--- 30/04/2022 ---
Đường Linh ngậm lấy quy đầu đỏ tươi, côn th*t Lệ Mạc Hàn được rửa đến thực sạch sẽ.
côn th*t cậu không có mùi tanh tưởi, ngược lại có hương vị sữa tắm thanh mát.
"Buông ra."
Thanh âm Lệ Mạc Hàn trầm khàn.
"Chính là côn th*t ca ca còn sưng nè. Em giúp ca ca liếm liếm liền không đau."
Đường Linh vươn đầu lưỡi, ở trên côn th*t Lệ Mạc Hàn liếm láp. Đầu lưỡi mềm mại hoạt động đào quanh côn th*t, lại lập tức hướng tới hành thân đi xuống.
"Em mau nhổ ra."
Gân xanh trên trán Lệ Mạc Hàn hiện lên, nỗ lực kìm nén bản thân ở miệng cô cắm rút. Cậu còn không biến thái đến muốn một cô bé vị thành niên khẩu giao cho mình.
Nếu không phải nhìn con ngươi Đường Linh vô tội thanh triệt, cậu đúng có chút hoài nghi Đường Linh có phải hay không cố ý dụ hoặc mình. Nhưng một cô gái mới lên cao trung, thậm chí đến làm tình còn không biết, sao có thể chủ động dụ hoặc chính mình.
"Được rồi."
Đầu lưỡi Đường Linh ở mã mắt quy đầu khẽ cọ sát một chút, sau đó đem côn th*t Lệ Mạc Hàn nhổ ra.
Cô rõ ràng nếm được đỉnh côn th*t Lệ Mạc Hàn bắt đầu phân bổ chất dịch. Người nam nhân này, lực nhẫn nại so với Mạnh Tử Hạo còn cường hơn. Xem ra không phải đồ ăn nhanh mà là món hầm cần thời gian mới có thể thưởng thức.
"Đưa địa chỉ nhà cho tôi. Tôi cho người đưa em về."
Lệ Mạc Hàn lấy di động phát tin tức, thanh âm càng lúc càng trầm thấp.
"Nhưng... ca ca không đưa em về sao?"
Đường Linh bò đến ngực Lệ Mạc Hàn. Góc độ này cậu vừa vặn nhìn đến cặp vú trắng ngần của cô.
Lệ Mạc Hàn lập tức quay đầu đi nói: "Im miệng cho tôi! Còn có, không được kêu ca ca!"
"Vậy em gọi anh là Hàn ca ca nha."
Đường Linh bắt bài Lệ Mạc Hàn, vẻ mặt 'hồn nhiên' cười nói. Cô cám giác mình đang chơi game otome, nhân vật được chọn là anh trai nhà bên. Rõ ràng cô lớn hơn vài tuổi, nhưng vẫn 'ca ca' ngắn, 'ca ca' dài gọi cậu.
"Tùy em."
Lệ Mạc Hàn bị Đường Linh khiêu khích đến lỗ tai ửng đỏ. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
"Thiếu gia, xe đã chuẩn bị tốt."
"Em để hắn đưa về nhà."
Lệ Mạc Hàn thanh âm khàn khàn nói.
Đường Linh biết mục đích của minh đã đạt tới. Loại nửa thanh thuần nửa lại sắc dục, ấn tượng đầu sẽ làm Lệ Mạc Hàn không quên được mình. Cô tuyệt đối không để Lệ Mạc Hàn đối nữ chính nhất kiến chung tình.
Đường Linh đi cửa sau thấy vị tài xế ăn mặc chế phục. Nam nhân trung niên dẫn dắt, cô ngồi lên chiếc xe điệu thấp mà xa hoa BMW về nhà.
===
Chỉ chốc lát, tài xế đã đưa Đường Linh về nhà nguyên chủ. Căn nhà biệt thự tọa lạc tại khu đại viện trung tâm thành phố.
Sau khi Đường Linh vào phòng, nguyên bản trong phòng tiếng cười nói rôm rả liền nháy mắt lạnh xuống dưới.
Nguyên nhân không phải gì khác, chính bởi thân phận Đường Linh xấu hổ.
Nơi này là Tần gia, cũng chính là nhà nguyên nữ chính Tần Tuyết Nhi.
Tần Tuyết Nhi cùng Đường Linh từ nhỏ bị ôm sai. Đường Linh là thân sinh, nhưng từ nhỏ nuôi dưỡng ở bên ngoài. Tính tình hoang dã, hơn nữa không có giáo dưỡng, chẳng khác gì đám lưu manh.
Chẳng sợ Đường Linh là thân sinh, người Tần gia cũng không thích cô. Thậm chí ngay cả họ của Đường Linh cũng không muốn sửa trở về.
Nữ chủ Tần Tuyết Nhi từ nhỏ tiếp thu giáo dục thục nữ, dáng vẻ tiểu bạch hoa, càng khiến người Tần gia thích.
"Cả đêm không trở về, lại chạy đến nơi nào lêu lổng đi!"
Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Lúc này Tần Tuyết Nhi một thân váy liền áo trắng thuần giữ chặt tay Tần phu nhân, nhìn như lo lắng nói: "Mẹ, mẹ đừng mắng em ấy. Em ấy tuy ở bên ngoài cùng rất nhiều nam sinh kết giao, nhưng đó là bởi vì từ nhỏ bị ôm sai. Chứ em ấy không có lỗi."
Đường Linh quả thực muốn cho Tần Tuyết Nhi tràng pháo tay. Chậc chậc, mặt ngoài có vẻ giúp mình nói chuyện, trên thực tế nhắc nhở Tần phu nhân chính mình ở bên ngoài lạm giao, lại còn sớm bị nuôi dưỡng hỏng rồi.
Bất quá Tần Tuyết Nhi nói không sai, cô xác thật ra ngoài làm loạn. Nhưng mà a, muốn PK độ trà xanh với bà đây, không có cửa đâu. Vương giả chấp nhặt tân thủ, muốn làm mất mặt bà đây, đợi kiếp sau đi cưng.
"Mẹ, con không biết chị đang nói gì. Con chẳng qua là cùng đồng học học bổ túc, vì cái gì chị lại nói con cùng rất nhiều bạn nam kết giao?"
Nói Đường Linh chớp chớp mắt, trực tiếp khóc ra tới.
Sau đó cúi đầu nỉ non: "Mẹ, tuy rằng con bị người khác trộm đi. Chính là con không có học xấu mà. Mẹ nếu không thích con, con có thể rời nhà đi. Về sau sẽ không để mẹ thấy mặt con nữa. Chỉ cần mẹ đừng ghét con. Rốt cuộc... Mẹ vẫn là mẹ ruột con. Con không muốn mẹ thương tâm."
Đường Linh ngẩng đầu, lộ ra gương mặt cười cười nhưng lại khó coi hơn khóc lóc. Tần phu nhân nháy mắt mềm lòng. Bà bị Đường Linh vô ý nhắc nhở mới nhớ tới cô mới là từ chính bụng mình sinh ra. Hơn nữa Đường Linh bị đôi vợ chồng kia cố ý trộm đi.
Mấy năm nay, là bà thua thiệt Đường Linh.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính ngược tra không nương tay.
Nguyên nữ chính: Tôi là trà xanh, tôi ngược chết cô ta.
Đường Linh: Hu hu, chị ơi, em sai rồi.
Đường Linh ngậm lấy quy đầu đỏ tươi, côn th*t Lệ Mạc Hàn được rửa đến thực sạch sẽ.
côn th*t cậu không có mùi tanh tưởi, ngược lại có hương vị sữa tắm thanh mát.
"Buông ra."
Thanh âm Lệ Mạc Hàn trầm khàn.
"Chính là côn th*t ca ca còn sưng nè. Em giúp ca ca liếm liếm liền không đau."
Đường Linh vươn đầu lưỡi, ở trên côn th*t Lệ Mạc Hàn liếm láp. Đầu lưỡi mềm mại hoạt động đào quanh côn th*t, lại lập tức hướng tới hành thân đi xuống.
"Em mau nhổ ra."
Gân xanh trên trán Lệ Mạc Hàn hiện lên, nỗ lực kìm nén bản thân ở miệng cô cắm rút. Cậu còn không biến thái đến muốn một cô bé vị thành niên khẩu giao cho mình.
Nếu không phải nhìn con ngươi Đường Linh vô tội thanh triệt, cậu đúng có chút hoài nghi Đường Linh có phải hay không cố ý dụ hoặc mình. Nhưng một cô gái mới lên cao trung, thậm chí đến làm tình còn không biết, sao có thể chủ động dụ hoặc chính mình.
"Được rồi."
Đầu lưỡi Đường Linh ở mã mắt quy đầu khẽ cọ sát một chút, sau đó đem côn th*t Lệ Mạc Hàn nhổ ra.
Cô rõ ràng nếm được đỉnh côn th*t Lệ Mạc Hàn bắt đầu phân bổ chất dịch. Người nam nhân này, lực nhẫn nại so với Mạnh Tử Hạo còn cường hơn. Xem ra không phải đồ ăn nhanh mà là món hầm cần thời gian mới có thể thưởng thức.
"Đưa địa chỉ nhà cho tôi. Tôi cho người đưa em về."
Lệ Mạc Hàn lấy di động phát tin tức, thanh âm càng lúc càng trầm thấp.
"Nhưng... ca ca không đưa em về sao?"
Đường Linh bò đến ngực Lệ Mạc Hàn. Góc độ này cậu vừa vặn nhìn đến cặp vú trắng ngần của cô.
Lệ Mạc Hàn lập tức quay đầu đi nói: "Im miệng cho tôi! Còn có, không được kêu ca ca!"
"Vậy em gọi anh là Hàn ca ca nha."
Đường Linh bắt bài Lệ Mạc Hàn, vẻ mặt 'hồn nhiên' cười nói. Cô cám giác mình đang chơi game otome, nhân vật được chọn là anh trai nhà bên. Rõ ràng cô lớn hơn vài tuổi, nhưng vẫn 'ca ca' ngắn, 'ca ca' dài gọi cậu.
"Tùy em."
Lệ Mạc Hàn bị Đường Linh khiêu khích đến lỗ tai ửng đỏ. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
"Thiếu gia, xe đã chuẩn bị tốt."
"Em để hắn đưa về nhà."
Lệ Mạc Hàn thanh âm khàn khàn nói.
Đường Linh biết mục đích của minh đã đạt tới. Loại nửa thanh thuần nửa lại sắc dục, ấn tượng đầu sẽ làm Lệ Mạc Hàn không quên được mình. Cô tuyệt đối không để Lệ Mạc Hàn đối nữ chính nhất kiến chung tình.
Đường Linh đi cửa sau thấy vị tài xế ăn mặc chế phục. Nam nhân trung niên dẫn dắt, cô ngồi lên chiếc xe điệu thấp mà xa hoa BMW về nhà.
===
Chỉ chốc lát, tài xế đã đưa Đường Linh về nhà nguyên chủ. Căn nhà biệt thự tọa lạc tại khu đại viện trung tâm thành phố.
Sau khi Đường Linh vào phòng, nguyên bản trong phòng tiếng cười nói rôm rả liền nháy mắt lạnh xuống dưới.
Nguyên nhân không phải gì khác, chính bởi thân phận Đường Linh xấu hổ.
Nơi này là Tần gia, cũng chính là nhà nguyên nữ chính Tần Tuyết Nhi.
Tần Tuyết Nhi cùng Đường Linh từ nhỏ bị ôm sai. Đường Linh là thân sinh, nhưng từ nhỏ nuôi dưỡng ở bên ngoài. Tính tình hoang dã, hơn nữa không có giáo dưỡng, chẳng khác gì đám lưu manh.
Chẳng sợ Đường Linh là thân sinh, người Tần gia cũng không thích cô. Thậm chí ngay cả họ của Đường Linh cũng không muốn sửa trở về.
Nữ chủ Tần Tuyết Nhi từ nhỏ tiếp thu giáo dục thục nữ, dáng vẻ tiểu bạch hoa, càng khiến người Tần gia thích.
"Cả đêm không trở về, lại chạy đến nơi nào lêu lổng đi!"
Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Lúc này Tần Tuyết Nhi một thân váy liền áo trắng thuần giữ chặt tay Tần phu nhân, nhìn như lo lắng nói: "Mẹ, mẹ đừng mắng em ấy. Em ấy tuy ở bên ngoài cùng rất nhiều nam sinh kết giao, nhưng đó là bởi vì từ nhỏ bị ôm sai. Chứ em ấy không có lỗi."
Đường Linh quả thực muốn cho Tần Tuyết Nhi tràng pháo tay. Chậc chậc, mặt ngoài có vẻ giúp mình nói chuyện, trên thực tế nhắc nhở Tần phu nhân chính mình ở bên ngoài lạm giao, lại còn sớm bị nuôi dưỡng hỏng rồi.
Bất quá Tần Tuyết Nhi nói không sai, cô xác thật ra ngoài làm loạn. Nhưng mà a, muốn PK độ trà xanh với bà đây, không có cửa đâu. Vương giả chấp nhặt tân thủ, muốn làm mất mặt bà đây, đợi kiếp sau đi cưng.
"Mẹ, con không biết chị đang nói gì. Con chẳng qua là cùng đồng học học bổ túc, vì cái gì chị lại nói con cùng rất nhiều bạn nam kết giao?"
Nói Đường Linh chớp chớp mắt, trực tiếp khóc ra tới.
Sau đó cúi đầu nỉ non: "Mẹ, tuy rằng con bị người khác trộm đi. Chính là con không có học xấu mà. Mẹ nếu không thích con, con có thể rời nhà đi. Về sau sẽ không để mẹ thấy mặt con nữa. Chỉ cần mẹ đừng ghét con. Rốt cuộc... Mẹ vẫn là mẹ ruột con. Con không muốn mẹ thương tâm."
Đường Linh ngẩng đầu, lộ ra gương mặt cười cười nhưng lại khó coi hơn khóc lóc. Tần phu nhân nháy mắt mềm lòng. Bà bị Đường Linh vô ý nhắc nhở mới nhớ tới cô mới là từ chính bụng mình sinh ra. Hơn nữa Đường Linh bị đôi vợ chồng kia cố ý trộm đi.
Mấy năm nay, là bà thua thiệt Đường Linh.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính ngược tra không nương tay.
Nguyên nữ chính: Tôi là trà xanh, tôi ngược chết cô ta.
Đường Linh: Hu hu, chị ơi, em sai rồi.