• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yann.

Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh

-

Bọn họ đi sâu vào trong khu vườn, không gian trước mắt mở rộng, phía trước là hồ nước rộng mênh mông nhưng không sâu lắm, nước trong hồ trong vắt, thậm chí có thể nhìn rõ những viên đá nhẵn nhụi dưới đáy.

Đường Sùng Ninh hào hứng lên, cô đi tới bên cạnh hướng dẫn viên du lịch hỏi chuyện chèo thuyền.

Thẩm Hòe An thấy hôm nay cô buộc tóc bằng dây chun, để lộ chiếc cổ thon dài.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng lá cây rậm rạp, rơi xuống mặt đất tạo thành những vết loang lổ, Đường Sùng Ninh đi dưới tàng cây, vì thế những tia sáng cũng di chuyển trên người cô, từ mặt đến cổ, Thẩm Hòe An ghi nhớ rõ hình ảnh vừa rồi --


Ánh sáng chiếu vào sau gáy, vài sợi tóc tơ chưa buộc lên được nắng hắt vào tạo thành những sợi vàng óng, ở trong mắt anh, thoạt nhìn rất mềm mại.

Đường Sùng Ninh vẫn đang hỏi hướng dẫn viên du lịch chuyện chèo thuyền, Thẩm Hòe An làm bộ cũng đang nghe, nghiêng đầu nhìn hai người, trên thực tế anh chỉ đang nhìn Đường Sùng Ninh mà thôi --

Cô ngẩng đầu rồi lại nhanh chóng quay đầu, lúc thì cười lúc lại nhíu mày.

Anh không nghe rõ hai người nói gì, chỉ bắt lấy cơ hội không hề kiêng kị nhìn cô.

Cho nên lúc cô đột nhiên quay đầu nói chuyện với anh, anh chưa kịp phản ứng trong giây lát, giống như đang nhìn trộm bị người ta bắt được, kinh hoảng thất thố hỏi lại một tiếng: "Hả?"

Thật sự anh không nghe rõ.

"Tớ hỏi cậu muốn chèo thuyền không? Chờ lát nữa đi cùng tổ với tớ. Trần Nhất Chu quá mập, tớ đi cùng thuyền với cậu ấy có thể sẽ bị lật thuyền." Cô bất đắc dĩ nhướng mày, đôi mắt sáng ngời.

Tim Thẩm Hòe An đập mạnh hai lần, gật đầu nói được.

Mãi cho đến khi hai người mặc áo phao ngồi xuống đối mặt với nhau, tim Thẩm Hòe An vẫn đập rất nhanh.

Phía dưới là dòng nước chảy xiết, hai người đội mũ bảo hiểm màu cam, chủ nhiệm lớp đứng ở một bên, dặn dò bọn họ: "Chú ý an toàn."

Hướng dẫn viên du lịch hỏi bọn họ chuẩn bị sẵn sàng chưa.

Đường Sùng Ninh lớn tiếng đáp lại: "Rồi rồi!"

Hướng dẫn viên du lịch đẩy nhẹ thuyền Kayak[1], thuyền bắt đầu trôi dạt.

[1]: Hình ảnh của thuyền nè!!!



Vận tốc nước rất nhanh, thuyền Kayak trôi theo dòng nước, nước hồ bắn tung tóe vào mặt bọn họ, khiến mặt cả hai ướt dầm dề.

Toàn bộ hành trình Thẩm Hòe An không có phản ứng gì, không nói lời nào cũng không nhúc nhích.

Đường Sùng Ninh lại như không thể khép miệng, cười thành tiếng, không cẩn thận uống vài ngụm nước rồi "khụ khụ khụ" vài tiếng.

Lộ trình chèo thuyền không dài, không quá hai phút đã kết thúc.

Lúc thuyền Kayak dừng lại, Đường Sùng Ninh mới có thời gian thoải mái nhìn Thẩm Hòe An ở đối diện, vừa thấy, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần -- [2]

[2] Ngũ vị tạp trần - 五味杂陈 - wǔ wèi zá chén (5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ, giống Bách cảm giao tập.

Thật sự rất đẹp.

Trên khuôn mặt trắng nõn của anh còn vương bọt nước, lông mày và tóc mái trên trán đều đã ướt đẫm, đuôi lông mi bên mắt phải thậm chí cũng dính một ít bọt nước nhỏ, đôi con ngươi vẫn mông lung như cũ, mang theo dáng vẻ lười biếng nhìn cô, yên lặng không nói gì.

Đường Sùng Ninh vì che giấu sự đánh giá không lễ phép của mình, nhìn anh cười hai tiếng: "Chơi vui không?"

Thẩm Hòe An gật đầu, "Rất vui." Nói xong đưa tay xoa xoa mái tóc của mình, tóc trên trán bị anh hất ngược lên, để lộ cái trán trắng nõn.

Đường Sùng Ninh chỉ muốn ngăn cản, bảo anh đừng làm như vậy...

Cô thật sự sẽ chảy nước miếng.

Nhân viên công tác kéo thuyền Kayak của hai người để họ đi xuống.

Thẩm Hòe An dựa vào bên ngoài, đứng dậy chuẩn bị xuống trước, nhưng chân sắp đặt lên bờ, đế giày trơn trượt không đứng vững, vì bảo trì cân bằng một chân cứ thế bước vào trong hồ nông.

Cả người rơi xuống nước.

Đường Sùng Ninh bị dọa sợ, sốt ruột hỏi anh có sao không.

Thẩm Hòe An đứng trong nước lắc đầu.

Nhân viên công tác kéo anh lên, đi đến bờ.

Nước không sâu, vì mặc áo phao, tất nhiên không có việc gì, chỉ là cả người anh đã ướt đẫm.

Anh đứng trên bờ, quần áo nhỏ nước.

Đường Sùng Ninh xuống thuyền, vừa lúc thấy anh đang cởi áo phao màu cam.

Áo phao bị ném trên mặt đất.

Vỗn dĩ cô cũng định cởi áo phao, nhìn thoáng thấy áo phao màu cam dưới đất nên ngước mắt nhìn, vừa thấy đã khiến trái tim cô đập gia tốc, đại não hưng phấn như được bơm máu.

Giáo viên đã quy định lúc xuất phát chỉ được mặc áo đồng phục, sau khi nghịch nước có thể thay bằng quần áo của mình, vì thế bây giờ mọi người đều mặc đồng phục mùa hè, nhẹ nhàng thông khí, chạm vào nước sẽ trở nên trong suốt, dính trên da như nội y bên trong.

Cho nên, ngay lúc đó Đường Sùng Ninh đã xác minh được những suy đoán ban đầu của cô về Thẩm Hoè An--

Da trắng nõn, không gầy yếu, có cơ bắp, chỗ bụng thậm chí còn có lớp cơ bắp mỏng.


Mấu chốt nhất chính là...


Thật sự là hồng nhạt!!!


Trong vô hình, cô cảm thấy mình đang bị sắc dụ.


Đại não không ngừng nhắc nhở cô, cô có một loại cảm giác không thể miêu tả với Thẩm Hòe An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK