• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: phongsunuong.

Kinh Hàn Chương chưa bao giờ mà tức giận như này cả, tất cả cung nhân ở trong tẩm điện đều nơm nớp lo sợ mà quỳ phục trên mặt đất, ai ai cũng sợ bị Thất hoàng tử nổi cơn thịnh nộ chém một phát.

Giang Phong Hoa lá gan lớn hơn chút thì lên tiếng: "Điện hạ, ngài..."

Kinh Hàn Chương đầy mặt tức giận, lạnh lùng nói: "Chuẩn bị ngựa."

Giang Phong Hoa sửng sốt: "Nhưng mà một khắc sau phải đi Nam thư phòng..."

Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Giang Phong Hoa cả người run lên, vội vàng nói: "Vâng."

Lá gan Kinh Hàn Chương cực to, dù ở trong cung cũng không hề kiêng nể gì mà phóng ngựa như bay, thị vệ tuần tra cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hắn cưỡi ngựa ra khỏi cung.

Một lát sau, hắn một mình lẻ loi đi tới phủ Thừa Tướng.

Yến Kích đã vào triều từ sớm, Triệu bá nhận ra Thất hoàng tử, sợ hãi vội vàng tiến lên hành lễ.

Kinh Hàn Chương không thèm nhìn người khác một cái, cả người đằng đằng sát khí đi theo con đường hôm qua mà tới chỗ ở của Yến Hành Dục.

Hôm qua tuyết lớn, Yến Hành Dục trong phủ không được Yến Kích yêu thích, bọn hạ nhân cũng nhìn sắc mặt chủ nhân mà làm, dọn tuyết cũng chỉ quét vài cái tượng trưng, con đường để đi lại cũng không được dọn dẹp.

Kinh Hàn Chương bình tĩnh đi từng bước một trên tuyết đến thiên viện, nổi giận đùng đùng mà đá văng cái cửa đã cũ nát.

Cái cửa kia mấy hôm trước mới bị Yến Vi Minh đá hỏng một lần, giờ lại đến lượt Kinh Hàn Chương đá hỏng thêm lần nữa.

Kinh Hàn Chương đeo đao bên hông, thần tình lệ khí mà vọt vào trong phòng.

"Yến Hành Dục!"

Hắn vừa đi vào, đã bị cả phòng toàn mùi thuốc đông y phả vào mặt.

A Mãn kích động mà chạy tới, nhìn đến hắn đột nhiên sửng sốt.


Còn Kinh Hàn Chương vừa nhìn thấy A Mãn, mặt liền tái mét.

Tối qua, chính đứa trẻ vô liêm sỉ này đã bắt ép một người vô lực như hắn nằm trên giường, từng thìa từng thìa mà đút hắn uống loại thuốc đắng đến nỗi khiến ba hồn bảy phách của hắn đều muốn thăng thiên.

Cơn tức dồn nén cả sáng của Kinh Hàn Chương cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, đang muốn bộc phát ra ngoài: "Ngươi!"

Chớp mắt, trong phòng truyền đến tiếng ho tê tâm liệt phế, phảng phất như có thể ho luôn phổi ra ngoài.

Kinh Hàn Chương bị nghẹn lại, cơn tức này không phát tiết ra ngoài cũng không được mà nuốt xuống cũng không xong, cảm giác quả thực quá khổ sở.

A Mãn run run rẩy rẩy quỳ xuống hành lễ, nhìn qua chính là một đứa trẻ không rành thế sự, hoàn toàn không còn bộ dáng đáng sợ nói nói cười cười tự hỏi lấy tính mạng người khác ra sao cùng với mạnh mẽ bức ép chủ tử uống thuốc.

Mặt Kinh Hàn Chương như hồ nước sâu, vén rèm trúc ra nhanh chóng đi vào bên trong phòng ngủ.

Yến Hành Dục nửa người dựa vào đầu giường, tóc đen xoã đầy giường, có cọng rũ trên mặt, y thần tình bệnh sắc, lúc này đang ôm ngực một tiếng lại nối tiếp một tiếng mà ho khan, đuôi mắt đỏ lên, nhìn thật sự đáng thương.

Kinh Hàn Chương cười lạnh trong lòng một tiếng.

Trước kia hắn bị bộ dáng toàn thân toát ra vẻ vô hại kia của Yến Hành Dục lừa một vố, còn tưởng người này chính là một con nai con yếu đuối thuần khiết, nhưng qua một buổi tối, hắn cái gì cũng không dám tin nữa.

Nai con cái quỷ!

