Ngay ngày hôm đó, trường quay phim truyền ra một cái tin đồn làm người giật mình “Thẩm tổng có bạn trai!”. Cũng trong ngày hôm đó tin đồn đã mọc cánh bay đến bên tai tổng giám ban tuyên truyền Hoàng Vịnh Tuyết cùng phó tổng ban điều khiển Phương Trì. Bọn họ không hẹn mà cùng gõ cửa văn phòng Thẩm Hi, Thẩm Hi nhìn thấy bọn họ một mặt hóng hớt liền biết ngay muốn hỏi cái gì.
“Cuối cùng cũng coi như đáp ứng nguyện ý cùng tôi một chỗ, hai mươi hai năm thật sự là một giọt nước mắt chua xót”.
Thẩm Hi ai oán nói, biểu tình lại không hề đau khổ chút nào. Tuy câu trả lời này chưa làm Hoàng Vịnh Tuyết cùng Phương Trì cảm thấy quá mức giật mình nhưng vẫn có chút không thể tin tưởng.
“Ông chủ, cậu và Chu tổng thật sự là quan hệ yêu đương sao?”.
Kỳ thật Hoàng Vịnh Tuyết không tin, trực giác của nữ nhân là mẫn cảm nhất. Tuy nói Thẩm Hi và Chu Ngôn Dụ mỗi ngày cùng ra cùng vào nhưng giữa bọn họ lại không có cảm giác của một đôi tình nhân. Hoặc là hai người quá mức khắc chế, ít nhất Hoàng Vịnh Tuyết chưa từng nhìn ra bất cứ manh mối gì trên mỗi người bọn họ. Cũng có thể do tuyệt đối hiểu ngầm cùng tín nhiệm, bất quá dù là ý sau cũng làm người khác mơ ước mà nếu là ý trước chỉ có thể nói “một đôi trời sinh”.
“Đời này tôi đều đi cùng anh ấy, là quan hệ như thế nào cũng có quan trọng gì đâu”.
Giọng điệu Thẩm Hi như thể đây là điều đương nhiên, Hoàng Vịnh Tuyết cùng hắn nói vòng vo một hồi cảm thấy suy đoán của mình không sai.
“Chuyện này nọ đều là bia đỡ đạn, hại tôi lo nghĩ loạn cả lên”.
Hoàng Vịnh Tuyết ngã người dựa vào ghế salong, nhìn thấy trên khay có trà liền lập tức đứng thẳng người lên. Nếu đến văn phòng của Thẩm Hi mà không ngâm một bình trà thì thật sự là tự bạc đãi chính mình. Thẩm Hi tùy tiện vứt trên khay không phải bạch trà thượng phẩm thì cũng chính là loại hảo hạng. Phương Trì nhất thời cũng mất đi hứng thú, cầm cốc chờ Hoàng Vịnh Tuyết pha trà.
Thẩm Hi nhìn hai người bị dập tắt ý định hóng hớt, không nhịn được hỏi.
“Hai người tới chỗ của tôi không phải chỉ vì tranh thủ thời gian uống một chén trà đó chứ?”.
“Nơi này của cậu tốt xấu gì cũng còn có trà uống, Tiểu Chu bên kia sợ là chỉ có hơi lạnh mà thôi, tôi mới không đi”.
Bộ dạng Phương Trì bưng cốc trà uống giống như đã khát khô mấy ngày, rõ ràng phòng làm việc của mình cũng có một đống trà ngon nhưng lại lười biếng tự thân động thủ.
“Tôi cũng không đi, đến đó liền phải bàn công việc”.
Hoàng Vịnh Tuyết miệng nói nhưng tay vẫn không ngừng nâng trà.
Thẩm Hi sờ cằm, buồn cười nghe hai người bàn luận về Chu Ngôn Dụ. Chu Ngôn Dụ biểu cảm vạn năm bất biến, mở miệng chính là công việc. Chân chính một tòa băng sơn trong mắt rất nhiều cấp dưới, điều này hắn biết rất rõ. Quả nhiên Phương Trì bỗng hỏi.
“Hai người cùng nhau lớn lên, cậu có từng gặp qua biểu cảm khác trên mặt Chu tổng chưa?”.
Thẩm Hi khẽ mỉm cười trả lời.
“Rất xin lỗi làm anh thất vọng rồi, tôi cũng chưa từng thấy, anh ấy từ nhỏ đã như vậy”.
“Thật là…”.
Phương Trì cũng hết cách, Hoàng Vịnh Tuyết lại nói.
“Tôi thật sự rất khâm phục cậu, cả ngày đối mặt với một tòa băng sơn vậy mà không bị đông cứng, công lực của ông chủ mới là cao nhất”.
Thẩm Hi không nói chỉ cười. Chu Ngôn Dụ tuy là một tòa băng sơn vạn năm nhưng anh cũng không phải không có tâm tình. Chỉ có điều đối với những người ít tiếp xúc, sự biến hóa tâm tình này của anh căn bản bọn họ không thể phân biệt được mà thôi.
Bên này Hoàng Vịnh Tuyết cùng Phương Trì tìm Thẩm Hi uống trà nói chuyện thì bên kia tổng giám bộ kế hoạch chiến lược Thái Chí Thành cũng không nhịn được làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đi dạo vào phòng làm việc của Chu Ngôn Dụ.
Chu Ngôn Dụ đang cúi đầu xem văn kiện, nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào cũng chỉ ngẩng đầu lên vài giây.
“Chuyện gì?”.
“Không phải công việc”.
Vừa nghe không phải công việc Chu Ngôn Dụ càng không thèm để ý, Thái Chí Thành lại nói.
“Hôm nay tôi nghe được một tin tức rất kinh bạo liên quan đến Thẩm tổng và anh”.
“Nói thẳng”.
Chu Ngôn Dụ không có nửa điểm hứng thú, nhàn nhạt nói.
“Thật sự rất kinh bạo đó, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ một chút nào sao?”.
Thái Chí Thành là người Đài Loan, nói chuyện mang theo âm hưởng Đài Loan nồng đượm. Hắn rất thích tìm Chu Ngôn Dụ trò chuyện chỉ vì muốn thông qua đa dạng cách thức mà phá vỡ gương mặt băng sơn của anh, hy vọng có thể từ trên mặt anh nhìn thấy biểu cảm khác thường. Chỉ tiếc một lần cũng chưa thành công qua, Chu Ngôn Dụ tựa hồ đối mặt bất cứ chuyện gì đều có thể gặp biến không sợ. Đại sự lớn nhỏ của các diễn viên, hắn nghe xong vẫn có thể duy trì gương mặt trịnh trọng, trong thời gian ngắn nhất bắt tay vào giải quyết vấn đề.
Mà lần này Thái Chí Thành lại phải thất vọng rồi bởi vì Chu Ngôn Dụ vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ ném ra một câu.
“Nếu như tôi là người trong cuộc của tin tức vậy tôi cần gì phải nghe”.
…
[Ông hoàng ngôn ngữ, chúa tể ngôn từ, kẻ hủy diệt mọi cuộc trò chuyện xin gọi tên anh Chu 🥲🥲🥲].