Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ba chiêu."

Thanh âm không nặng không nhẹ của Trọng Trạch vọng trong không trung.

Quả nhiên là thế!

Tử Viêm khó khăn lắm mới đuổi kịp Trọng Trạch, đến nơi lại thấy Trọng Trạch vênh mặt kiêu ngạo, không khỏi co rút khóe miệng, trong lòng sinh ra một loại cảm giác bất lực không nói lên lời.

Ca ca, huynh coi xem tên đó thực sự là do đại năng nào đó phái đến Vô Sát đại thế giới chúng ta để chiêu mộ binh khí thật à? Sao ta nhìn kiểu gì cũng là Trọng Trạch đến để gây thù chuốc oán! Không nói Trọng Trạch có thể thắng hay không mà huênh hoang như vậy, cho dù có thắng, hành động của hắn hôm nay, liệu còn chiêu mộ được nhân tài nào nữa không?

Tất nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng này.

Tử Viêm lo lắng không phải không có lý. Song, đối với Trọng Trạch mà nói, hắn hiện giờ không quyền không thế, lại còn phải che giấu thân phận Chúng Quân Thương một thời gian. Nếu không, hắn sẽ phải đối phó với mấy tên binh khí năm xưa cùng tranh giành danh hiệu đệ nhất Thần khí đến sứt đầu mẻ trán mất, còn thời gian đâu mà đi chiêu mộ tứ phương. Hơn nữa, Trọng Trạch là người trong nhà mình biết việc nhà mình, năm xưa hắn đi theo các chủ nhân kết không ít thù, cho dù là binh khí hay tu sĩ cũng đều hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi. Vì thế trước mắt, hắn chỉ có thể nghĩ đến cách đơn giản nhất cũng hữu hiệu nhất, đó là sử dụng vũ lực tuyệt đối, đánh cho bọn họ không ngóc đầu lên được, tâm phục khẩu phục, rồi từng bước từng bước bày mưu tính kế với bọn họ biến bọn họ thành người của mình.

Nhưng mà, đó chẳng qua chỉ là nguyên nhân đường hoàng, còn nguyên nhân trực tiếp thì là hiện tại tâm trạng của Trọng Trạch không được tốt lắm. Hành vi của Du Quỳnh Cửu không thể nói là quá phận, người ta chỉ hôn nhẹ lên nhẫn mà thôi, vốn chẳng có gì to tát. Mấu chốt ở chỗ,Trọng Trạch vì để cho thuận tiện, đã đem hết giác quan tinh thần bám lên chiếc nhẫn. Nụ hôn của Du Quỳnh Cửu vừa rồi, vừa hay đặt trên mặt hắn.

Nói cho cùng, Du Quỳnh Cửu cái gì cũng không biết, tội này cũng là do tự mình Trọng Trạch gây ra, trách được ai?

Nhưng Trọng Trạch hắn vẫn cảm thấy trong lòng có chút không thích hợp!

Dù hắn lớn tuổi hơn Du Quỳnh Cửu rất rất nhiều, nhưng kinh nghiệm tình trường của hắn lại bằng không. Mấy năm trước thì đi theo chủ nhân ứng phó cừu địch, mấy năm sau thì vội đối phó với mấy kẻ khiêu chiến ở Vô Sát đại thế giới, hắn bận đến tối mày tối mặt. Hơn nữa, sau khi tiếng xấu "Khắc chủ" bị lan truyền rộng rãi, tâm Trọng Trạch đã như tro tàn, chán nản đến mức không còn sức làm bất cứ việc gì, càng đừng nói đến phương diện tình cảm.

Nhưng hôm nay bị chiếm tiện nghi vẫn là thật, hôn chính là hôn, lại còn ở ngay trước mắt hắn?! Về phần ngày trước vì truyền một lượng sinh khí cứu Dữ Quỳnh Cửu mà chiếm tiện nghi của y đã bị Trọng Trạch theo bản năng vô thức xem nhẹ.

Trọng Trạch rất ngượng ngùng khi phải nói với nhóc con xấu xa Du Quỳnh Cửu rằng ngươi vừa hôn ta đấy, biết không? Trước giờ chỉ có hắn chiếm lời từ người khác, từ khi nào lại đến phiên hắn bị chiếm lời?

Nói ngàn lần vạn lần, cuối cùng vẫn không thể nói, chỉ có thể nghẹn trong lòng

Xui xẻo không phải là Du Quỳnh Cửu, vậy chỉ có thể là Tư Mệnh trước mặt mà thôi.

Tư Mệnh nghe Trọng Trạch nói chuyện, trong lòng cảm thấy quả nhiên tính tình người này quá mức ngông cuồng. Cũng may, lúc trước y đã từng nghe qua mấy câu kiểu như xưng bá học viện của Trọng Trạch, cho nên hiện tại cái thái độ coi trời bằng vung của Trọng Trạch cũng không khiến y cảm thấy quá khó chịu. Đối với y mà nói, chỉ cần Trọng Trạch đủ mạnh, hết thảy đều không thành vấn đề. Nhưng với tiền đề là, liệu Trọng Trạch có thế mạnh hơn y được hay không?

"Nếu các hạ có thể đánh bại ta, ta đương nhiên sẽ đáp ứng điều kiện của các hạ." Tư Mệnh mỉm cười, nét mặt lại nghiêm túc đến lạ thường. Rốt cuộc thực lực của Trọng Trạch cao bao nhiêu không có ai dám xác định, nhưng Tư Mệnh đã rút kinh nghiệm từ vết xe đổ của Tử Viêm, quyết định phải phân thắng bại ngay từ đầu, tránh dây dưa kéo dài thời gian.

Tư Mệnh vừa dứt lời, thân thể của y liền bắt đầu xảy ra biến hóa.

Binh khí ở Vô Sát đại thế giới ngoài hai dạng là thân người hoàn chỉnh và binh thân thì còn một dạng nữa là kết hợp của hai trạng thái trên. Đó chính là lấy một phần thân thể của mình rồi biến nó thành hình dáng của binh thân. Bằng cách này, phương thức tác chiến sẽ đa dạng phong phú hơn. Tuy nhiên môn công pháp này cũng có yêu cầu cực cao đối với binh khí, lại có nhược điểm là không thể xác định rõ ràng tỷ lệ phần trăm sức mạnh bản thể có được sau khi biến hóa được "Ngụy binh thân". Ít nhất đây không nằm trong chương trình học bắt buộc đối với học viên năm nhất. Trái lại, nó lại là tiêu chí quan trọng để cân nhắc xem học viên có thể tốt nghiệp được hay không.

Mọi người chỉ thấy trong tay Tư Mệnh bỗng xuất hiện Tam xích Phán quan bút tựa kim không phải kim, tựa ngọc không phải ngọc, thân bút mang theo một luồng ánh sáng vàng kim ngọc lộng lẫy. Tư Mệnh tùy ý cầm Phán quan bút múa tay vài lần, mỗi một một nét bút vẽ ra tựa hồ đều kéo theo những vòng gợn sóng dập dờn ảo diệu, nhưng khi cố gắng nhìn kỹ lại không thể thấy rõ ràng. Chỉ là ánh tử quang chập chờn trên đầu bút kia lại khiến cho những người vây xem không khỏi có chút run sợ trong lòng.

"Ngụy binh này của Tư Mệnh chỉ sợ có đến bảy, tám phần uy lực của bản thể." Một học viên năm ba khẩu khí vô cùng nghiêm túc nói, "Sớm đã biết Tư Mệnh không thể xem thường, lại không ngờ hắn đã đạt được đến trình độ này." Học viện bọn họ chỉ yêu cầu học viên khi tốt nghiệp có thể biến hóa ra ngụy binh, đồng thời tự bảo vệ mình an toàn khi ngụy trang thành tu sĩ bình thường lúc trên đường đến thế giới khác là đủ. Vậy mà Tư Mệnh lúc này lại muốn vượt ngưỡng mà chơi hết sức, tạo thêm ngụy binh chẳng phải y sẽ tăng thêm được bảy, tám phần sức mạnh hay sao?

"Cũng may bình thường Tư Mệnh luôn tuân theo đạo lý trung dung của Nho giáo, nếu không hắn nhất định có thể lọt vào ba vị trí đầu trên bảng xếp hạng chiến lực. Trước khi chúng ta tốt nghiệp vẫn còn một Quần Anh hội do tứ đại học viện tổ chức, một ghế này Tư Mệnh chạy không thoát rồi." Lại có thêm một học sinh âm thầm cảm thán.

Trung dung: Trong Nho giáo, "Trung Dung" (中庸) là một khái niệm quan trọng, thể hiện sự cân bằng và hòa hợp trong mọi hành động và suy nghĩ. Nó khuyến khích một lối sống không quá đà cũng không thiếu sót, mà luôn ở mức độ vừa phải và cân đối. "Trung" có nghĩa là ở giữa, không thiên vị hay lệch lạc, trong khi "Dung" mang ý nghĩa là hòa hợp, không chia rẽ hay khác biệt. Đây là nền tảng cho việc rèn luyện đạo đức và đức hạnh, nhằm xây dựng một xã hội tốt đẹp và hài hòa.

Tuy nói có cả khối học sinh năm ba ủng hộ Tư Mệnh. nhưng Trọng Trạch cũng không phải không nổi tiếng. Tính đến lúc này, số người âm thầm cổ vũ Trọng Trạch có khi còn nhiều hơn cái người có thể tạo ra ngụy binh như Tư Mệnh. Dù sao Trọng Trạch hiện giờ cũng mới năm nhất, lại vừa xinh đẹp vừa tài năng, nam nhân như vậy khẩu khí có kiêu ngạo một chút cũng không sao, không phải ai cũng ghét điều này.

"Người vừa nói nhường ta ba chiêu, giờ muốn hối hận cũng không kịp." Tư Mệnh tốt bụng khuyên nhủ.

"......" Trọng Trạch trầm mặc một lúc, thở dài thườn thượt, trong giọng nói tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn, cho nên hắn mới cực kì ghét những tên theo Nho đạo, nếu năm đó không phải do ma xui quỷ khiến, hắn cũng chưa chắc đã chọn người đó làm chủ nhân của mình.

"Dài dòng vậy làm gì, còn muốn đánh nữa không?" Trọng Trạch cố gắng ngăn mình ngáp một cái, "Muốn đánh thì nhanh lên chút." Nhiều năm đi theo chủ nhân, tính kiên nhẫn của hắn đã được tôi luyện kha khá rồi.

"Được, nếu ngươi đã không biết điểu như vậy, ta liền...." Lời chưa dứt, ngụy binh trong tay Tư Mệnh đã phóng ra, thân hình chuyển động bay lượn trên không. Một nét bút được điểm, trong không trung đột nhiên có vô số mực đen, như hoa nở rộ, đồng loạt tấn công Trọng Trạch.

Trọng Trạch hơi nheo mắt lại nhưng cũng không thấy có bao nhiêu phản đòn, hắn hơi chếch người một chút, miễn cưỡng tránh được những đợt mực bay đến không ngừng kia. Một giọt mực vừa rơi xuống, trên mặt đất bỗng xuất hiện một cái hố sâu lớn, khói bụi mù mịt.

Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)

Xung quanh, những người vây xem ai cũng kinh hãi, mực này là từ Phán quan bút, họ không biết được nó có cấu trúc thế nào? Hiện giờ quan sát thì có vẻ như nó là do linh khí cô đọng tạo nên. Nhưng Tư Mệnh cũng chỉ tùy tiện vẽ một nét, làm sao trong thời gian ngắn ngủi lại tập trung được nhiều linh khí như vậy?

