"Aa..."
"Cô ba..."
Vân Nguyệt bị đẩy ngã ra sàn, chẳng biết thế nào mà ly trà ở bàn cũng rớt xuống vừa vặn cứa vào lòng bàn tay Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt khẽ xuýt xoa được Thu Cúc đỡ lên, bên này ông Hựu nghe tiếng động liền quay lại thấy được cảnh mỹ nhân ngã nhào tay còn chảy cả m.á.u, ông ta liền cuống quýt tiếng lên muốn đỡ Vân Nguyệt nhưng lại bị Thu Cúc giành trước một bước.
Vân Nguyệt giơ bàn tay rớm m.á.u của mình lên cho Thu Cúc dùng khăn tay cầm m.á.u.
Ông Hựu nhìn vết thương trên tay Vân Nguyệt mà nhíu mày, ánh mắt sắc lẹm nhìn sang Mỹ Duyên đang còn bàng hoàng:"Cô Duyên đây là đang làm cái trò gì thế? Chẳng lẽ lời tôi vừa nói khi nãy cô đã quên sạch rồi?"
Mỹ Duyên như không tin vào mắt mình, nàng ta chỉ đẩy một cái thôi mà, sao lại nghiêm trọng thế này?
Vân Nguyệt cong môi cười nhìn nàng ta, lọt vào mắt Mỹ Duyên nụ cười ấy chẳng khác gì một loại khiêu khích.
Nàng ta điên tiết, chẳng kiềm chế được mà quát:"Con điên này tao đánh mày c.h.ế.t..."
Vừa nói nàng ta vừa hùng hổ xông về hướng Vân Nguyệt đang đứng, trùng hợp thay Vân Nguyệt lại đứng gần xã trưởng. Mỹ Duyên xông đến thì cũng là lúc Vân Nguyệt khẽ dịch chân ra sau lưng ông Hựu, làm cho cái tát của nàng ta rơi trọn vẹn lên khuôn mặt già của ngài xã trưởng.
*Chát
Âm thanh giòn tan nghe thật đã tai, Vân Nguyệt khẽ cong nhẹ môi, rất nhanh nụ cười được ém xuống biến mất thay vào đó là vẻ hốt hoảng lo lắng mà chạy đến trước mặt xã trưởng nói:"Ôi trời ạ, ngài có sao không thưa ngài xã trưởng?"
Ông Hựu vốn tức giận đến cực độ, nhưng vẫn nén chút giọng ấm để đáp lời Vân Nguyệt:"Tôi không sao, cô ba không cần lo lắng, để cho con hầu băng bó tay cho cô đi."
Vân Nguyệt khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cho Thu Cúc băng bó, khi nãy cái tát vừa giáng xuống thì Mỹ Duyên cũng bị thằng hầu của ngài xã trưởng bắt lại.
Vân Nguyệt đưa mắt nhìn cảnh trước mặt, ông Hựu đưa lưng về phía cô, nàng ta thì đối diện cô, cái này người ta gọi là xem kịch tận mắt, nghe kịch tận tai.
Lê Văn Hựu tức giận đến run cả tay, ông ta nghiến răng lại gần nàng ta nói khẽ:"Cái tát này của cô Duyên, Lê Văn Hựu tôi xin ghi nhớ."
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng lại khiến cho Mỹ Duyên xanh mặt, nàng ta định cầu xin nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị thằng hầu bịt miệng lôi đi, chắc là đưa nàng ta về phủ.
Xem ra tiền đồ của cha cô Duyên đến đây là chấm dứt trên tay Lê Văn Hựu.
Vân Nguyệt vốn không phải người thiện lành, cuộc đời cô đã trải qua những gì chỉ có mình cô hiểu, nên cô tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn mà loại trừ những kẻ làm điều có lỗi với cô.
Ông Nhậm vừa đi vào trong một lát, khi trở ra thì thấy đúng cảnh Mỹ Duyên bị lôi đi, Vân Nguyệt thì băng bó tay, mặt ngài xã trưởng thì hằn nguyên năm dấu...
Ông ta sắc mặt trắng bệch, ấp úng chẳng biết nên hỏi chuyện ai.
Vân Nguyệt cười không nói gì, ngài xã trưởng quay sang nói mấy câu với Vân Nguyệt rồi cũng rời đi, Vân Nguyệt băng bó xong cũng nhấc guốc đi mất.
Trước khi Vân Nguyệt rời đi ông Nhậm có nói:"Mong cô ba đừng giận chuyện này nhé."
Vân Nguyệt mỉm cười thản nhiên ừ một tiếng rồi dẫn theo Thu Cúc rời đi.
Tất cả điều đi chỉ để lại mình ông Nhậm ngơ ngác chẳng hiểu gì?
[...]
"Tay cô không sao chứ ạ?"
Vân Nguyệt vỗ nhẹ tay Thu Cúc, cười nói:"Cô không sao, cô biết lượng sức."
Quả thật là vết thương Vân Nguyệt không sâu, chỉ là hơi rớm m.á.u nhưng để ra nhiều m.á.u hơn thì Vân Nguyệt cũng hơi tốn sức bóp mạnh để m.á.u trào ra nhìn cho thảm một chút.
Thu Cúc như nhớ đến gì đó liền thốt:"Cô nhớ cái hôm đi hội làng Cù không ạ?"
Vân Nguyệt ừ đáp, Thu Cúc bĩu môi nói tiếp:"Hôm đó ngài xã trưởng còn dõng dạc nói với cô cái gì mà quân tử không cướp đồ yêu thích của người khác, nhưng hôm nay ngài ấy lại cướp vải trên tay người ta cho cô."
Vân Nguyệt bật cười:"Ngài ấy nói quân tử không cướp, chứ đâu có nói ngài ấy sẽ không cướp."
Thu Cúc:"? "
Vân Nguyệt tốt bụng giải thích thêm một câu:"Vì ngài ấy đâu phải quân tử."
Thu Cúc giờ mới vỡ lẽ, nó à một cái rõ to.
Đi được thêm chút, Vân Nguyệt lại nghe nó nói tiếp:"Lúc ngài xã trưởng chưa xuất hiện, cô định nói là sẽ nhường cho cái cô kia sao ạ?"
À là cái câu nói bị đánh gãy bởi tiếng hắng giọng của ông Hựu.
Vân Nguyệt nhìn Thu Cúc ngây thơ, cô cười lắc đầu bảo:"Không, cô định nói là nếu cô Duyên đây đã thích như thế thì sang tiệm khác mà mua."
Thu Cúc:"? "
Nó còn tưởng cô ba nhà nó sẽ rộng lòng từ bi mà nhường cho cô Duyên kia chứ? Thì ra nó đã đánh giá quá cao lòng tốt của cô ba nhà nó.
Bẵng đi một lúc Thu Cúc nghe thấy tiếng cô ba nhà nó nhẹ nhàng vang lên:"Sau này không cần đi tiệm của ông Nhậm mua vải nữa."
Thu Cúc nhớ vừa nãy cô ba nhà nó đã đáp ứng không giận rồi mà? Nó khẽ hỏi:"Chẳng phải khi nãy cô đã đáp ứng với ông Nhậm là không giận rồi sao?"
Vân Nguyệt mỉm cười đáp:" Ừ, cô không giận nhưng sẽ không quên."
Lúc nãy rõ là ông Nhậm đã có phần nghiêng về Mỹ Duyên, trong khi Vân Nguyệt là khách quen, cả hai cô đều ngang hàng nhau nhưng Vân Nguyệt vẫn không được ông Nhậm coi trọng chỉ vì cha nàng ta đang tranh chức xã trưởng.
Gương mặt xinh xắn tròn trịa phúc hậu, có nét duyên lại có nét ngây thơ. Thu Cúc nhìn nụ cười lúc nào cũng được treo trên môi cô ba nhà nó, nụ cười dịu dàng biết bao nhưng ai biết được ẩn sâu trong đó lại là những con dao không biết khi nào thì đâm người khác.
[...]
"Cô cười gì vậy ạ?"
Thu Cúc nhìn theo ánh mắt cô ba nhà nó, trăng sáng thật đấy.
Vân Nguyệt tủm tỉm cười nhưng không nhìn Thu Cúc, cô đang ngồi trong đình nhỏ ngắm trăng.
Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt hồ, đình nhỏ được xây giữa hồ sen, gió thổi nhè nhẹ như đang nâng niu đem hương thơm của hoa sen hoà cùng hương gió rồi lẻn vào trong đình.
" Trăng nơi mặt hồ trăng lung linh
Trăng ngự trong đình lại càng xinh
Sĩ tử dừng chân mãi ngắm nhìn
Nụ cười kinh diễm nhớ như in."
Vân Nguyệt nhìn cảnh nhớ người, Đức Khiêm sau khi thừa nhận tình cảm với Vân Nguyệt thì cậu đã bộc bạch rằng khi xưa có lần cậu đã bắt gặp hình ảnh Vân Nguyệt ngồi cười ngắm trăng trong đình, cậu còn làm hẳn một bài thơ đấy, sau này Vân Nguyệt nghe kể thì nằng nặc đòi cậu đọc lại cho nghe bài thơ đó, thật đáng ngạc nhiên là thời gian dẫu có trôi qua bao lâu thì Đức Khiêm vẫn nhớ rõ và đọc lại làu làu bài thơ ấy.
"Thu Cúc này..."
Thu Cúc bất ngờ nhìn Vân Nguyệt khẽ đáp:"Dạ?"
Vân Nguyệt quay sang nhìn Thu Cúc, ánh mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi:"Em đi theo cô có mệt không?"
Thu Cúc ngạc nhiên, nó lắc đầu đáp:"Dạ không ạ, sao cô nói thế?"
Vân Nguyệt thôi không nhìn nó nữa, cô bâng quơ đáp:"Không sao, chỉ tại thấy thương em phải cực khổ theo hầu cô..."
Thu Cúc như nghĩ đến gì đó, nó lắc đầu rưng rưng nói:"Cuộc đời của em hạnh phúc nhất là khi được theo hầu hạ cô, em là đứa không cha không má sau này đi theo cô em mới cảm nhận được hơi ấm của con người, của tình thân mà em luôn tha thiết...và tất cả điều đó là được cô bù đắp cho em một cách trọn vẹn. Vì thế xin cô đừng bỏ rơi em..."
Vân Nguyệt dang tay ôm lấy Thu Cúc vào lòng, cô bật cười nhưng nụ cười lại chẳng vui vẻ là bao:"Khờ quá, cô sao có thể bỏ em được."
Đêm hôm đó chủ tớ Vân Nguyệt tâm sự đến gần nửa đêm, sáng hôm sau Vân Nguyệt định ngủ nướng thêm một chút nhưng không được, nghe Thu Cúc bảo là bên gian bà Mai lại có chuyện.
"Cô ba..."
Vân Nguyệt bị đẩy ngã ra sàn, chẳng biết thế nào mà ly trà ở bàn cũng rớt xuống vừa vặn cứa vào lòng bàn tay Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt khẽ xuýt xoa được Thu Cúc đỡ lên, bên này ông Hựu nghe tiếng động liền quay lại thấy được cảnh mỹ nhân ngã nhào tay còn chảy cả m.á.u, ông ta liền cuống quýt tiếng lên muốn đỡ Vân Nguyệt nhưng lại bị Thu Cúc giành trước một bước.
Vân Nguyệt giơ bàn tay rớm m.á.u của mình lên cho Thu Cúc dùng khăn tay cầm m.á.u.
Ông Hựu nhìn vết thương trên tay Vân Nguyệt mà nhíu mày, ánh mắt sắc lẹm nhìn sang Mỹ Duyên đang còn bàng hoàng:"Cô Duyên đây là đang làm cái trò gì thế? Chẳng lẽ lời tôi vừa nói khi nãy cô đã quên sạch rồi?"
Mỹ Duyên như không tin vào mắt mình, nàng ta chỉ đẩy một cái thôi mà, sao lại nghiêm trọng thế này?
Vân Nguyệt cong môi cười nhìn nàng ta, lọt vào mắt Mỹ Duyên nụ cười ấy chẳng khác gì một loại khiêu khích.
Nàng ta điên tiết, chẳng kiềm chế được mà quát:"Con điên này tao đánh mày c.h.ế.t..."
Vừa nói nàng ta vừa hùng hổ xông về hướng Vân Nguyệt đang đứng, trùng hợp thay Vân Nguyệt lại đứng gần xã trưởng. Mỹ Duyên xông đến thì cũng là lúc Vân Nguyệt khẽ dịch chân ra sau lưng ông Hựu, làm cho cái tát của nàng ta rơi trọn vẹn lên khuôn mặt già của ngài xã trưởng.
*Chát
Âm thanh giòn tan nghe thật đã tai, Vân Nguyệt khẽ cong nhẹ môi, rất nhanh nụ cười được ém xuống biến mất thay vào đó là vẻ hốt hoảng lo lắng mà chạy đến trước mặt xã trưởng nói:"Ôi trời ạ, ngài có sao không thưa ngài xã trưởng?"
Ông Hựu vốn tức giận đến cực độ, nhưng vẫn nén chút giọng ấm để đáp lời Vân Nguyệt:"Tôi không sao, cô ba không cần lo lắng, để cho con hầu băng bó tay cho cô đi."
Vân Nguyệt khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cho Thu Cúc băng bó, khi nãy cái tát vừa giáng xuống thì Mỹ Duyên cũng bị thằng hầu của ngài xã trưởng bắt lại.
Vân Nguyệt đưa mắt nhìn cảnh trước mặt, ông Hựu đưa lưng về phía cô, nàng ta thì đối diện cô, cái này người ta gọi là xem kịch tận mắt, nghe kịch tận tai.
Lê Văn Hựu tức giận đến run cả tay, ông ta nghiến răng lại gần nàng ta nói khẽ:"Cái tát này của cô Duyên, Lê Văn Hựu tôi xin ghi nhớ."
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng lại khiến cho Mỹ Duyên xanh mặt, nàng ta định cầu xin nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị thằng hầu bịt miệng lôi đi, chắc là đưa nàng ta về phủ.
Xem ra tiền đồ của cha cô Duyên đến đây là chấm dứt trên tay Lê Văn Hựu.
Vân Nguyệt vốn không phải người thiện lành, cuộc đời cô đã trải qua những gì chỉ có mình cô hiểu, nên cô tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn mà loại trừ những kẻ làm điều có lỗi với cô.
Ông Nhậm vừa đi vào trong một lát, khi trở ra thì thấy đúng cảnh Mỹ Duyên bị lôi đi, Vân Nguyệt thì băng bó tay, mặt ngài xã trưởng thì hằn nguyên năm dấu...
Ông ta sắc mặt trắng bệch, ấp úng chẳng biết nên hỏi chuyện ai.
Vân Nguyệt cười không nói gì, ngài xã trưởng quay sang nói mấy câu với Vân Nguyệt rồi cũng rời đi, Vân Nguyệt băng bó xong cũng nhấc guốc đi mất.
Trước khi Vân Nguyệt rời đi ông Nhậm có nói:"Mong cô ba đừng giận chuyện này nhé."
Vân Nguyệt mỉm cười thản nhiên ừ một tiếng rồi dẫn theo Thu Cúc rời đi.
Tất cả điều đi chỉ để lại mình ông Nhậm ngơ ngác chẳng hiểu gì?
[...]
"Tay cô không sao chứ ạ?"
Vân Nguyệt vỗ nhẹ tay Thu Cúc, cười nói:"Cô không sao, cô biết lượng sức."
Quả thật là vết thương Vân Nguyệt không sâu, chỉ là hơi rớm m.á.u nhưng để ra nhiều m.á.u hơn thì Vân Nguyệt cũng hơi tốn sức bóp mạnh để m.á.u trào ra nhìn cho thảm một chút.
Thu Cúc như nhớ đến gì đó liền thốt:"Cô nhớ cái hôm đi hội làng Cù không ạ?"
Vân Nguyệt ừ đáp, Thu Cúc bĩu môi nói tiếp:"Hôm đó ngài xã trưởng còn dõng dạc nói với cô cái gì mà quân tử không cướp đồ yêu thích của người khác, nhưng hôm nay ngài ấy lại cướp vải trên tay người ta cho cô."
Vân Nguyệt bật cười:"Ngài ấy nói quân tử không cướp, chứ đâu có nói ngài ấy sẽ không cướp."
Thu Cúc:"? "
Vân Nguyệt tốt bụng giải thích thêm một câu:"Vì ngài ấy đâu phải quân tử."
Thu Cúc giờ mới vỡ lẽ, nó à một cái rõ to.
Đi được thêm chút, Vân Nguyệt lại nghe nó nói tiếp:"Lúc ngài xã trưởng chưa xuất hiện, cô định nói là sẽ nhường cho cái cô kia sao ạ?"
À là cái câu nói bị đánh gãy bởi tiếng hắng giọng của ông Hựu.
Vân Nguyệt nhìn Thu Cúc ngây thơ, cô cười lắc đầu bảo:"Không, cô định nói là nếu cô Duyên đây đã thích như thế thì sang tiệm khác mà mua."
Thu Cúc:"? "
Nó còn tưởng cô ba nhà nó sẽ rộng lòng từ bi mà nhường cho cô Duyên kia chứ? Thì ra nó đã đánh giá quá cao lòng tốt của cô ba nhà nó.
Bẵng đi một lúc Thu Cúc nghe thấy tiếng cô ba nhà nó nhẹ nhàng vang lên:"Sau này không cần đi tiệm của ông Nhậm mua vải nữa."
Thu Cúc nhớ vừa nãy cô ba nhà nó đã đáp ứng không giận rồi mà? Nó khẽ hỏi:"Chẳng phải khi nãy cô đã đáp ứng với ông Nhậm là không giận rồi sao?"
Vân Nguyệt mỉm cười đáp:" Ừ, cô không giận nhưng sẽ không quên."
Lúc nãy rõ là ông Nhậm đã có phần nghiêng về Mỹ Duyên, trong khi Vân Nguyệt là khách quen, cả hai cô đều ngang hàng nhau nhưng Vân Nguyệt vẫn không được ông Nhậm coi trọng chỉ vì cha nàng ta đang tranh chức xã trưởng.
Gương mặt xinh xắn tròn trịa phúc hậu, có nét duyên lại có nét ngây thơ. Thu Cúc nhìn nụ cười lúc nào cũng được treo trên môi cô ba nhà nó, nụ cười dịu dàng biết bao nhưng ai biết được ẩn sâu trong đó lại là những con dao không biết khi nào thì đâm người khác.
[...]
"Cô cười gì vậy ạ?"
Thu Cúc nhìn theo ánh mắt cô ba nhà nó, trăng sáng thật đấy.
Vân Nguyệt tủm tỉm cười nhưng không nhìn Thu Cúc, cô đang ngồi trong đình nhỏ ngắm trăng.
Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt hồ, đình nhỏ được xây giữa hồ sen, gió thổi nhè nhẹ như đang nâng niu đem hương thơm của hoa sen hoà cùng hương gió rồi lẻn vào trong đình.
" Trăng nơi mặt hồ trăng lung linh
Trăng ngự trong đình lại càng xinh
Sĩ tử dừng chân mãi ngắm nhìn
Nụ cười kinh diễm nhớ như in."
Vân Nguyệt nhìn cảnh nhớ người, Đức Khiêm sau khi thừa nhận tình cảm với Vân Nguyệt thì cậu đã bộc bạch rằng khi xưa có lần cậu đã bắt gặp hình ảnh Vân Nguyệt ngồi cười ngắm trăng trong đình, cậu còn làm hẳn một bài thơ đấy, sau này Vân Nguyệt nghe kể thì nằng nặc đòi cậu đọc lại cho nghe bài thơ đó, thật đáng ngạc nhiên là thời gian dẫu có trôi qua bao lâu thì Đức Khiêm vẫn nhớ rõ và đọc lại làu làu bài thơ ấy.
"Thu Cúc này..."
Thu Cúc bất ngờ nhìn Vân Nguyệt khẽ đáp:"Dạ?"
Vân Nguyệt quay sang nhìn Thu Cúc, ánh mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi:"Em đi theo cô có mệt không?"
Thu Cúc ngạc nhiên, nó lắc đầu đáp:"Dạ không ạ, sao cô nói thế?"
Vân Nguyệt thôi không nhìn nó nữa, cô bâng quơ đáp:"Không sao, chỉ tại thấy thương em phải cực khổ theo hầu cô..."
Thu Cúc như nghĩ đến gì đó, nó lắc đầu rưng rưng nói:"Cuộc đời của em hạnh phúc nhất là khi được theo hầu hạ cô, em là đứa không cha không má sau này đi theo cô em mới cảm nhận được hơi ấm của con người, của tình thân mà em luôn tha thiết...và tất cả điều đó là được cô bù đắp cho em một cách trọn vẹn. Vì thế xin cô đừng bỏ rơi em..."
Vân Nguyệt dang tay ôm lấy Thu Cúc vào lòng, cô bật cười nhưng nụ cười lại chẳng vui vẻ là bao:"Khờ quá, cô sao có thể bỏ em được."
Đêm hôm đó chủ tớ Vân Nguyệt tâm sự đến gần nửa đêm, sáng hôm sau Vân Nguyệt định ngủ nướng thêm một chút nhưng không được, nghe Thu Cúc bảo là bên gian bà Mai lại có chuyện.