Tin tức này như được mọc thêm cánh, trong chốc lát truyền đi khắp cả học viện.
"Chát!"
Một tiếng bạt tai vang lên, tựa hồ khiến Tửu Nhi ngay lập tức biến về nguyên hình.
"Là ngươi xúi giục Tử Viêm làm bậy đúng không?" Tử Chân lạnh lùng nhìn Tửu Nhi ngã trên mặt đất, "Nàng đúng là đường tỷ(1) của ngươi, nhưng chờ khi nàng
Dường tỷ: Chị, em họ.
phát hiện ra ngươi ở đây châm ngòi thổi gió, ngươi nghĩ nàng sẽ không làm gì ngươi sao?"
Bề ngoài thế lực của mười tám tộc vẫn luôn duy trì trạng thái cân bằng, kì thực bên trong luôn vì các nguồn tài nguyên mà tranh đoạt không ngừng.
Trong Thập Bát Gia, bảy tộc thế lực hùng mạnh là Đao, Thương, Kiếm, Cung, Tiên, Bổng, Chùy đã chiếm cứ hơn nửa số lượng tài nguyên, các tu sĩ đến đây lựa chọn binh khí, cũng phần lớn là chọn từ bảy tộc này. Còn mười một tộc dư ra lại có vẻ suy thoái không ít, phải nhờ các tiểu gia tộc nhỏ bé như "Bút mặc chi nghiễn" hay "Lăng quyển luân thứ" (2) liên hợp lại, lúc này mới coi như duy trì ổn định.
Bút mặc chi nghiễn: Giấy với bút mực. Lăng quyển luân thứ: Vải lĩnh với vòng gai
Địa vị của Tửu Nhi trong Tiên gia cũng không có quá cao, vẫn luôn đi sau chân của Kiếm gia Tử Chân, cũng có tiếng là quen biết. Nhưng nếu như Tử Viêm phát giác ra chuyện này, vậy cho dù không phải Tử Chân bày mưu đặt kế, nàng cũng sẽ bị coi là người ở sau lưng thúc đẩy.
"Tử Chân, tỷ đừng tức giận, Tử Viêm đường tỷ đã sớm không vừa mắt tên Trọng Trạch kia, ta cùng lắm chỉ nói nhiều thêm một hai câu thôi." Tửu Nhi bất chấp thương thế của bản thân, tiềm lực của nàng cũng không cao, nếu không phải khi còn nhỏ đã đi theo Tử Chân, lấy năng lực của nàng sao có thể bước một chân vào Đông Trì học viện.
"Nếu như nàng thắng, ngươi đương nhiên không sao, còn nếu nàng thua, thì ngươi tự mình đi thỉnh tội đi." Tử Chân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(3) nhìn Tửu Nhi. Trước kia nàng luôn để Tửu Nhi bên cạnh mình là vì để tâm đến tình nghĩa giữa hai người. Chẳng ngờ đến Tửu Nhi lại ở sau lưng nàng làm gây ra chuyện như vậy.
Rèn sắt không thành thép: Ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
"Sẽ không đâu Tử Chân tỷ, Trọng Trạch kia căn bản không có cơ hội thắng được Tử Viêm." Tửu Nhi vội vàng nói, "Nguyên thân của Tử Viêm là một cây roi trúc mười ba đốt, vừa mới sinh ra đã mang tử sắc cương hỏa, phàm nhân chạm vào cũng chỉ có đường chết!"
"Ngu xuẩn." Tử Chân bị nàng làm cho tức giận mà bật cười, "Sao ngươi không kiểm tra lại cái óc heo của ngươi đi, nếu thật sự Trọng Trạch một chút bản lĩnh cũng không có, chỉ dựa vào gương mặt ra ngoài là gây chuyện kia của hắn, làm sao có thể sống yên ổn đến tận bây giờ?"
Người ta giả heo ăn thịt hổ đến thành thục, người lại xem người ta như tiểu bạch thỏ ngây thơ?
Tử Chân đã có chút thất vọng với Tửu Nhi, một chút năng lực phán đoán cũng không có, để loại người này bên mình cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên của nàng.
Ở trên đài quyết đấu, Trọng Trạch đang đối mặt với Tử Viêm, so với vẻ cảnh giác đề phòng đến căng thẳng của người kia, Trọng Trạch dường như rất thoải mái. À, không, không thể nói là thoải mái, mà phải nói là một chút cũng không thèm để tâm, bất cần đến mức khiến người ta tức giận. Hắn cứ như thể không phải đang chiến đấu mà là đang chơi đùa cùng người khác.
Một khi lên đã quyết đấu đài, trừ phi phân rõ thắng bại, bằng không sẽ không có khả năng đi xuống. "Quyết đấu" là một sự kiện vô cùng thiêng liêng ở trong Vô Sát đại thế giới, cho dù có rất nhiều người yêu thích Trọng Trạch, cũng chẳng có ai nghĩ tới việc sẽ tiến đến khuyên can hắn rút lui.
Đây đại khái chính là lý do Trọng Trạch lưu lại ở Vô Sát đại thế giới nhiều năm như vậy.
So với chư thiên vạn giới hỗn loạn bên ngoài kia, vẫn là Vô Sát đại thế giới phù hợp với tâm ý hắn hơn.
Tử Viêm siết chặt bàn tay, nàng không biết đến tột cùng bản thân bị cái gì, nhưng nàng biết rằng hiện tại nàng đang vô cùng căng thẳng, sự căng thẳng vượt quá sức tưởng tượng. Là binh khí trong Vô Sát đại thế giới, bọn họ dường như sinh ra đã biết thế nào là chiến đấu, làm cách nào để rèn luyện thân thể thật tốt, biết tại thời điểm nào để ra tay với kẻ địch là thích hợp nhất? Từ nhỏ đến lớn, những trận chiến mà Tử Viêm trải qua không thể nói là ít, kể cả đứng ở trước mặt phụ thân của nàng, nàng cũng lá gan ra tay trước.
Vậy tại sao người trước mặt nàng, kẻ lấy nhan sắc quyến rũ cả học viện lại có thể khiến cho nàng không dám hạ thủ?
Dung mạo của hắn, phong thái ung dung của hắn, tựa như khắp nơi đều là sơ hở, rồi lại dường như không có một chút sơ hở nào.
Không, không thể như thế.
Sao có khả năng này.
Dù Trọng Trạch có nói như thế nào, hắn chẳng qua cũng chỉ bằng tuổi nàng, lại không có bất cứ biểu hiện xuất sắc nào. Mà kể cả khi hắn thực sự có bản lĩnh vượt ngoài dự đoán của mọi người, cũng không thể khiến nàng sinh ra cảm xúc chống cự.
Hẳn là ước định "Tùy tùng" của hai người đã khiến nàng khẩn trương.
"Cô nương, trước hết mời." Trọng Trạch chìa tay ra, đùa cợt nói.
Tử Viêm nhìn dáng vẻ vân đạm phong kinh(4) của Trọng Trạch, không khỏi có chút bực tức. Chẳng lẽ ngay cả một người như vậy nàng cũng không đánh lại, Tiên gia bọn họ không cần thể diện nữa sao?
Vân đạm phong kinh: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
"Vậy ngươi tiếp nhận cho tốt!"
Vừa dứt lời, một đạo tử quang đột nhiên xuất hiện, tựa như tia chớp xé nát bầu trời, tràn ngập tính uy hiếp lẫn uy thế có thể đè chết người trước mặt. Cùng đến với tử quang còn có âm thanh của liệt hỏa thiêu cháy mọi thứ, trong nháy mắt thổi quét toàn bộ học viện, mang theo nguồn nhiệt nóng rực.
"Binh hào(3) của Tử Viêm được định là Tử Viêm Thập Tam Tiên, nghe nói binh thân của nàng là một cây roi mười ba đốt, mỗi đốt lại mang theo tử sắc cương hỏa, người ngoài khó có thể chạm vào. Khi nàng sinh ra, toàn bộ lửa xung quanh đều tắt lụi. Còn huynh trưởng Hồng Thủy của nàng, năm đó đã dẫn tới cuộc tranh giành đầy ác liệt của vô số tu sĩ thuộc tính hỏa, cuối cùng mới định ra một đệ tử y bát(5) của lão tổ kỳ Đại Thừa làm chủ." Trong những người vây xem có một số người vô cùng hiểu biết Tiên tộc, "Binh thân của mỗi người thuộc Tiên gia đều rất nặng nề và chia thành nhiều khúc, số khúc khác nhau, uy lực phát ra cũng cách biệt cực lớn. Tử Viêm và Hồng Thủy là hai huynh muội ruột thịt, tài liệu luyện binh thân gần như đều giống nhau. Nếu như chủ nhân huynh trưởng nàng có năng lực giống với lời đồn, có lẽ cũng sẽ tham dự lễ tốt nghiệp của nàng."
Đệ tử y bát: Đệ tử nhận truyền thừa từ đời này sang đời khác.
"Vì cái gì? Thế lực của người kia lớn đến mức nào, lại có thể khiến cho Tiên gia hao tổn tinh lực đầu nhập cả hai vị đệ tử?"
"Có vẻ như hắn được xem là thiên tài vạn năm có một, là người có khả năng sẽ phi thăng trong mấy ngàn năm tới. Hơn nữa truyền thống từ trước đến nay của Tiên gia đều coi trọng song tiên, nếu có được hai huynh muội này trong tay, sẽ như hổ mọc thêm cánh." Đệ tử kia trả lời, "Chúng ta ở Vô Sát đại thế giới có thể không phải trải qua thiên kiếp, nếu muốn tiến thêm bước nữa, chỉ còn cách ra thế giới bên ngoài. Nghe nói, năm ấy Chúng Quân Thương lợi hại phi phàm như vậy, cũng là vì đi theo chủ nhân hắn nghênh đón vô số thiên kiếp."
Ai bảo chủ nhân của Chúng Quân Thương là tam tộc hỗn huyết giữa người, yêu, ma, thiên địa không dung, tần suất gặp thiên kiếp có khác gì chuyện ăn cơm uống nước của nhân tộc.
"Nói như vậy, hy vọng thắng của Trọng Trạch sợ là không lớn." Không ít người lo lắng sốt ruột.
Đệ tử vẫn luôn nói chuyện kia trái lại lúc này lại đóng chặt miệng. Hắn ở trong học viện nhiều năm như vậy, nghe ngóng được rất nhiều chuyện bát quái, đến cả bí mật của đệ tử đích truyền Thập Bát Gia, hắn cũng biết không ít. Chỉ có duy nhất đại mỹ nhân Trọng Trạch này, mọi thứ về hắn như bị sương mù bao phủ. Càng đáng sợ hơn nữa, đã qua nhiều năm vậy mà lại không có bất kỳ ai nghi ngờ lai lịch của Trọng Trạch?
Này rốt cuộc là vô tình bỏ qua, hay vì lí do khác?
Nghĩ đến chuyện này, đệ tử không dám đào sâu hơn, nhưng vẫn không ngăn được sự hiếu kỳ trong lòng. Hiện giờ có thể nhìn thấy Trọng Trạch chiến đấu với Tử Viêm, vừa vặn xem xem đến cùng Trọng Trạch là loại người như thế nào?
"Không tồi." Trong mắt Trọng Trạch hơi nổi lên chút chút hứng thú. Tiểu cô nương này không ngờ vẫn còn chút khí phách, xem ra hắn có thể tạo ra một khởi đầu hoàn mỹ.
Trọng Trạch khẽ cười một tiếng, vươn cánh tay về phía trước, lòng bàn tay đối diện với ánh sáng màu tím nhấp nháy, tư thế này rõ ràng là muốn dùng một tay ngăn cản một kích kia của Tử Viêm!
_________________________
_____________________
"Du đại ca, huynh xem cô nương bên kia vẫn luôn nhìn huynh kìa! Ầy, ầy, ta biết người này nha, chà, nàng chính là tam công chúa cành vàng lá ngọc của Phỉ Thúy quốc, nghe nói nàng đã sớm được Huyễn hải các nhận làm đệ tử. Huyễn hải các ấy à, nơi đấy phải nói là mỹ nhân như mây, mẫu thân ta cực kì thích đan dược của Huyễn hải các đấy!" Hoàng Vũ hừng hực hứng thú, nhiệt tình nói, "Bên này cũng có một người, nhìn huynh rất lâu rồi!"
Hoàng Vũ càng nói càng hưng phấn, cả người như phát ra ánh sáng.
Lúc đó, hắn vô tình gặp được Du Quỳnh Cửu trên đường, sau khi cùng y trò chuyện một lúc, liền cảm thấy người này có thể thâm giao, vì thế hắn đã mời Du Quỳnh Cửu lên xe ngựa, cùng hắn lên đường cầu tiên. Chờ khi bọn họ đến được nơi tuyển chọn ở phía sau chân núi, mới phát hiện có không ít thiếu niên, thiếu nữ chỉ từng nghe tên, chưa từng gặp mặt cũng tìm tới đây. Đặc biệt trong đó không thiếu những vương công quý tộc, con cháu của tu chân thế gia. Thế mà, cho dù ở nơi này có nhiều nam thanh nữ tú như thế, cũng chẳng có lấy một người có được phong thái như Du Quỳnh Cửu.
Tất cả những gì trên người Du Quỳnh Cửu, từ gương mặt cho đến khí chất đều là lời diễn giải cho bốn chữ "Quân tử như ngọc"(6).
Quân tử như ngọc: Quân tử như ngọc quý, ôn hòa mà sáng suốt, thanh tịnh chính trực, thà chịu vỡ nát chứ không chịu khuất phục...
Làn da y rất trắng, ánh mắt cũng đặc biệt dịu dàng, khóe miệng lúc nào cũng hơi giơ lên, khiến cho khuôn mặt cũng mang thêm ba phần tươi cười. Cho dù trên người y là bộ y phục làm bằng vải thô cũ kĩ, cũng không che đậy được một phần phong tư của Du Quỳnh Cửu. So với những thiếu niên nổi bật khác luôn thích thể hiện tài năng, thì Du Quỳnh Cửu thân thiện hơn nhiều. Phàm là những thiếu niên, thiếu nữ đã đến nơi này, có ai mà không được nuông chiều từ bé, tính cách đều kiêu ngạo, khó gần, lại mang một lòng cầu tiên, sẽ chẳng có tâm trí bận tâm đến cảm nhận của người khác, luôn tỏ thái độ thù địch gay gắt.
Còn Du Quỳnh Cửu lại không như vậy.
Y tựa như một cơn gió, một viên ngọc, đối với ai cũng hòa hợp, người tra có hỏi y cái gì y cũng đều đáp lại, nếu không được cũng sẽ trả lời là không, y mang lại cho người khác một loại cảm giác ổn trọng, đáng tin cậy.
"A Vũ, cẩn thận lời nói." Du Quỳnh Cửu đối với Hoàng Vũ có vài phần cảm tình, bởi vì trên người Hoàng Vũ mang theo sự hoạt bát, vui vẻ của thiếu niên, rất giống với những đứa trẻ ngày ấy y từng dạy dỗ trong thôn, khiến Du Quỳnh Cửu không khỏi mang theo vài phần che chở. Sự thận trọng của y, sự thỏa đáng của y đều là vì hoàn cảnh khi còn nhỏ cùng sống với mẫu thân ngày ngày gian nan tìm đường sống, vì muốn báo đáp ân tình của người dân trong thôn làng đã đối xử tốt với y, mà được chậm rãi tôi luyện bên trong con người Du Quỳnh Cửu.
Du Quỳnh Cửu không có tuổi thơ, nên đặc biệt ngưỡng mộ những người có tuổi thơ tốt đẹp.
"Huynh không cảm thấy các nàng rất xinh đẹp à?" Hoàng Vũ chế nhạo nói, "Người xinh đẹp như vậy bên ngoài không thấy được đâu. Đợi khi các nàng cầu tiên thành công lại càng thêm mỹ lệ, nói không chừng đến lúc đó chúng ta muốn gặp cũng không được."
Du Quỳnh Cửu gật gật đầu, "Các nàng quả thực rất đẹp."
Nhưng các nàng có đẹp đến mấy cũng làm sao sánh được với một phần vạn vẻ đẹp động lòng người của tiên nhân.
Du Quỳnh Cửu vuốt nhẹ chiếc nhẫn trong tay hồi lâu, trong lòng có chút tò mò không biết hiện tại vị tiên nhân kia đang làm gì? Nhưng người ta đối với y là ân cứu mạng, lại có phong tư khí độ như vậy, mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy tâm tư của mình thực bất chính.
Du Quỳnh Cửu tự ra cho mình một quy định, một tháng chỉ có thể nhớ tiên nhân một lần, mỗi lần không vượt quá ba canh giờ. Nhưng tâm tư nhớ người trong lòng sao có thể dễ dàng không chế, vì thế y tự tăng số lần lên mười lần, mỗi lần không vượt quá nửa canh giờ.
Vừa vặn, tháng này cũng sắp kết thúc, vẫn còn hai cơ hội nữa.
Dùng một lần, hẳn là không sao đi?
Du Quỳnh Cửu trong lòng sám hối một phen, yên dạ yên lòng tiếp tục miêu tả dáng vẻ của tiên nhân ở trong đầu.
.