Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh
- --
Thứ sáu sau khi tan học, Thẩm Hòe An cầm bảng điểm danh tuần này tới văn phòng giáo viên để nộp.
Cửa văn phòng mở rộng, anh dừng một giây, đang định đi vào đã thấy Đường Sùng Ninh từ bên trong bước nhanh ra ngoài, cô thoáng nhìn anh, bước chân không ngừng nghỉ, mái tóc xoăn nhanh chóng lướt qua bả vai anh.
Thẩm Hòe An đứng tại chỗ, chờ bước chân của cô đã đi xa, lúc này anh mới ngẩng đầu lên, sờ sờ cái mũi của mình, thì ngửi thấy một mùi hương gỗ khá nồng.
Vào trong văn phòng, giáo viên đang sửa bài thi, điều hòa trong phòng mở ở nhiệt độ thấp, khi anh đi đến bên cạnh giáo viên, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương gỗ.
Anh đưa bảng điểm danh cho giáo viên, nhưng chủ nhiệm lớp không xem, lúc nhận lấy chỉ hỏi một câu: "Tuần này điểm danh thế nào?"
Thẩm Hòe An im lặng vài giây, "Đường Sùng Ninh..." Nghỉ khoảng một nửa tổng số buổi.
Chủ nhiệm lớp nặng nề thở dài, nhìn anh nói: "Cô vừa tìm em ấy xong, tóc tai làm thành như vậy, trên diễn đàn trường còn hỏi là học sinh lớp nào, bây giờ thì lớp chúng ta nổi danh rồi." Nói xong lại đi vào vấn đề chính: "Cô nghe nói em rất hay đi khuyên em ấy, còn làm công tác tư tưởng nữa đúng chứ? Tuy em là lớp trưởng, cô biết em là một người rất có trách nhiệm, nhưng đối với em ấy... Thôi bỏ đi. Em cứ học tập cho tốt là được, không cần để ý em ấy nữa."
Thẩm Hòe An gật đầu, chào tạm biệt cô giáo.
Lúc Thẩm Hòe An đi ra khỏi văn phòng, ánh nắng hoàng hôn vừa lúc chiếu xuống hành lang, ô vuông trên sàn nhà rực rỡ màu cam vàng, anh từ từ ngẩng đầu, ánh mắt từ gần đến xa, nhìn Đường Sùng Ninh ở cuối hành lang--
Trên vai cô đeo ba lô màu đỏ thẫm nhìn qua bên trong hoàn toàn trống rỗng, cố ý không mặc áo khoác đồng phục, bên trong mặc áo bó sát, chỗ eo buộc chặt, xuống chút nữa là cặp mông đầy đặn, mái tóc uốn xoăn kiểu lông cừu đang thịnh hành, mềm mại xõa tung sau lưng, dáng vẻ thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa trẻ trung.
Nhưng cách làm đẹp này không phù hợp với trung học phổ thông.
Vì thế ở giữa nghìn người chỉ cùng một phong cách, cô chính là bông hoa hồng dẫn đầu.
Những chiếc gai hoa hồng đâm xuyên qua Thẩm Hòe An.
Đường Sùng Ninh xuống lầu, tóc cô bị gió thổi tung, những sợi tóc được uốn như lông cừu tung bay trong không khí.
Ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô, cho đến khi đuôi tóc biến mất ở góc tường.
Trở lại lớp, các bạn học đã về gần hết, chỉ còn lớp phó lao động và mấy bạn phải ở lại quét dọn.
Lúc anh đi vào, bọn họ chào hỏi với anh, sau đó tiếp tục nói chuyện: "Vậy mà Đường Sùng Ninh lại dám làm kiểu tóc đó."
"Không phải cái gì cậu ta cũng dám sao? Sơn móng tay, trang điểm, giáo viên không cho làm gì thì cậu ta lại làm cái đó."
"Không đúng không đúng, tớ cảm thấy cậu ta không phải đang chống đối giáo viên, cậu ta chẳng qua là... Lẳng lơ mà thôi."
"..."
"Nghe nói quan hệ ngoài trường của cậu ta rất rộng, còn quan hệ với người lớn trong nhà thì không tốt, còn thích tới sàn nhảy ở quán bar nhảy disco uống rượu, hình như còn thân thiết với đám học sinh hư trong trường chúng ta."
"Cũng đúng, lần trước tớ thấy cậu ta đi cùng Lương Chí Hoằng."
"Tớ còn nghe nói, có người thấy cậu ta với Lương Chí Hoằng hôn nhau trước cửa quán bar. Không biết làm tới cái đó chưa?"
Thẩm Hòe An yên lặng thu dọn cặp sách, lúc ra về, anh đi đến chỗ mấy bạn học đang lau bảng, có chút tức giận nói: "Không nên thảo luận về người khác."
Mấy người kia bị Thẩm Hòe An nói như vậy thì đột nhiên im lặng, hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Bọn tớ biết rồi, lớp trưởng."
"Hơn nữa...Người ngoài nói như vậy, các cậu cũng tin? Đã thế còn truyền đi khắp, vậy là không đúng đâu."
"Được rồi, bọn tớ không bao giờ nói nữa." Bọn họ xấu hổ cười cười.
Nếu là người khác tới khuyên bọn họ, họ chỉ cảm thấy người đó đang xen vào chuyện của người khác, nhưng Thẩm Hòe An thì không giống.
Anh thông minh, thiện lương lại thích giúp đỡ người khác, chu đáo chăm sóc cho mọi người trong mọi mặt, tính cách ôn hoà, thành tích cũng tốt, giáo viên và bạn trong lớp khen anh không dứt miệng.
...Trừ Đường Sùng Ninh.
Thẩm Hòe An đi đến đầu cầu thang, bỗng nhiên có một cơn gió lớn thổi qua hàng hiên, anh đi xuống dưới, sườn mặt đột nhiên bị quét qua.
Anh dừng chân, cúi đầu nhìn, chỗ đầu vai màu trắng có một sợi tóc không thuộc về anh.
Anh cẩn thận nhặt xuống, nhìn chăm chú --
Dài, rất dài, xoăn xoăn.
Là của Đường Sùng Ninh.
Thẩm Hòe An về đến nhà, mẹ bảo anh mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Anh trả lời rồi nhanh chóng về phòng.
Anh bỏ cặp sách xuống, sau đó ngồi trước bàn học, mở đèn bàn, nhìn sợi tóc dưới ánh đèn màu trắng, rồi mới cầm sổ nhật ký, kẹp sợi tóc của cô vào trang giấy cuối cùng.