“Đây là tiền công đi Bắc Phi của cậu.” Lão Lâm cẩn thận lấy hai tờ một trăm tệ nhăn nhúm từ một cái túi rách được cột chắc chắn, rồi đưa cho Lâm Dật vốn đang nhìn lão một cách trông mong.
Lâm Dật chả hiểu, sao nhiệm vụ mà mình thực hiện nguy hiểm như thế, kẻ địch của mình còn mạnh như thế, người ủy thác đạt được nhiều lợi ích như thế, mà kết quả mình nhận được lại là ít như thế?
Ông già kiếm đâu ra từng ấy nhiệm vụ trời ơi đất hỡi cho mình gánh vậy? Lần nào cũng cửu tử nhất sinh, tiền công vào tay chỉ có năm mươi, một trăm. Đây còn đỡ, có lúc chỉ có hai ba tệ… Lúc nào nhớ tới những chuyện đó, Lâm Dật cũng muốn khóc.
Nhận lấy hai trăm tệ mà mình đổi bằng mạng, thứ duy nhất Lâm Dật muốn mắng chính là đậu má! Tuy anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã chẳng có mẹ.
Đi theo lão Lâm, kẻ nuôi lớn anh rồi luyện bản lĩnh mười lăm năm, học chữ mười lăm năm, kiểu gì thì cũng coi là đứa văn võ song toàn chứ? Vứt ở cổ đại kia thì anh cũng là Trạng Nguyên hai bảng văn võ song toàn, thế mà anh lại bị sai như đứa ở vậy… Đến chừng nào thì đời sống mới khá khẩm lên được hả!
Nghe nói mặt bằng trong thành phố cho người ta xây nhà, mỗi năm còn lấy được vạn kìa, mà anh ngày nào cũng chết đi sống lại, cả năm chỉ được một nghìn tám trăm tệ…
“Ông già, ông không giỡn mặt tôi đấy chứ? Hai trăm tệ? Tôi nghi ông cắt xén tiền công của tôi lắm à?” Đây không phải lần đầu Lâm Dật hoài nghi chuyện này, nhưng mà ông già ăn mặc giống y như anh, cũng không giống kiểu của kẻ có tiền.
“Có tiền để lấy là ngon rồi, cậu cho rằng tiền bây giờ dễ kiếm vậy à?”
Lão Lâm đảo cổ phao của mình, tức giận nói: “Sao hả? Không cần hả? Không cần thì trả cho tôi, lâu lắm rồi tôi không kiếm bữa ngon chỗ bà quả phụ Vương đầu thôn rồi.”
“…” Lâm Dật rất muốn đánh ông già ốm yếu trước mắt này một trận sấp mặt, nhưng anh biết, nếu mình ra tay thì kết quả kiểu gì cũng là bị đánh.
Rốt cuộc bản lĩnh của lão Lâm lợi hại đến đâu, bản thân Lâm Dật cũng không biết, chỉ biết lần nào lão kèm cặp anh luyện công thì cũng không dùng toàn lực. Khi công phu của anh tăng lên một bậc, anh bất ngờ phát hiện ông già cũng tăng một bậc, và anh vẫn là tướng tàn dưới tay lão như xưa.
“Được rồi, mấy năm nay cậu rèn luyện cũng tàm tạm rồi, vừa đúng dịp làm chuyện lớn kia.”
Lão Lâm chẳng thèm ngước mắt lên chút nào, lão ngồi xếp bằng trên giường đất, chép miệng nhai đĩa trước mặt một đĩa đậu rang quế: “Nếu cậu làm tốt nhiệm vụ này, cả đời không lo ăn uống nữa!”
“Thật hay giả?” Lâm Dật biết từ năm ba tuổi, khi mình được ông già nhặt về lúc nhặt ve chai, anh đã theo ông già học võ, học y thuật, học kiến thức bên ngoài, chính là để làm một chuyện lớn. Nhưng mà Lâm Dật lại rất nghi ngờ, không biết tiền công của nhiệm vụ này có thực sự nhiều như ông già nói không, một nhiệm vụ mà đủ ăn cả đời.
“Tôi lừa cậu hồi nào?”
Lão Lâm lại ném vào miệng một quả đậu rang quế: “Cậu có đi không? Không đi tôi đổi người nhé?”
“Đi, tất nhiên tôi phải đi!” Lâm Dật thầm nghĩ, chuyện tốt như vậy, có điên mới không đi! Một nhiệm vụ mà đủ ăn cả đời, sau này anh có thể không phải chết đi sống lại như này nữa. Dù là đầm rồng hang hổ, anh liều mạng cũng đáng giá!
“Ờ, vậy cậu đi đi, cậu tới tập đoàn Bằng Triển ở Matsuyama, tìm một người tên là Sở Bằng Triển, ông ta sẽ cho cậu biết tiếp theo phải làm gì.”
Khoé miệng lão Lâm lướt qua một tia xảo quyệt không dễ phát hiện: “Tuy nhiên cậu phải nghĩ kỹ, một khi tiếp nhận nhiệm vụ này là kiểu gì cũng phải làm, không được bỏ dở nửa chừng.”
“Sao thế? Chẳng lẽ có nguy hiểm mà không cho người ta chạy à?” Lâm Dật cũng không phải kiểu người não ngắn, biết chuyện có thể gây chết thì anh sẽ kiên quyết không làm.
“Tiểu Dật, ông nuôi cậu mười lăm năm, cho cậu ăn, cho cậu uống, mua laptop cho cậu, mua thẻ mạng 3G cho cậu…”
Ông già vừa đảo mắt là bắt đầu lải nhải: “Kêu cậu làm có tí chuyện mà cậu còn thắc mắc nhiều vậy, cậu đừng ép ông!”
“Má!” Lâm Dật nghe ông già nói thì lập tức nổi điên: “Ba năm đầu ông nuôi tôi, từ năm sáu tuổi thì tôi đi nấu cơm, tôi chẻ củi, tôi bện giày rơm kiếm tiền nuôi ông, ông cũng đừng ép tôi!”
“Nửa đêm cậu lén dùng máy tính xem phim heo, đừng nghĩ là tôi không biết!”
Ông già trừng mắt rồi nói: “Đây là cậu ép ta nói! Cậu còn làm với máy tính…”
“Được rồi… tôi đi… tôi không chạy, được chưa?” Lâm Dật đỏ cả mặt già, không ngờ đến chuyện mình làm bí mật như thế mà cũng bị lão già này phát hiện, mẹ nó, mất mặt quá. Lại để lão nói tiếp, chả biết lão sẽ nói ra thứ gì mà thiếu nhi không nên xem.
Vì thế, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của lão Lâm, Lâm Dật gánh hành lý trên lưng, bước lên xe lửa đi phương Bắc, chạy tới Matsuyamaxa xôi, một thành phố lớn quốc tế hiện đại hoá.
Ngồi trên xe lửa, Lâm Dật nghĩ, về sau anh nên mã hoá phim heo thêm một chút. Phải giấu trên hệ thống thư mục máy tính, lúc làm chuyện đó cũng phải nghe ngóng đủ bốn phương tám hướng mới được.
Nhưng mà Lâm Dật vẫn rất trông đợi vào nhiệm vụ lần này. Loại nhiệm vụ ngon lành, chỉ cần làm xong là có thể về hưu này, Lâm Dật nằm mơ cũng muốn, tuy hắn có thể cảm giác qua lời lão Lâm, là hình như nhiệm vụ này không đơn giản. Ờ, không dễ thì mới có tính khiêu chiến chứ!
“Rầm.” Người đàn ông mặt rỗ ngồi đối diện Lâm Dật kéo ra một thùng Coca, sau đó tiện tay vứt vòng kéo lên bàn.
Bên cạnh anh ta là một người cắt tóc húi cua làm ra vẻ không quan tâm. Anh ta cầm vòng kéo lon rồi chơi trong tay, vừa nghịch một lát thì anh ta bỗng nhiên hét lớn: “Oa! Oa! Wow! Giải nhất!”
Tuy giọng nói của tóc húi cua có vẻ không lớn lắm giữa toa xe này, nhưng những người khách ngồi gần đó đều nghe thấy, rồi đồng loạt nhìn lại về phía anh ta.
Tất nhiên mặt rỗ cũng không ngoại lệ, khi thấy vòng kéo trong tay tóc húi cua đúng là cái mà mình vừa vứt, mặt mũi gã lập tức trở nên cứng đờ: “Trả tôi, đây là của tôi…”
“Cái gì mà của anh? Chỗ nào ghi tên anh?”
Tóc húi cua rút tay phải của mình lại rồi nắm chặt vòng kéo trong tay, trừng mắt nói: “Anh tên là Giải Nhất à?”
“Không phải… tên tôi không phải là Giải Nhất… cái vòng kéo giải nhất kia là tôi vứt…” Mặt rỗ thấy vẻ ngoài dữ tợn của tóc húi kia, gã hơi hoảng, nhưng rồi gã không muốn mất thứ đồ mà mình nên có, nên gã nơm nớp lo sợ nói.
“Anh cũng nói rồi, là anh vứt, nếu anh vứt rồi, ai nhặt được là của người đó.” Tóc húi cua hừ một tiếng rồi khinh thường nói.
“Của ai, cái anh này sao lại như thế hả?”
Mặt rỗ lập tức nóng nảy, gã kêu lên với người khách ngồi trước mặt mình, cũng chính là người đàn ông đeo kính ngồi bên trái Lâm Dật: “Anh gì ơi, anh trông có vẻ giống học giả, anh phân xử đi. Làm gì có ai như vậy chứ, đây không phải chơi xấu à?”
“Ai chơi xấu?” Tóc húi cua cũng không vui, anh ta nghiêng đầu nói với người đeo kính: “Sư phụ, anh nói chút đi, cái vòng kéo này nên thuộc về ai?”
“Ừm…”
Anh đeo kính khẽ đẩy mắt kính, lưỡng lự một lát rồi nói: “Tôi là một giáo sư đại học, nếu hai anh đều tin tưởng tôi, tôi cũng phân xử cho các anh vậy.”
“Anh nói, anh nói đi!” Mặt rỗ và tóc húi cua đều đồng loạt gật đầu, nôn nóng nhìn anh đeo kính tự xưng là giáo sư đại học.
“Theo lý thuyết, cái vòng kéo này là do người anh em này lấy từ thùng đồ uống xuống, đồ vật nên là của anh ta…”
Anh đeo kính vừa nói một nửa, mặt rỗ liền toát ra vẻ đắc ý. Tóc húi cua lập tức nóng nảy, gã vừa định nói gì, anh đeo kính lại vẫy tay cản gã rồi tiếp tục nói: “Tuy nhiên, nếu anh ta đã vứt vòng kéo rồi được người anh em này nhặt được, vậy đó nên thuộc về người anh em này…”
“Nhưng mà anh cũng nói cái vòng kéo là của tôi…” Mặt rỗ nghe anh đeo kính nói thế, anh ta lập tức ủ rũ.
“Theo tôi thấy, hay là thế này, hai người các anh chia đều giải thưởng đi, như vậy ai cũng không thua thiệt!” Anh đeo kính đề nghị.
“Chia đi…”
Tóc húi cua nghe xong, gã chần chừ một lát rồi cắn răng nói: “Được, vậy chia đi.”
Có lẽ tóc húi cua cũng cảm thấy lý do của hơi lung lay nên mới đồng ý đề nghị này của anh đeo kính. Còn anh mặt rỗ bên kia cũng thấy vòng kéo nằm chặt trong tay tóc húi cua, nếu mình không đồng ý, có lẽ sẽ chẳng sơ múi được gì hết, chẳng bằng chia một nửa cho rồi, thế nên gã cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Được rồi, nếu các anh đều đồng ý, vậy chia đi.” Anh đeo kính lấy cái lon trong tay mặt rỗ, xem rồi nói: “Trên này viết, giải nhất là mười vạn tệ, chiết khấu 20% thuế thu nhập cá nhân rồi thì còn thừa tám vạn tệ. Nhưng xét thấy việc lãnh thưởng khá phiền, ai trong hai người các anh đi lãnh thưởng thì cho người kia ba vạn tệ, sau đó tự mình đi lãnh thưởng, các anh thấy ý này thế nào?”
“Được!” Mặt rỗ có thể lĩnh được số tiền này nên đồng ý ngay và luôn: “Anh đưa tôi ba vạn đi, sau đó anh đi lãnh thưởng!”