• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì ngày hôm nay, Giang Hàn đã trăn trở suy nghĩ suốt mấy ngày trời, vạch ra một vài kế hoạch.

Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất, đó là chết!

Hắn không trực tiếp tập kích chiếc xe ngựa của Giang Lý là vì hắn biết, từ khi chui ra khỏi lòng đất cho tới khi mang được Giang Lý đi sẽ phải mất khoảng hai, ba hơi thở, khoảng thời gian này đã đủ để Hàn Sĩ Kỳ đâm chết hắn và Giang Lý rồi.

Ban đầu hắn muốn đàm phán, trở thành môn hạ của Hàn Sĩ Kỳ, bán mạng cho ông ta để đổi lấy tự do cho Giang Lý.

Tiếc là Hàn Sĩ Kỳ từ chối. Sau đó, hắn phát hiện ra Hàn Nhân Phụng, nghĩ ra kế dùng Hàn Nhân Phụng để đổi người.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hàn Sĩ Kỳ là hắn đã biết chuyện này là không thể. Hàn Sĩ Kỳ hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của Hàn Nhân Phụng, dùng Hàn Nhân Phụng uy hiếp ông ta chỉ tổ tốn nước bọt mà thôi.

Mỗi lần sử dụng, thần thông Cuồng Bạo Chỉ Lực chỉ có thể duy trì được trong một nén nhang, hắn không có thời gian để lãng phí.

Cho nên hắn quả quyết chém đầu Hàn Nhân Phụng.

Đúng như hắn nói, hắn đã tới đây thì không mơ còn sống rời khỏi nơi này.

Dù chết, hắn cũng phải kéo theo mấy người chết cùng mình!

Thân hình hắn nhanh chóng phóng vụt tới chỗ Hàn Sĩ Kỳ. Lúc này, tay Hàn Sĩ Kỳ vừa mới bắt được đầu của Hàn Nhân Phụng.

Nhìn thấy khuôn mặt méo xẹo chết không nhắm mắt của Hàn Nhân Phụng, Hàn Sĩ Kỳ khế run lên, sát ý vô tận tràn ra từ người ông ta khiến không khí xung quanh dường như đông cứng lại.

“Aaa!"

Ông ta ngửa mặt lên trời gào thét rồi quảng đầu của Hàn Nhân Phụng đi, lao về phía Giang Hàn. Mười tùy tùng của ông †a cũng không kiêng dè gì nữa, tới tấp tấn công Giang Hàn từ nhiều hướng khác nhau.

“Chết đi!”

Trông thấy Giang Hàn vọt tới, Hàn Sĩ Kỳ gầm lên, đâm kiếm tới. Thế nhưng một lần nữa, bóng dáng Giang Hàn lại dừng lại rồi một giây sau từ từ tan biến.

“Vù!!”

Bóng dáng hắn xuất hiện sau lưng một võ giả Vân Mộng các vừa mới rút kiếm xông lên, bổ một nhát vào đối phương.

Võ giả Vân Mộng các này là Tử Phủ tầng thứ chín, sức chiến đấu không tồi. Hắn ta trở tay nghiêng người, rút kiếm, thân thể thuận đà lăn sang bên trái.

“Âm!”

Trường đao của Giang Hàn bổ trúng trường kiếm của hắn †a, một luồng sức mạnh cuồng bạo ập tới làm trường kiếm bị đánh bay.

Nhờ khổ tu mấy ngày mấy đêm, luyện hóa hết hai mươi mấy bình đan dược, Giang Hàn đã đột phá lên Tử Phủ tâng thứ bảy. Cảnh giới tăng lên, đương nhiên sức mạnh của hắn cũng tăng lên, khi sử dụng Cuồng Bạo Chi Lực, sức mạnh của hắn ngang ngửa cảnh giới Huyền U tầng thứ nhất.

“ÁI” Giang Hàn đánh bay trường kiếm của đối phương sau đó bổ thẳng tới. Lần này, võ giả Vân Mộng các không thoát được, bị chém trúng vào cổ, ngã xuống đất, hét lên thảm thiết.

Máu tươi ở cổ hắn ta phun ra như suối, nhìn là biết không thể sống nổi.

“Giết!” Xa xa, đội trưởng đội tuần tra săn bắn của Giang gia,

Giang Trường Phong, mang theo hơn hai mươi thành viên tinh nhuệ của đội chạy tới.

Giang Khiếu Thiên không chạy theo mà bất ngờ bật người nhảy lên trên cổng thành của trấn Giang gia. Nhẫn không gian trong tay ông ta sáng lên, một cây trường cung màu đen và một cây vũ tiễn màu đen xuất hiện.

Ông ta kéo cung cài tên, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc khóa chặt vào Giang Hàn nhưng không vội vã động thủ mà kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Cây cung này là một Huyền khí Huyền giai thượng phẩm, tốc độ băn rất nhanh, uy lực cực kỳ mạnh.

Nhưng cây cung này lại cần phải tích lũy năng lượng, mỗi lần bắn một mũi tên xong đều cần một nén nhang để tích lũy năng lượng. Cho nên ông ta không bắn tùy tiện, ông ta muốn chờ đợi một thời cơ tốt nhất để cho Giang Hàn một nhát bắn trí mạng.

Ở đăng kia, thân hình Giang Hàn liên tục thoắt ẩn thoắt hiện, hắn vẫn tiếp tục sử dụng thần thông Di Hình Hoán Ảnh.

Thần thông này không thể sử dụng vô số lần không giới hạn, bởi nếu dùng nhiều, tinh thần của Giang Hàn sẽ mệt mỏi. Hắn đã tính toán rồi, nếu dùng ba mươi lần liên tục thì hắn sẽ bị ngất xỉu.

Nhưng lúc này, hắn chẳng quan tâm được nhiều như vậy!

Hơn hai mươi người của Giang gia xông tới, ngoài ra còn không ít người trong trấn cũng đang xông về phía này. Bên phía Vân Mộng các, tính cả Hàn Sĩ Kỳ thì có tổng cộng mười người, trong đó có ba người cảnh giới Huyền U, Hàn Sĩ Kỳ còn là cảnh giới Huyền U tầng thứ năm.

Xung quanh hắn toàn người là người, chỉ cần hắn dừng lại quá hai hơi thở, chắc chăn hắn sẽ bị một vũ khí nào đó đâm trúng. Cho nên hắn buộc phải sử dụng thần thông liên tục, bất kể mỗi lần ra tay có thành công hay không, hắn đều phải lập tức di chuyển.

“Âm!”

“Á!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK