Tom thắc mắc: “Tại sao ông lại muốn khai quật cái thi thể đó lên?”
Màn hình chiếc Ipad trở lại đen ngòm, đoạn phim đã kết thúc, .
“Đám cộng sự đang chờ cuộc gọi của tôi. Nếu không, trong vòng vài phút nữa, con gái anh sẽ tiếp tục bị hành hạ. Đoạn phim vừa rồi nhằm cho ông thấy rõ tình huống.” Zach chỉ về phía khẩu súng. “Phiền ông đưa nó cho tôi.”
Tom tự hỏi, điều gì sẽ xảy ra nếu anh cứ để cảnh sát giải quyết vụ này?
Khá lắm cũng giống những gì xảy ra tám năm trước, lúc anh cần bọn họ hoàn tất nghĩa vụ của mình.
Chẳng đuợc tích sự gì.
Tom bèn phải giao nộp khẩu súng.
Cách anh bị đánh bại cũng khá thú vị. Trước kia khi còn lang thang khắp thế giới săn lùng biết bao mẩu chuyện lớn nhỏ, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị đe dọa như thế này. Tự tin và táo tợn chính là tên lót của anh.
Nhưng chúng cũng khiến anh thất bại thảm hại.
Trong tích tắc anh đã súyt tự kết liễu đời mình rồi nằm trên sàn với một cái lỗ trong đầu. Thay vào đó, anh đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông. Ông ta trông khá tươm tất, tuổi trạc năm mươi với mái tóc hoa râm. Khuôn mặt của hắn mang đậm nét Đông Âu, thấy rõ qua gò má cao, chất giọng khoẻ khoắn, bộ râu rậm và cặp mắt sâu thẳm. Tom nhận ra nét mặt này. Vốn dĩ anh đã thấy nó rất nhiều lần ở chốn Đông Âu. Một kỹ năng mà phóng viên như anh luyện được chính là việc đánh giá người đối diện chỉ trong tích tắc về tướng mạo, thói quen, và kiểu cách.
Tom nhận thấy đối phương hay cười.
Chẳng phải để biểu lộ niềm vui sướng gì, mà nhằm nhấn mạnh quan điểm của hắn thì đúng hơn.
Anh lấy làm hài lòng vì một vài kỹ năng có được từ nghiệp cũ đã trở lại. Lâu lắm rồi anh chưa sử dụng chúng.
“Cha ông mất ba năm về trước,” Simon nói. “Ông ta sống ở đây, trong căn nhà này, cho đến giờ phút cuối cùng. Ông có biết cha ông từng là một người khá quan trọng không?”
“Ông ấy chỉ là một giáo viên âm nhạc.”
“Và điều đó không quan trọng sao?”
“Tôi nghĩ ông hiểu mà.”
“Cha ông đi dạy gần như hầu hết cuộc đời của ông ấy. Song ông ngoại của ông lại là người thú vị nhất. Ông ấy là một nhà khảo cổ có liên quan đến vài cuộc khai quật có quy mô lớn ở Palestine trong những năm đầu thế kỷ thứ 20. Tôi đã từng đọc về ông ta.”
Tom cũng thế. Marc Eden Cross, người mà anh thường gọi là Saki, đã từng tham gia rất nhiều các vụ khai quật khảo cổ. Khi còn nhỏ, anh đã được nghe rất nhiều chuyện về những cuộc khai quật ấy. Thật ra cũng chẳng thú vị gì mấy. Ngành khảo cổ học khác xa những gì mà George Lucas và Steven Spielberg(1) hư cấu trong những bộ phim đình đám của mình. Thật ra, nó rất giống với nghề làm báo, với phần lớn công việc được thực hiện đơn lẻ trên bàn giấy.
Zach quan sát phòng khách, vừa dạo quanh nhà ngắm nghía đống đồ đạc bị bao phủ bởi lớp bụi dày. “Sao ông lại tốn công bảo quản căn nhà này thể?”
“Ai nói ông là tôi làm?”
Zach quay lại nhìn Tom, nói. “Chậc chậc, ông Sagan. Có phải chúng ta nên thành thật với nhau không? Cha ông đã cho ông quyền thừa kế căn nhà này. Đúng ra thì nó là tất cả những gì ông có thể thừa hưởng. Mọi thứ khác mà cha ông từng sở hữu đều được để lại cho con gái ông. Cũng không nhiều lắm. Có gì nhỉ? Một trăm nghìn đô-la, một chiếc xe, một ít cổ phiếu, và một khoản tiền bảo hiểm nhân thọ.”
“Xem ra ông đã đến phiên toà tranh tụng tài sản.”
Zach lại cười, nói: “Có vài thứ tài sản mà pháp luật yêu cầu phải có chủ nhân. Và Con gái ông đã được chỉ định là người quản lý tài sản.”
Như thể Tom muốn được nhắc nhở về sự sỉ nhục đó vậy. Anh đã hoàn toàn bị gạt ra khỏi di chúc, mọi trách nhiệm pháp lý đều vụt khỏi tay anh. Anh đã tham dự đám tang nhưng chỉ đứng quan sát từ phía xa, chẳng hề hoàn thành nghĩa vụ một đứa con theo đạo Do Thái. Thậm chí anh và Alle cũng không hề nói chuyện với nhau.
“Cha ông,” Zach tiếp tục, “đã sang căn nhà này qua tên anh năm tuần trước khi ông ấy chết. Trong khi anh và ông ta chưa hề nói chuyện với nhau trong suốt một thời gian dài. Anh nghĩ vì sao ông ấy làm như vậy?”
“Có lẽ ông ấy chỉ muốn tôi có nó.”
“Tôi nghi ngờ về điều đó đấy.”
Tom tự hỏi kẻ lạ mặt này thật sự đã biết được những gì?”
“Cha anh là một người sùng đạo Do Thái. Ông ấy rất quan tâm đến tín ngưỡng và di sản của mình.”
“Làm sao ông biết?”
“Tôi đã nói chuyện với những người quen biết ông ấy. Ông ấy là môn đồ của Torah(2), một người bạn của giáo đường Do Thái, một người ủng hộ đất nước Israel, mặc dù bản thân ông ta chưa từng đến thăm Miền Đất Thánh bao giờ. Anh, lạ thay, lại rất quen thuộc với vùng đất này.
Hắn nói đúng. Anh đã trải qua ba năm cuối cùng của nghiệp phóng viên ở vùng đất đó và đã gửi về hàng trăm bài phóng sự. Một trong những bài viết cuối cùng đã vạch trần một vụ cưỡng hiếp thực hiện bởi cựu tổng thống Israel. Câu chuyện đó được đưa lên trang đầu trên toàn thế giới và đã dẫn đến việc tên đồi bại đó bị bỏ tù. Anh còn nhớ, khi mọi chuyện tồi tệ ập đến với anh, những nhà phê bình đã tự hỏi có bao nhiêu phần trong câu chuyện đó đã được hư cấu.
Những nhà phê bình. Những con người kiếm sống bằng cách bươi móc sai lầm của người khác. Bất kể thế nào, hễ họ đã có ý kiến thì đừng mong nghe được điều gì tốt lành. Bọn nhà phê bình đã say sưa chè chén trên thất bại của anh, kết tội anh như một tên nhà báo với tư tưởng rằng tin tức người thật việc thật đơn thuần thôi vẫn chưa đủ.
Tốt hơn là hãy hòan toàn bịa ra một câu chuyện khác.
Anh ước gì nó chỉ đơn giản thế.
“Tại sao gia đình tôi lại khiến cho ông có hứng thú đến vậy?”
Zach trỏ ngón tay về phía Tom. Anh để ý đến lớp chân móng hoàn hảo và những chiếc móng được cắt dũa gọn gàng. “Lại dò xét như một phóng viên nữa à? Hy vọng sẽ có thể phát hiện được diều gì phải không? Còn khuya. Những gì ông cần biết, thưa ông Sagan, là con gái ông đang đối mặt với nguy hiểm chết người.”
“Nếu tôi không quan tâm thì sao?” Anh nghĩ nếu thử đánh bạo một phen có thể sẽ giúp ích cho cả hai cha con.
“Ồ, mặt khắc, ông lại rất quan tâm. Cả hai chúng ta đều biết rõ điều đó. Bằng không, ông đã bóp cò khi súng vẫn còn trong tay rồi. Ông thấy đấy, con cái nó là vậy. Bất kể ta có khiến chúng thất vọng đến dường nào hay ngược lại, chúng vẫn là máu mủ của ta. Chúng ta phải quan tâm đến chúng. Giống như cha của ông vậy. Ông và ông ấy rất hiếm khi nói chuyện với nhau trong hai mươi năm qua, thế mà ông ấy vẫn để lại cho ông căn nhà này. Điều đó làm tôi vô cùng ngạc nhiên.”
Gã đàn ông tên Zach bước tới chỗ ngọn đèn menorah bằng thiếc(3) đặt trên chiếc bàn ở phía xa và vuốt nhẹ món đồ kim loại xỉn màu. “Cha ông là một người Do Thái. Mẹ ông cũng vậy. Cả hai đều tự hào về nguồn gốc của mình. Không giống như ông, ông Sagan ạ. Ông chả quan tâm gì sất đến tổ tiên của mình cả."
Tom căm ghét cái thái độ trịch thượng ấy.
“Cả một mớ phiền phức.”
“Không, là cả một niềm tự hào đấy. Chúng tôi, cả một dân tộc, đã cùng vượt qua những tai họa khủng khiếp nhất. Điều đó chắc chắn phải mang một ý nghĩa nào đấy. Ít nhất đối với tôi là như vậy.”
Tom có nghe nhầm không?
Người khách lạ mặt quay lại nhìn anh.
“Đúng thế, thưa ông Sagan. Chính vì là một người Do Thái cho nên tôi mới có mặt ở đây."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK