Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Zachariah Simon bước vào trong nhà. Tom Sagan đang chờ, tay vẫn cầm khẩu súng. Zachariah nhớ là trong bản báo cáo hắn nhận được có nhắc đến việc người đàn ông này thuận tay trái.

"Ông là ai?" Tom Sagan hỏi.

Zach tự giới thiệu mình và chìa tay ra, nhưng không được đáp lại, thay vào đó là câu hỏi: “Ông đang làm gì ở đây?”

“Tôi đã theo dõi anh suốt mấy ngày nay.” Simon chỉ về phía khẩu súng. “Hình như tôi đã tới rất đúng lúc.”

"Tấm hình đó. Nó là con gái tôi."

Zach giơ tấm ảnh cho cả hai cùng xem. "Nó ấy là tù nhân của tôi." Hắn cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương. Khi không thấy bất cứ biểu hiện gì, hắn liền hỏi: “Anh có quan tâm không?”

“Chắc chắn là có rồi. Và tôi còn đang giữ súng.”

Tom xoay khẩu súng trong tay, còn Zachariah thì âm thầm đánh giá đối thủ của mình. Đối phương khá cao, với bộ râu không được cắt tỉa, và khuôn mặt rắn rỏi đầy vẻ nam tính nhờ đôi mắt đen nhanh nhẹn và tinh tường. Mái tóc đen ngắn khiến hắn cảm thấy ghen tị vì bản thân hắn còn chẳng có lấy nổi một sợi trên đầu. Không có dấu hiệu nào ở bắp tay hay ngực cho thấy đối phương có tập luyện thể hình cả, một chú ý khác trong báo cáo cũng có ghi “Không hề tập chạy hay tập cơ bụng.” Dù vậy, trông Tom Sagan vẫn còn khá sung sức so với độ tuổi năm mươi của mình.

“Sagan, có vài điều tôi cần anh hiểu cho rõ. Điều này rất quan trọng, nên anh phải tin vào những gì tôi sắp nói.” Giọng hắn đanh lại. “Tôi không quan tâm đến việc anh tự sát. Sống hay chết là tùy anh lựa chọn. Nhưng trước khi anh làm điều đó, tôi cần phải biết vài chuyện.”

Tom chỉa súng thẳng vào hắn. "Chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát."

Simon nhún vai. “Tùy anh thôi. Nhưng tôi phải cánh báo trước là nếu làm vậy thì con gái của anh sẽ phải chịu đựng sự đau đớn không thể tưởng tượng được." Hắn giơ bức ảnh của Becket Alle lên cho Tom xem. "Tốt hơn anh nên tin tôi. Nếu anh không làm đúng những gì tôi yêu cầu, thì tôi đành phải để con bé chịu thiệt thòi vậy.”

Tom lặng thinh.

"Hình như anh vẫn chưa tin tôi. Tôi có thể nhận thấy điều đó trong mắt anh. Có lẽ cũng giống như khi anh từng nghi ngờ về một nguồn tin có thể làm nên một bài báo đáng kinh ngạc. Anh không ngừng tự hỏi. Chuyện đó có thật hay không? Liệu có bị thổi phồng lên không? Hay hoàn toàn sai lệch? Từ những việc đã xảy ra với anh, tôi nghĩ mình có thể hiểu tại sao anh không tin tôi. Tôi chỉ là nột kẻ hoàn toàn xa lạ, xuất hiện vào thời điểm không thích hợp nhất, còn đưa ra những yêu cầu rất lạ lùng.”

Hắn kéo chiếc túi du lịch Tumi đen xuống khỏi vai. Tom Sagan chĩa nòng súng về phía hắn. Zach kéo miệng túi và lôi từ trong đó ra một chiếc iPad.

"Tôi muốn cho anh thấy tận mắt một vài thứ. Nếu xem xong mà anh vẫn muốn gọi cảnh sát, tôi sẽ không cản anh nữa.”

Hắn vứt cái túi xuống sàn và bật màn hình lên.

*****
Ánh sáng khiến Alle chói mắt. Một luồng sáng duy nhất rọi thẳng về phía Alle khi cô đang bị trói chặt ở trên giường. Alle nheo mắt lại, cố gắng để mắt dần thích nghi với ánh sáng, cuối cùng thì cô cũng có thể nhận dạng được cảnh vật xung quanh mình.

Alle phát hiện ra chiếc máy quay nằm trên bộ chân đỡ, ngay phía bên phải dàn đèn, ống kính hướng thẳng về phía mình. Đèn đỏ trên máy chớp nháy liên tục cho thấy cô đang bị ghi hình. Và cô được cho biết là cha mình đang chứng kiến mọi chuyện xảy ra ở đây. Alle giằng mạnh sợi dây trói chặt ở tay và chân, cố ngẩng cao hơn và nghiêng đầu về phía ống kính.

Alle ghét cảm giác bị nhốt. Hoàn toàn bị phụ thuộc vào kẻ khác. Nếu mũi cô ngứa, sẽ không có cách nào gãi được. Nếu áo của cô bị xốc lên, cũng chẳng thể nào chỉnh lại được. Nếu kẻ xấu muốn làm những điều đồi bại với cô, cũng không có cách nào để ngăn chúng lại.

Từ ngoài tầm chiếu sáng của chiếc đèn, có hai gã đàn ông bước đến gần chiếc giường.

Một gã có thân hình to lớn, với chiếc mũi dẹt và đôi môi mỏng dính. Hắn có vẻ giống người Ý hoặc người Tây Ban Nha, với mái tóc đen bóng và xoăn tít. Cô nghe được tên hắn là Rocha. Gã còn lại thì có nước da đen nhất mà cô từng được thấy, với chiếc mũi to bè và hàm răng ố vàng, cùng cặp mắt đen thẫm như dầu thô. Hắn không hề mở miệng nên cô chỉ biết hắn nhờ vào cái biệt danh mà Rocha gọi.

Midnight.

Mỗi tên bước sang một bên giường, với chiếc máy quay và Alle ở giữa. Rocha cúi xuống, cách mặt Alle vài inch, rồi nhẹ nhàng vuốt ve má cô. Ngón tay của hắn có thứ mùi như mùi tinh dầu cam quít. Alle lắc mạnh đầu kháng cự, nhưng hắn chỉ mỉm cười và tiếp tục vân vê mặt cô. Midnight thì trèo hẳn lên giường, tay phải luồn qua lớp áo sơ mi để sở soạng ngực cô.

Alle phản ứng lại sự xâm phạm, đôi mắt cô ánh lên nỗi sợ hãi và tức giận.

Rocha nhấn đầu cô xuống nệm.

Trong tay hắn chợt xuất hiện một con dao sáng loáng dưới ánh đèn.

Chiếc máy quay tiếp tục ghi lại mọi hành vi đồi bại của chúng, dấu chấm màu đỏ báo hiệu rằng cha cô có thể chứng kiến tất cả chuyện này. Hai năm qua, họ chưa hề chuyện với nhau. Đối với Alle, cô luôn tự xem bản thân mình không có cha. Cha dượng đã luôn ở bên cạnh cô. Cô gọi ông là cha và ông gọi là cô là con gái.

Phải chăng đó chỉ là một ảo tưởng.

Dĩ nhiên.

Nhưng ít ra nó cũng là một sự dối trá ngọt ngào.


Rocha xoay xuống cuối giường để bắt lấy chiếc giày trái của Alle. Hắn xuyên con dao vào trong quần cô và rạch nó lên đến thắt lưng.

Midnight cười khoái trá.

Alle cố rướn đầu lên và nhìn xuống.

Vết rách dừng ở thắt lưng.

Da thịt cô bị phơi bày trần trụi.

Rocha đặt bàn tay lên chỗ quần rách và vuốt dần lên đùi cô. Alle phản kháng bằng cách giãy dụa dữ dội, cố thoát khỏi những sợi dây trói. Rocha ném con dao cho Midnight, hắn kề lưỡi dao vào cổ họng của Alle và ra lệnh cho cô nằm yên.

Cô đành phải tuân theo chúng.

Nhưng trước khi làm như vậy, Alle nhìn chăm chú vào chiếc máy quay, ánh mắt hoang dại của cô mang theo một thông điệp không thể nhầm lẫn được.

Chỉ một lần trong cuộc đời đáng thương hại của ông, xin hãy giúp đứa con gái này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK