Mục lục
Cao Thủ Bên Cạnh Hoa Khôi Trường - Lâm Dật (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bãi đậu xe có rất nhiều ô tô hạng sang, từ Mercedes-Benz, BMW cho đến những chiếc RV đẳng cấp nhất. Nhiều chiếc rõ ràng là được trang trí theo phong cách cá nhân, phía trên dán rất nhiều đồ trang trí chói mắt. Có thể kết luận rằng nhân viên của tập đoàn tự mua.

Như vậy có thể thấy thu nhập của nhân viên tập đoàn Bằng Triển cao như thế nào. Nếu nói như vậy thì mức lương 3 vạn tệ của bản thân cũng không cao lắm.

Dưới sự hướng dẫn của Bác Phúc, Lâm Dật đến bên một chiếc Bentley 728 màu xanh đậm lịch lãm. Chiếc xe này là đời 06 và được bảo dưỡng khá kỹ, không biết là mới mua chưa lâu hay là bình thường rất được chú ý mà chiếc xe trông còn rất mới.

“Cậu Lâm, mời lên xe.” Bác Phúc mở cửa vi trí lái phụ, làm động tác mời vào.

"Tôi ngồi ở ghế lái phụ sao? Vậy lát nữa đại tiểu thư...?" Lâm Dật ngập ngừng hỏi.

“Hàng ngày đại tiểu thư đều ngồi ở hàng ghế sau.”

Bác Phúc nói: “Cô ấy có cặp sách nên không tiện ngồi ở hàng ghế đầu”.

Lâm Dật gật đầu lên xe, bác Phúc lái xe chậm rãi đi vào bãi đậu xe dưới hầm. Khi đi qua chốt an ninh lối ra, một số nhân viên bảo vệ ngay lập tức đứng nghiêm, nét mặt nghiêm túc tiễn chiếc xe ra khỏi cửa.

Kỹ năng lái xe của bác Phúc rất thuần thục, nhưng có thể thấy là thuộc loại bình thường, không giống với những gì Lâm Dật thường học. Lâm Dật càng học càng thiên về đua xe, không còn cách nào khác, câu nói nổi tiếng của ông lão trong nhà chính là, đánh không lại không phải lỗi của bạn, đánh không lại lại còn không chạy nổi mới chính là thật sự xui xẻo.

Vì vậy, Lâm Dật học được rất nhiều kỹ năng chạy trốn, tuy rằng những kỹ năng này chỉ dùng để đối phó với một mình ông lão, nhưng trước mặt người khác, đều là để chạy trốn người khác.

“Cậu Lâm, cậu có thể lái xe không?” Bác Phúc hỏi Lâm Dật đang yên lặng ngồi bên cạnh ông ấy trong khi chờ đèn giao thông.

Phúc bá là một tài xế lớn tuổi, nhìn người rất chính xác, nói chung là nếu ai đó ngồi trong xe, từ một số chi tiết ông ấy có thể biết được người này có biết lái xe hay không. Nhưng Lâm Dật rõ ràng không có phản ứng gì đặc biệt nên bác Phúc mới hỏi một câu.

“Một chút.” Lâm Dật nói, là người mới, vẫn nên khiêm tốn.

“Cậu có bằng lái xe không?” Bác Phúc không hỏi một chút là đến mức đột nào, ông ấy cũng biết ông chủ tin tưởng người này.

“Còn chưa có.”

Lâm Dật lắc đầu, mặc dù anh có thể lái xe, thậm chí còn lái xe ra nước ngoài nhưng lại không có bằng lái: “Tôi vừa tròn mười tám tuổi, chưa có thời gian làm.”

“Vậy được, cậu đưa chứng minh thư cho tôi, tôi sẽ giúp cậu lấy bằng lái xe. Như vậy nếu tôi và ông Sở có việc bận tạm thời thì cậu có thể lái xe đưa tiểu thư đi học.” Bác Phúc nói.

Chiếc xe dừng lại gần một ngôi trường có vẻ sang trọng, nhưng không đi lên phía trước, có lẽ là do chiếc xe quá bắt mắt, để cho những học sinh khác nhìn thấy sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Về mặt thông tin, Lâm Dật đã biết được rằng tuy trường trung học số 1 Matsuyama là trường trung học cơ sở tư thục, nhưng không phải loại trường quý tộc như trong tưởng tượng, mà là trường trung học trọng điểm của tỉnh chuyên tuyển sinh thông qua thi cử trên toàn tỉnh. Con cái của những người giàu có và quyền lực vào được nhờ các mối quan hệ, nhưng hầu hết các học sinh được nhận vào thông qua thực lực của mình.

Do có sự hỗ trợ của ba tập đoàn đứng sau nên trường trung học số 1 Matsuyama vượt trội hơn hẳn các trường khác về cơ sở vật chất hạ tầng và đội ngũ giáo viên, đây cũng là lý do những năm qua tỷ lệ đỗ đại học đều là 100%.

Kỳ thực Lâm Dật cũng hiểu được cái 100% này nhất định chỉ là bề nổi, có công tử không có khả năng học tập nhưng cuối cùng cũng vẫn vào được đại học, đây chính là cái gọi là dựa vào năng lực của gia đình.

Tiếng chuông tan học quen thuộc vang lên khiến Lâm Dật có chút thất thần, đã bao nhiêu năm rồi không được nghe lại âm thanh này? Tuy nhiên, sau một thoáng thất thần, Lâm Dật lại đã trở lại bình thường, ánh mắt bình thản nhìn sân trường.

Không bao lâu sau đã có học sinh lần lượt bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, một số mặc đồng phục học sinh, cũng có một số mặc quần áo khác. Nói chung, nếu không có sự kiện quy mô lớn thì nhà trường không đưa ra yêu cầu đặc biệt về trang phục của học sinh.

“Đó chính là tiểu thư.” Bác Phúc đột nhiên giơ tay chỉ vào một cô gái trong đám nam nữ sinh đi ra cách đó không xa nói.

Lâm Dật nhìn theo hướng ngón tay của bác Phúc, đó là một cô gái cao ráo xinh đẹp, tuy rằng bên cạnh cô ấy còn có những cô gái khác nhưng Lâm Dật chỉ nhìn thoáng qua cũng đoán được đây hẳn là đại tiểu thư.

Bởi vì trước kia ông lão đã nói, Sở Mộng Dao là hoa khôi trường, cái gọi là hoa khôi trường chắc chính là người đẹp nhất, trừ khi quan điểm thẩm mỹ của Lâm Dật có vấn đề.

Tuy rằng dung mạo của cô gái đi bên cạnh cũng vô cùng xuất chúng, nhưng dáng người nhỏ hơn một chút, hiển nhiên không phù hợp với chiều cao trong số liệu. Tuy nhiên cũng là một trong những ứng cử viên đầy triển vọng cho ngôi vị hoa khôi trường, lớn lên tuyệt đối sẽ là một mầm họa hồng nhan họa thủy.

Sở Mộng Dao và cô gái đó đang đi nhanh về phía chiếc xe, nhưng một vài công tử ca giống như nam sinh đang đuổi theo họ.

"Mộng Dao, cậu đợi đã ..."

Một công tử ca trong số đó đứng trước mặt Sở Mộng Dao: "Mộng Dao, tớ đối với cậu là thật lòng. Cậu cho tớ một cơ hội đi!"

Sở Mộng Dao cau mày, có chút không thể kiên nhẫn liếc nhìn nam sinh trước mặt: "Chung Phẩm Lượng, cậu có phiền không? Tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu, cậu đừng quấy rầy tôi."

"Nhưng ..." Chung Phẩm Lượng muốn nói gì đó, nhưng lại bị Sở Mộng Dao đẩy một cái, bỏ qua một bên.

Sở Mộng Dao bước nhanh tới, kéo cửa lên xe, nhưng cô gái đi cùng cô cũng lên xe như vậy khiến Lâm Dật hơi kinh ngạc.

"Chung Phẩm Lượng này, phiền chết tôi đi được. Ngày nào cũng vướng víu không buông. Cậu ta không mệt sao?" Sau khi Sở Mộng Dao lên xe, cô vẫn còn đang than thở không ngừng, chợt ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Dật đang ngồi ghế phụ thì lập tức kinh ngạc hỏi: "Anh là ai?"

“Xin chào, tôi tên là Lâm Dật.” Lâm Dật cố làm cho mình trông đáng yêu một chút. Vị đại tiểu thư này có vẻ tính tình không được tốt.

"Lâm Dật? Bác Phúc, anh ta làm gì?" Sở Mộng Dao hơi khó hiểu nhìn Lâm Dật.

"Sở tiểu thư, đây là thư đồng mà ông Sở mời về ..." Bác Phúc giới thiệu.

"Thư đồng? Ai cần thư đồng chứ? Không phải tôi nói muốn tìm một tấm lá chắn sao? Bác nhìn anh ta thế này có thể làm lá chắn cho tôi sao?" Sở Mộng Dao nghe vậy lập tức lo lắng, ngẩng đầu lên đánh giá Lâm Dật. Anh chàng này đang mặc cái gì vậy? Áo vest lớn và quần rách, ăn mặc như một công nhân nhập cư vào thành phố, ngay cả công nhân nhập cư cũng không quê mùa như anh ta, anh ta nghĩ đây là hát đôi sao?

Bác Phúc lập tức đổ mồ hôi trán, bất lực liếc nhìn Lâm Dật, thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt thì mới thở phào nhẹ nhõm, ông ấy là người thân cận nhất với Sở Bằng Triển, cho nên ông ấy cũng biết một số chuyện bên trong. Biết rằng để có thể mời được Lâm Dật cũng đã phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí ngay cả lão gia tử trong nhà cũng phải ra mặt.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK