Lâm Thùy Hân nắm tay Trương Bá Sinh đi về phía cổng nhà hàng, không ít người bị thu hút bởi sự diễm lệ của cô, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào dung mạo ấy. Nhưng trái lại, bộ đồ của Trương Bá Sinh khiến người khác cảm thấy dè bỉu. Đến một nhà hàng sang trọng như vậy, mặc áo ba lỗ và quần short ngố? Chẳng lẽ không cảm thấy thân phận bị hạ thấp ư?
Trương Bá Sinh không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về anh, anh đã trải qua rất nhiều chuyện, đối với những chuyện như thế này cảm thấy rất vô vị. Cánh cửa nặng trĩu của nhà hàng mở ra, trước mắt là một không gian rộng lớn, sang trọng. Đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần nhà phát ra ánh sáng mờ nhạt, làm cho toàn bộ nhà hàng trở nên tao nhã mà tĩnh mịch.
Tiếng saxophone êm dịu, tràn ngập khắp không gian, tựa như một mảnh sương mù vô hình đang lan ra, chậm rãi, chiếm trọn tâm hồn người nghe, khiến họ khó mà cảm nhận được sự vội vã và phẫn nộ, hoa ly tỏa ra hương thơm thanh mát, dịu nhẹ phảng phất, không nồng nàn cũng không quá mê hoặc, như có như không, làm thay đổi tâm tình phức tạp của người nghe. Những nhân viên phục vụ lịch sự, những vị khách yên tĩnh, âm thanh cười đùa thỉnh thoảng vang lên, cảnh vật chung quanh yên tĩnh mà mỹ lệ.
Quan sát phong cách trang trí trong nhà hàng, Trương Bá Sinh không thể không gật đầu. Mặc dù phong cách cổ điển chưa được thể hiện rõ ra. Nhưng có thể thấy người điều hành của nhà hàng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Hai người bước vào thu hút mọi ánh nhìn. Quả nhiên nơi nào có mỹ nhân đều là thưởng tâm duyệt mục (1). Nhìn chung mọi ánh mắt xung quanh đều phớt lờ Trương Bá Sinh, tất cả đều dồn hết lên người Lâm Thùy Hân. Trương Bá Sinh đã quá quen với điều này, không một chút băn khoăn, khó chịu, tỏ ra rất tự nhiên thoải mái.
(1) Thưởng tâm duyệt mục: ý chỉ cái đẹp làm hài lòng mọi thứ.
Trương Bá Sinh liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng xác định mục tiêu. Trên một chiếc bàn nổi bật nhất, có ba người đàn ông và một người phụ nữ ngồi đó, khác với những người khác trong nhà hàng. Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào anh.
Trong đó, một đôi nam nữ trông đã có tuổi, khoảng chừng sắp 50. Người đàn ông với gương mặt chữ điền, khắc đầy vẻ thăng trầm của cuộc sống. Đây là những vết tích để lại trong nhiều tháng ngày đằng đẵng. Dễ nhận thấy ông ta đã trải qua nửa đời chẳng mấy suôn sẻ. Người phụ nữ mang diện mạo của một phu nhân quý phái đã ngoài 40 tuổi, trên cổ đeo một chỗi ngọc trai.
Trương Bá Sinh nhìn thấy một thanh niên hơn 21 tuổi ngồi bên cạnh đôi trung niên ấy, mặc áo sơ mi của Romon, nhìn anh với gương mặt đầy nguy hiểm.
Trương Bá Sinh biết, thanh niên đó chính là Trịnh Sâm. Đôi trung niên vừa rồi là Bố mẹ của Trịnh Sâm, Trịnh Khương và Vương Tịnh Phí.
Bố của Lâm Thùy Hân, Lâm Kỳ Văn và Trương Bá Sinh có quen biết, Lâm Kỳ Văn có dáng vẻ của một người đàn ông trung niên hoà nhã, điềm đạm.
“Bố” Lâm Thùy Hân ôm lấy cánh tay Trương Bá Sinh, đi đến trước bàn ăn.
Lâm Thùy Hân vừa dứt lời, Trương Bá Sinh cũng không khách khí, gọi một tiếng.
“ Nào, ngồi đi!” Lâm Kỳ Văn chào hỏi: “Tiểu Trương à, để ta giới thiệu với con, đây là chú Trịnh và dì Vương, còn đây là Trịnh Sâm, hai đứa tuổi cũng ngang nhau, sau này thân với nhau hơn nha.”
“Bỏ đi, chú Lâm, thân thiết gì chứ. Gần mực thì đen, cháu không muốn biến thành bộ dạng của một kẻ quê mùa.” Lâm Kỳ Văn vừa dứt lời thì Trịnh Sâm đã lên tiếng.
Bố mẹ Trịnh Sâm nghe thấy lời con trai nói, chẳng những không có chút khiển trách mà sắc mặt còn lộ vẻ tán dương.
“Thùy Hân, nghe nói em kết hôn rồi. Đây chính là vị hôn phu của em sao?” Mặt Trịnh Sâm lộ rõ vẻ khinh thường: “Xem ra mắt nhìn của em chẳng ra làm sao.”
“Thùy Hân cháu cũng đúng thật là, sao nói kết hôn là liền kết hôn ngay rồi?” Vương Tịnh Phí cũng mở lời: “Cháu xem, kết hôn lại tìm đâu ra kẻ quê mùa này, đến một ngón chân của Sâm nhà dì cũng không sánh bằng, mau chóng li hôn cho rồi!”
Trịnh Sâm và Vương Tịnh Phí mở miệng không chút che giấu, chẳng thèm để ý đến cảm xúc của Trương Bá Sinh.
“Cháu kết hôn với ai, đâu cần người ngoài các người ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ chứ?” Lâm Thùy Hân nói với sắc mặt không vui.
“Người ngoài? Thùy Hân, sao em có thể coi chúng ta là người ngoài chứ? Nếu nói người ngoài, ở đây chỉ có một người thôi.” Trịnh Sâm chỉ tay vào Trương Bá Sinh, hàm ý ám chỉ sâu sắc. Lâm Kỳ Văn ngồi một bên, cười hả hê: “Chuyện của bọn trẻ, chúng ta không nên xen vào. Chúng ta gọi món trước đi.”
“Đúng, gọi món trước đã.” Trịnh Khương cũng mở lời.
Trịnh Sâm cười tự tin, búng tay gọi phục vụ.
Vì muốn giữ nguyên phong cách cổ điển Pháp, phục vụ của nhà hàng đều là người Pháp, quan khách sẽ dùng tiếng Anh để giao tiếp với nhân viên phục vụ, menu chỉ có hai ngôn ngữ là tiếng Anh và tiếng Pháp.
Trịnh Sâm tựa lưng vào ghế, cầm lấy menu từ tay người phục vụ, ngả ngớn nhìn Trương Bá Sinh. Sau đó dùng cả tiếng Anh và tiếng Pháp để gọi món.
Đối với tiếng Pháp, đa phần kiến thức của mọi người vẫn khá thấp. Suy cho cùng, cũng không phổ biến như tiếng anh. Tiếng anh của Trịnh Sâm lại pha chút phát âm tiếng Pháp, đối với những người không biết gì sẽ thấy rất cao siêu. Nhưng trong mắt Trương Bá Sinh, quả thực rất nực cười!
Giống như một người nước ngoài đến Đại Nam, không biết tiếng Việt, dùng hình thể để biểu đạt, thỉnh thoảng lấp bấp vài từ nhưng lại cho rằng mình đã biểu đạt rất rõ ràng, vẻ mặt rất tự tin.
Người như Trịnh Sâm nhân viên phục vụ đã gặp qua nhiều rồi, chỉ mỉm cười nhìn mặt, cố gắng nghe thứ phát âm nhảm nhí đó để biết hắn ta rốt cuộc muốn gọi món gì.
Trong suốt quá trình gọi món, Trịnh Sâm thỉnh thoảng nhìn về phía Trương Bá Sinh một cái, vẻ mặt đầy kiêu căng, mẹ hắn Vương Tịnh Phí cũng vậy, nét mặt như đang cảm thán con trai mình quá ưu tú, chẳng như cái đồ ăn mặc quê mùa kia!
Trịnh Sâm gọi xong món, đưa thực đơn qua cho Trương Bá Sinh “Được rồi, cậu muốn dùng gì thì gọi đi, bữa cơm này cậu không cần trả tiền.”
Trương Bá Sinh liếc nhìn thực đơn trong tay Trịnh Sâm, nhớ ra lời của Lâm Thùy Hân nói với mình khi nãy, lắc đầu và nói: “ Hãy để Thùy Hân gọi giúp tôi thứ gì đó.”
“Hả? Không biết tiếng Pháp ư? Trình độ văn hoá thấp thì đừng bén mặt đến những nơi cao sang thế này được không?” Trịnh Sâm cười khẩy khinh thường, đưa thực đơn về phía Lâm Thùy Hân.
Lâm Thùy Hân cầm lấy thực đơn, ngón tay như ngọc lật qua lật lại không ngừng, mặc dù nhà hàng này đã mở hơn một năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến, có rất nhiều chữ cô hoàn toàn không hiểu được. Mặc dù đã có giải thích bằng tiếng anh nhưng một vài từ đăc biệt vẫn phải dùng tiếng Pháp để biểu đạt.
Kiểu thực đơn này khiến Thùy Hân có chút lo âu, không biết nên gọi gì cho phải.
Trịnh Sâm ngồi đối diện liền nói: “Thùy Hân, em hàng ngày công việc bận rộn, chưa từng đến đây, chi bằng để anh giúp em chọn đi.”
Nói xong, Trịnh Sâm đưa tay ra lấy thực đơn trong tay Trịnh Thùy Hân.
Trịnh Sâm muốn gọi món giúp Thùy Hân, chẳng là đang sỉ nhục Trương Bá Sinh sao, vợ của anh mà lại để người đàn ông khác phải gọi món giúp sao?
Nhưng, tay Trịnh Sâm đưa ra được một nửa, thực đơn trong tay Thùy Hân đã bị người khác dành lấy. Hắn ta nhìn lên, tên vô danh tiểu tốt kia lại đang xem thực đơn, hắn ta dựa vào đâu chứ? Đây là nơi dành cho tầng lớp thượng đẳng, hạ lưu như hắn được bước vào đây đã quá là vẻ vang rồi, giờ còn có mặt mũi mà gọi món sao? Làm rể nhà họ Lâm, hắn ta có tư cách gì chứ?