Lý Văn Phách nghe vậy càng tức hơn, hắn hùng hổ nói : " Nè lão già Bùi Hanh kia, con gái ông có phước lắm mới được công tử Văn Phách ta để ý đến, ông không biết mừng mà còn ở đó sỉ vả ta như vậy. Ông đợi đó đi sẽ có một ngày một trong hai ả ta sẽ trở thành vợ của Lý Văn Phách. À...tôi quên nói, cha tôi cũng đang có ý muốn kiếm thêm bà nhỏ. Nếu ông Bùi không ngại thì gả luôn cô ba cho cha tôi đi...cha tôi thấy vậy chứ cũng còn khoẻ lắm...sẽ không khiến cho cô ba đây tủi hờn cảm thấy không thỏa mãn đâu...hahaa..."
Vân Nguyên nghe vậy thì nhíu mày, Vân Nguyệt thì gan hơn, cô tức anh ách cái thằng khỉ nhỏ này nãy giờ.
Bùi Hanh sì khói trong bụng, đang định nói gì đó thì mắt thấy Vân Nguyệt giơ tay tát thẳng vào mặt Lý Văn Phách.
* Chát.
Tiếng chát giòn tan kéo theo mọi sự ngỡ ngàng, Bùi Hanh cười thầm trong bụng ta hiệu cho mấy thằng hầu gần đó tiến lại gần cô ba nhà nó hơn, đề phòng có người động tay động chân.
* Chát.
Thêm bên còn lại, hai má Lý Văn Phách tê rần lên vì hai cái tát của Vân Nguyệt.
Lý Văn Phách đang định xô ngã Vân Nguyệt thì đám hầu Bùi gia túa ra tóm chân tóm tay cả đám Lý gia.
Lòng chúng nó thầm khinh bỉ cái đám Lý gia vô lại này, dám động đến cô ba huyện Đồng thì có mà hoá rồng mới thoát nha con.
Lý Văn Hách tức điên mắng chửi : " Mẹ kiếp con điên mày dám đánh cậu, mày đợi đó..."
Vân Nguyên tức giận không kém, dám bắt nạt em cô. Bình thường tính cô hai dễ chịu lắm, cô hiền lắm, nay người dân lại nghe cô hai đanh đá thâm thuý nói : "Học hành ba chữ lem nhem, thấy gái thì thèm như chửa thèm chua."*
Tiếng cười khúc khích vang lên, đám tôi tớ và tá điền che miệng cười chế giễu.
Vân Nguyệt đánh xong thì lại thong dong ngồi trên ghế nhỏ cạnh cha, mặt cô tỉnh bơ rành rọt nói : " Con cóc nằm góc bờ ao, lăm le lại muốn đớp sao trên trời."*
Lại thêm một tràn cười khoái chí, thơ sao qua nổi cô hai lại thêm văn nữa cô ba một đầu.
Lý Thân trợn mắt tức giận nhưng vẫn run râu cười giả lả : " Ông Bùi thông cảm, cháu Phách trẻ người non dạ xúc phạm cô ba đây, tôi thay mặt cháu nó xin lỗi ông Bùi và cô ba..."
Lý Thân lại vỗ lên vai Lý Văn Phách nghiến răng nói : " Cậu Phách xin lỗi cô ba đi, nhanh nào."
Lý Văn Phách trừng mắt liếc Vân Nguyệt, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Lý Thân doạ nên cậu ta liền ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi.
Bùi Hanh lại phà ngụm khói, nhưng lần này lại trực tiếp phà vào khuôn mặt già nua nhăn nheo của lão Lý : " *Làm người phải biết đắn đo, phải cân nặng nhẹ...phải dò nông sâu. Lần này cô Nguyệt nhà tôi cũng đã đánh cậu Phách rồi, thế nên tôi bỏ qua...nếu có lần sau...thì tôi không chắc cậu Phách đây có toàn vẹn mà về huyện Cần với ông Lý không."
Lý Thân tức đến nghiến răng nhưng vẫn cười ha ha gật đầu.
Bùi Hanh nói thế chẳng khác nào chửi xéo Lý Văn Phách không biết cách làm người, sẵn chửi luôn ông Lý không biết cách dạy con.
Đám Bùi gia chửi người cũng thâm thuý phết nhỉ ? Phen này về ông lại mời thầy dạy cho cậu Phách thêm mớ văn chương để lần sau gặp có cái mà đáp trả cái đám nhà này.
Xin lỗi xong rồi cái đám Lý gia đó lại kéo nhau mang theo nhục nhã về huyện Cần.
Vân Nguyệt nhìn Bùi Hanh, cô nhe răng cười giơ ngón tay cái với cha : " Cha ơi cha siêu quá ạ, cha chửi nghe đã tai thật ấy."
Bùi Hanh nghe thế hỏi lại : " Hay không ? Cha học má cô đấy. Thế cha chửi cô, cho cô nghe chịu không ? "
Vân Nguyệt lắc đầu như giả tỏi, cô che tai đáp :"Dạ thôi cha ạ, con lại cảm thấy lỗ tai nhức nhức rồi này."
Bùi Hanh nghe thế phì cười, Vân Nguyệt quay sang Vân Nguyên nói tiếp : " Thơ chị cũng ghê gớm phết, em nghe mà mắc cỡ dùm cậu Phách."
Vân Nguyên ngượng ngùng gãi đầu cười đáp :"Có chi đâu, ai kêu hắn dám khinh nhờn em của chị."
Vân Nguyệt mắt long lanh ôm lấy cánh tay Vân Nguyên lắc lắc.
Vân Nguyên xinh đẹp dịu dàng như nước, Vân Nguyệt xinh đẹp đáng yêu khí khái hào sảng. Một e thẹn, một hào sảng, tính cách khác nhau hoàn toàn.
* Hào sảng : Tụ tin, tích cực, tràn đầy sức sống.
Nhìn Vân Nguyệt như thế ai lại nghĩ cô là đứa bé chết trẻ cơ chứ ? Vân Nguyệt cũng từng cảm khái rằng hệ điều hành và giao diện của cô thật không khớp nhau gì cả !
Nhìn chung ngoại hình cả hai khá giống nhau, điểm khác biệt rõ nhất có lẽ chính là chiếc răng khểnh, Vân Nguyệt có răng khểnh còn Vân Nguyên thì không.
Cả hai như gió mùa xuân ngồi cạnh Bùi Hanh, hai cô đều sở hữu chiếc mũi cao, và đôi môi trái tim từ cha thế nên nhìn sơ qua liền như một khuôn đúc ra từ cha.
Nghe đồn Bùi Hanh khi còn trẻ đã làm siêu lòng biết bao thiếu nữ, miệng ông độc lắm ai dám mo me lại gần là ông liền mắng vài câu thơ khiến cho con gái người ta khóc nấc chạy về. Mãi đến sau này gặp được bà Mai, vì chửi không lại thế nên ông liền đem lòng cảm mến ?
Đám Lý gia đi rồi, Bùi gia lại tiếp tục công chuyện cân lúa cho tá điền.
" Sao ít thế ? "
" Dạ cậu thông cảm tôi già rồi không làm nổi nữa nên chỉ có bấy nhiêu đây thôi."
Thằng hầu nọ chạy đến bẩm với Bùi Hanh, Bùi Hanh đưa mắt nhìn ông lão nông dân nọ.
Vân Nguyệt quan sát sắc mặt cha rồi hỏi : " Cha nghĩ sao ạ ? "
Bùi Hanh nhìn Vân Nguyệt hỏi ngược lại : " Thế con nghĩ sao ? "
Vân Nguyệt gật đầu thẳng thừng đáp : " Dạ con nghĩ là cứ lấy đi cha, dẫu sao cũng công cán họ làm ra mà. Người ta nói một hạt thóc vàng, chín hạt mồ hôi mà cha."
Bùi Hanh cười vuốt tóc Vân Nguyệt, ông phẩy tay thấy thế thằng hầu liền vâng dạ chạy đi thu lúa tiếp.
Vân Nguyên bên cạnh cười cười chọc : " Cha ơi cô Nguyệt nhà ta nay lớn rồi nè....haha...."
Bùi Hanh cong mắt gật gù phụ hoạ : " Ờ đấy, cô Nguyệt nhà ta cũng đã ngót nghét được mười lăm nồi bánh chưng rồi còn gì."
Bùi Hanh lại cười nhìn Vân Nguyên nói tiếp:" Thế cô Nguyên cũng mười bảy rồi này, cô định bao giờ lấy chồng cho cha nhờ."
Vân Nguyên nghe đến đó mặt đỏ lựng, ngại ngùng nói : " Cha này...con ở vậy với cha không được sao ? "
Bùi Hanh cười ha hả : " Thói đời xem có ai như cô hai nhà này, đến tuổi lấy chồng rồi còn trả giá* nữa chứ."
Đang đùa vui bỗng thằng hầu chạy đến bẩm :"Bẩm ông bá hộ Lý với cậu Phách trên đường về huyện Cần không biết xảy ra chuyện gì mà cả ông Lý, cậu Phách và đám tôi tớ đều bị treo ngược lên cây ông ạ, trên trán ông Lý và cậu Phách bị người ta vẽ ngôi sao, còn ở mặt thì vẽ con cóc ông ạ. Đám người Lý gia đang la oai oái nói rằng ông sai người khi dễ bọn họ..."
Bùi Hanh nhíu mày suy tư gặng hỏi : " Thế tụi bây đã tra là ai làm chưa ? "
Thằng hầu lúng túng gãi đầu đáp : " Dạ đang tra ạ, khúc đường đó vắng thế nên tra cũng không dễ ông ạ."
Chuyện xảy ra lúc này ai ai cũng sẽ nghĩ rằng đó là người Bùi gia sai khiến, nhưng chỉ có chủ tớ Bùi gia là biết bọn họ bị oan.
Cha con Lý Thân bị vẽ ngôi sao và con cóc, y như lời câu thơ châm biếm của cô Nguyệt Bùi gia đọc khi nãy.
" Con cóc nằm góc bờ ao, lăm le lại muốn đớp sao trên trời."*
Vân Nguyệt nghe người hầu bẩm thế thì phì cười, Bùi Hanh nhìn sang con gái, Vân Nguyệt thấy thế liền minh oan : " Cha đừng nhìn con như thế, con không có làm đâu nghen. Tại con mắc cười thôi hà."
" Đời xưa quả báo còn chầy, đời nay quả báo thấy ngay nhãn tiền cha ạ."*
Bùi Hanh gật gù, ông cũng mặc kệ ai nói gì nói. Miệng đời không phải miệng mình làm sao quản được sự tình thế gian.
--------
* Ca Dao Việt Nam.
Vân Nguyên nghe vậy thì nhíu mày, Vân Nguyệt thì gan hơn, cô tức anh ách cái thằng khỉ nhỏ này nãy giờ.
Bùi Hanh sì khói trong bụng, đang định nói gì đó thì mắt thấy Vân Nguyệt giơ tay tát thẳng vào mặt Lý Văn Phách.
* Chát.
Tiếng chát giòn tan kéo theo mọi sự ngỡ ngàng, Bùi Hanh cười thầm trong bụng ta hiệu cho mấy thằng hầu gần đó tiến lại gần cô ba nhà nó hơn, đề phòng có người động tay động chân.
* Chát.
Thêm bên còn lại, hai má Lý Văn Phách tê rần lên vì hai cái tát của Vân Nguyệt.
Lý Văn Phách đang định xô ngã Vân Nguyệt thì đám hầu Bùi gia túa ra tóm chân tóm tay cả đám Lý gia.
Lòng chúng nó thầm khinh bỉ cái đám Lý gia vô lại này, dám động đến cô ba huyện Đồng thì có mà hoá rồng mới thoát nha con.
Lý Văn Hách tức điên mắng chửi : " Mẹ kiếp con điên mày dám đánh cậu, mày đợi đó..."
Vân Nguyên tức giận không kém, dám bắt nạt em cô. Bình thường tính cô hai dễ chịu lắm, cô hiền lắm, nay người dân lại nghe cô hai đanh đá thâm thuý nói : "Học hành ba chữ lem nhem, thấy gái thì thèm như chửa thèm chua."*
Tiếng cười khúc khích vang lên, đám tôi tớ và tá điền che miệng cười chế giễu.
Vân Nguyệt đánh xong thì lại thong dong ngồi trên ghế nhỏ cạnh cha, mặt cô tỉnh bơ rành rọt nói : " Con cóc nằm góc bờ ao, lăm le lại muốn đớp sao trên trời."*
Lại thêm một tràn cười khoái chí, thơ sao qua nổi cô hai lại thêm văn nữa cô ba một đầu.
Lý Thân trợn mắt tức giận nhưng vẫn run râu cười giả lả : " Ông Bùi thông cảm, cháu Phách trẻ người non dạ xúc phạm cô ba đây, tôi thay mặt cháu nó xin lỗi ông Bùi và cô ba..."
Lý Thân lại vỗ lên vai Lý Văn Phách nghiến răng nói : " Cậu Phách xin lỗi cô ba đi, nhanh nào."
Lý Văn Phách trừng mắt liếc Vân Nguyệt, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Lý Thân doạ nên cậu ta liền ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi.
Bùi Hanh lại phà ngụm khói, nhưng lần này lại trực tiếp phà vào khuôn mặt già nua nhăn nheo của lão Lý : " *Làm người phải biết đắn đo, phải cân nặng nhẹ...phải dò nông sâu. Lần này cô Nguyệt nhà tôi cũng đã đánh cậu Phách rồi, thế nên tôi bỏ qua...nếu có lần sau...thì tôi không chắc cậu Phách đây có toàn vẹn mà về huyện Cần với ông Lý không."
Lý Thân tức đến nghiến răng nhưng vẫn cười ha ha gật đầu.
Bùi Hanh nói thế chẳng khác nào chửi xéo Lý Văn Phách không biết cách làm người, sẵn chửi luôn ông Lý không biết cách dạy con.
Đám Bùi gia chửi người cũng thâm thuý phết nhỉ ? Phen này về ông lại mời thầy dạy cho cậu Phách thêm mớ văn chương để lần sau gặp có cái mà đáp trả cái đám nhà này.
Xin lỗi xong rồi cái đám Lý gia đó lại kéo nhau mang theo nhục nhã về huyện Cần.
Vân Nguyệt nhìn Bùi Hanh, cô nhe răng cười giơ ngón tay cái với cha : " Cha ơi cha siêu quá ạ, cha chửi nghe đã tai thật ấy."
Bùi Hanh nghe thế hỏi lại : " Hay không ? Cha học má cô đấy. Thế cha chửi cô, cho cô nghe chịu không ? "
Vân Nguyệt lắc đầu như giả tỏi, cô che tai đáp :"Dạ thôi cha ạ, con lại cảm thấy lỗ tai nhức nhức rồi này."
Bùi Hanh nghe thế phì cười, Vân Nguyệt quay sang Vân Nguyên nói tiếp : " Thơ chị cũng ghê gớm phết, em nghe mà mắc cỡ dùm cậu Phách."
Vân Nguyên ngượng ngùng gãi đầu cười đáp :"Có chi đâu, ai kêu hắn dám khinh nhờn em của chị."
Vân Nguyệt mắt long lanh ôm lấy cánh tay Vân Nguyên lắc lắc.
Vân Nguyên xinh đẹp dịu dàng như nước, Vân Nguyệt xinh đẹp đáng yêu khí khái hào sảng. Một e thẹn, một hào sảng, tính cách khác nhau hoàn toàn.
* Hào sảng : Tụ tin, tích cực, tràn đầy sức sống.
Nhìn Vân Nguyệt như thế ai lại nghĩ cô là đứa bé chết trẻ cơ chứ ? Vân Nguyệt cũng từng cảm khái rằng hệ điều hành và giao diện của cô thật không khớp nhau gì cả !
Nhìn chung ngoại hình cả hai khá giống nhau, điểm khác biệt rõ nhất có lẽ chính là chiếc răng khểnh, Vân Nguyệt có răng khểnh còn Vân Nguyên thì không.
Cả hai như gió mùa xuân ngồi cạnh Bùi Hanh, hai cô đều sở hữu chiếc mũi cao, và đôi môi trái tim từ cha thế nên nhìn sơ qua liền như một khuôn đúc ra từ cha.
Nghe đồn Bùi Hanh khi còn trẻ đã làm siêu lòng biết bao thiếu nữ, miệng ông độc lắm ai dám mo me lại gần là ông liền mắng vài câu thơ khiến cho con gái người ta khóc nấc chạy về. Mãi đến sau này gặp được bà Mai, vì chửi không lại thế nên ông liền đem lòng cảm mến ?
Đám Lý gia đi rồi, Bùi gia lại tiếp tục công chuyện cân lúa cho tá điền.
" Sao ít thế ? "
" Dạ cậu thông cảm tôi già rồi không làm nổi nữa nên chỉ có bấy nhiêu đây thôi."
Thằng hầu nọ chạy đến bẩm với Bùi Hanh, Bùi Hanh đưa mắt nhìn ông lão nông dân nọ.
Vân Nguyệt quan sát sắc mặt cha rồi hỏi : " Cha nghĩ sao ạ ? "
Bùi Hanh nhìn Vân Nguyệt hỏi ngược lại : " Thế con nghĩ sao ? "
Vân Nguyệt gật đầu thẳng thừng đáp : " Dạ con nghĩ là cứ lấy đi cha, dẫu sao cũng công cán họ làm ra mà. Người ta nói một hạt thóc vàng, chín hạt mồ hôi mà cha."
Bùi Hanh cười vuốt tóc Vân Nguyệt, ông phẩy tay thấy thế thằng hầu liền vâng dạ chạy đi thu lúa tiếp.
Vân Nguyên bên cạnh cười cười chọc : " Cha ơi cô Nguyệt nhà ta nay lớn rồi nè....haha...."
Bùi Hanh cong mắt gật gù phụ hoạ : " Ờ đấy, cô Nguyệt nhà ta cũng đã ngót nghét được mười lăm nồi bánh chưng rồi còn gì."
Bùi Hanh lại cười nhìn Vân Nguyên nói tiếp:" Thế cô Nguyên cũng mười bảy rồi này, cô định bao giờ lấy chồng cho cha nhờ."
Vân Nguyên nghe đến đó mặt đỏ lựng, ngại ngùng nói : " Cha này...con ở vậy với cha không được sao ? "
Bùi Hanh cười ha hả : " Thói đời xem có ai như cô hai nhà này, đến tuổi lấy chồng rồi còn trả giá* nữa chứ."
Đang đùa vui bỗng thằng hầu chạy đến bẩm :"Bẩm ông bá hộ Lý với cậu Phách trên đường về huyện Cần không biết xảy ra chuyện gì mà cả ông Lý, cậu Phách và đám tôi tớ đều bị treo ngược lên cây ông ạ, trên trán ông Lý và cậu Phách bị người ta vẽ ngôi sao, còn ở mặt thì vẽ con cóc ông ạ. Đám người Lý gia đang la oai oái nói rằng ông sai người khi dễ bọn họ..."
Bùi Hanh nhíu mày suy tư gặng hỏi : " Thế tụi bây đã tra là ai làm chưa ? "
Thằng hầu lúng túng gãi đầu đáp : " Dạ đang tra ạ, khúc đường đó vắng thế nên tra cũng không dễ ông ạ."
Chuyện xảy ra lúc này ai ai cũng sẽ nghĩ rằng đó là người Bùi gia sai khiến, nhưng chỉ có chủ tớ Bùi gia là biết bọn họ bị oan.
Cha con Lý Thân bị vẽ ngôi sao và con cóc, y như lời câu thơ châm biếm của cô Nguyệt Bùi gia đọc khi nãy.
" Con cóc nằm góc bờ ao, lăm le lại muốn đớp sao trên trời."*
Vân Nguyệt nghe người hầu bẩm thế thì phì cười, Bùi Hanh nhìn sang con gái, Vân Nguyệt thấy thế liền minh oan : " Cha đừng nhìn con như thế, con không có làm đâu nghen. Tại con mắc cười thôi hà."
" Đời xưa quả báo còn chầy, đời nay quả báo thấy ngay nhãn tiền cha ạ."*
Bùi Hanh gật gù, ông cũng mặc kệ ai nói gì nói. Miệng đời không phải miệng mình làm sao quản được sự tình thế gian.
--------
* Ca Dao Việt Nam.