Tô Mật được sinh ra ở một vùng quê nhỏ ở Giang Nam, Tô Mật nhớ phía trước nhà cô có con sông nhỏ xanh biếc cả bốn mùa, phía sau là những ngọn núi cao, đầy cây cối, hoa cỏ thơm ngát. Hồi đó cô và các bạn trong thôn thường chạy nhảy chơi đùa vòng quanh.
Ba mẹ Tô Mật đều làm công nhân, kinh tế trong nhà không dư dả nhiều, mặc dù vậy ba mẹ luôn yêu thương và dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Tô Mật. Tô Mật hồn nhiên lớn lên như vậy cho đến năm 10 tuổi, vào một ngày đi học về, bố mẹ nói với cô:
“Gia đình chúng ta chuyển tới thành phố A sống nhé Mật Mật.”
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì ba cô đã nói tiếp:
“Đến nơi đó ba mẹ sẽ có công việc tốt hơn, Mật Mật sẽ được học trường tốt hơn, cuộc sống sẽ tốt hơn. Hơn nữa chúng ta còn sống cùng gia đình cô nhỏ của con, không phải con rất yêu cô nhỏ sao?”
Tô Mật mờ mịt hỏi mẹ về thành phố A, mẹ nói thành phố A cách nơi này rất xa, rất xa, ở tận phía bắc xa xôi. Gia đình cô sẽ sống cùng gia đình cô nhỏ ở đó.
Sau này cô mới được nghe mọi người kể.
Cô nhỏ của cô là con gái của bà cố tên là Giang Nhu, xinh đẹp, dịu dàng nổi tiếng khắp vùng.
Cô nhỏ năm nay 26 tuổi đang làm giáo viên, tính tình tốt lắm, hay cho bánh và dạy kèm cho Tô Mật, nên từ bé Tô Mật đã rất quấn cô nhỏ.
Cô nhỏ sắp kết hôn rồi, kết hôn với một chú rất lợi hại, chú ấy là phó thị trưởng trẻ của thành phố khác đến công tác, trong thời gian công tác đã đổ gục trước sự xinh đẹp, dịu dàng của cô nhỏ rồi.
Nghe nói gia đình nhà trai không đồng ý, ngăn cản hôn sự này, cô nhỏ đã khóc nhiều ngày lắm. Sau đó chú ấy vẫn gạt bỏ tất cả các cô gái danh môn mà ba mẹ giới thiệu, nhất quyết lấy cô nhỏ làm vợ.
Không biết sau đó chú ấy làm cách nào, ba mẹ chú cũng đã đồng ý hôn sự này.
Vì lo lắng cho con gái sống một mình ở thành phố không quen, bà cố đã ngỏ ý để bố mẹ cô lên đó sống cùng gia đình cô nhỏ.
Sau đó đám cưới diễn ra thuận lợi, cô nhỏ theo chồng về thành phố A. Gia đình cô cũng rời thôn lên đó sống cùng.
Cuộc sống quả thực giống như lời ba mẹ cô nói tốt hơn rất nhiều, ba cô được đi làm trong xưởng của gia tộc chồng cô nhỏ, chế độ rất hậu hĩnh, mẹ cô làm giúp việc trong căn biệt thự, cô thì được đi học ở ngôi trường tốt hơn, cô còn được đi học thêm vẽ, mua ba lê.
Hơn nữa gia đình cô cũng được sống luôn trong khu biệt thự này, dù chỉ ở khu dành cho người làm nhưng điều kiện vật chất rất tốt, không thiếu thứ gì cả.
Mới đó thôi mà cô đã sống ở đây được 5 năm rồi đó.
Tô Mật về phòng cất đồ đạc và giá vẽ xong vội vàng đi tìm mẹ, chắc giờ này mẹ đang cùng các dì chuẩn bị bữa tối.
Ba mẹ Tô Mật đều làm công nhân, kinh tế trong nhà không dư dả nhiều, mặc dù vậy ba mẹ luôn yêu thương và dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Tô Mật. Tô Mật hồn nhiên lớn lên như vậy cho đến năm 10 tuổi, vào một ngày đi học về, bố mẹ nói với cô:
“Gia đình chúng ta chuyển tới thành phố A sống nhé Mật Mật.”
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì ba cô đã nói tiếp:
“Đến nơi đó ba mẹ sẽ có công việc tốt hơn, Mật Mật sẽ được học trường tốt hơn, cuộc sống sẽ tốt hơn. Hơn nữa chúng ta còn sống cùng gia đình cô nhỏ của con, không phải con rất yêu cô nhỏ sao?”
Tô Mật mờ mịt hỏi mẹ về thành phố A, mẹ nói thành phố A cách nơi này rất xa, rất xa, ở tận phía bắc xa xôi. Gia đình cô sẽ sống cùng gia đình cô nhỏ ở đó.
Sau này cô mới được nghe mọi người kể.
Cô nhỏ của cô là con gái của bà cố tên là Giang Nhu, xinh đẹp, dịu dàng nổi tiếng khắp vùng.
Cô nhỏ năm nay 26 tuổi đang làm giáo viên, tính tình tốt lắm, hay cho bánh và dạy kèm cho Tô Mật, nên từ bé Tô Mật đã rất quấn cô nhỏ.
Cô nhỏ sắp kết hôn rồi, kết hôn với một chú rất lợi hại, chú ấy là phó thị trưởng trẻ của thành phố khác đến công tác, trong thời gian công tác đã đổ gục trước sự xinh đẹp, dịu dàng của cô nhỏ rồi.
Nghe nói gia đình nhà trai không đồng ý, ngăn cản hôn sự này, cô nhỏ đã khóc nhiều ngày lắm. Sau đó chú ấy vẫn gạt bỏ tất cả các cô gái danh môn mà ba mẹ giới thiệu, nhất quyết lấy cô nhỏ làm vợ.
Không biết sau đó chú ấy làm cách nào, ba mẹ chú cũng đã đồng ý hôn sự này.
Vì lo lắng cho con gái sống một mình ở thành phố không quen, bà cố đã ngỏ ý để bố mẹ cô lên đó sống cùng gia đình cô nhỏ.
Sau đó đám cưới diễn ra thuận lợi, cô nhỏ theo chồng về thành phố A. Gia đình cô cũng rời thôn lên đó sống cùng.
Cuộc sống quả thực giống như lời ba mẹ cô nói tốt hơn rất nhiều, ba cô được đi làm trong xưởng của gia tộc chồng cô nhỏ, chế độ rất hậu hĩnh, mẹ cô làm giúp việc trong căn biệt thự, cô thì được đi học ở ngôi trường tốt hơn, cô còn được đi học thêm vẽ, mua ba lê.
Hơn nữa gia đình cô cũng được sống luôn trong khu biệt thự này, dù chỉ ở khu dành cho người làm nhưng điều kiện vật chất rất tốt, không thiếu thứ gì cả.
Mới đó thôi mà cô đã sống ở đây được 5 năm rồi đó.
Tô Mật về phòng cất đồ đạc và giá vẽ xong vội vàng đi tìm mẹ, chắc giờ này mẹ đang cùng các dì chuẩn bị bữa tối.