Nai con nhà ai đang ngủ mà còn đeo ám khí trên người?!

Y không sợ trong lúc vô ý chạm vào ám khí, ngay cả chính bản thân cũng có thể bị giết sao?

Kinh Hàn Chương hờ hững, bước nhanh tới đánh mạnh một chưởng vào trụ giường.

Hôm qua hắn đụng nhẹ một chút, liền có đầy kiếm rơi từ phía trên xuống.

Kinh Hàn Chương chờ đống kiếm kia rơi xuống, để có đầy đầy đủ minh chứng chứng minh rằng hôm qua không phải là giấc mơ, sau đó quang minh chính đại mà phát tiết cơn tức.

Kinh Hàn Chương yên lặng chờ đợi.

Một lát sau, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục cuối cùng cũng ngừng được cơn ho, lúc này đang mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.

Kinh Hàn Chương không thể tin được mà đập lại hai cái vào trụ giường, làm cho màn giường cơ hồ đều phải rơi rụng xuống, nhưng đến cuối chẳng có gì rơi xuống cả.

Yến Hành Dục ổn định lại hô hấp, giọng nói khàn cả đi, khom người gian nan nói: "Gặp qua Thất điện hạ, thứ cho Hành Dục không, khụ... Không thể hành lễ được..."

Y còn chưa nói xong, Kinh Hàn Chương liền cúi người xuống chế trụ tay phải của y.

Yến Hành Dục cứng đờ người lại.

Kinh Hàn Chương sợ đụng phải cơ quan nào đó trên tay phải Yến Hành Dục, chỉ có thể dùng năm ngón tay cẩn thận đan vào cùng ngón tay của Yến Hành Dục.

Hắn vốn là muốn khống chế lại Yến Hành Dục đỡ phải lộn xộn làm bị thương chính mình, nhưng ở trong mắt người khác, hành động này ái muội đến mức có thể làm tan mấy tấc tuyết tích trong sân.

Triệu bá yên lặng mà hít sâu một hơi khí lạnh.

A Mãn đột nhiên nhe răng hung tợn, giống như một con dã thú bị mạo phạm lãnh địa, hắn đang định nhào lên, Yến Hành Dục liền nhẹ nhàng nâng tay ý bảo hắn đứng yên.

A Mãn lập tức dừng lại.

Kinh Hàn Chương khống chế Yến Hành Dục, mặt lạnh như tờ mà kéo tay áo của Yến Hành Dục ra, lộ ra cổ tay trắng muốt không tì vết.

Kinh Hàn Chương: "???"

Nỏ... Nỏ của y đâu?!

Kinh Hàn Chương không tin thần tin quỷ, trực tiếp kéo toàn bộ ống tay áo bên phải của Yến Hành Dục lên, lăn qua lộn lại, tầm mắt cơ hồ đều bay tới bên trong vạt áo trắng tuyết của y, nhưng không hề phát hiện chút dấu vết nào.

Yến Hành Dục bị hắn ép buộc đến hô hấp khó khăn, muốn giật tay ra khỏi hắn, lại bị Kinh Hàn Chương nắm chặt năm ngón tay, đỏ bừng một mảnh.

Hô hấp của y mỏng dần, gần như cầu xin mà nói: "Điện hạ..."

Kinh Hàn Chương trừng mắt nhìn y, trầm giọng nói: "Ám khí của ngươi đâu rồi?"

Sự mê mang trên mặt y không giống như giả bộ: "Ngài đang nói gì vậy?"

Kinh Hàn Chương không phải là người tính toán chu toàn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cần nói: "Tối qua ta đều thấy hết rồi, nỏ, trường kiếm."

Yến Hành Dục trên mặt tỏ ra nghi hoặc, giống như không biết hắn rốt cuộc đang nói cái gì.

Kinh Hàn Chương bị tức cười, hắn đưa tay vuốt nhẹ trên lòng bàn tay phải của Yến Hành Dục, quả nhiên là chạm được vết chai mỏng khó phát hiện.

"Tốt lắm." Kinh Hàn Chương tựa hồ tìm được chứng cứ khác vậy, âm thanh lạnh lùng nói: "Không nói tới ám khí nữa, ngươi giải thích cho bản điện hạ biết, ngươi, công tử phủ Thừa Tướng vốn sống sung sướng an nhàn, sao trên tay lại có nhiều vết chai như vậy?"

Một là dùng kiếm, hai là dùng cung, người này nhất định đã được rèn luyện kỹ càng.

Yến Hành Dục còn đang phát sốt, đôi mắt phủ thêm một tầng hơi nước mỏng, y lúng ta lúng túng nói: "Ta dưỡng bệnh ở Hàn Nhược Tự đã nhiều năm, nếu có tăng nhân nào sinh bệnh, Hành Dục sẽ thay họ làm việc nặng, lâu lâu trên tay sẽ có vết chai."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương sửng sốt, không nghĩ tới y có thể đưa ra đáp án như vậy.

Hắn trầm mặc nửa ngày, mới một lời khó nói hết mà hỏi: "Ngươi rốt cuộc là đi dưỡng bệnh hay là đi chịu khổ vậy?"

Hơn nữa, y là người bị liệt, có thể làm được việc nặng gì?

Yến Hành Dục nhắm mắt không nói, thoạt nhìn vô cùng khổ sở, mang có chút không rõ nhục nhã.

—— Giống như nỗi khổ tâm được che dấu bao lâu, lại bị cưỡng bức nói ra trước mặt mọi người, trên mặt đều là sự nan kham.

Triệu bá nghe xong, đau lòng đến nỗi nước mắt cũng phải rơi xuống.

Kinh Hàn Chương cười lạnh trong lòng, hắn căn bản là không tin lí do thoái thác lần này của y, vốn định tiếp tục chất vấn, nhưng nhìn đến bộ dáng đáng thương này của Yến Hành Dục, chẳng hiểu sao bao câu muốn hỏi đều phát không ra tiếng.

Lúc này hắn mới chú ý tới, chính mình đang ngồi ở mép giường, mà thừa tướng công tử bị mình áp trên giường, mười ngón tay đan xen với nhau.

Mà thân thể đơn bạc của Yến Hành Dục đang phát run, quần áo hỗn độn, đôi mắt vì ủy khuất mà ửng hồng, thân thể hai người giao điệp lên nhau, Kinh Hàn Chương buộc tóc nửa đầu vì động tác nghiêng người mà tóc rũ xuống, đan chéo cùng với tóc đen của Yến Hành Dục, bất phân thắng bại.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương lập tức bỏ tay ra, giống như đụng tới than nóng mà nhanh chóng đứng bật dậy.

Hai bên tai hắn hình như đỏ lên, vội vàng để lại một câu: "Ngươi tốt nhất là đừng có mà lừa ta, nếu không bản điện hạ nhất định... Nhất định không bỏ qua cho ngươi."

Nói xong, nhanh chóng xoay người rời đi.

Hắn hùng hổ đi tới, lúc về thì gần như là chật vật.

Yến Hành Dục đem áo khoác dày mặc vào, trấn an Triệu bá đang chảy nước mắt không ngừng, nhìn A Mãn đóng cửa phòng lại, mới thu liễm thần sắc suy yếu thở không ra hơi vào, mệt mỏi dựa vào gối mềm.

A Mãn ngồi xổm bên giường trêu chọc mèo đen không chịu ra khỏi sàng giường, bĩu môi, nói: "Kinh đô người người đều nói Thất hoàng tử là người điên, hiện tại xem ra quả thực là thế, công tử ngài thử nói xem hắn đằng đằng sát khí đến đây, rốt cuộc là định làm gì?"

Yến Hành Dục cả người căng thẳng, y cảm thấy rất không an toàn, trên người không có ám khí liền không tự giác mà phát run.

A Mãn đem một cái nỏ được chế tác tinh xảo từ dưới sàng giường lên, Yến Hành Dục đón lấy rồi buộc vào cánh tay, lúc này y mới khống chế được khiến cho cơ thể không còn run rẩy nữa.

Y hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Không cần quan tâm tới hắn."

A Mãn rất nghe lời Yến Hành Dục, "A" một tiếng lại tiếp tục chọc mèo.

Tuyết rơi liền hai ngày, thân thể Yến Hành Dục tốt hơn nhiều, cũng không xuất hiện lại tình trạng trao đổi hồn phách.

Sáng sớm hôm sau, Yến Hành Dục đem chính mình bao bọc thành một quả cầu, đi bằng xe liễn tới phủ Quốc Sư.

Quốc sư thần thông quảng đại, y muốn hỏi xem mấy ngày trước tại sao y lại trao đổi hồn phách với Kinh Hàn Chương.

Xe liễn vững vàng mà đi tới phủ Quốc Sư, Yến Hành Dục từ trên xe ngựa đi xuống, được A Mãn phụ giúp tiến vào phủ.

Quốc sư có thân phận vô cùng tôn quý, phủ Quốc Sư là nơi mà bệ hạ ban thưởng cho, dù là phương vị hay phong thủy đều rất tốt.

Đương kim Thánh thượng thập phần coi trọng quốc sư, tới mức phái Kinh Chập Vệ trong cung tới hộ vệ quốc sư, Yến Hành Dục đi vào, liền cảm nhận được khí tức được ẩn giấu bốn phía phủ Quốc Sư.

Y làm bộ như không biết gì cả, một đường cũng tỏ vẻ suy yếu mà ho khan đi tới nội viện của phủ Quốc Sư.

Đến nội viện, những khí tức kia mới hoàn toàn tiêu tán, xem ra dù là Thánh thượng đi chăng nữa cũng không dám có hành vi lén lút nhìn trộm quốc sư, sợ mạo phạm tới thần phật.

Quốc sư đang bói toán trong viện, thấy y đi tới, khẽ mỉm cười.

Quốc sư tên gọi là Liên Trần, nhìn rất trẻ tuổi, một thân tăng bào màu trắng thanh tịnh như sen.

Trong nội viện toàn là tuyết, giống như chưa có người tới dọn dẹp qua, vạt áo trắng thuần kia rơi trên mặt tuyết, làm cả người hắn như được dựng lên bởi tuyết.

Chiếc xe lăn mới được làm xong đi trên tuyết hơi khó khăn, nhưng A Mãn lại không tốn chút sức nào, phụ giúp đẩy xe lăn như trên mặt đất bình thường, lưu lại trên tuyết những đường rãnh thật sâu.

Yến Hành Dục tiến lên, nhẹ nhàng cúi đầu, nói: "Sư huynh."

Quốc sư con ngươi ôn hoà, cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay ta mới bói cho ngươi một quẻ xong."

Yến Hành Dục không tiếng động mà hít một hơi, nói: "Sư huynh đã bốc quẻ thay ta, như vậy có chuẩn hay không?"

"Chuẩn." Quốc sư đưa cho y cây sâm vừa rút ra, "Là quẻ đại hung."

Yến Hành Dục: "..."

Quốc sư Liên Trần năm năm trước đã sớm vào kinh, hai người đã nhiều năm không gặp, vẫn quen nhau như cũ.

Yến Hành Dục cơ hồ được quốc sư chăm sóc tới lớn, so với Yến Kích, y càng thân quen với Liên Trần hơn.

Quốc sư đem quẻ đặt về chỗ cũ, trên bàn đặt một ấm trà đã nấu xong, hắn khẽ vén ống tay áo, lấy ra ba cái chén ngọc đặt lên bàn.

Yến Hành Dục cau mày lại: "Sư huynh, có khách quý tới sao?"

Quốc sư nhẹ hít một hơi, ôn nhu nói: "Hành Dục à, hôm nay ngươi không nên tới đây."

Yến Hành Dục ngẩn ra, hỏi: "Vì sao?"

Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên xuất hiện một loại khí tức xa lạ, Yến Hành Dục còn tưởng là Kinh Chập Vệ của hoàng đế, thần tình hờ hững quay đầu nhìn lại, tầm mắt bị giữ lại bởi một màu đỏ tươi.

Kinh Hàn Chương một thân hồng y không biết từ lúc nào đã tới, một chưởng đẩy ra A Mãn đứng sau xe lăn, cười như không cười mà đứng sau lưng Yến Hành Dục.

Yến Hành Dục: "..."

Kinh Hàn Chương hơi hơi cúi người xuống, hai tay chống lên tay vịn xe lăn, động tác này nhìn từ đằng sau cứ như đang ôm cả người Yến Hành Dục vậy, làm y cứng đờ người.

Hắn ghé sát vào tai Yến Hành Dục, khẽ cười nói: "Bởi vì hôm nay ta tới đây."

Giọng nói trầm thấp kia khiến thân trên của Yến Hành Dục sắp nhũn ra.

Kinh Hàn Chương lại hỏi: "Thế ngươi thì sao?"


Yến Hành Dục thầm nghĩ không tốt, chợt nghe thấy Kinh Hàn Chương dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng, giống như đang đùa cợt một con thú nhỏ đang lâm vào hiểm cảnh, thản nhiên nói: "Bản điện hạ hôm nay tới đây để hỏi ý kiến của quốc sư về việc trao đổi hồn phách, mà ngươi..."


"Yến Hành Dục,..." Hắn cười một tiếng, cố ý hỏi: "Sẽ không phải cũng vì chuyện này mà tới đi? Hửm?"


Yến Hành Dục: "..."


⭐⭐⭐

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK