• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: phongsunuong.

Võ trường phủ Tướng Quân, Kinh Hàn Chương quả nhiên đang cầm trường thương giao thủ với Yến Tu Tri.

Thương thuật của Kinh Hàn Chương nhất tuyệt, tuổi còn nhỏ nhưng chưa từng bại trận trong tuần phòng doanh, hắn hẳn đã sớm chuẩn bị, mặc một bộ săn y màu đen để hành động dễ dàng, lưng rộng eo thon, tóc dài được buộc cao lên, xích thao còn được thắt gọn lại, vung ra sẽ rũ bên tai, không gây trở ngại tới hành động của hắn.

Bất quá hắn thực sự còn trẻ tuổi, nếu so sánh với tướng quân thường xuyên chém giết trên chiến trường mấy chục năm như Yến Tu Tri, thì vẫn có chút hữu hoa vô quả.

Yến Tu Tri vốn tưởng rằng Kinh Hàn Chương chỉ là một chiếc gối thêu hoa chỉ được vẻ ngoài, một chiêu là có thể đánh gục, không nghĩ tới Kinh Hàn Chương thế nhưng đỡ được, lại còn là một đòn hoàn mỹ nữa.

Yến Tu Tri cau mày lại, lúc này lại dùng thêm vài phần lực, nghiêm túc thăm dò xem Thất điện hạ vô pháp vô thiên trong lời đồn này rốt cuộc có bao nhiêu tài năng.

Yến Hành Dục vội vàng đuổi tới, dọc đường đi vẫn luôn thúc dục A Mãn nhiều lần "Nhanh lên".

Đến chỗ có bậc thang, A Mãn đang chuẩn bị dừng lại đẩy xe lăn vòng qua, Yến Hành Dục đạp một cước, thúc dục nói: "Đi thẳng qua."

A Mãn: "..."

A Mãn đành phải đẩy xe lăn xuống, Yến Hành Dục bị xóc nảy tới, phát quan giữ tóc bị trùng xuống, ngả sang một bên.

Nhưng Yến Hành Dục lại không quan tâm, y chỉ một lòng một dạ nghĩ tới Kinh Hàn Chương.

Yến Tu Tri là Đại tướng quân chinh chiến tứ phương, trăm trận trăm thắng, Kinh Hàn Chương dù có lợi hại, thì căn bản cũng không có biện pháp đánh thắng.

Nếu không phải cố kỵ trong phủ Tướng Quân có nhãn tuyến trong cung, Yến Hành Dục quả thật muốn bước đi như bay tới võ trường.

Rất nhanh, A Mãn giúp y tới võ trường.

Yến Hành Dục cho rằng Kinh Hàn Chương sẽ bị Yến Tu Tri đánh đến thẹn quá hóa giận, ai ngờ được vừa mới tới nơi, đã thấy Kinh Hàn Chương đang khí thế sắc bén mà đâm trường thương trong tay về phía Yến Tu Tri, khí thế đó quá mạnh mẽ, khiến cho một mảng tuyết đọng bị thuận thế đánh bay lên không.

Tuyết sôi nổi rơi xuống.

Yến Tu Tri không dùng toàn lực, nhưng cũng đánh được tràn trề vui vẻ, chờ khi hai người thu lại binh khí, ông cười to thành tiếng, vỗ một chụp vào trên người Kinh Hàn Chương, khen ngợi: "Rất tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!"

Tuy Yến Tu Tri dùng lực rất mạnh, nhưng Kinh Hàn Chương cũng không động, tiêu sái thu lại trường thương, nói: "Là Đại tướng quân hạ thủ lưu tình."

Yến Tu Tri căn bản không dùng tới một nửa sức lực, nếu thực sự dùng khí thế trên chiến trường để tỷ thí với Kinh Hàn Chương, đại khái chưa tới năm chiêu, Kinh Hàn Chương sẽ bay ra ngoài luôn.

Kinh Hàn Chương tuy tâm cao khí ngạo, nhưng cũng không cảm thấy thất bại.


Như Yến Tu Tri đã nói, hắn còn trẻ.

Nếu tương lai còn dài, hắn không nên đua đòi, vọng tưởng có thể lấy niên kỷ mười bảy tuổi so sánh với tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm.

Yến Hành Dục ở một bên rốt cuộc thở phào một hơi, y tiến lên, nói: "Điện hạ, thúc phụ."

Kinh Hàn Chương nhìn thấy y, trong đầu không khống chế được mà nhớ tới bộ dáng vô hại đêm hôm qua của y khi ghé vào lồng ngực của mình ngủ say, không biết vì sao mà hắn không dám nhìn thẳng vào y.

Tâm tình Yến Tu Tri cực tốt, nói: "Nếu ngươi vẫn còn bất tỉnh nữa, Trầm Tích cũng chuẩn bị đi gọi đại phu cho ngươi rồi, chậc, cháu trai của Yến Tu Tri ta, thân thể sao lại có thể kém như vậy?"

Yến Hành Dục ôn thanh nhỏ nhẹ mà xin lỗi, sau đó trộm đưa tầm mắt nhìn về phía Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương đang chỉnh lại cổ tay áo được xắn lên của mình, nghịch đi nghịch lại, nói chung là cũng không nhìn y.

Yến Tu Tri muốn đi một chuyến tới tuần phòng doanh, cũng không nói chuyện nhiều với hai người nữa, rất nhanh đã rời đi.

Kinh Hàn Chương vẫn không lên tiếng, Yến Hành Dục đành phải chủ động mở miệng trước, hỏi: "Sao điện hạ lại đánh nhau với thúc phụ? Thân thể điện hạ đáng giá ngàn vàng, nếu bị thương sẽ không tốt."

Kinh Hàn Chương khinh thường mà hừ cười một tiếng: "Điện hạ của..."

Hắn đang chuẩn bị thổi phồng chính mình, nhưng lời nói sắp ra khỏi miệng thì đột nhiên nhớ lại câu nói mà nai con say xỉn đã nói trong lúc mê man.

"Điện hạ của ta."

Kinh Hàn Chương: "..."

Vành tai Kinh Hàn Chương đều phải đỏ lên, một lúc sau mới cố giữ khí thế: "Bản điện hạ không yếu như vậy, đừng coi thường ta."

Yến Hành Dục gật đầu, thân thể Kinh Hàn Chương xác thật không yếu ớt như vậy, giơ đao múa kiếm vẫn là không có vấn đề gì.

Y kéo kéo tay áo Kinh Hàn Chương, mang theo chút vui mừng mà nhỏ giọng nói: "Điện hạ vì muốn đưa ta đi, nên mới đi tỷ thí với thúc phụ sao?"

Kinh Hàn Chương cứng đờ, lập tức đưa tay gạt tay Yến Hành Dục ra, cả giận nói: "Đã nói rồi, đừng tùy tiện động tay động chân."

Yến Hành Dục có chút nghi hoặc, không phải tối qua Kinh Hàn Chương đã nói muốn cầm thì cứ cầm sao, như thế nào mới qua một đêm thôi mà đã không nhận nữa rồi.

Tối hôm qua...

Tối...

Yến Hành Dục cả người cứng đờ, cảm thấy đau lòng mà ôm ngực.

Y làm vỡ thật nhiều ngọc a.

Dư quang Kinh Hàn Chương thấy y tựa hồ có chút thống khổ, cũng không quan tâm là có được tự nhiên hay không, vội hỏi: "Làm sao vậy, đau à?"

Thái dương Yến Hành Dục toát ra mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói: "Tối qua ta làm vỡ rất nhiều thứ."

Lời vừa nói ra, Kinh Hàn Chương lập tức trợn mắt đi trừng A Mãn.

A Mãn cực kỳ oan uổng: "Là công tử tự mình nhớ lại!"

Kinh Hàn Chương: "..."

Cũng đã say đến mức đập chạm ngọc, Kinh Hàn Chương thật sự không ngờ y có thể nhớ lại được.

Kinh Hàn Chương đành cau mày xoa ngực cho Yến Hành Dục, miệng thì tức giận mà an ủi: "Chuyện lớn lắm à? Không phải chỉ là mấy viên chạm ngọc thôi hay sao? Vỡ thì vỡ."

Loại lời nói bại gia này, khiến tim Yến Hành Dục càng đau hơn.

Kinh Hàn Chương có chút bất đắc dĩ, hắn đưa tay, người hầu ở một bên tiến lên dâng lên một hộp gỗ Tử Đàn.

Kinh Hàn Chương mở hộp ra, lộ ra đồ bên trong.

Yến Hành Dục ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn lại.

Trong hộp Tử Đàn có ba viên chạm ngọc, một viên chạm ngọc hình nai con, một viên là ngọc bội có hoa văn hạc, một viên khác đúng là phát quan màu vàng được khảm u lam ngọc thạch.

Kinh Hàn Chương ngồi xổm ở đó, đắc ý mà nâng mi, nói: "Thế nào, tất cả đều do điện hạ của ngươi tự tay khắc."

Hắn thuận miệng nói xong "Điện hạ của ngươi", lập tức ảo não mà muốn đưa tay tát miệng mình một cái.

Yến Hành Dục nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn Kinh Hàn Chương, lúng ta lúng túng hỏi: "Điện hạ cho ta?"

"Đúng." Kinh Hàn Chương nói, "Trước đó ta không phải đã đồng ý sẽ khắc ngọc cho ngươi sao? Từ trước tới nay bản điện hạ luôn nói lời giữ lời."

Yến Hành Dục đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve viên chạm ngọc hình nai con, khóe môi không tự giác mà cong lên.

Kinh Hàn Chương thấy y vui vẻ, trong lòng cũng có chút ấm áp, hắn đứng dậy lấy phát quan có chút cũ nát đang bị trùng xuống của Yến Hành Dục rồi tùy tay ném cho A Mãn, cầm lấy phát quan bằng vàng ngọc do hắn tự tay khắc giống như muốn mang lên cho Yến Hành Dục.

A Mãn vội ngăn cản: "Điện hạ, như vậy có phải hay không..."

Rất rêu rao.

Công tử nhà hắn từ sau khi hồi kinh vẫn luôn bình ổn mà sống, tận lực không chọc tới những nhân vật lớn gây sự chú ý, nếu mang phát quan bằng vàng ngọc này đi khắp nơi, không chừng lại gây lên một trận sóng to gió lớn.

Tay Kinh Hàn Chương chợt khựng lại, cũng nhớ tới vấn đề này.

Hắn khó hiểu mà có chút mất mát, phát quan vàng ngọc này hắn tốn rất nhiều công sức mới làm tốt được, nếu không thể dùng, còn không bằng trực tiếp đưa cho y một đống kim quả tử cho y chơi.

Kinh Hàn Chương đang thất vọng, Yến Hành Dục đột nhiên đưa tay kéo kéo tay hắn.

Kinh Hàn Chương cúi đầu, liền đối diện với ánh mắt có chút vui mừng của Yến Hành Dục.

"Điện hạ." Con ngươi Yến Hành Dục tỏa sáng, thúc giục hắn, "Mau mang lên."

Kinh Hàn Chương: "..."

Mất mát trong lòng Kinh Hàn Chương lập tức tản đi, hắn không biết nên khóc hay nên cười, thuận thế đeo phát quan lên.

Tóc đen của Yến Hành Dục vừa mềm vừa mượt, khi Kinh Hàn Chương đeo phát quan lên, tóc đen lạnh lẽo len qua kẽ tay hắn, khiến trái tim hắn khó hiểu mà trở nên hân hoan.

Kinh Hàn Chương vội ho môt tiếng, nhanh chóng thay phát quan, sau đó thuận thế thấp giọng nói bên tai y: "Bản điện hạ đánh không lại thúc phụ của ngươi, sợ là không thể quang minh chính đại mà đưa ngươi đi."

Yến Hành Dục đang vui vẻ vì Kinh Hàn Chương đeo phát quan cho y, nghe thế chợt nghiêng đầu, phát quan suýt nữa chọc vào mặt Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương tránh sang bên khác, tức giận nói: "Chờ đến tối ta trộm tới mang ngươi đi."

Yến Hành Dục làm việc luôn luôn quy củ, bất kể chuyện gì cũng đều do người khác an bài từng bước đi cho y.

Quốc sư bảo y ở Hàn Nhược Tự thành thật dưỡng bệnh, y liền ngoan ngoãn dưỡng bệnh;

Thừa Tướng bảo y an phận, y liền an phận ở trong phủ Thừa Tướng, nếu không phải âm kém dương sai mà quen biết Kinh Hàn Chương, chỉ sợ y sẽ an phận sống trong biệt viện cũ nát kia cho đến chết.

Đối với Yến Hành Dục, nửa đêm lén ra ngoài với người khác dưới mắt trưởng bối, quả thật cũng coi như là ly kinh phản đạo*.

*Ly kinh phản đạo: nghĩa là đi ngược lại với lẽ thường, truyền thống.

Trong lòng y dâng lên một trận kinh hoàng.

Kinh Hàn Chương cố ý đùa y: "Như thế nào? Luyến tiếc những thứ vàng bạc ngọc khí đó sao?"

Yến Hành Dục lắc đầu, y đặt trán tại cổ Kinh Hàn Chương, không dấu vết mà nhẹ nhàng dụi dụi, nhỏ giọng nói: "Được."

"Ta chờ ngài tới đưa ta đi."

Vào đêm, Kinh Hàn Chương quả nhiên mặc một bộ hành phục màu đen, dưới sự yểm hộ của vài người hầu có thân thủ cực cao, hắn đã thuận lợi lẻn vào phủ Tướng Quân để trộm nai.

Yến Hành Dục đang ngồi bên cửa sổ trông chờ mòn mỏi con mắt, A Mãn ở một bên khuyên nhủ: "Công tử, giờ đêm hôm khuya khắt, dù hai người có chạy đi, thì cũng không có chỗ ở a."

Yến Hành Dục không quan tâm, y thậm chí còn không tự hỏi tại sao mình lại muốn lén ra ngoài với Kinh Hàn Chương vào lúc nửa đêm—— nếu y muốn, y có thể tùy ý rời khỏi phủ Tướng Quân, chứ không cần Kinh Hàn Chương cố ý tới cứu.

Yến Hành Dục khó hiểu mà thấy chấp nhất với việc Kinh Hàn Chương tới cứu y, còn những thứ khác hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của y nữa.

Y không chút để ý mà đếm bảy hạt kim quả tử trong tay, trời lạnh như vậy nhưng lòng bàn tay y còn toát mồ hôi.

Ngay lúc y đếm tới lần thứ hai, một bóng người màu đen lặng yên không tiếng động mà dừng trên song cửa sổ, dọa A Mãn tới nhảy dựng.

Ánh mắt Yến Hành Dục phảng phất như bị ngọn lửa châm lên, sống dậy một lần nữa.

Kinh Hàn Chương còn chưa bao giờ thử qua cách chơi như này, cả người đều có chút phấn khởi, hắn kéo miếng vải đen trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, cong mắt mỉm cười, nói: "Đi thôi."

Yến Hành Dục không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đứng dậy dẫm lên song cửa sổ nhảy ra ngoài.

A Mãn: "..."

A Mãn sắp phát điên rồi: "Công tử! Ngài đừng hồ nháo!"

Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cố ý bắt lấy tay Yến Hành Dục, nói: "Đi chơi cùng bản điện hạ, sao lại gọi là hồ nháo được?"

A Mãn: "..."

A Mãn mặt đầy hoảng sợ, liều mạng nhìn về phía Yến Hành Dục, mặt đều viết "Công tử ngài xem a, hắn cũng đã nói là đi chơi!"

Yến Hành Dục căn bản không thấy được A Mãn, cũng không biết Kinh Hàn Chương nói thế có gì không đúng, y đang lén cầm góc áo của Kinh Hàn Chương, trên mặt không giấu được sự vui mừng.

A Mãn: "..."

Xong, công tử nhà hắn bị dạy hư rồi!

Công tử bị dạy hư nghĩa vô phản cố* mà chạy ra khỏi phủ Tướng Quân với Kinh Hàn Chương.

*Nghĩa vô phản cố: là làm việc nghĩa không được chùn bước.

Kinh Hàn Chương vừa chạy vừa suy nghĩ tìm một chỗ đặt chân, mới ra ngoài tường phủ Tướng Quân, thì đột nhiên nghe thấy Yến Hành Dục gọi hắn.

"Kinh Hàn Chương."

Đây là lần đầu tiên Yến Hành Dục gọi tên hắn, Kinh Hàn Chương có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn thoáng qua.

Dưới ánh sáng chiếu xuống của đèn lồng treo ngoài tường, không biết khi nào Yến Hành Dục đã mặt đầy nước mắt, y nắm chặt tay Kinh Hàn Chương, lại gọi hắn một lần nữa.

"Điện hạ."

Kinh Hàn Chương ngây người một chút, không rõ vì sao đang êm đẹp thì đột nhiên lại khóc.

Hắn tay chân luống cuống, giống như cầm phải than nóng mà buông tay ra, lúng ta lúng túng nói: "Ta làm đau ngươi à? Chỗ nào?"

Yến Hành Dục nhẹ nhàng lắc đầu, y đưa tay kéo chặt tay áo của Kinh Hàn Chương, nhẹ giọng nói: "Đa tạ ngài đã cứu ta."

Từ nhỏ tới lớn, dù gặp phải chuyện gì, y vẫn luôn ảo tưởng rằng sẽ có người tới cứu y.

Nhưng mấy năm nay, y đã trải qua rất nhiều điều, cũng triệt để hiểu rõ, trên thế gian này chỉ có chính mình là tin cậy nhất, y không thể ký thác hy vọng lên một người không biết có tồn tại hay không.

Cho đến khi y gặp lại Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương không rõ nguyên do.

Nếu không phải biết Yến Tu Tri là dạng người gì, Kinh Hàn Chương đều cho rằng Yến Hành Dục bị chịu ngược đãi nào đó, nên mới có thể cảm kích với mình như thể hắn cứu y ra khỏi hang cọp vậy.

Kinh Hàn Chương tiến tới, cau mày mà lau nước mắt cho y, nói: "Đừng khóc, chỉ có tiểu cô nương mới có thể động tí là khóc được."

Yến Hành Dục lúc này mới ý thức được mình đang khóc, y để Kinh Hàn Chương tùy ý lau nước mắt trên mặt cho y, nghĩ nghĩ vẫn nói thêm một câu: "Điện hạ, ta muốn khóc."

Kinh Hàn Chương phì cười một tiếng: "Ngươi cũng đã khóc rồi, nói với ta có ích gì nữa a?"

Yến Hành Dục cũng hiểu được nên có chút ngượng ngùng, cúi đầu hận không thể chôn nửa khuôn mặt vào trong vạt áo.

Kinh Hàn Chương nhìn y mà cười, nói: "Điện hạ của ngươi đã cứu ngươi ra ngoài, toàn thân không bị tổn hại, không bị kẻ nào phát hiện ra, uy vũ không, lợi hại không?"

Yến Hành Dục rất thích khen ngợi Kinh Hàn Chương, vừa nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Kinh Hàn Chương vì được khen, chính y cũng sẽ rất vui vẻ.

Y gật đầu: "Uy vũ, lợi hại."

Kinh Hàn Chương càng bay bổng hơn, lập tức xuất khẩu cuồng ngôn: "Về sau ngươi có gặp nguy hiểm gì, thì điện hạ của ngươi sẽ lại vừa uy vũ vừa lợi hại tới cứu ngươi."

Yến Hành Dục nói: "Được."

Kinh Hàn Chương đang đắc ý dạt dào, thì bên kia đột nhiên truyền tới một chuỗi tiếng bước chân, tiếp đó có người cầm đèn lồng bước nhanh mà đến.

"Có đạo tặc!"

"Mau bắt lấy bọn hắn!"

"Thông tri với Kinh Chập Vệ nhanh!"

Yến Hành Dục: "..."

Kinh Hàn Chương: "..."

Mới vừa rồi hắn còn thổi phồng bản thân có thể toàn thân trở ra mà không bị ai phát hiện...


Thất điện hạ giống như là làm tặc quen, lập tức rất quen thuộc mà che lại khuôn mặt tuấn tú của mình, cũng dùng một miếng vải đen chùm lên mặt Yến Hành Dục.


Yến Hành Dục: "A? Điện hạ?"


Kinh Hàn Chương kéo nai con vẫn còn ngơ ngác co cẳng lên bỏ chạy, cũng không quan tâm cái gì mà lợi hại với uy vũ hay không.


⭐⭐⭐

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang