Viện mồ côi Khai Xuân thành phố Châu Xuyên.
Những đứa trẻ ngây thơ chơi đùa cùng nhau trên bãi cỏ màu xanh, trên bãi cỏ, Tần Như mặc một chiếc váy dài màu trắng, ngồi ở nơi này, tóc dài thả ở sau lưng, màu sắc đen nhánh của mái tóc cùng với chiếc váy trắng của cô tạo nên sự tương phản rõ rệt, trên đầu đội vòng hoa mà bọn trẻ đã làm cho cô, chiếc váy dài màu trắng rũ xuống trên bãi cỏ, thật giống như một nàng tiên trong rừng rậm vậy.
"Chị Tần Như, em cũng muốn kẹo!" Một cậu bé kháu khỉnh bụ bẫm chạy đến trước mặt Tần Như, cười hì hì với cô.
"Bé Dần, em không được ăn kẹo nữa." Tần Như đưa ra cánh tay ngọc, xoa đầu Bé Dần, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Một bà lão tóc trắng khom người, nở nụ cười hiền hậu đi tới bên cạnh cô: “Như à, con quá nuông chiều những đứa bé này rồi."
Trên mặt Tần Như lộ ra nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp tựa như hoa quỳnh nở rộ vậy: “Viện trưởng Thôi, thấy bọn trẻ vui vẻ, thì con cũng cảm thấy rất vui, đúng rồi, cái người tên Trương Bá Sinh đó, anh ấy tới rồi sao?"
"Vừa mới tới." Viện trưởng Thôi chỉ chỉ một bên, trong chiếc đình nghỉ mát bằng gỗ kia, Trương Bá Sinh một mình lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn về phía trước.
Viện trưởng Thôi nhìn Trương Bá Sinh, thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ ân cần cùng một chút không đành lòng: “Haiz, đứa nhỏ này, từ đầu đến cuối không thể thoát khỏi nút thắt trong lòng, năm đó mẹ nó vì không muốn liên lụy đến nó, mà nhảy lầu tự tử, nó vẫn luôn vì chuyện này mà tự trách mình."
Ánh mắt Tần Như nhìn theo ngón tay của viện trưởng Thôi, cô nhìn chăm chú khuôn mặt của Trương Bá Sinh, từ trên người người đàn ông này, cô có thể cảm giác được một sự bi thương, trong ánh mắt sâu thẳm của anh, tựa như ẩn giấu rất nhiều câu chuyện vậy, làm cho Tần Như không nhịn được muốn đi khám phá, nhưng mỗi lần cô muốn thử bắt chuyện với người đàn ông này, lại luôn cảm nhận được hơi thở lạnh lùng xa cách ngàn dặm của đối phương.
Gia cảnh Tần Như cũng giàu có, ngũ quan tinh xảo, khí chất xuất chúng, là nữ thần trong lòng rất nhiều người, hơn nữa cô còn là người hiền lành, không yêu cầu báo đáp gì, tài trợ cho viện mồ côi Khai Xuân, làm cho vô số người muốn theo đuổi cô.
Một tháng trước, Tần Như gặp được Trương Bá Sinh, lúc ấy cô nhìn thấy Trương Bá Sinh ngồi một mình ở chiếc đình bằng gỗ đó, trong lòng chỉ cảm thấy người đàn ông này đang cố làm ra vẻ, đóng vai thâm trầm.
Nhưng bây giờ, Tần Như không nghĩ như vậy, cô nghe viện trưởng kể về câu chuyện của người đàn ông này, cũng biết tại sao anh lại ngồi ở trong chiếc đình đó, đó là nơi anh cùng mẹ, đã từng cùng nhau xây lên.
"Trương Bá Sinh là một đứa trẻ ngoan, vừa rồi cậu ấy cho ta hai vạn nhân dân tệ, bất luận ta từ chối như thế nào, cậu ấy vẫn cố ý đưa cho ta, cuộc sống của đứa trẻ này vốn không tốt, nhưng vẫn muốn vì trại mồ côi làm chút chuyện." Viện trưởng Thôi thở dài lắc đầu: “Năm đó trại mồ côi có người tốt như con tài trợ, thì ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn mẹ nó qua đời, mà không thể làm được gì."
Ánh mắt Tần Như dán lên người Trương Bá Sinh, đồ anh mặc như hàng ngoài chợ, nhưng lại ủng hộ cho trại mồ côi hai vạn nhân dân tệ...
"Anh Trương Bá Sinh, chúng ta cùng đi chơi đi!" Một cô bé ba tuổi chạy đến trước mặt Trương Bá Sinh, bập bẹ nói, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm lấy ống quần Trương Bá Sinh.
" Được, Bé Như muốn chơi cái gì." Trương Bá Sinh ôm lấy cô bé, ném cô lên rồi lại bắt lấy, trên mặt hiện ra nụ cười tươi.
Nụ cười chân thành này của Trương Bá Sinh, chỉ xuất hiện ở hai nơi, thứ nhất, là ở trước mặt Lâm Thùy Hân, thứ hai, là ở trại mồ côi.
"Bé Như muốn bay lên thật cao." Cô bé cười khúc khích, đôi mắt to híp lại thành một đường mỏng, giống như trăng khuyết vậy.
Tần Như ngồi ở trên bãi cỏ, lúc thấy Trương Bá Sinh nở nụ cười, cũng không khỏi cười một tiếng, cô nhìn ra, người đàn ông này thật lòng thích những đứa trẻ này, không giống mình vì những người theo đuổi kia, vì muốn làm hài lòng chính mình, mà cố tỏ ra mình rất thích trẻ con.
Trương Bá Sinh chơi cùng cô bé một hồi, điện thoại trong túi reo lên, Trương Bá Sinh nhìn một cái, là anh chàng đẹp trai ngày hôm qua gọi tới, anh đặt Bé Như xuống đất, cho Bé Như tự chơi, sau đó đi tới một bên, nhận điện thoại: “Thế nào?"
Giọng anh chàng đẹp trai ở trong điện thoại có vẻ hơi ngừng lại: “Lão đại, nhận được tin, có sát thủ chuẩn bị ra tay với chị dâu vào hôm nay."
"Sát thủ!" Trương Bá Sinh cắn chặt răng nói ra hai chữ.
Lúc này, qua điện thoại, anh chàng đẹp trai cũng có thể cảm nhận được từng tia rùng mình, hắn mặc dù không biết tại sao lão đại lại để ý đến nữ tổng giám đốc Nhất Lâm của thành phố Châu Xuyên như vậy, nhưng hắn biết, những sát thủ kia, chết chắc rồi!
Trong điện thoại yên lặng mấy giây, Trương Bá Sinh mở miệng lần nữa: “Được, tôi biết rồi, cậu không cần phải phái người ra tay, những chuyện này tôi sẽ giải quyết, như vậy đi."
Trương Bá Sinh cúp điện thoại, khẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xa, lẩm bẩm nói: "Có một vài người, không muốn sống sao?"
Lúc đầu, Trương Bá Sinh vốn là muốn quang minh chính đại theo đuổi Lâm Thùy Hân, dù sao với địa vị của anh, bất kể phương diện nào, sự kết hợp giữa anh và Lâm Thùy Hân, cũng chỉ có thể coi như Lâm Thùy Hân trèo cao.
Nhưng trong một lần Trương Bá Sinh vô tình nhận được tin, có người muốn lấy mạng Lâm Thùy Hân, thân phận của đối phương rất bí ẩn, trong một thời gian ngắn Trương Bá Sinh không thể tra ra ngay được.
Trương Bá Sinh biết, đây không phải là do cấp bậc của đối phương quá cao, mà ngược lại là do cấp bậc của bọn họ quá thấp, làm bản thân không biết phải thăm dò từ đâu, dù sao những người mình tiếp xúc, đều là những nhân vật đứng đầu thế giới.
Trương Bá Sinh không biết phải làm sao, chỉ có thể âm thầm bảo vệ Lâm Thùy Hân, từ từ điều tra ra là ai muốn gây bất lợi cho Lâm Thùy Hân, nên mới trở thành một tên đến nhà ở rể, cho dù Trương Bá Sinh biết, Lâm Thùy Hân xem thường mình, nhưng hắn vẫn hưởng thụ những ngày tháng như vậy, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thiên thần của cuộc đời mình, liền mãn nguyện, cô ấy đem lại cho mình một thế giới tươi sáng, làm mình trong lúc tuyệt vọng nhất tin tưởng rằng, thế giới này, cũng không lãnh khốc vô tình như mình đã thấy.
Sau khi biết được sát thủ đã bắt đầu hành động, Trương Bá Sinh chào tạm biệt viện trưởng Thôi, anh mặc chiếc quần short ngố và áo ba lỗ màu trắng, đi một đôi dép lê, đi bộ về hướng tập đoàn Nhất Lâm.
Tần Như thấy Trương Bá Sinh định rời đi, liền đi tới trước mặt Trương Bá Sinh, tự nhiên hào phóng nói với Trương Bá Sinh: "Cần tôi đưa anh đi một đoạn không?"
Tần Như muốn kéo gần khoảng cách với người đàn ông này, tình yêu của anh đối với những đứa trẻ kia, và tình yêu đối với gia đình mình, làm cho Tần Như say mê, Tần Như muốn tìm hiểu anh, thân với anh.
"Không cần đâu." Trương Bá Sinh khoác tay cự tuyệt, không nhiều lời với Tần Như, thậm chí ngay cả ánh mắt, cũng không dừng lại trên người Tần Như thêm một giây nào.
Tần Như nhìn bóng lưng Trương Bá Sinh rời đi, hình ảnh ít nói kia, làm đôi mắt xinh đẹp của Tần Như hiện ra một chút mất mác.
Tập đoàn Nhất Lâm nằm ở trung tâm CDB thành phố Châu Xuyên, có thể nói đây là một khu CDB có kiến trúc bắt mắt nhất thành phố, tòa cao ốc hai mươi hai tầng tượng trưng cho khối tài sản khổng lồ của Nhất Lâm.
Tầng cao nhất tập đoàn Nhất Lâm, phòng tổng giám đốc, Lâm Thùy Hân cúp điện thoại của bố, đồng thời từ trong miệng của bố biết được tình hình của mình.
Tại sao lại có người muốn lấy mạng của mình, Lâm Thùy Hân cũng không biết, nếu nói cô đắc tội người nào đó, Lâm Thùy Hân chỉ có thể nói, trong làm ăn, người mình đắc tội, thật sự là quá nhiều, nếu nghĩ kỹ, ai ai cũng đều muốn mạng của mình, dù sao trên thương trường làm ăn, tuy không thấy máu, nhưng cũng sẽ làm cho một số người thất bại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, không ít người từ giàu có, giữa đêm lại trở thành cái gì cũng không có, cuối cùng là lựa chọn leo lên sân thượng và nhảy xuống.