Tô Mật trong nháy mắt ngơ ngác, sau mấy giây mới không tự nhiên dời mắt sang hướng khác. Trong lòng nhịn không được buồn bực, sao lại mở mắt đột ngột như vậy chứ!
Không gian im lặng, sau phút giây lúng túng, cô gái nhỏ ngẩng đầu lễ phép chào hỏi:
“Chú Trình.”Tô Mật nhẹ giọng.
Trình Nhạc Huy nhàn nhạt gật đầu. “Ừm.”.
Lại một khoảng im lặng, Tô Mật có chút không biết làm sao, cúi đầu nhìn mũi giày duy trì im lặng.
Đối với người đàn ông này, Tô Mật cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao, sống trong cùng một khu nhà, Tô Mật cũng thường xuyên chạm mặt Trình Nhạc Huy.
Mỗi lần chạm mặt, đối diện với gương mặt đẹp lạnh lùng kia Tô Mật luôn căng thẳng, có chút sợ sệt. khí tức lạnh lùng, áp bức tỏa ra từ người đàn ông này làm cô chỉ dám đứng từ xa rụt rè chào hỏi đơn giản rồi chuồn thật nhanh mà thôi.
Người này lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, đối với ai cũng như vậy, chỉ khi đối diện với cô nhỏ Giang Nhu, Tô Mật mới biết hóa ra người này cũng biết dịu dàng, quan tâm.
Đây có lẽ chính là chân ái mà mọi người hay nói chăng? Tô Mật thầm ngưỡng mộ.
Chiếc xe đang đi trên đường đột ngột cua gấp, bánh xe ma sát với mặt đường tạo tiếng chói tai, Tô Mật tưởng mình sẽ đập đầu vào cửa kính, cô sợ hãi nhắm mắt chờ đợi giây phút va chạm hy vọng sẽ không bị thương nặng.
Cái đầu nhỏ chưa kịp va vào cửa kính đã có một bàn tay kéo cô vào vòng ôm thật chặt, một bàn tay ấm áp che chở trên trán của cô. Chiếc xe sau vài giây đã ổn định lại tốc độ bình thường.
“Xe phía trước vượt đèn đỏ.”Trợ lý Kỳ báo cáo.
“Ghi lại biển số xe.”Giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu Tô Mật.
“Vâng thưa thị trưởng.”
Lúc này Tô Mật mới hoàn hồn, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, một giây sau Tô Mật có xúc động muốn khóc, đối diện cô là đôi mắt sắc bén như chim ưng của người đàn ông, cô thế mà đang ngồi trong lòng chú Trình.
Tô Mật xấu hổ vội vàng đẩy ra người đàn ông, ngồi về vị trí cũ.
Cảm giác mềm mại trong lòng mất đi Trình Nhạc Huy khẽ cau mày, ánh mắt nhìn về phía Tô Mật, cô gái nhỏ đang bối rối vuốt lại tóc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, đến vành tai xinh xắn cũng ửng hồng, vốn đã xinh đẹp nay càng động lòng người. Lại liếc đến đôi môi nhỏ xinh đang mím lại kia Trình Nhạc Huy không hiểu sao bỗng thấy buồn bực đưa tay kéo lỏng cà vạt.
“Đã nhận được tranh Vongos chưa?” Ngữ điệu nhàn nhạt vang lên.
Tô Mật thoáng sững sờ mới hiểu ra chú Trình đang hỏi cô về bức tranh của họa sĩ Vongos người Nga nổi tiếng.
“Cô nhỏ đưa cho cháu rồi, cảm ơn chú Trình.” Bức tranh này cô nhỏ nói chú Trình mang về từ buổi đấu giá từ thiện.
Đây không phải lần đầu, thỉnh thoảng chú Trình cũng mang về cho cô các bức tranh của các danh họa nổi tiếng trong nước và ngoài nước. Tô Mật thầm cảm kích, sau này khi nào có điều kiện cô nhất định hậu tạ chú thật tốt.
Người đàn ông không cho ý kiến chỉ gật đầu tượng trưng rồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Xe vừa đậu trong khuôn viên, cô đã thấy bóng dáng dịu dàng của cô nhỏ đi tới, Tô Mật để ý hôm nay cô nhỏ còn trang điểm tỉ mỉ nữa, dáng vẻ một người vợ cố tình trang điểm đợi chồng đi công tác về.
Cô nhỏ vui vẻ chạy lại ôm chồng mình, chợt thấy Tô Mật mở cửa bước xuống, cô nhỏ thoáng sửng sốt rồi bình thản ngay.
“Hai chú cháu về chung sao?”
“Cháu gặp chú trên đường về nhà a, chậc chậc, cô nhỏ hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy?” Tô Mật nháy mắt trêu trọc, khóe miệng cong lên.
Giang Nhu xấu hổ dí nhẹ trán cháu gái. “Cháu đó!”
Cô gái nhỏ cười tươi, chào hỏi qua loa rồi vui vẻ chạy về phòng.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất xa, Giang Nhu cầm cặp xách cho chồng, khẽ cảm thán.
“Con bé lớn nhanh quá, mới đó đã thành thiếu nữ rồi, nghe nói thư tình được tặng đầy cặp rồi.”
“Thư tình?”Trình Nhạc Huy nghi hoặc.
“Mẹ con bé nói hôm nào đi học về trong cặp Mật Mật đều có một tập thư tình dày, dễ hiểu thôi mà, con bé xinh xắn như vậy.”
Người đàn ông không đáp lại, ánh mắt nhìn ra xa không biểu lộ cảm xúc.
Không gian im lặng, sau phút giây lúng túng, cô gái nhỏ ngẩng đầu lễ phép chào hỏi:
“Chú Trình.”Tô Mật nhẹ giọng.
Trình Nhạc Huy nhàn nhạt gật đầu. “Ừm.”.
Lại một khoảng im lặng, Tô Mật có chút không biết làm sao, cúi đầu nhìn mũi giày duy trì im lặng.
Đối với người đàn ông này, Tô Mật cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao, sống trong cùng một khu nhà, Tô Mật cũng thường xuyên chạm mặt Trình Nhạc Huy.
Mỗi lần chạm mặt, đối diện với gương mặt đẹp lạnh lùng kia Tô Mật luôn căng thẳng, có chút sợ sệt. khí tức lạnh lùng, áp bức tỏa ra từ người đàn ông này làm cô chỉ dám đứng từ xa rụt rè chào hỏi đơn giản rồi chuồn thật nhanh mà thôi.
Người này lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, đối với ai cũng như vậy, chỉ khi đối diện với cô nhỏ Giang Nhu, Tô Mật mới biết hóa ra người này cũng biết dịu dàng, quan tâm.
Đây có lẽ chính là chân ái mà mọi người hay nói chăng? Tô Mật thầm ngưỡng mộ.
Chiếc xe đang đi trên đường đột ngột cua gấp, bánh xe ma sát với mặt đường tạo tiếng chói tai, Tô Mật tưởng mình sẽ đập đầu vào cửa kính, cô sợ hãi nhắm mắt chờ đợi giây phút va chạm hy vọng sẽ không bị thương nặng.
Cái đầu nhỏ chưa kịp va vào cửa kính đã có một bàn tay kéo cô vào vòng ôm thật chặt, một bàn tay ấm áp che chở trên trán của cô. Chiếc xe sau vài giây đã ổn định lại tốc độ bình thường.
“Xe phía trước vượt đèn đỏ.”Trợ lý Kỳ báo cáo.
“Ghi lại biển số xe.”Giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu Tô Mật.
“Vâng thưa thị trưởng.”
Lúc này Tô Mật mới hoàn hồn, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, một giây sau Tô Mật có xúc động muốn khóc, đối diện cô là đôi mắt sắc bén như chim ưng của người đàn ông, cô thế mà đang ngồi trong lòng chú Trình.
Tô Mật xấu hổ vội vàng đẩy ra người đàn ông, ngồi về vị trí cũ.
Cảm giác mềm mại trong lòng mất đi Trình Nhạc Huy khẽ cau mày, ánh mắt nhìn về phía Tô Mật, cô gái nhỏ đang bối rối vuốt lại tóc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, đến vành tai xinh xắn cũng ửng hồng, vốn đã xinh đẹp nay càng động lòng người. Lại liếc đến đôi môi nhỏ xinh đang mím lại kia Trình Nhạc Huy không hiểu sao bỗng thấy buồn bực đưa tay kéo lỏng cà vạt.
“Đã nhận được tranh Vongos chưa?” Ngữ điệu nhàn nhạt vang lên.
Tô Mật thoáng sững sờ mới hiểu ra chú Trình đang hỏi cô về bức tranh của họa sĩ Vongos người Nga nổi tiếng.
“Cô nhỏ đưa cho cháu rồi, cảm ơn chú Trình.” Bức tranh này cô nhỏ nói chú Trình mang về từ buổi đấu giá từ thiện.
Đây không phải lần đầu, thỉnh thoảng chú Trình cũng mang về cho cô các bức tranh của các danh họa nổi tiếng trong nước và ngoài nước. Tô Mật thầm cảm kích, sau này khi nào có điều kiện cô nhất định hậu tạ chú thật tốt.
Người đàn ông không cho ý kiến chỉ gật đầu tượng trưng rồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Xe vừa đậu trong khuôn viên, cô đã thấy bóng dáng dịu dàng của cô nhỏ đi tới, Tô Mật để ý hôm nay cô nhỏ còn trang điểm tỉ mỉ nữa, dáng vẻ một người vợ cố tình trang điểm đợi chồng đi công tác về.
Cô nhỏ vui vẻ chạy lại ôm chồng mình, chợt thấy Tô Mật mở cửa bước xuống, cô nhỏ thoáng sửng sốt rồi bình thản ngay.
“Hai chú cháu về chung sao?”
“Cháu gặp chú trên đường về nhà a, chậc chậc, cô nhỏ hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy?” Tô Mật nháy mắt trêu trọc, khóe miệng cong lên.
Giang Nhu xấu hổ dí nhẹ trán cháu gái. “Cháu đó!”
Cô gái nhỏ cười tươi, chào hỏi qua loa rồi vui vẻ chạy về phòng.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất xa, Giang Nhu cầm cặp xách cho chồng, khẽ cảm thán.
“Con bé lớn nhanh quá, mới đó đã thành thiếu nữ rồi, nghe nói thư tình được tặng đầy cặp rồi.”
“Thư tình?”Trình Nhạc Huy nghi hoặc.
“Mẹ con bé nói hôm nào đi học về trong cặp Mật Mật đều có một tập thư tình dày, dễ hiểu thôi mà, con bé xinh xắn như vậy.”
Người đàn ông không đáp lại, ánh mắt nhìn ra xa không biểu lộ cảm xúc.