do bà ấy quyết định đầu tiên, nên dĩ nhiên vào lúc này cũng là bà ra mặt. Bà phất tay cho lui bớt gia nhân, chỉ để lại các vị phu nhân cùng nha đầu hầu hạ, cất tiếng hỏi, “Cô bị làm sao đấy? Từ lúc ở kinh thành về cứ như biến thành người khác.”
Hà phu nhân nhìn Vạn phu nhân rồi lại nhìn những người khác, đoạn thở dài một cách nặng nề, “Đừng nói nữa, lần này về kinh, ta bị cái đám chanh chua kia cười thối mặt rồi.” Rồi nàng kể lại những “đả kích” mình gặp phải khi ở kinh thành.
Hà phu nhân là Đại tiểu thư đích tôn của tướng phủ, được bà nội nuôi nấng từ nhỏ, ăn uống ăn mặc không một chị em nào trong nhà có thể so bì, sau này lớn lên cũng lấy phu quân có tiền đồ hơn các anh em rể khác – Hà Ứng Kiền mới ngoài ba mươi đã là người đứng thứ hai tại phủ Bắc Đô hộ, năm ngoái còn lập được công trạng lớn trong trận đại thắng Dương Thành, ví với hô mưa gọi gió cũng chẳng ngoa.
Lần này em gái thành thân, nàng ta định về nhà khoe khoang một trận, thế là ba mẹ con ăn mặc lộng lẫy tham dự, quà hồi môn cho em gái cũng toàn là đồ sang trọng thượng hạng. Nào ngờ lại khiến chúng chị em cười giễu, nói bọn họ ăn mặc quê mùa đã đành, thế nhưng thân là chị ruột mà lại tặng đồ cũ cho em gái, đúng là quá thảm.
“Các cô nói xem, ta keo kiệt chỗ nào hả? Bạc nén trị giá mười lượng, cả thảy bốn mươi nén, ngoài ra còn thêm năm thớ lụa thượng hạng, một đôi trâm phượng ba đuôi làm bằng vàng nạm trân châu, viên nào viên nấy to bằng quả trứng cút, còn là quà trong cung ngự ban, bản thân ta còn chưa nỡ đeo mà dám nói ta kiết!” Nghĩ đến đó, Hà phu nhân lại nổi đóa.
Các phu nhân nghe xong, có người hít sâu, những người ít của – ví dụ như Lưu phu nhân, thì chừng đấy đủ cả nhà tiêu xài trong một năm lận đó. Nhưng cũng có người cảm thán, ví dụ như Tiểu Thất, nàng cũng biết kinh thành chi tiêu xa hoa đến mức nào.
“Hai năm rồi phía Nam đang sửa đường sông, quan lại trên kinh đô đều được đút lót, thế nên tiền của cũng nhiều hơn, nha môn thanh liêm ở chỗ chúng ta nào so được.” Vạn phu nhân chỉ rõ nguyên nhân.
Mã phu nhân cũng xúc động, “Đúng thế, trước khi Khê Liên xuất giá, ta cũng phải cho thêm không ít ‘của đáy hòm’, sợ đưa hồi môn qua ít quá lại khiến thông gia cười, bây giờ quan ngũ phẩm trong kinh gả con gái đi cũng phải mất chừng này.” Bà giơ hai ngón tay.
Hai ngàn lượng? Lưu phu nhân vỗ ngực niệm a di đà Phật, bà có đến tận ba đứa con gái lận, “Các phu nhân nhà rộng nghiệp lớn, chứ ta sau này biết phải làm sao? Có bán áo giáp và xe ngựa của cha chúng nó cũng không đủ.”
Hà phu nhân thấy Lưu phu nhân sốt ruột thế, cuối cùng cũng bật cười.
Mọi người lại hoang mang, đúng lúc này Vạn phu nhân cười nói, “Không giấu giếm gì các cô, nhà ngoại ta có ông anh họ ngày xưa văn không hay võ không tốt, các chú bác lo lót cho huynh ấy một chức quan nhỏ ở Thái Thường tự, nhưng cũng chẳng đâu vào đâu, ấy mà mấy năm trước lại quen được vài vị khách thương ở phía Nam trong buổi thọ yến của Thánh chủ, huynh ấy mới lén làm kinh doanh hòng trợ cấp chi phí trong nhà, hai năm qua bắt đầu mở rộng ở phía Nam, kinh doanh rất lời, thế là huynh ấy từ quan xuôi Nam. Ta thấy huynh ấy làm ăn cũng ổn định nên đã gia nhập một chân. Mới đây trong thư huynh ấy nói mình đang kinh doanh gỗ, vốn không đủ, đang gấp gáp tìm người rót đầu tư.”
Các phu nhân nghe thế thì rục rịch, song cũng chỉ vậy mà thôi, bọn họ không dám mạo hiểm giao tiền bạc cho một người không quen không biết.
Tiểu Thất cũng đang cân nhắc, liệu có nên nhân cơ hội này đổi người đứng tên hai bến đò của hắn không?
***
Ngày thứ bảy sau bữa tiệc lại mặt của Mã Khê Liên, cuối cùng biên giới cũng được bố trí canh phòng xong, Lý Sở trở về Dương Thành, lần này không chỉ ái thê chờ hắn mà còn thêm một đứa con trai rất đáng yêu nữa, trọn vẹn một gia đình.
“Nội phủ vừa đưa công văn đến, gọi ta và Vạn Mạc Quân về.” Lúc ăn cơm, hắn nói với nàng tin này.
“Hồi kinh?” Tiểu Thất hỏi.
“Nói là về báo cáo, nhưng ta đoán Đông cung đã chọn được người, tướng lĩnh trọng trấn luân phiên trở về, vừa là nhận chủ mà cũng bày tỏ lòng trung thành.” Thuận tiện nộp Đầu danh trạng*.
(*Đầu danh trạng là việc phải làm một số chuyện để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.)
“…” Đã hiểu rồi, “Vậy mẹ con ta có cần về cùng không?”
“Nàng muốn đi không?” Hắn hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là có.” Nói gì thì kinh đô cũng phồn hoa hơn Dương Thành, có vài thứ nàng muốn về đặt mua, hơn nữa cũng để con trai biết đó biết đây, “Nhưng thằng bé còn nhỏ quá, sợ đi đường không nổi.” Nàng chỉ vào nhóc con trong lòng hắn, cu cậu đang níu sợi dây thắt lưng của cha chơi vui vẻ.
“Chúng ta đi riêng, hành trình chậm lại là được, hơn nữa lần này Lưu thái y cũng về cùng, hẳn sẽ không xảy ra chuyện lớn.” Hắn đã tính toán cẩn thận cho chuyến đi rời nhà đầu tiên trong cuộc đời con trai.
“Lưu thái y cũng về hả?” Đây vừa là tin tốt mà lại là tin xấu, tin tốt là trên đường đi con trai sẽ được bảo đảm, tin xấu là sau này không có đại phu giỏi ở Dương Thành nữa rồi.
“Ông ấy tuổi đã cao, người nhà lo lắng, cũng giục mấy bận, vừa hay lần này chúng ta về nên đưa ông ấy theo cùng.” Lý Sở giao con cho Tiểu Thất, rửa tay ăn uống.
Tiểu Thất lau nước miếng cho con trai, vì đang mọc răng nên gần đây cu cậu rất khoái thổi nước bọt chơi, nàng lau xong rồi giao con cho nhũ mẫu, cũng đã đến giờ bú sữa, “Lần này Lưu thái y đi, Dương Thành chúng ta thiệt thòi rồi.”
“Nghe ông ấy bảo hai người cháu của ông sẽ đến kế thừa y quán, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, nhà họ Lưu hành nghề y mấy đời, ắt hẳn hai cháu trai cũng không tầm thường.”
Tiểu Thất nghe vậy thì yên tâm hẳn, “Thế cũng tốt, trong thành có đại phu giỏi là bớt lo rồi.” Nàng ngồi xuống dùng bữa với hắn, “Hôm trước ở An Bình đưa tin đến, nói anh rể vừa được bổ nhiệm chức vụ, tháng Sáu sẽ tới huyện Nguyệt Diên ở ngoại ô kinh thành nhậm chức, trong thư Đại tỷ bảo muốn dẫn Tâm An và Trường An đến Dương Thành thăm chúng ta, nếu chúng ta về thì bọn họ không cần phải đi xa nữa, ở lại nhà trên kinh thành là được.”
Nghe nàng nhắc tới Tâm An và Trường An, Lý Sở lại nhớ đến chuyện nàng nói với hắn hồi ở Tần Xuyên năm ngoái, “Mấy người ta bảo Chu Thành nói với nàng lần trước, có cần điều tra kỹ không?”
Biết hắn đang nhắc đến hôn sự của Tâm An, “Đã điều tra rồi, có hai người khá ổn, cha mẹ cũng rất tốt, đợi gặp Đại tỷ sẽ đưa tỷ ấy xem, đúng dịp anh rể vừa được bổ chức, xem như hai nhà cũng môn đăng hộ đối.”
Hắn gật đầu, chuyện này coi như xong, lại sực nhớ hai hôm trước phía Tần Xuyên có gửi thư đến cho hắn, “Bên Tần Xuyên có tin gì không?”
Nàng lắc đầu, từ khi hai người Mai, Triệu vào Thạch viện thì vẫn không có tin gì, nghe nói hai người đó đã chịu yên phận rồi, “Dương ma ma nói bên kia rất yên ổn, không có chuyện gì cả.”
Lý Sở hừ lạnh, ngoài mặt thì không có chuyện nhưng hở tí lại lén cho người báo lại bên kia, toàn mấy chuyện nhỏ nhặt, hết đổ bệnh thì là chấn kinh giật mình, quả nhiên hai nhà Mai Triệu đúng là khiến người ta đau đầu, “Phủ Đô hộ mới phát lệnh làm đồ đông, các phủ nhận không ít, giờ nàng đang bận, bảo bên Tần Xuyên làm rồi đưa tới đi.”
“…” Cứ mỗi năm các phủ đều phải nhận làm mấy trăm bộ đồ đông, coi như là phúc lợi của quan cấp trên đối với quân sĩ bên dưới. Ngày xưa nàng cũng chỉ may một hai bộ, còn lại đều giao cho bên ngoài làm, dù gì sức người cũng có hạn, hắn thì hay hơn nữa, giao hết cả cho Tần Xuyên, “Bên kia bắt đầu làm phiền chàng rồi à?”
Không đáp tức là ngầm thừa nhận.
Tiểu Thất cũng đoán được hai người Mai, Triệu không vừa lòng với hiện tại, phụ tá hay thị vệ của hắn đều là người dẫn từ Tần Xuyên đến, hai nhà Mai Triệu muốn chuyển lời tới hắn quá đơn giản, “Có nhà ngoại làm chỗ dựa tốt thật.” Chứ như nàng, việc dẫu nhọc tới mấy cũng phải tự làm.
Từ khi hai nàng Mai, Triệu chuyển từ Hạm Đảm viện sang thạch viện, hắn và nàng luôn cố né tránh, gần như không trực tiếp thảo luận về họ, có lúc dính dáng đến họ thì cũng dùng các từ như “Tần Xuyên”, “các nàng”, “bên kia” để thay thế, lúc này cũng vậy.
Lý Sở dặn xong thì không nhắc lại những danh từ trên nữa, ý tứ rất rõ ràng, hắn không muốn nói đến chuyện của họ. Hắn không nói thì Tiểu Thất cũng chẳng muốn hỏi.
Ăn cơm xong, Tiểu Thất rửa mặt giúp hắn và Hằng Nhi, để hai cha con lên giường chơi rồi mới dành ra thời gian rửa mặt chải đầu.
Từ sau khi Hằng Nhi đầy tháng, hắn bận chuyện biên phòng liên tục, giờ con trai cũng đã bốn tháng rưỡi mà nay mới được xem là lần đầu hai vợ chồng chung phòng lại, thực ra nàng vẫn muốn đợi thêm một thời gian, chí ít dựa theo toa thuốc của Lưu thái y thì phải dưỡng thêm, giờ nàng thấy cơ thể vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Tắm rửa xong, nàng ngồi trước gương đồng, soi trái soi phải một lúc lâu, cứ có cảm giác trên người mình là lạ chỗ nào. Nàng lấy quần áo cũ ra mặc thử nhưng cũng không thấy béo lên, vậy mà khi soi gương lại cảm thấy đã có thay đổi. Nghĩ ngợi một hồi, phát hiện thay đổi lớn nhất chính là ánh mắt, ngày xưa trong đôi mắt này là vẻ thuần khiết của thiếu nữ, còn giờ thay vào đó là sự trưởng thành của thiếu phụ, theo lời của Hà phu nhân là – vẻ quyến rũ toát lên sau khi hiểu chuyện trải đời.
“Đã giờ Hợi rồi đấy, nàng còn định tắm đến lúc nào nữa?” Hắn đột nhiên gõ cửa.
Trên người Tiểu Thất chỉ quấn một lớp lụa mỏng, theo bản năng nàng vội kéo lấy quần áo che trước ngực, rồi phát hiện cửa khóa bên trong, hắn không thể vào được, bèn thở phào một hơi. Nàng vừa bảo hắn đi ngủ trước vừa thong thả soi gương lau người.
Nhưng điều khiến Tiểu Thất chẳng lường là vừa hay ánh đèn đã hắt bóng người nàng lên giấy dán cửa, chớ nói cởi hay mặc y phục, ngay tới đai thắt lưng quấn mấy lớp cũng có thể thấy rõ ràng.
Toàn bộ quá trình từ lau người cho đến khi mặc đồ, người bên ngoài thấy rõ mồn một.
Mãi nàng mới lau khô tóc, một tay vén tóc ra sau tai, một tay kéo chốt cài, mở cửa ra.
“Ơ? Chàng vẫn chưa ngủ sao?” Nàng ngạc nhiên khi hắn vẫn đứng bên ngoài.
Hắn im lặng, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, trở tay khép cửa.
Ánh đèn bập bùng quay cuồng trên cửa sổ, hai bóng hình một cao một thấp bắt đầu quấn lấy nhau. Mới đầu thỉnh thoảng bên trong lại truyền đến động tác lớn, khiến nhóc con nằm trên giường bên ngoài cựa quậy, ngủ không sâu giấc. Một lúc sau, dường như người bên trong mới nhớ ra còn có nhóc con ở ngoài, thế là sau khi đạt được ăn ý ngầm, động tác trở nên nhẹ nhàng quy luật hơn. Không bao lâu sau, ánh đèn bên trong cũng tắt, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc khó nén.
Cuối cùng cuộc sống vợ chồng bị gián đoạn hơn một năm cũng đã trở lại bình thường.
***
Sáng sớm hôm sau, nam chủ nhân của Lý phủ đến nha môn Đô hộ điểm Mão đúng giờ, giải quyết chính sự xong lại vui vẻ tán gẫu với đồng liêu một hồi. Chẳng mấy khi thấy hắn hòa nhã như thế, các thuộc hạ ngày xưa không dám lỗ mãng nay cũng tiến tới góp vài lời.
Vì ra Tết có không ít người mới, nên nhân dịp Lý Sở quay về, Vạn Mạc Quân bèn làm chủ, tối đó mở tiệc ở Đắc Thắng lâu.
Đang rôm rả say sưa thì bỗng có binh sĩ đến báo phát hiện có gián điệp Bắc Tề ở trong thành, đội vệ binh cổng thành đã dẫn người lùng bắt, hiện đang ở ngay trên phố Thiên Hợp bên cạnh.
Mọi người nghe thế, men rượu lập tức bay biến. Năm ngoái mới đánh với Bắc Tề một trận, Dương Thành mất một phần ba binh tướng, thù này vẫn khắc ghi trong lòng những người từng tham chiến, mỗi lần nghe nhắc tới hai chữ Bắc Tề là lại nghiến răng kèn kẹt, nay bọn chúng lại dám phái gián điệp đến Dương Thành làm loạn, đúng là to gan!
Ở bên ngoài khi cánh đàn ông đang lo chuyện sinh sát, thì các thiếu phụ chốn hậu viện vẫn chẳng hay biết gì.
Đến sẩm tối Lý Sở phái người về nhà báo tin tối nay phải xã giao, thế nên Tiểu Thất dặn phòng bếp không cần chuẩn bị nhiều, chỉ nấu một chén cháo đậu đỏ, chưng mấy chiếc sủi cảo nhân tôm thịt làm bữa tối.
Tuy Hằng Nhi chưa đầy năm tháng nhưng cứ thấy ai ăn gì là lại bắt đầu thòm thèm, cu cậu nằm trong nôi, thấy mẹ cầm đũa lên thì lập tức la lên.
“Có kêu lớn nữa cũng không cho con ăn đâu.” Tiểu Thất gắp một đũa sủi cảo nhân tôm giơ lên dợm dợm với con, sau lại cho tót vào miệng mình.
Thằng nhóc trong nôi bẹp miệng, đập đập mấy cái vì háu ăn, chỉ muốn bổ nhào vào mẹ.
Hồng Phất và nhũ mẫu đứng bên nhìn lắc đầu, là mẹ con ruột đó hả?
Thấy con trai đáng yêu chực khóc, Tiểu Thất cảm thấy mình hơi quá, bèn cầm chén đến cạnh cu cậu, múc từng muỗng cháo đút cho con, đồng thời lẩm bẩm, “Chỉ một muỗng thôi đó.”
Nhưng cu cậu nào hiểu được lời mẹ nói? Cái miệng nhỏ vừa cắn lấy muỗng là không chịu nhả ra.
Đương lúc hai mẹ con giành nhau chiếc muỗng thì nhác thấy rèm cửa vén lên.
Hắn đã về rồi.
“Không phải đến Đắc Thắng lâu à? Sao về sớm thế?” Nhất thời sơ ý mà nàng rút luôn chiếc muỗng ra khỏi miệng con trai, cu cậu khóc ré lên.
Mẹ xấu xa, tới bữa cũng không cho nó ăn!
“Có chút chuyện, uống hai ly rồi giải tán.” Lý Sở cúi người lấy ôm con trai đang khóc.
“…” Mới uống hai ly đã giải tán, vậy chắc chắn cũng chưa ăn cơm rồi, “Để ta bảo các nàng nấu nhanh mấy món.” Đặt chiếc muỗng vào chén cháo, xoay người dặn Hồng Phất mau xuống bếp chuẩn bị thức ăn, lại bảo nhũ mẫu đi lấy nước trái cây, tính đút cho Hằng Nhi uống, nếu không thấy cha nó ăn cơm nó lại quấy nữa cho xem.
Tới khi dặn dò xong, nàng lại thấy hắn đang cầm muỗng đút con trai ăn cháo.
“Đừng cho nó ăn lung tung, tiêu hóa không được đâu.” Toan ngăn hắn nhưng thằng bé đã cắn chặt muỗng không nhả.
“Đã không cho ăn thì đừng có suốt ngày lấy ra dụ dỗ, giờ ghiền rồi đấy, lại trách nó háu ăn!” Hắn vừa nói thay con trai mà đồng thời cũng bất bình thay mình.
“…” Dĩ nhiên Tiểu Thất hiểu được ẩn ý, cái gì mà dụ dỗ với lại chả ghiền, còn không phải do tối qua hắn chưa thỏa mãn nên giờ mới cạnh khóe sao, “Cái đó… nếu nhiều sẽ ảnh hưởng sức khỏe đó.”
“Cơm còn chưa no thì nói gì sơn hào hải vị?” Hắn ngước mắt nhìn thẳng vào nàng.
Sơn hào hải vị? Muốn lấy mạng nàng sao, “Cũng giống nhau mà… Thôi bỏ đi, không phải hai ngày nữa phải về kinh à.” Ít nhất cũng phải cho nàng thể lực đi đường chứ?
Đương nhiên là hắn sẽ biết tiết chế rồi, “Ngoài điều đó ra?” Còn có gì cần chú ý thì nói cho hắn biết một lần luôn đi, đỡ đến lúc lâm trận rồi lại cái này không được cái kia không được.
“…” Cũng chẳng thể nói tất cả đều không được được, đã nhịn hơn một năm, nàng không dám nói như vậy, “Thế… còn con thì sao?” Chỉ vào con trai trong ngực hắn.
Chuyện này thì có gì khó? Hắn cúi đầu nói với con trai đang vui vẻ ăn uống, “Hôm nay cha say rồi, tối nay con ngủ với vú nhé?”
Thằng bé đâu hiểu hắn nói gì, miễn có ăn là được.
Thế là, để tránh mùi rượu ảnh hưởng đến con, đêm hôm đó Hằng Nhi sang viện bên cạnh với nhũ mẫu.
Đèn ngủ trong nhà chính chong sáng tới cuối giờ Hợi…
Đời sống vợ chồng là cách giao lưu khá đặc thù, nếu không làm tốt sẽ dễ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, nhưng hoan ái quá lại thành vất vả.
Liệu có con đường nào ở giữa để chọn không?
Cuối cùng Hà phu nhân cũng lộ diện trong bữa tiệc lại mặt của Mã Khê Liên, mọi người thấy nàng ta ủ rũ không nói không năng, bèn cố ý kể chuyện vui chọc cười.
Lưu phu nhân nói người thân trong nhà đến dị quốc phía Tây buôn bán, kết quả có một thương gia để chính con dâu của mình ra mặt tiếp đãi y, khiến người họ hàng đó sợ tới nỗi nửa đêm không dám về phòng ngủ.
Hà phu nhân nghe xong thì trợn mắt, “Về sau đừng có kể mấy chuyện cười dung tục thế nữa, người khác nghe được lại tưởng nữ quyến Dương Thành chúng ta là loại bà tám ngồi lê đôi mách ngoài Sáu Ngõ.”
Sáu Ngõ tức sáu ngõ hẻm, là một cách nói của người dân tại kinh thành, vì quan viên tam phẩm trở lên sẽ thường trú tại các con đường ở Đông Nam Hoàng Thành, chẳng hạn ngõ Ô Y tập trung quan quân cũng là một trong số đó, cho nên nói Sáu Ngõ tức ám chỉ người có địa vị cùng gia quyến của họ.
Nịnh chẳng thành lại còn bị phản bác, Lưu phu nhân tự thấy đen đủi, ngậm miệng im lặng. Kỳ thực bình thường Hà phu nhân rất thích nghe những kiểu chuyện cười tục tĩu như vậy, thậm chí còn tục hơn cả thế, chẳng biết hôm nay nàng ta bị gì nữa.
Các vị phu nhân – bao gồm Tiểu Thất lần lượt nhìn nhau. Vạn phu nhân lớn tuổi nhất, địa vị của trượng phu cũng cao nhất, bình thường hễ có chuyện đều do bà ấy quyết định đầu tiên, nên dĩ nhiên vào lúc này cũng là bà ra mặt. Bà phất tay cho lui bớt gia nhân, chỉ để lại các vị phu nhân cùng nha đầu hầu hạ, cất tiếng hỏi, “Cô bị làm sao đấy? Từ lúc ở kinh thành về cứ như biến thành người khác.”
Hà phu nhân nhìn Vạn phu nhân rồi lại nhìn những người khác, đoạn thở dài một cách nặng nề, “Đừng nói nữa, lần này về kinh, ta bị cái đám chanh chua kia cười thối mặt rồi.” Rồi nàng kể lại những “đả kích” mình gặp phải khi ở kinh thành.
Hà phu nhân là Đại tiểu thư đích tôn của tướng phủ, được bà nội nuôi nấng từ nhỏ, ăn uống ăn mặc không một chị em nào trong nhà có thể so bì, sau này lớn lên cũng lấy phu quân có tiền đồ hơn các anh em rể khác – Hà Ứng Kiền mới ngoài ba mươi đã là người đứng thứ hai tại phủ Bắc Đô hộ, năm ngoái còn lập được công trạng lớn trong trận đại thắng Dương Thành, ví với hô mưa gọi gió cũng chẳng ngoa.
Lần này em gái thành thân, nàng ta định về nhà khoe khoang một trận, thế là ba mẹ con ăn mặc lộng lẫy tham dự, quà hồi môn cho em gái cũng toàn là đồ sang trọng thượng hạng. Nào ngờ lại khiến chúng chị em cười giễu, nói bọn họ ăn mặc quê mùa đã đành, thế nhưng thân là chị ruột mà lại tặng đồ cũ cho em gái, đúng là quá thảm.
“Các cô nói xem, ta keo kiệt chỗ nào hả? Bạc nén trị giá mười lượng, cả thảy bốn mươi nén, ngoài ra còn thêm năm thớ lụa thượng hạng, một đôi trâm phượng ba đuôi làm bằng vàng nạm trân châu, viên nào viên nấy to bằng quả trứng cút, còn là quà trong cung ngự ban, bản thân ta còn chưa nỡ đeo mà dám nói ta kiết!” Nghĩ đến đó, Hà phu nhân lại nổi đóa.
Các phu nhân nghe xong, có người hít sâu, những người ít của – ví dụ như Lưu phu nhân, thì chừng đấy đủ cả nhà tiêu xài trong một năm lận đó. Nhưng cũng có người cảm thán, ví dụ như Tiểu Thất, nàng cũng biết kinh thành chi tiêu xa hoa đến mức nào.
“Hai năm rồi phía Nam đang sửa đường sông, quan lại trên kinh đô đều được đút lót, thế nên tiền của cũng nhiều hơn, nha môn thanh liêm ở chỗ chúng ta nào so được.” Vạn phu nhân chỉ rõ nguyên nhân.
Mã phu nhân cũng xúc động, “Đúng thế, trước khi Khê Liên xuất giá, ta cũng phải cho thêm không ít ‘của đáy hòm’, sợ đưa hồi môn qua ít quá lại khiến thông gia cười, bây giờ quan ngũ phẩm trong kinh gả con gái đi cũng phải mất chừng này.” Bà giơ hai ngón tay.
Hai ngàn lượng? Lưu phu nhân vỗ ngực niệm a di đà Phật, bà có đến tận ba đứa con gái lận, “Các phu nhân nhà rộng nghiệp lớn, chứ ta sau này biết phải làm sao? Có bán áo giáp và xe ngựa của cha chúng nó cũng không đủ.”
Hà phu nhân thấy Lưu phu nhân sốt ruột thế, cuối cùng cũng bật cười.
Mọi người lại hoang mang, đúng lúc này Vạn phu nhân cười nói, “Không giấu giếm gì các cô, nhà ngoại ta có ông anh họ ngày xưa văn không hay võ không tốt, các chú bác lo lót cho huynh ấy một chức quan nhỏ ở Thái Thường tự, nhưng cũng chẳng đâu vào đâu, ấy mà mấy năm trước lại quen được vài vị khách thương ở phía Nam trong buổi thọ yến của Thánh chủ, huynh ấy mới lén làm kinh doanh hòng trợ cấp chi phí trong nhà, hai năm qua bắt đầu mở rộng ở phía Nam, kinh doanh rất lời, thế là huynh ấy từ quan xuôi Nam. Ta thấy huynh ấy làm ăn cũng ổn định nên đã gia nhập một chân. Mới đây trong thư huynh ấy nói mình đang kinh doanh gỗ, vốn không đủ, đang gấp gáp tìm người rót đầu tư.”
Các phu nhân nghe thế thì rục rịch, song cũng chỉ vậy mà thôi, bọn họ không dám mạo hiểm giao tiền bạc cho một người không quen không biết.
Tiểu Thất cũng đang cân nhắc, liệu có nên nhân cơ hội này đổi người đứng tên hai bến đò của hắn không?
***
Ngày thứ bảy sau bữa tiệc lại mặt của Mã Khê Liên, cuối cùng biên giới cũng được bố trí canh phòng xong, Lý Sở trở về Dương Thành, lần này không chỉ ái thê chờ hắn mà còn thêm một đứa con trai rất đáng yêu nữa, trọn vẹn một gia đình.
“Nội phủ vừa đưa công văn đến, gọi ta và Vạn Mạc Quân về.” Lúc ăn cơm, hắn nói với nàng tin này.
“Hồi kinh?” Tiểu Thất hỏi.
“Nói là về báo cáo, nhưng ta đoán Đông cung đã chọn được người, tướng lĩnh trọng trấn luân phiên trở về, vừa là nhận chủ mà cũng bày tỏ lòng trung thành.” Thuận tiện nộp Đầu danh trạng*.
(*Đầu danh trạng là việc phải làm một số chuyện để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.)
“…” Đã hiểu rồi, “Vậy mẹ con ta có cần về cùng không?”
“Nàng muốn đi không?” Hắn hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là có.” Nói gì thì kinh đô cũng phồn hoa hơn Dương Thành, có vài thứ nàng muốn về đặt mua, hơn nữa cũng để con trai biết đó biết đây, “Nhưng thằng bé còn nhỏ quá, sợ đi đường không nổi.” Nàng chỉ vào nhóc con trong lòng hắn, cu cậu đang níu sợi dây thắt lưng của cha chơi vui vẻ.
“Chúng ta đi riêng, hành trình chậm lại là được, hơn nữa lần này Lưu thái y cũng về cùng, hẳn sẽ không xảy ra chuyện lớn.” Hắn đã tính toán cẩn thận cho chuyến đi rời nhà đầu tiên trong cuộc đời con trai.
“Lưu thái y cũng về hả?” Đây vừa là tin tốt mà lại là tin xấu, tin tốt là trên đường đi con trai sẽ được bảo đảm, tin xấu là sau này không có đại phu giỏi ở Dương Thành nữa rồi.
“Ông ấy tuổi đã cao, người nhà lo lắng, cũng giục mấy bận, vừa hay lần này chúng ta về nên đưa ông ấy theo cùng.” Lý Sở giao con cho Tiểu Thất, rửa tay ăn uống.
Tiểu Thất lau nước miếng cho con trai, vì đang mọc răng nên gần đây cu cậu rất khoái thổi nước bọt chơi, nàng lau xong rồi giao con cho nhũ mẫu, cũng đã đến giờ bú sữa, “Lần này Lưu thái y đi, Dương Thành chúng ta thiệt thòi rồi.”
“Nghe ông ấy bảo hai người cháu của ông sẽ đến kế thừa y quán, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, nhà họ Lưu hành nghề y mấy đời, ắt hẳn hai cháu trai cũng không tầm thường.”
Tiểu Thất nghe vậy thì yên tâm hẳn, “Thế cũng tốt, trong thành có đại phu giỏi là bớt lo rồi.” Nàng ngồi xuống dùng bữa với hắn, “Hôm trước ở An Bình đưa tin đến, nói anh rể vừa được bổ nhiệm chức vụ, tháng Sáu sẽ tới huyện Nguyệt Diên ở ngoại ô kinh thành nhậm chức, trong thư Đại tỷ bảo muốn dẫn Tâm An và Trường An đến Dương Thành thăm chúng ta, nếu chúng ta về thì bọn họ không cần phải đi xa nữa, ở lại nhà trên kinh thành là được.”
Nghe nàng nhắc tới Tâm An và Trường An, Lý Sở lại nhớ đến chuyện nàng nói với hắn hồi ở Tần Xuyên năm ngoái, “Mấy người ta bảo Chu Thành nói với nàng lần trước, có cần điều tra kỹ không?”
Biết hắn đang nhắc đến hôn sự của Tâm An, “Đã điều tra rồi, có hai người khá ổn, cha mẹ cũng rất tốt, đợi gặp Đại tỷ sẽ đưa tỷ ấy xem, đúng dịp anh rể vừa được bổ chức, xem như hai nhà cũng môn đăng hộ đối.”
Hắn gật đầu, chuyện này coi như xong, lại sực nhớ hai hôm trước phía Tần Xuyên có gửi thư đến cho hắn, “Bên Tần Xuyên có tin gì không?”
Nàng lắc đầu, từ khi hai người Mai, Triệu vào Thạch viện thì vẫn không có tin gì, nghe nói hai người đó đã chịu yên phận rồi, “Dương ma ma nói bên kia rất yên ổn, không có chuyện gì cả.”
Lý Sở hừ lạnh, ngoài mặt thì không có chuyện nhưng hở tí lại lén cho người báo lại bên kia, toàn mấy chuyện nhỏ nhặt, hết đổ bệnh thì là chấn kinh giật mình, quả nhiên hai nhà Mai Triệu đúng là khiến người ta đau đầu, “Phủ Đô hộ mới phát lệnh làm đồ đông, các phủ nhận không ít, giờ nàng đang bận, bảo bên Tần Xuyên làm rồi đưa tới đi.”
“…” Cứ mỗi năm các phủ đều phải nhận làm mấy trăm bộ đồ đông, coi như là phúc lợi của quan cấp trên đối với quân sĩ bên dưới. Ngày xưa nàng cũng chỉ may một hai bộ, còn lại đều giao cho bên ngoài làm, dù gì sức người cũng có hạn, hắn thì hay hơn nữa, giao hết cả cho Tần Xuyên, “Bên kia bắt đầu làm phiền chàng rồi à?”
Không đáp tức là ngầm thừa nhận.
Tiểu Thất cũng đoán được hai người Mai, Triệu không vừa lòng với hiện tại, phụ tá hay thị vệ của hắn đều là người dẫn từ Tần Xuyên đến, hai nhà Mai Triệu muốn chuyển lời tới hắn quá đơn giản, “Có nhà ngoại làm chỗ dựa tốt thật.” Chứ như nàng, việc dẫu nhọc tới mấy cũng phải tự làm.
Từ khi hai nàng Mai, Triệu chuyển từ Hạm Đảm viện sang thạch viện, hắn và nàng luôn cố né tránh, gần như không trực tiếp thảo luận về họ, có lúc dính dáng đến họ thì cũng dùng các từ như “Tần Xuyên”, “các nàng”, “bên kia” để thay thế, lúc này cũng vậy.
Lý Sở dặn xong thì không nhắc lại những danh từ trên nữa, ý tứ rất rõ ràng, hắn không muốn nói đến chuyện của họ. Hắn không nói thì Tiểu Thất cũng chẳng muốn hỏi.
Ăn cơm xong, Tiểu Thất rửa mặt giúp hắn và Hằng Nhi, để hai cha con lên giường chơi rồi mới dành ra thời gian rửa mặt chải đầu.
Từ sau khi Hằng Nhi đầy tháng, hắn bận chuyện biên phòng liên tục, giờ con trai cũng đã bốn tháng rưỡi mà nay mới được xem là lần đầu hai vợ chồng chung phòng lại, thực ra nàng vẫn muốn đợi thêm một thời gian, chí ít dựa theo toa thuốc của Lưu thái y thì phải dưỡng thêm, giờ nàng thấy cơ thể vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Tắm rửa xong, nàng ngồi trước gương đồng, soi trái soi phải một lúc lâu, cứ có cảm giác trên người mình là lạ chỗ nào. Nàng lấy quần áo cũ ra mặc thử nhưng cũng không thấy béo lên, vậy mà khi soi gương lại cảm thấy đã có thay đổi. Nghĩ ngợi một hồi, phát hiện thay đổi lớn nhất chính là ánh mắt, ngày xưa trong đôi mắt này là vẻ thuần khiết của thiếu nữ, còn giờ thay vào đó là sự trưởng thành của thiếu phụ, theo lời của Hà phu nhân là – vẻ quyến rũ toát lên sau khi hiểu chuyện trải đời.
“Đã giờ Hợi rồi đấy, nàng còn định tắm đến lúc nào nữa?” Hắn đột nhiên gõ cửa.
Trên người Tiểu Thất chỉ quấn một lớp lụa mỏng, theo bản năng nàng vội kéo lấy quần áo che trước ngực, rồi phát hiện cửa khóa bên trong, hắn không thể vào được, bèn thở phào một hơi. Nàng vừa bảo hắn đi ngủ trước vừa thong thả soi gương lau người.
Nhưng điều khiến Tiểu Thất chẳng lường là vừa hay ánh đèn đã hắt bóng người nàng lên giấy dán cửa, chớ nói cởi hay mặc y phục, ngay tới đai thắt lưng quấn mấy lớp cũng có thể thấy rõ ràng.
Toàn bộ quá trình từ lau người cho đến khi mặc đồ, người bên ngoài thấy rõ mồn một.
Mãi nàng mới lau khô tóc, một tay vén tóc ra sau tai, một tay kéo chốt cài, mở cửa ra.
“Ơ? Chàng vẫn chưa ngủ sao?” Nàng ngạc nhiên khi hắn vẫn đứng bên ngoài.
Hắn im lặng, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, trở tay khép cửa.
Ánh đèn bập bùng quay cuồng trên cửa sổ, hai bóng hình một cao một thấp bắt đầu quấn lấy nhau. Mới đầu thỉnh thoảng bên trong lại truyền đến động tác lớn, khiến nhóc con nằm trên giường bên ngoài cựa quậy, ngủ không sâu giấc. Một lúc sau, dường như người bên trong mới nhớ ra còn có nhóc con ở ngoài, thế là sau khi đạt được ăn ý ngầm, động tác trở nên nhẹ nhàng quy luật hơn. Không bao lâu sau, ánh đèn bên trong cũng tắt, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc khó nén.
Cuối cùng cuộc sống vợ chồng bị gián đoạn hơn một năm cũng đã trở lại bình thường.
***
Sáng sớm hôm sau, nam chủ nhân của Lý phủ đến nha môn Đô hộ điểm Mão đúng giờ, giải quyết chính sự xong lại vui vẻ tán gẫu với đồng liêu một hồi. Chẳng mấy khi thấy hắn hòa nhã như thế, các thuộc hạ ngày xưa không dám lỗ mãng nay cũng tiến tới góp vài lời.
Vì ra Tết có không ít người mới, nên nhân dịp Lý Sở quay về, Vạn Mạc Quân bèn làm chủ, tối đó mở tiệc ở Đắc Thắng lâu.
Đang rôm rả say sưa thì bỗng có binh sĩ đến báo phát hiện có gián điệp Bắc Tề ở trong thành, đội vệ binh cổng thành đã dẫn người lùng bắt, hiện đang ở ngay trên phố Thiên Hợp bên cạnh.
Mọi người nghe thế, men rượu lập tức bay biến. Năm ngoái mới đánh với Bắc Tề một trận, Dương Thành mất một phần ba binh tướng, thù này vẫn khắc ghi trong lòng những người từng tham chiến, mỗi lần nghe nhắc tới hai chữ Bắc Tề là lại nghiến răng kèn kẹt, nay bọn chúng lại dám phái gián điệp đến Dương Thành làm loạn, đúng là to gan!
Ở bên ngoài khi cánh đàn ông đang lo chuyện sinh sát, thì các thiếu phụ chốn hậu viện vẫn chẳng hay biết gì.
Đến sẩm tối Lý Sở phái người về nhà báo tin tối nay phải xã giao, thế nên Tiểu Thất dặn phòng bếp không cần chuẩn bị nhiều, chỉ nấu một chén cháo đậu đỏ, chưng mấy chiếc sủi cảo nhân tôm thịt làm bữa tối.
Tuy Hằng Nhi chưa đầy năm tháng nhưng cứ thấy ai ăn gì là lại bắt đầu thòm thèm, cu cậu nằm trong nôi, thấy mẹ cầm đũa lên thì lập tức la lên.
“Có kêu lớn nữa cũng không cho con ăn đâu.” Tiểu Thất gắp một đũa sủi cảo nhân tôm giơ lên dợm dợm với con, sau lại cho tót vào miệng mình.
Thằng nhóc trong nôi bẹp miệng, đập đập mấy cái vì háu ăn, chỉ muốn bổ nhào vào mẹ.
Hồng Phất và nhũ mẫu đứng bên nhìn lắc đầu, là mẹ con ruột đó hả?
Thấy con trai đáng yêu chực khóc, Tiểu Thất cảm thấy mình hơi quá, bèn cầm chén đến cạnh cu cậu, múc từng muỗng cháo đút cho con, đồng thời lẩm bẩm, “Chỉ một muỗng thôi đó.”
Nhưng cu cậu nào hiểu được lời mẹ nói? Cái miệng nhỏ vừa cắn lấy muỗng là không chịu nhả ra.
Đương lúc hai mẹ con giành nhau chiếc muỗng thì nhác thấy rèm cửa vén lên.
Hắn đã về rồi.
“Không phải đến Đắc Thắng lâu à? Sao về sớm thế?” Nhất thời sơ ý mà nàng rút luôn chiếc muỗng ra khỏi miệng con trai, cu cậu khóc ré lên.
Mẹ xấu xa, tới bữa cũng không cho nó ăn!
“Có chút chuyện, uống hai ly rồi giải tán.” Lý Sở cúi người lấy ôm con trai đang khóc.
“…” Mới uống hai ly đã giải tán, vậy chắc chắn cũng chưa ăn cơm rồi, “Để ta bảo các nàng nấu nhanh mấy món.” Đặt chiếc muỗng vào chén cháo, xoay người dặn Hồng Phất mau xuống bếp chuẩn bị thức ăn, lại bảo nhũ mẫu đi lấy nước trái cây, tính đút cho Hằng Nhi uống, nếu không thấy cha nó ăn cơm nó lại quấy nữa cho xem.
Tới khi dặn dò xong, nàng lại thấy hắn đang cầm muỗng đút con trai ăn cháo.
“Đừng cho nó ăn lung tung, tiêu hóa không được đâu.” Toan ngăn hắn nhưng thằng bé đã cắn chặt muỗng không nhả.
“Đã không cho ăn thì đừng có suốt ngày lấy ra dụ dỗ, giờ ghiền rồi đấy, lại trách nó háu ăn!” Hắn vừa nói thay con trai mà đồng thời cũng bất bình thay mình.
“…” Dĩ nhiên Tiểu Thất hiểu được ẩn ý, cái gì mà dụ dỗ với lại chả ghiền, còn không phải do tối qua hắn chưa thỏa mãn nên giờ mới cạnh khóe sao, “Cái đó… nếu nhiều sẽ ảnh hưởng sức khỏe đó.”
“Cơm còn chưa no thì nói gì sơn hào hải vị?” Hắn ngước mắt nhìn thẳng vào nàng.
Sơn hào hải vị? Muốn lấy mạng nàng sao, “Cũng giống nhau mà… Thôi bỏ đi, không phải hai ngày nữa phải về kinh à.” Ít nhất cũng phải cho nàng thể lực đi đường chứ?
Đương nhiên là hắn sẽ biết tiết chế rồi, “Ngoài điều đó ra?” Còn có gì cần chú ý thì nói cho hắn biết một lần luôn đi, đỡ đến lúc lâm trận rồi lại cái này không được cái kia không được.
“…” Cũng chẳng thể nói tất cả đều không được được, đã nhịn hơn một năm, nàng không dám nói như vậy, “Thế… còn con thì sao?” Chỉ vào con trai trong ngực hắn.
Chuyện này thì có gì khó? Hắn cúi đầu nói với con trai đang vui vẻ ăn uống, “Hôm nay cha say rồi, tối nay con ngủ với vú nhé?”
Thằng bé đâu hiểu hắn nói gì, miễn có ăn là được.
Thế là, để tránh mùi rượu ảnh hưởng đến con, đêm hôm đó Hằng Nhi sang viện bên cạnh với nhũ mẫu.
Đèn ngủ trong nhà chính chong sáng tới cuối giờ Hợi…
Đời sống vợ chồng là cách giao lưu khá đặc thù, nếu không làm tốt sẽ dễ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, nhưng hoan ái quá lại thành vất vả.
Liệu có con đường nào ở giữa để chọn không?