Thấy Trọng Trạch tránh được kịp lúc, Tư Mệnh cũng không giận, tay cầm Phán quan bút di chuyển liên tục, vung vẩy vài lần trên không trung, một chữ "Trấn" mang khí thế áp đảo tựa dời non lấp bể không ngừng lớn lên lao về phía Trọng Trạch, tựa hồ muốn áp chế hắn trong chớp mắt. Phối hợp với "Trấn", còn một vòng vây toàn mực đen, lít nha lít nhít nhưng lại không để lộ một kẽ hở nào.

Tim mọi người tức khắc nhấc đến cuống họng, họ không biết Trọng Trạch sẽ đối phó thế nào.

Ầm!

Vị trí Trọng Trạch đang đứng lúc này đã trở nên mờ mịt, bụi đất sương mờ bay đầy trời che khuất tầm nhìn của mọi người.

Đánh trúng rồi?

Không, vẫn còn!

Tư Mệnh chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo, lập tức không chút nghĩ ngợi chuyển Phán quan bút qua tay trái, xoay cổ tay một cái đâm thẳng vào phía sau.

"Ba chiêu."

Thanh âm không nặng không nhẹ của Trọng Trạch vọng trong không trung.

Da đầu Tư Mệnh tê rần, theo bản năng nhìn lên bầu trời.

Nhưng chỉ thấy một bàn tay.

Một đòn này làm cho y không thể tránh cũng không tránh được, khiến cả người y run rẩy không thể tìm ra cách đánh trả nào.

"Từ từ, từ từ đã, học trường, ngài vội đi vậy."

"Học trưởng, thắng bại chưa phân...."

Khói bụi chưa tan đi, đã có vài người quay người rời đi.

Thắng bại đã phân, Trọng Trạch này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, thực lực của kẻ này vượt xa tất cả mọi người, sợ rằng ngay cả phu tử trong học viện cũng chưa chắc đã đánh bại được hắn. Người như vậy, quả thực có đủ tư cách tranh bá học viện!

Tuy nhiên, bọn họ cũng tuyệt đối không nhận thua dễ dàng như vậy. Là học trưởng, đương nhiên phải có ưu thế của học trưởng.

Đợi đến khi bụi đất tan dần, khung cảnh dần rõ ràng, mọi người mới nhìn thấy một bóng người mờ mờ đứng ở trung tâm sân quyết đấu, là Trọng Trạch!

"Đó là ngụy binh...?"

"Không, không phải."

"Là.....là nguyên thân của Tư Mệnh, Tam xích Tư Mệnh Phán quan bút...."

Ánh mắt mọi người nhìn Trọng Trạch lúc này đã có rất nhiều biến hóa, trong đó có sự cuồng nhiệt không giống bình thường,

Lại bằng một chiêu!

Chỉ một chiêu tấn công khiến cho ngụy binh của Tư Mệnh phải quay trở về nguyên hình, giống như Tử Viêm bất đắc dĩ phải trở về binh thân bảo vệ mình.

Tử Viêm siết chặt hai tay, hàm răng cắn chặt môi dưới như muốn bật máu. Nếu như lúc trước nàng còn nghi ngờ lời nói của huynh trưởng, thì bây giờ nàng tin thật rồi. Trọng Trạch lợi hại như vậy, hắn căn bản không cần đến học viện làm gì, học viện này cũng như tuyệt nhiên không dạy được hắn cái gì!

"Nhìn rõ chưa? Đây mới là Trọng Trạch chân chính." Tử Chân cười lạnh một tiếng, không cần nhìn cũng biết sắc mặt của Tửu Nhi đã tái đến mức nào rồi.

Tửu Nhi chân mềm nhũn, xém chút nữa quỳ xuống.

Trọng Trạch khom lưng nhặt Tam xích Tư Mệnh Phán quan bút nắm trong tay, nâng cổ tay đặt bút, tựa như muốn viết thử một chữ, nhưng cuối cùng cũng không có hạ bút.

Đã qua nhiều năm không viết, không biết tư thế đề bút của mình có đúng hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK