• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Giang Hàn đã sớm đoán được sự xuất hiện của đám người Giang Hùng.

Giang Hổ Giang Báo bị giết, chuyện này không thể giữ bí mật được lâu, sớm hay muộn gì cũng sẽ bại lộ. Hắn vốn tưởng rằng Giang Long sẽ đích thân dẫn một nhóm người đi tìm kiếm, đến lúc đó sẽ kinh động đến Tam trưởng lão, không ngờ chỉ có bốn người Giang Hùng đến đây.

Điều này lại khiến trong lòng hắn cảm thấy may mắn, bởi vì chuyện này càng sớm bị phát hiện, người trong tộc sẽ càng đuổi giết hắn nhanh hơn.

Hiện tại hắn rất cần thêm thời gian để nhanh chóng nâng cao sức chiến đấu của mình, đương nhiên có thể trì hoãn được càng lâu càng tốt.

“Bốn người này, không thể buông tha cho bất kỳ ai!”

Đầu óc nhanh chóng chuyển động, Giang Hàn nhìn quét qua bốn người, tìm kiếm mục tiêu tấn công đầu tiên, cuối cùng hắn tập trung nhắm vào Giang Hùng. Bởi vì sức chiến đấu của hắn ta là mạnh nhất trong bốn người, xử lý được hắn ta, sẽ dễ đối phó với ba người còn lại hơn.

“Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Bắt hắn lại rồi nói sau!”

Trong mắt Giang Hiết lộ ra nụ cười nham hiểm, cầm đao trong tay sải bước tới gần.

Giang Hùng và Giang Xà nhìn nhau, Giang Hùng hét lớn: “Cùng ra tay!”

Nói xong, Giang Hùng và Giang Xà đồng loạt ra tay, hai người bọn họ vung trường kiếm vài đường, đâm về phía Giang Hàn theo hai hướng.

Giang Hổ và Giang Báo đều là Tử Phủ tầng thứ sáu lại biến mất một cách thần bí?

Hơn nữa Giang Hận Thủy – cha của Giang Hàn còn là thiên tài trăm năm hiếm có năm đó, tuy Giang Hùng trông như một hán tử thô lỗ nhưng hắn ta rất thận trọng, vừa bắt đầu đã như sư tử vồ lấy thỏ, vừa ra tay đã dốc hết toàn lực.

Hắn ta vừa nhanh chóng tới gần, vừa hét lớn: “Giang Hàn, đừng trách bọn ta tàn nhẫn, đây là do ngươi tự chuốc lấy!”

Gần như cùng lúc đó, người duy nhất còn sót lại là Giang Hầu cũng di chuyển, bốn người bọn họ đồng thời tấn công Giang Hàn từ các hướng khác nhau.

Giang Hàn đứng đó không nhúc nhích, thoạt nhìn giống như đang ngây ngốc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu Giang Hùng lóe lên một suy nghĩ, có phải ta đã cẩn thận quá mức rồi không? Bốn người liên thủ tấn công, chẳng lẽ còn sợ Giang Hàn có thể chạy thoát ư?

“Hừ!”

Trường kiếm của Giang Hùng áp sát vào cơ thể Giang Hàn, huyền lực trong tay hắn ta tỏa sáng, trường kiếm đâm thẳng vào vai trái của Giang Hàn một cách cực kỳ tàn nhẫn.

Ở các hướng khác, thanh kiếm trong tay Giang Hiết hưng hăng chém vào lưng Giang Hàn, thanh trường kiếm trong tay Giang Xà đâm vào vai phải của Giang Hàn, thanh trường kiếm trong tay Giang Hầu phong ấn phần dưới cơ thể của Giang Hàn.

Bốn người bọn họ không ra tay đồng thời nhưng lại đến gần như cùng một lúc, có thể nói là phối hợp hoàn mỹ. Có thể thấy, đây không phải là lần đầu tiên bốn người bọn họ hợp lực, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú.

“Ách…”

“Hả?”

Giây tiếp theo, bốn người bọn họ đều cảm thấy giật mình, đặc biệt là Giang Hùng và Giang Xà đang ở phía đối diện Giang Hàn, không hiểu sao trong lòng lại tràn ngập cảm giác bất an.

Bởi vì từ đầu đến cuối Giang Hàn không hề cử động, thậm chí còn không nhấc chiến đao trong tay lên. Trước khi vũ khí của bốn người đánh trúng hắn, thậm chí bọn họ còn nhìn thấy được vẻ giễu cợt xuất hiện trên mặt Giang Hàn.

Bùm!

Chuyện khiến bốn người bọn họ cảm thấy sợ hãi đã xảy ra!

Khi vũ khí của bốn người bọn họ đánh trúng Giang Hàn, không gặp bất kỳ lực cản nào, cơ thể của Giang Hàn giống như một tờ giấy, dễ dàng bị xuyên thủng.

“Không đúng!”

Giang Xà là người hét lên đầu tiên, bởi vì hắn ta phát hiện cơ thể Giang Hàn giống như một đóa hoa hư ảo trong nước, chậm rãi tan biến trước mặt bọn họ, rồi biến mất trong không khí…

Ánh mắt của bốn người đồng thời co rụt lại, khóe mắt của Giang Xà thoáng trông thấy phía sau Giang Hùng lóe lên ánh đao, trên mặt hắn ta lộ vẻ sợ hãi, hét lớn: “Hùng ca, cẩn thận!”

Không cần Giang Xà nhắc nhở thì Giang Hùng cũng đã cảm nhận được tiếng vũ khí xuyên qua không khí, trong thời khắc sinh tử, hắn ta đã phản ứng rất nhanh.

Thân thể hắn ta nhanh chóng lao về phía trước, phần thắt lưng đồng thời xoay lại, thuận thế nâng trường kiếm trong tay lên.

Không thể không nói, phản ứng của Giang Hùng không thể không nhanh, chỉ cần hắn ta chặn được một đao này của Giang Hàn, đám người Giang Xà Giang Hiết sẽ lập tức hỗ trợ hắn ta, đến lúc đó hắn ta sẽ có đủ thời gian để tránh né những đòn tấn công tiếp theo.

Keng!

Một thanh chiến đao hẹp dài chém mạnh xuống, va chạm với trường kiếm trong tay Giang Hùng.

Nhưng điều mà Giang Hùng không hề nghĩ đến chính là…

Một sức mạnh cuồng bạo dâng lên từ trong chiến đao, mạnh hơn gấp hai gấp ba lần sức mạnh của hắn ta, lòng bàn tay của hắn ta đau nhức, trường kiếm trực tiếp bị đánh gãy, chiến đao không hề dừng lại mà chém mạnh vào ngực hắn ta.

Phản ứng của Giang Hùng rất nhanh, thế nhưng hắn ta đã đánh giá sai uy lực của một đao này!

“A!”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Giang Hàn thi triển thần thông Cuồng Bạo Chi Lực, uy lực của một đao này tăng gấp năm lần, Giang Hùng trực tiếp bị chém rách bụng.

“…”

Nhìn Giang Hùng nằm trên mặt đất với vết thương lớn ở ngực, xương sườn và nội tạng đều dập nát, co giật trên vũng máu, ba người Giang Xà bị dọa đến choáng váng.

Trong lúc nhất thời, ba người bọn họ quên mất phải tiếp tục tấn công, chỉ nhìn Giang Hùng đang dần dần mất hơi thở, chết rất thảm, trên mặt ba người lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK