• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

--- 09/05/2022 ---

'Ầm' một tiếng.

Đông Tuyết Lục đập bàn: "Quả thật khinh người quá mức!"

Hai nhân viên bán hàng:?

Vậy mà còn có người kiêu ngạo hơn bọn họ sao?

Nữ nhân viên bán hàng tóc ngắn tên Trần Đại Ni đứng lên chống nạnh mắng: "Làm cái gì thế? Đập hỏng bàn cô có đền được không?"

Đồng Tuyết Lục quay lại, vẻ mặt vô cùng căm phẫn: "Xin lỗi hai nữ đồng chí, không phải tôi muốn phá hoại của công đâu, chỉ là tôi nghe các cô nói nên rất tức giận thôi!"

"Là phụ nữ, ngoài việc sinh con còn phải đi làm kiếm tiền, cho dù mang thai cũng không ngoại lệ. Ngoài ra, đi làm về còn phải làm việc nhà, chăm sóc gia đình, ngày nào cũng mệt lả... Cuối cùng cũng chẳng ai biết ơn thì thôi đi, lại còn phải làm chỗ cho người ta trút giận. Tôi cũng là phụ nữ, nghe chuyện của chị gái kia tôi thật sự rất tức giận với cả khó chịu!"

Nói xong, cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm, mu bàn tay lộ cả gân xanh... Dáng vẻ giống như muốn liều mạng.

Người bán hàng tóc dài tên Hoàng Hương Lan còn chưa lập gia đình nên cũng không đồng cảm với lời nói của Đồng Tuyết Lục cho lắm, nhưng Trần Đại Ni lại có thể hiểu được.

Tuy rằng mẹ chồng với chồng không phải hở một tí là động tay động chân với cô ấy nhưng cũng chẳng vui vẻ gì.

Lúc Trần Đại Ni sinh hai đứa con gái, ngày nào mẹ chồng cũng khó chịu với cô ấy. Bà ta còn nói là vốn sĩ thấy mông cô ấy lớn, tưởng là dễ sinh nở, ai dè lại sinh liên tiếp hai cái đồ lỗ vốn.

Trần Đại Ni còn nhớ rõ khi sinh đứa thứ hai, cô ấy còn không ở cữ. Thời tiết mùa đông lạnh như thế mà phải giặt quần áo cho cả nhà, từ đó sức khỏe cũng bắt đầu yếu đi, mỗi lần đến ngày đều đau đến chết đi sống lại.

Mãi cho đến khi Trần Đại Ni sinh được con trai, mẹ chồng mới không suốt ngày nói đến chuyện lấy vợ khác cho con trai bà ta nữa. Còn chồng cô ấy thì đúng là một tên khốn nạn, chỉ dám ngang ngược ở nhà... Gặp chuyện gì ở bên ngoài thì sẽ về nhà trút giận lên đầu cô ấy!

Tóm lại là có kể ba ngày ba đêm cũng chưa hết những khổ sở mà cô ấy phải chịu.

Trần Đại Ni sửa lại tư tế xụ mặt chống nạnh vừa rồi: "Đồng chí, cô nói đúng quá, phụ nữ chúng ta thật sự là số khổ!"

Chỉ cần nhìn qua đã biết nhân viên nữ này là người có tâm sự.


Đồng Tuyết Lục đi về phía cô ấy, xúc động gật đầu: "Đúng đó, đúng là số khổ! Phụ nữ chúng ta ở nhà phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn ít hơn lợn, làm nhiều hơn trâu... Kết quả là đến ngày lễ tết, ngay cả tư cách ngồi vào bàn ăn cơm cũng không có!"

Lúc nãy Hoàng Hương Lan còn chưa có cảm giác gì, nhưng sau khi nghe xong câu nói này thì đột nhiên lại nghĩ đến mẹ cô ấy... Mỗi năm đến tết là bà phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị cơm tất niên, vất vả bận rộn cả ngày cũng không được ngồi vào bàn ăn cơm. Tự nhiên cô ấy lại cảm thấy rất thương mẹ mình.

Còn chị họ của cô ấy nữa, từ lúc về nhà họ Hà là không có lấy một ngày sung sướng, bị đánh đập như cơm bữa.

Nghĩ thế, cô ấy không nhịn được mà gật đầu theo: phụ nữ đúng là số khổ!

Đồng Tuyết Lục nói tiếp: "Đồng chí Chủ tịch đã nói, phụ nữ cũng có thể gánh vác được một nửa bầu trời, bọn đàn ông dựa vào đâu mà đối xử với chúng ta như thế? Tôi quyết định rồi, tôi phải giúp chị gái công nhân kia."

Hoàng Hương Lan ngẩn ra: "Cô muốn giúp chị họ tôi?"

Trần Đại Ni cũng hơi hoang mang.

Mặc dù cô ấy tức giận thật nhưng dù sao đây cũng là chuyện của nhà người ta, phải giúp như thế nào?

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Ba tôi là chủ nhiệm bộ phận dầu thô của Cục Hậu cần Quân Giải phóng Nhân dân, mẹ tôi là chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ, cả hai anh và hai chị dâu của tôi đều làm việc trong cơ quan đơn vị xã hội. Chỉ cần tôi mở miệng thì sẽ có cách để dạy cho mẹ chồng và chồng của chị họ cô một bài học."

Trần Đại Ni và Hoàng Hương Lan không ngờ xuất thân của Đồng Tuyết Lục lại lớn như thế nên trong lòng cũng hơi hoảng sợ.

Mặc dù Hoàng Hương Lan cũng muốn dạy cho mẹ chồng với chồng của chị họ mình một bài học, nhưng chuyện này cô ấy không thể tự quyết định được.

Đồng Tuyết Lục chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra điểm khó xử của cô ấy: "Hay là như thế này đi, cô cho tôi địa chỉ làm việc của chị họ cô, tôi tự đến hỏi chị ấy. Nếu chị ấy đồng ý thì tôi sẽ ra mặt giúp chị ấy, nếu chị ấy không muốn thì tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của chị ấy. Cô thấy như thế có được không?"

Hai mắt của Hoàng Hương Lan sáng rực: "Vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn đồng chí!"

===

Sau khi lấy được địa chỉ từ chỗ Hoàng Hương Lan, Đồng Tuyết Lục lập tức rời khỏi tiệm ăn nhà nước rồi bắt xe đến thành phố.

Ai ngờ khi đi đến tiệm ăn nhà nước trong thành phố thì lại nhận được tin là Tô Tú Anh không đến làm việc.

Nữ nhân viên của tiệm ăn nhà nước trong thành phố nhìn chằm chằm Đồng Tuyết Lục với đôi mắt sưng vù, trong mắt mang theo một chút ghen ghét: "Cô là gì của chị Tú Anh? Sao tôi chưa nghe chị ấy nhắc đến cô bao giờ?"

Đồng Tuyết Lục cho tay vào trong túi xách lấy ra hai viên kẹo sữa nhét vào tay cô ta rồi tươi cười nói: "Tôi là bạn của em họ chị Tú Anh, cô ấy nhờ tôi chuyển lời cho chị Tú Anh nhưng chị ấy lại không đi làm, vậy phải làm sao bây giờ?"

Vốn dĩ nữ nhân viên bán hàng còn đang ghen tị với Đồng Tuyết Lục vì trông cô rất xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy hai viên kẹo sữa thì tự nhiên lại thấy thuận mắt hơn: "Nếu cô có việc gấp thì tôi có thể cho cô địa chỉ nhà chị ấy."

Vẻ mặt của Đồng Tuyết Lục vui mừng: "Đồng chí này, thật sự rất cảm ơn cô!"

Tô Tú Anh sống khá gần tiệm ăn nhà nước, Đồng Tuyết Lục hỏi đường đi thẳng đến nơi.

Khi cô đi vào một con hẻm được lát bằng những phiến đá thì đột nhiên nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết của một người phụ nữ, tiếng mắng chửi giận dữ của một người đàn ông và kèm theo tiếng trẻ con khóc.

Cô rùng mình, chạy nhanh đến đó.

Chạy qua chỗ ngoặt thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đánh đập một người phụ nữ.

Người phụ nữ lùi vào trong góc tường, tóc tai rối bù, trên trán không biết bị đập bằng cái gì mà chảy máu ròng ròng, nhuộm đỏ cả ngực áo.

Cô ấy không phản kháng lại những đòn đánh đập của người đàn ông mà chỉ cố gắng bảo vệ đứa trẻ trong lòng mình.

Đồng Tuyết Lục: Nắm đấm cứng thật!

Lúc trước cô đến tìm Tô Tú Anh đúng là vì có tính toán riêng, muốn đổi chỗ làm với cô ấy. Nhưng hiện giờ cô cảm thấy có đổi được chỗ làm không cũng không quan trọng, nhưng tên đàn ông trước mặt này phải chết với cô.

Cô lùi lại phía sau, sau đó lại chạy đến một lần nữa, vừa chạy vừa hét: "Đồng chí Công an, tôi nghe thấy ở phía trước có tiếng khóc của phụ nữ, còn có tiếng mắng chửi của đàn ông, các anh đến nhanh lên."

Hà Bảo Căn nghe thấy thế thì dừng chân giữa không trung, vươn cổ nhìn ra đầu hẻm.

Mặc dù không thấy gì nhưng lại có thể nghe được tiếng bước chân từ xa đi đến, còn có tiếng nói "Đồng chí Công an". Nghe xong, nét mặt anh ta thay đổi.

"Hôm nay coi như mày gặp may, lần sau mà còn dám cãi lại ông thì ông sẽ giết chết mày!"

Nói xong, anh ta hung hăng đạp Tô Tú Anh một cái rồi xoay người chạy nhanh như chớp.

Đợi anh ta chạy mất dạng, Đồng Tuyết Lục mới chạy ra từ chỗ ngoặt.

"Chị là chị Tú Anh phải không? Chị sao rồi?"

Tô Tú Anh bị đánh, khắp người đều đau nhức, đầu óc choáng váng.

Nghe thấy Đồng Tuyết Lục gọi tên mình cô ấy mới ngẩng lên nhìn nhưng lại thấy một khuôn mặt xa lạ: "Cô... Cô biết tôi à?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tôi là bạn của Hoàng Hương Lan, em họ chị. Những chuyện khác lát nữa tôi sẽ giải thích sau, bây giờ tôi đưa chị đến bệnh viện trước đã!"

Tô Tú Anh lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không sao."

Đồng Tuyết Lục đoán chắc là cô ấy không mang theo tiền trên người: "Chị Tú Anh, cho dù chị không lo cho bản thân thì cũng phải đưa đứa bé đến bệnh viện để kiểm tra một chút chứ."

Đứa bé trên tay cô ấy nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, không biết đã sợ quá mà ngất đi từ bao giờ.

Lúc này Tô Tú Anh mới phát hiện ra là đứa bé đang hôn mê, lập tức trở nên luống cuống, cố gắng ôm đứa bé đứng lên. Nhưng toàn thân cô ấy đều không có sức lực, ngay cả đứng dậy cũng không đứng nổi.

Đồng Tuyết Lục vội vàng đỡ cô ấy, ôm lấy đứa bé trong tay của Tô Tú Anh sau đó đưa bọn họ đến bệnh viện.

===

Khắp người Tô Tú Anh đều là vết bầm tím nhưng cô ấy chỉ để bác sĩ xử lý vết thương ở trên trán.

Trên người con gái cô ấy là Hà Tiêu Thu không có vết thương nào, chỉ là sợ quá nên ngất đi, sau khi tỉnh lại vẫn còn ngơ ngác.

Bọn họ đi đến vườn hoa nhỏ của bệnh viện.

Đồng Tuyết Lục đỡ Tô Tú Anh ngồi xuống: "Chị Tú Anh, sau này chị định thế nào?"

Tô Tú Anh bối rối nhìn cô với khuôn mặt sưng vù.

Còn có thể thế nào?

Khó chịu nữa thì cũng chỉ có thể là rơi răng hoặc nôn ra máu thôi.

Có trách thì trách số cô ấy không may.

Đồng Tuyết Lục vừa thấy biểu hiện của Tô Tú Anh thì lập tức đoán được suy nghĩ của cô ấy: "Chị Tú Anh, chẳng lẽ chị không nghĩ đến chuyện ly hôn sao? Chị có việc làm, nuôi sống bản thân và con hoàn toàn không thành vấn đề, sao phải chịu đựng cuộc sống như thế?"

Tô Tú Anh mím chặt đôi môi nứt nẻ, không nói câu gì.

Ly hôn?

Cô ấy đã từng nghĩ đến nhưng vừa mới mở miệng đã bị chồng đánh cho nằm liệt giường ba ngày ba đêm.

Bên nhà ngoại cũng không ai đồng ý cho cô ấy ly hôn, nói cô ấy ly hôn sẽ làm bọn họ mất mặt. Bọn họ còn bảo nếu Tô Tú Anh dám ly hôn thì sau này không cần về nhà nữa!

Với cả nếu lý hôn thật thì con cô ấy phải làm sao?

Chắc chắn nhà họ Hà sẽ không cho Tô Tú Anh nuôi con, sao cô ấy có thể bỏ con lại nhà họ Hà được.

Cho nên cô ấy có thể từ bỏ cuộc hôn nhân này không? Không thể!

Đồng Tuyết Lục thở dài: "Chị Tú Anh, tôi biết tôi không nên nói lời này, nhưng tôi thật sự thấy ấm ức thay chị! Nếu bây giờ là xã hội cũ thì thôi đi, đằng này bây giờ lại là xã hội mới, đồng chí Chủ tịch đã nói phụ nữ gánh nửa bầu trời. Chị Tú Anh, chị vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như thế, bọn họ dựa vào đâu mà đối xử với chị như vậy?"

Vốn dĩ Tô Tú Anh còn cố nén không khóc, lúc này lại bị nói trúng những ấm ức trong lòng.

Trước khi về làm dâu nhà họ Hà, Tô Tú Anh cũng là một đóa hoa trong nhà máy. Nếu không phải vì Hà Bảo Căn luôn mồm thề thốt sẽ đối xử tốt với cô ấy thì cô ấy sẽ không lựa chọn đi theo anh ta.

Kết hôn xong, anh ta lại thay đổi. Lần đầu anh ta đánh Tô Tú Anh là vì cô ấy không muốn lấy quần áo mới mua cho em chồng mặc. Lần thứ hai là vì mẹ chồng mắng cô ấy, Tô Tú Anh chỉ nói lại một câu mà anh ta đã đánh cô ấy... Sau này thì quá nhiều lần, cô ấy không nhớ nổi lý do nữa.

Kết hôn ba năm mà Tô Tú Anh vẫn chưa có thai, mẹ chồng mắng cô ấy là gà không biết đẻ trứng. Bác sĩ nói sức khỏe của Tô Tú Anh không có vấn đề gì, cô ấy nghi ngờ là do sức khỏe của chồng mình. Vốn dĩ, Tô Tú Anh định khuyên anh ta đến bệnh viện kiểm tra nhưng vừa mở miệng lại bị đánh.

Lần đó thật sự rất tàn nhẫn, cô ấy bị rụng mất hai chiếc răng, gãy một ngón tay.

Năm sau Tô Tú Anh có bầu nhưng lại sinh ra con gái, mẹ chồng vừa thấy thế đã quay đầu bỏ đi. Đến bây giờ, đứa bé đã ba tuổi nhưng mẹ chồng và chồng cô ấy chưa từng bế nó lấy một lần.

Đồng Tuyết Lục thấy cô ấy cắn chặt môi thì biết cô ấy đã lung lay rồi nên cố gắng nói thêm: "Chị Tú Anh, cho dù chị không vì bản thân mình đi chăng nữa, nhưng chẳng lẽ chị không nghĩ cho con chị sao?"

"Chị xem, hôm nay con bé đã sợ đến mức này, nếu sống lâu dài trong hoàn cảnh sợ hãi như thế, chị có biết con bé sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thương không? Tính chồng chị nóng như thế, liệu sau này có ra tay với cả con bé không?"

"Không đâu, anh ta sẽ không làm thế..."

Tô Tú Anh phủ nhận một cách yếu ớt.

Lời cô ấy nói bất lực như thế, e rằng chính bản thân cô ấy cũng không thể tin được.

"Cho dù anh ta không đánh con bé, nhưng anh ta đánh chị, chị còn có thể chịu đựng cuộc sống như thế đến bao giờ? Tôi nói chuyện này với chị... Có một người cũng thường xuyên bị chồng đánh giống chị Tú Anh, cho dù bị đánh đập tàn nhẫn đến đâu cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện ly hôn. Chị đoán xem, sau này cô ấy thế nào?"

Tô Tú Anh nhìn cô, kinh ngạc lắc đầu.

Đột nhiên, Đồng Tuyết Lục thấp giọng nói: "Sau này, cô ấy đã chết! Cô ấy bị chồng mình giết chết!"

Tô Tú Anh 'a' một tiếng, trên mặt cắt không còn giọt máu, mắt trợn tròn.

Đồng Tuyết Lục nói tiếp: "Sau khi giết chết cô ấy, chồng cô ấy ngụy tạo thành cô ấy chết vì bệnh tật. Cô ấy chết chưa đầy một tháng, chồng cô ấy đã lấy vợ mới. Người phụ nữ mới cưới về kia chiếm lấy công việc của cô ấy, cướp chồng cô ấy rồi còn ra sức hành hạ con gái của cô ấy. Chị nói xem, cô gái đó có thảm không?"

Tô Tú Anh nghe xong thì phát run cả người.

Dường như con bé trong lòng cảm nhận được nỗi sợ của mẹ nó, cất tiếng gọi như mèo kêu: "Mẹ..."

Một tiếng 'mẹ' làm cho Tô Tú Anh không kìm được nước mắt, khóc như mưa: "Hu hu, ông trời ơi, rốt cuộc tôi nên làm gì bây giờ?"

Cô ấy cảm thấy Đồng Tuyết Lục không kể chuyện để đe dọa mình.

Nếu cô ấy không thể mang thai nữa thì nói không chừng chồng sẽ đánh chết cô ấy thật. Anh ta sẽ không chịu ly hôn, bởi vì ly hôn thì nhà họ Hà sẽ mất mặt, cách tốt nhất chính là đánh chết cô ấy rồi cưới người khác.

Đồng Tuyết Lục nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chị nên đi kiện bọn họ đi!"

Tô Tú Anh ngừng khóc: "Kiện?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng, kiện bọn họ! Vết thương trên người chị chính là chứng cứ tốt nhất, tôi chính là nhân chứng. Chỉ cần chị kiện bọn họ, bọn họ nhất định sẽ phải chịu hình phạt!"

Sau này, bạo lực gia đình thường không bị trừng trị... Nhưng ở thời đại này, luật hình sự cũng khá nặng.

Chỉ cần Tô Tú Anh dám vì nghĩa quên thân, chắc chắn bọn họ sẽ phải nhận sự trừng trị thích đáng.

Nhưng Tô Tú Anh lại chần chừ, không hạ được quyết tâm.

Cô ấy nhìn Đồng Tuyết Lục, khuôn mặt trắng bệch: "Không được, tôi không thể làm như thế..."

Nếu cô ấy đi kiện thật thì lúc đó, người ngoài sẽ nhìn cô ấy với con mắt thế nào?

Chắc chắn họ sẽ cảm thấy cô ấy rất độc ác, ba của con mình mà cũng dám ra tay.

Còn cả người nhà Tô Tú Anh nữa, chắc chắn họ sẽ không hiểu cho cô ấy.

Đúng là người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.

Trong lòng Đồng Tuyết Lục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.


Nhưng bây giờ muộn rồi, nếu không về thì sẽ không có xe nên cô đành tạm thời từ bỏ việc khuyên nhủ Tô Tú Anh.


Cô tạm biệt Tô Tú Anh rồi bắt xe về thẳng huyện Duyên Khánh.


Mới đi vào đến sân đã thấy vợ ông Lâm đi về phía mình: "Ôi cái con bé này, chắc là cháu không biết đâu... Chiều này bà nội cháu đã gọi điện đến xưởng dệt đấy!"


[HẾT CHƯƠNG 14]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK